Có Chạy Đằng Trời

Chương 67: Ngoại Truyện 3



Dọc theo con đường hai bên là những ngôi nhà trúc nhỏ đèn sáng lờ mờ, Tiểu Huyên đi tới một ngôi nhà lớn náo nhiệt. Xa xa nhìn lại, đầu người lắc lư trên sàn nhà, tụ họp ở giữa, lúc thì yên tĩnh không tiếng động, lúc lại ồn ào xôn xao, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng la hét.

Khu nhà sàn bên ngoài này là nơi bọn lính thường tụ tập giải trí, làm đại ca nên Euler thỉnh thoảng cũng ghé qua đây uống rượu vui vẻ với cấp dưới. Tiểu Huyên từ từ đi đến dưới lầu, vốn định nhờ một tên lính đứng gác bên dưới mang lên, ai ngờ dưới lầu không một bóng người, tất cả đều đã kéo lên lầu hai hết cả. Cô gái nhỏ chỉ còn cách ngoan ngoãn ôm quần áo lên lầu hai.

Không gian lầu hai rộng gần 100 met vuông, chính giữa là một chiếc bàn trải một tấm thảm nhung màu xanh, hơi giống bàn bi da, bên cạnh bàn có đầy người tụ tập, bên cạnh rào chắn đặt một chiếc bàn thấp cùng một bộ ghê sofa cũ, ngoại trừ ở giữa có treo một cái đèn thì những góc còn lại đều sáng lờ mờ, ánh sáng yếu ớt lập lòe. Bên cạnh bàn chất đầy bình rượu rỗng cùng với mấy bao thuốc lá rẻ tiền, mấy cô gái khiêu vũ trên sân khấu vì không có người xem nên ngồi xuống ghế sofa đợi đàn ông vui vẻ xong đến chọn lựa.

Mấy tên lính đang chơi bài vén tay áo lên quát lớn đặt cược, trên chiếc bàn tròn rải đầy tiền, mùi mồ hôi, mùi thuốc, mùi rượu cộng thêm mùi nước hoa giá rẻ trên người các vũ nữ tản ra trong không khí làm cho Tiểu Huyên sợ hãi.

Đứng trước cửa nhìn qua khe cửa tìm nửa ngày em mới tìm thấy Euler đang thản nhiên ngồi chính giữa đánh bài. Mấy gã đàn ông nín thở chờ mở bài, sau khi vạch bài ra mọi người lại làm ầm lên, người thắng cười ha ha, kẻ thua ủ rũ, Euler cũng thua bài cười tủm tỉm vất một xấp tiền ra đặt cược tiếp.

Tiểu Huyên hồi hộp lo sợ lách qua hai gã đàn ông cao lớn chen vào, duỗi đôi tay nhỏ bé kéo lấy góc áo Euler.

“Chú Euler ơi, quần áo, quần áo đây.” Em gọi thật nhỏ, chú ý thấy trước ngực anh ta đã dính một mảng thức ăn.

Euler đang xem bài liếc nhìn sang cô nhóc một cái, miệng “ừm” một tiếng. Sau khi ngoắc người phía sau ngồi xem bài giúp mình, anh ta đứng dậy rời khỏi chiếu bạc. Tiểu Huyên vội vàng ôm quần áo đuổi theo.

Euler dẫn cô bé đi đến chỗ ghế sofa không có ai ngồi, cởi chiếc áo trên người ra ném trên thành ghế rồi với tay cầm chiếc áo T-shirt trên tay Tiểu Huyên định mặc vào.

“Lấy cái này lau đi đã.” Tiểu Huyên vội vàng đưa chiếc khăn mặt sạch sẽ đã thấm nước tới. Trên người bị dính súp nhất định sẽ không thoải mái, cho nên trước khi đi em đã mang theo một chiếc khăn ướt.

“Ừ” Euler liếc nhìn trên người mình, cơ bụng cường tráng cũng dính một ít. Anh ta buông chiếc áo trong tay ra ngồi xuống ghế sofa, gật đầu nhẹ với Tiểu Huyên. Tiểu Huyên lập tức ngoan ngoãn đi tới giữa hai chân anh ta, ghé sát vào cẩn thận dùng chiếc khăn trên tay chà lau súp dính trên người anh ta.

