Có Chạy Đằng Trời

Chương 29: Hình ảnh cuối cùng



Khoảng cách giữa các ngọn núi không có cách nào dùng bình nguyên bằng phẳng để đo được.

Xem trên bản đồ, số điện thoại của Thẩm Sơ Vân gọi tới là ở một trấn nhỏ cách biên giới khoảng chừng vài chục km, nhưng sau khi xuất cảnh tiến vào vùng núi thì trên đường đi vô cùng quanh co, đường núi rất xóc nảy, căn bản không có cách nào qua được.

Chu Cảnh Diệu ngồi ở vị trí phó lái, không ngừng ghi nhớ biển báo giao thông bắt mắt dọc theo bên đường. Giờ phút này xe đang ở lưng chừng con đường núi hình ruột dê, sườn núi cao ngất gần chạm vào tầng mây, nhìn nghiêng sang một bên là vực sâu không thấy đáy khiến người xem kinh hãi không thôi, người lái chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ ngã xuống vách núi.

Lái xe là một chàng trai đen gầy. Thấy sắc mặt mấy người trong xe có vẻ run sợ, anh ta ho nhẹ vài tiếng, vừa lái xe vừa làm dịu không khí.

“Đội trưởng Chu này, dãy núi này nhìn đường thì hiểm trở chứ thật ra đi quen rồi thì cũng không có gì, 90% Tam Giác Vàng đều là núi, lái xe ở đây mãi rồi giờ lái trong thành phố lớn à, hì hì, cũng giống như bay vậy ấy mà!”

Chu Cảnh Diệu thu hồi tầm mắt nhìn ra vách núi hiểm trở ngoài cửa sổ, gật đầu với anh ta, “Lần này giao cho anh lái xe, nếu ổn sẽ lại nhờ đến anh.”

Chàng trai đen gầy không nói thêm nữa, chuyên tâm lái xe, Chu Cảnh Diệu nhìn đồng hồ, trong lòng thầm tính toán đến lúc đó phải cứu người thế nào.

Sau khi có được phê chuẩn, anh không dừng vó ngựa chạy tới cục công an thị trấn gần biên giới. Dưới sự sắp xếp của cục công an, cục cũng đã phái điều tra viên rất quen thuộc tình hình giao thông bên kia hơn nữa cũng rất có trách nhiệm dẫn bọn họ quá cảnh. Bọn họ chỉ có thời gian ba ngày, hơn nữa yêu cầu tuyệt đối phải đổi tên xuất cảnh, không phải trường hợp bất đắc dĩ thì không được nổ súng. Nói cách khác, lần này bọn họ phải lặng lẽ “trộm” người về.

Thời gian cũng không đủ, mà anh đến bây giờ cũng chưa thể xác định vị trí chính xác của Thẩm Sơ Vân, hoặc có thể nói đã hơn ba tháng cô chưa từng rời khỏi căn biệt thự màu trắng kia hay là đã bị đưa đi chỗ khác?

Chỉ có thể tin vào sự may mắn.

Chu Cảnh Diệu chạm tay vào túi áo, tay phải kẹp lấy tấm hình mẹ Thẩm đã giao cho anh, là tấm hình chụp toàn thân của cô gái để bọn họ thuận tiện xác nhận cô gái có còn nguyên vẹn không. Thật ra dù không nhìn ảnh chụp thì anh cũng ghi nhớ rõ ràng hình dáng của cô. Tấm hình trong ngăn kéo văn phòng đã bị anh nhìn vô số lần rồi.

Anh không biết vì sao mình lại rất bận tâm đến vụ án này, thậm chí không tiếc lên tiếng nhờ ba mình giúp đỡ. Có lẽ vì đồng tình với cô gái nhỏ tuổi bị hại, có lẽ vì tiếc nuối cho hai cô gái phá án lần trước.

Bất kể thế nào thì người bị hại lần này đã cầu cứu đến cảnh sát rồi, anh cũng không muốn phụ chức trách trên vai mình.

Trong biệt thự.

“Chị Sơ Vân!” Tiểu Huyên thò đầu ra từ sau tấm lưng cao lớn của Euler, vui sướng vô cùng kêu to một tiếng với người trong đại sảnh.

“Tiểu Huyên?” Sơ Vân vốn đang miễn cưỡng nằm trên người Lục Tiến, hai tay ôm gối buồn ngủ nghe thấy tiếng gọi thì kinh ngạc ngẩng đầu lên, gối ôm trong tay rơi xuống đất cũng không biết.