Hai người cũng không để ý cảnh tượng này trong mắt người khác mập mờ cỡ nào. Người đàn ông rắn chắc cường tráng lười biếng ngồi trên ghế sofa, lộ ra lồng ngực rộng lớn trần trụi, mỗi một đường cong đều như được khắc ra. Mà giữa hai chân anh ta đang kẹp lấy một cô bé nhỏ xinh xắn, nhìn từ xa thì cô bé đang chui đầu vào cơ bụng anh ta, cái đầu nhỏ lúc lên lúc xuống như đang làm chuyện khiến cho người ta phải xịt máu mũi.

“Xong rồi chú Euler.” Tiểu Huyên nâng gương mặt nhỏ nhắn lên, nói khẽ.

Euler đang chuẩn bị mặc áo vào bỗng ngừng động tác.

“Sao mắt lại sưng lên thế?” Anh ta nhíu mày, nâng cái cằm nhỏ của cô bé lên trước ngọn đèn nheo mắt xem xét.

Thời gian này nô lệ nhỏ vừa ngoan vừa hiểu chuyện, bình thường cũng không khóc không quấy, còn đỡ lo hơn cả nuôi một con chó nhỏ khiến anh ta cực kì hài lòng, vậy mà sao hôm nay đôi mắt xinh đẹp lại sưng lên như quả hạch đào thế này? Kẻ nào dám bắt nạt cô bé?

“Có ai bắt nạt nhóc à?” Euler hỏi.

Nghe Euler hỏi vậy, thân thể nho nhỏ của Tiểu Huyên run lên, gương mặt nhỏ đang bị nâng lên có vẻ tái nhợt.

“Không có ạ.” Mũi em cay cay nhưng những ánh mắt chung quanh làm cho em không dám rơi nước mắt.

Hứ, không ai bắt nạt mà lại khóc thành như vậy, đúng là một đứa trẻ. Chắc là nhớ nhà đây mà.

“Cháu về trước bảo người làm cho tôi một ít đồ ăn, mẹ nó cả buổi tối chỉ tưới rượu vào bụng.” Euler cũng chẳng thích dỗ trẻ con, buông gương mặt nhỏ nhắn của cô bé ra, vừa mặc áo vừa dặn dò.

“Vâng” Tiểu Huyên cúi mặt xuống nói nhỏ.

Thái độ của chú Euler làm cho em càng không dám nói đến chuyện chiều nay. Không biết vì sao em cảm thấy mũi cay quá, hốc mắt cũng nóng quá.

“Đi đi” Euler vỗ cái đầu nhỏ của cô bé.

Tiểu Huyên yên lặng nhặt quần áo và khăn mặt trên ghế sofa lên, vùi đầu ra khỏi căn phòng. Euler nhướn mày nhìn cô nhóc rời đi, ngoắc tay gọi một cảnh vệ tới. Cảnh vệ đi ra hỏi binh sĩ tuần tra chiều nay rồi nhanh chóng trở lại báo cáo chuyện xảy ra chiều nay cho Euler nghe. Thì ra là bị dọa sợ. Euler sờ cằm lắc đầu.

Cái tên bộ trưởng Ngô kia thích hành hạ bé gái đã không còn là bí mật trong quân đội, nghe nói căn nhà trong tổng bộ của ông ta cách vài ngày lại mang về vài cô bé, thời gian này lên núi bàn chuyện còn dẫn theo một cô bé vừa mua về, không ngờ mới có vài ngày mà đứa bé kia đã không còn thở nữa. Thật là kinh tởm cho những chuyện lão ta làm. Euler chán ghét nhíu mày. Nhưng mấy chuyện này cũng chẳng ai để ý, ngoại trừ chuyện công việc thì anh ta cũng không cần thiết phải để ý đến chuyện riêng tư của đồng nghiệp.

Đàn ông vùng Tam Giác Vàng có ngày hôm nay không có ngày mai, phụ nữ cùng trẻ em vùng Tam Giác Vàng thậm chí còn chẳng có ngày hôm nay. Phụ nữ và trẻ em ở nơi hòa bình còn là quần thể yếu thế, huống chi là nơi tràn ngập khói thuốc súng như Tam Giác Vàng?