Tiểu Huyên nhấc làn váy lên, mừng rỡ lướt qua Euler chạy ra. Cô bé mặc một chiếc áo ngoài và chiếc váy bên dưới, căn bản rất khó chạy, lúc chạy vọt lên thì chân lảo đảo sắp ngã về phía trước, Euler đứng sau dùng tay túm cổ cô bé, xách cô bé lên.

“Đi đứng cũng không xong thì nhóc còn làm gì được nữa?” Euler tỏ vẻ chán ghét.

Sau khi Tiểu Huyên bị anh ta xách lên thì quay đầu lại thẹn thùng cười với anh ta, “Cảm ơn chú Euler.” Lúm đồng tiền bên khóe miệng Tiểu Huyên chợt hiện lên, sau đó quay đầu đi tiếp tục chạy vào trong sảnh.

Khóe miệng Euler giật giật, đi theo vào phòng khách.

Hai cô gái vẫn ôm chặt lấy nhau trên sofa, hốc mắt Sơ Vân đỏ lên. Mắt Tiểu Huyên vốn cũng đo đỏ nhưng thấy Lục Tiến liếc nhìn một cái nên cô bé lập tức ngồi dậy từ trong lòng Sơ Vân. Không còn cách nào khác, cái anh đẹp trai lại khủng bố này là người mà tâm hồn non nớt của cô bé đã nhận định là người đáng sợ nhất.

Mắt Sơ Vân rưng rưng, đánh giá Tiểu Huyên từ trên xuống dưới, thấy mặt mày cô bé hồng hào, dáng vẻ hoàn toàn không giống như đã chịu ngược đãi thì trong lòng thở phào một hơi. Sau đó cô quay đầu lại nhìn Lục Tiến ngồi trên ghế sofa, “Em muốn nói chuyện với Tiểu Huyên trong phòng, được không ạ?” Cô dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Lục Tiến, nhẹ nhàng hỏi.

Giọng nói cô nhẹ nhàng miên man, vừa mềm vừa trong trẻo, làm sao mà Lục Tiến có thể cự tuyệt được chứ?

Hắn kéo bàn tay nhỏ bé của cô qua, khẽ dùng răng và làn môi mỏng cắn lên một ngụm, thỏa mãn ngắm nhìn gò má hơi ửng đỏ của cô, “Đi đi, không cho khóc, nếu không sau này anh sẽ không cho cô bé tới thăm em nữa.” con ngươi đen của hắn xẹt qua ý cười nhẹ.

“Ừm” đôi mắt tiệp của cô buông xuống, khẽ đồng ý sau đó rút tay về, mím môi mang Tiểu Huyên lên lầu hai.

Thấy hai cô gái đã nắm tay nhau lên lầu, Lục Tiến ngoắc tay gọi nữ giúp việc mang trái cây lên cho hai cô.

Euler vẫn luôn mặt lạnh nhìn hắn không chịu được nhíu mày, “A Tiến này, có phải cậu đã quá nuông chiều cô bé kia rồi không? Phụ nữ ấy mà, cậu mà chiều họ quá là họ sẽ kiêu đến tận trời đấy.”

Cho tới bây giờ phụ nữ luôn phải trăm phương ngàn kế nịnh nọt Lục Tiến, giờ thì lại giống như một đứa thanh niên đang yêu, đúng là làm cho người ta nhìn không quen.

“Cô ấy ngoan như một con mèo nhỏ, cả ngày cũng chẳng nói đến mấy câu, tôi thật sự còn đang muốn nhìn thử dáng vẻ kiêu ngất trời của cô ấy đây.” Hai tay Lục Tiến khoanh sau đầu dựa vào ghế, hai chân duỗi ra, không thèm nhìn anh ta, chỉ nhàn nhạt trả lời anh ta.

Gần đây cô bé rất biết điều, rất nghe lời. Trên giường vừa yêu kiều vừa mềm mại, không hề phản kháng bất kì động tác nào của hắn, phải thật sự rất khó chịu mới đánh lên bả vai hắn khẽ nói không muốn, dáng vẻ đáng thương đó quả thật đã làm cho hắn yêu thích không buông tay, hận không thể nuốt chửng cô vào trong bụng. Vô số lần hắn đã nhịn dục vọng của mình lại buông tha cho cô, để cho cô dựa vào trong lòng hắn mà mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Bình thường khi hắn không ở nhà cô sẽ ngồi yên trong vườn hoa xem sách hoặc cô sẽ dùng cây đàn hắn đã chuẩn bị cho cô mà đánh ra những bản nhạc êm tai, không đề cập đến chuyện ra ngoài. Mặc dù có khi hắn tự mình lái xe đưa cô ra ngoài giải sầu nhưng cô cũng dính chặt bên cạnh hắn, tuyệt đối không hề chạy lung tung.

Cô càng ngoan ngoãn như vậy hắn lại càng thương cô. Nhưng có khi về nhà nghe thấy tiếng đàn vọng ra ngoài hắn lại thấy bất an một cách khó hiểu. Hắn không hiểu về đàn dương cầm nhưng trong tiếng đàn của cô rõ ràng đã tản ra một chút bi thương nào đó. Nhất là gần đây cô lại trở nên tiều tụy, làm gì cũng không có hứng thú, cả ngày chỉ lười biếng rúc trong phòng ngủ hoặc ngồi ngẩn người.

Hắn phải làm thế nào mới có thể nịnh nọt cô đây? Về sau nghĩ ra có lẽ thỉnh thoảng tìm người đến chơi với cô sẽ khá hơn một chút, có lẽ cô tiều tụy là vì quá cô đơn. Quả nhiên, hôm nay cô nhóc kia chỉ đến một lần mà cả người cô đã có sức sống hơn.

“Anh vẫn chưa ra tay với cô bé của anh à?” tâm tình khá tốt, Lục Tiến bắt đầu đùa giỡn Euler. Bọn họ đã gặp rất nhiều phụ nữ, dáng vẻ của cô nhóc kia rõ ràng là vẫn chưa bị phá thân. Nếu thật sự đã bị Euler dùng rồi thì làm sao còn dáng vẻ hồn nhiên động lòng người như vậy nữa?

“Hử….? Tôi kén ăn như vậy à?” Euler bị lời nói của hắn làm giật nảy người, nhíu mày nhìn hắn. Nhóc con kia giống như một hạt mầm xanh, tuổi cũng có thể tương đương với con gái anh ta, anh ta không có hứng thú. Nhưng mà xem ra cô nhóc vừa nghe lời lại vừa đáng yêu làm cho tâm tình người ra nhộn nhạo, hơn nữa nụ cười đơn thuần kia cũng có thể tiêu trừ hết những mệt nhọc cùng mùi máu của anh ta ngoài chiến trường cho nên đã giữ cô bé lại.

“Cô nhóc gọi tôi là chú đấy!” Thấy nụ cười xấu xa của Lục Tiến, Euler tức giận nặng nề cường điệu!

Lục Tiến cười nhạo.

Chú cơ à?

Với người như anh ta thì xem ra không đến vài năm nữa cô nhóc kia sẽ nằm chết dí dưới người Euler mà gọi là chú nhỉ.

Trong phòng ngủ trên lầu hai, Sơ Vân ngồi trên ghế salon, kéo Tiểu Huyên lại nhìn, muốn nói lại thôi.

“Chị Sơ Vân à, vừa rồi thiếu chút nữa em đã không nhận ra chị rồi đấy.” Tiểu Huyên nâng gương mặt nhỏ nhắn lên, hái mắt sáng rực nhìn Sơ Vân. Cô bé cảm thấy chị Sơ Vân trở nên rất xinh đẹp, hình như cũng không giống với lúc trước lắm, đặc biệt là cặp mắt to, mờ sương như có thể hút người ta vào.

“Tiểu Huyên, còn em thế nào?” Sơ Vân cắn môi, nhìn Tiểu Huyên mà thấy khó có thể mở miệng hỏi, nhưng cô rất muốn biết Euler có làm tổn thương gì đến cô bé không.

“Em rất khỏe, chú Euler không hề hung dữ chút nào, em giặt đến hư quần áo của chú ấy mà chú ấy cũng không hề tức giận.” Mắt Tiểu Huyên cong cong, nhìn Sơ Vân thè lưỡi.

“Vậy anh ta có làm gì với em không? Có làm đau em không?” Sơ Vân khẽ cắn môi, rốt cuộc cũng hỏi.

“Hả?” Tiểu Huyên nháy đôi mắt to, không biết cô đang hỏi vấn đề gì.