***

Tiểu Huyên mang theo đôi mắt đỏ hồng đang trên đường trở về, thỉnh thoảng lại khụt khịt mũi, ấm ức khó hiểu. Chú Euler cũng đã đối xử với mình rất tốt rồi, không thể làm phiền chú ấy thêm nữa. Chú ấy nói chỉ cần mình ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ không có ai dám bắt nạt. Sau này em cứ việc ngoan ngoãn là được rồi. Nghĩ vậy, cô gái nhỏ dần dần đi qua con đường hơn trăm met trở về ngôi nhà trúc.

Trên đỉnh đầu là bầu trời đêm mênh mông, những chấm sao nhỏ lập lòe, ngẩng đầu lên nhìn núi non bốn phía vừa giống như mây vừa giống như một biển đảo nhỏ, căn phòng phía trước tỏa ra ánh sáng yếu ớt. Dưới một gốc cây đại thụ cành lá rậm rạp chỗ ngã rẽ, làn gió nóng rầu rĩ quét qua. Nhưng Tiểu Huyên không ngờ em vừa bước còn ngã rẽ thì đã trông thấy một con quỷ làm cho em hoảng sợ lúc chiều.

Bộ trưởng Ngô uống rất nhiều rượu trong bữa tiệc đã ngà ngà say đang đi về căn phòng của mình, vừa đi vừa ảo não sao hôm nay mình lại ra tay nặng như vậy nên đêm nay không chơi được gì. Sau đó lão ta nhìn thấy một bé gái đang đứng dưới một bụi cây cách đó vài mét.

Dưới ánh trăng, bé gái có làn da trắng nõn như ngọc, gương mặt tinh tế gần chết, đôi mắt rưng rưng lấp lánh, hàng mi dài như chiếc quạt, gương mặt nho nhỏ, bờ vai nho nhỏ, thân thể cũng nhỏ nhắn. Trông thấy đã biết vừa non vừa ngon. Thật đúng là… quá mê người!

Bộ trưởng Ngô với khuôn mặt đã bị chất cồn làm cho nóng cháy nặng nề nuốt một ngụm nước bọt, không hề nghĩ ngợi đi tới bắt lấy đầu vai của Tiểu Huyên!

“Ai đó?” Cô bé đột nhiên bị tập kích kinh hãi kêu lên một tiếng, đến khi thấy rõ người đang bắt lấy em là ai, em hoảng sợ thét lên.

“Chú Euler!!!!” Tiểu Huyên vô cùng kinh hãi cầm thứ trên tay ném vào đối phương sau đó thét chói tai lùi về sau rồi bỏ chạy! Nhưng gã đàn ông cao gầy chỉ tiến lên hai bước đã đuổi được cô bé, dùng một tay bắt lấy tóc của em!

“Á!!!” Da đầu đau nhói làm cho Tiểu Huyên hét lên, thân thể bị kéo ngược về sau.

“Nhóc con, để cho tao ôm một cái nào…” gã đàn ông trung niên khẽ vươn tay ra đã bắt được cô bé đang chạy trốn, sau đó ôm lấy em thật mạnh không thể nhịn nổi đưa miệng tới muốn hôn lên gương mặt nhỏ nhắn kia.

“Chú Euler cứu mạng!” Tiểu Huyên thét lớn dùng hai tay cào cấu lung tung lên khuôn mặt xấu xí của gã. Trên người của người này tỏa ra mùi hôi thối nhàn nhạt làm cho em nghĩ đến mùi vị chán ghét chiều nay!

“Chát” một tiếng, mặt Tiểu Huyên bị giáng xuống một cái tát thật mạnh!

Thân thể nho nhỏ lập tức mềm nhũn té xuống, khóe miệng rỉ ra một dòng máu tươi, tai ù ù, em phát ra tiếng khóc nức nở yếu ớt.

“Chú ơi cứu cháu!”

“Chú hả? Hà hà, tao cũng là chú của nhóc đây, tao tới thương nhóc được không?” Bộ trưởng Ngô vác em lên rồi đi về chỗ của mình, thân thể nhỏ nhắn trong tay lão mềm mại vô cùng, lão đã hưng phấn đến căng phồng của mũi rồi.