Hai cô gái mắt to nhìn mắt bé, nhìn nhau nửa ngày trời.

Sơ Vân ám chỉ đến nửa ngày mới biết mặc dù Tiểu Huyên và Euler ngủ cùng phòng nhưng chỉ nằm trên mặt đất ở góc phòng, cho tới bây giờ Euler vẫn chưa chạm vào cô bé. Mà trong địa bàn của Euler, tất cả mọi người đều nghĩ cô bé là người của Euler nên không ai dám có ý đụng vào cô bé.

Lúc tâm trạng vui vẻ, Euler còn kêu người mua cho cô bé một đống sách, bảo cô bé học thêm chút ít để sau này giúp anh ta kiếm tiền. Đối với việc giao cho cô bé giặt quần áo gì đó ngược lại Tiểu Huyên rất thích, cảm thấy mình cũng không phải là ăn nhờ ở đậu. Tóm lại, Tiểu Huyên cảm thấy bây giờ rất an tâm, ít nhất không phải sợ hãi như lúc trước khi ở trong nhà cha kế.

Nghe xong lời Tiểu Huyên nói, Sơ Vân cảm thấy tâm trạng dễ chịu hơn nhiều, giữa trưa lúc ăn cơm cùng nhau, khẩu vị của cô cũng tốt hơn nhiều, không có ra vẻ cái gì cũng ăn không vô như mấy hôm trước mà ăn đầy một chén cơm cùng với rau trộn cay.

Lục Tiến hài lòng nhìn Tiểu Huyên vài lần, nghĩ thầm sau này cách vài ngày sẽ gọi cô bé tới đây một chuyến. Hắn không biết ánh mắt này của hắn lại khiến tay cầm đũa của cô bé run run.

Buổi chiều, Euler cùng Tiểu Huyên về lại ổ của mình, hai cô gái hốc mắt hồng hồng kéo tay nhau nửa ngày, sau đó rốt cuộc Euler phải xách Tiểu Huyên lên xe.

Thấy Tiểu Huyên vừa đi Sơ Vân lại trở nên không có tinh thần, Lục Tiến kéo cô qua, ôm cô dựa vào ghế sofa thân mật một lúc lâu mới quyết định đưa cô ra khỏi biệt thự giải sầu. Ai ngờ vừa mới dắt cô ra khỏi cửa chuẩn bị lên xe, tên lính sau lưng vừa nhận xong một cuộc điện thoại đột nhiên bước đến, báo cáo bên tai hắn gì đó. Mấy tên đàn em trong quân đội của Gram chạy trốn được đã lẻn sang trấn nhỏ phụ cận. Đúng là đưa tới cửa tìm chết.

Lục Tiến ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, hôm nay trời có hơi âm u, không khí cũng mang theo hương vị ẩm ướt, xem ra đêm nay sẽ có mưa, hơn nữa có thể là mưa lớn, cũng không thích hợp đưa cô ra ngoài đi dạo.

“Ngoan, anh phải đi có việc, em nghỉ ngơi cho tốt, chờ anh về.” hắn đưa Sơ Vân về biệt thự, ở dưới lầu ngậm mút môi cô nửa ngày cũng không chịu buông ra, một lúc lâu sau mới nói khẽ bên tai cô.

“Ừm” cô bị hắn hôn không thể nào nói chuyện được, chỉ có thể dựa vào ngực hắn ừm một tiếng.

“Lên đi” rốt cuộc Lục Tiến buông cô ra, nhìn cô lên cầu thang. Lúc đi qua vườn hoa, đột nhiên Lục Tiến cảm thấy tim mình đập thật nhanh. Hắn quay đầu lại nhìn về phía ban công sau lưng, cô đang đứng đó, hai tay vịn lan ca, im lặng nhìn theo hắn.

Dưới màn trời u ám, gió thổi tung mái tóc dài cùng làn váy của cô nổi bật trên căn nhà trắng, đẹp như một bức họa.

Cô nhìn theo hắn, ánh mắt mang theo một vẻ không nói nên lời, cô cũng không muốn tìm hiểu tình cảm phức tạp của mình.

Ánh mắt hai người quấn quýt nhau, nhìn nhau yên lặng dường như có thể vĩnh hằng như bình minh và hoàng hôn.

Một lúc nữa, anh sẽ trở về.

Lục Tiến nhướn mày cười với cô, dùng khẩu hình nói một câu sau đó quay đầu bước đi thật nhanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.