Nếu lần trước không bị chậm một bước thì cô nhóc này đã sớm là của lão rồi. Lần này lão đến doanh trại vừa nhìn thấy cô nhóc đã biết cô bé còn là trinh nữ. Căn bản là Euler chưa từng chạm vào cô bé!

Lão đã nói rồi mà, làm sao mà Euler lại thích cái thứ này chứ. Nghe ngóng thì mới biết chỉ là nuôi để giải sầu thôi. Vậy thì còn không dễ cướp hay sao? Hôm nào mang tới vài đứa ngoan ngoãn một chút là được rồi, dù sao thì từ trước đến giờ cậu ta cũng khá hào phóng chuyện phụ nữ.

Cô bé này lão đã chấm rồi!

Lão vác cô bé vào phòng ngủ trên lầu. Trong cơn choáng váng, Tiểu Huyên bị lão ném lên cái giường xấu xí hôi hám. Bộ trưởng Ngô vươn tay mò lên đầu giường lấy một chiếc còng, sau đó trói cổ tay em vào đầu giường.

Đau quá!

Bên má trái như bị thiêu cháy, vừa sưng vừa đau nhức, khóe miệng vẫn còn mùi máu tanh. Đôi mắt to của Tiểu Huyên đã trào nước mắt, phát ra tiếng gào thét yếu ớt.

Ai tới cứu em đây?

“Xoạt” bộ trưởng Ngô xé toang làn váy của em, dưới làn váy là đôi chân gầy yếu lộ ra. Hai mắt lão lập tức bị tình cảnh trước mắt làm đỏ bừng, chỗ bên dưới bụng bùng lên một ngọn lửa hừng hực. Lão chưa bao giờ nhìn thấy da thịt căng tràn trắng nõn như thế này! Quả thật là đẹp tuyệt vời! Con mẹ nó, thật đúng là mê người!

Đã không còn kịp nữa rồi, sướng một phát rồi nói sau!

Khuôn mặt gầy còm của lão hiện lên vẻ hưng phấn cực độ, sau khi xé váy của em, lão vừa kéo khóa quần của mình xuống vừa dùng tay chụp lấy chiếc quần lót bằng bông nho nhỏ của em.

“Không!” Tiểu Huyên bị trói cổ tay toàn thân run lên, kinh hãi như sắp sửa bước vào tầng địa ngục kinh khủng nhất.

Đang lúc bộ trưởng Ngô với tay vào quần lót của em thì…một tiếng “răng rắc” vang lên, đột nhiên lão kinh sợ nhổm dậy!

“A a a!!!!!” lão như một gã tâm thần ôm lấy cổ tay phải điên cuồng gào thét trên giường!

Euler phá cửa vào vô cùng tức giận dùng một phát bắt lấy tên bộ trưởng Ngô đang lồng lộn gào gú không ngừng, tay kia nắm thành quyền đánh thật mạnh vào bụng lão.

“Á!!!!!” anh dùng hết sức đánh bay bộ trưởng Ngô vào góc phòng, rồi nặng nề nện xuống chiếc bàn gần giường, sau đó lại ngã phịch xuống mặt đất!

Máu tươi phun ra từ cổ tay lão bay một vòng từ giường đến chiếc bàn gỗ, cả người bị nện xuống bên cạnh bàn gỗ rồi như một miếng vải rách nằm phịch xuống đất, không thể cử động được.

Euler mang vẻ mặt tái nhợt, gân xanh nổi lên cuồn cuộn làm cho người ta sợ hãi, sau khi thu nắm tay lại, anh không nói một lời đi về phía chiếc giường. Tiểu Huyên tràn ngập nước mắt toàn thân run rẩy, hàm răng đánh vào nhau cầm cập không nói nên lời. Euler đi đến đầu giường rồi cúi người kéo đứt còng bạc, nhanh chóng cởi áo T-shirt trên người bao lấy cô bé mặt đầy nước mắt, sau đó anh duỗi cánh tay ra ôm lấy Tiểu Huyên đang kinh hãi cực độ. Cái ôm cẩn thận như đang ôm một đứa trẻ.

Đến khi anh đã ra khỏi phòng, binh sĩ bên ngoài mới nơm nớp lo sợ đi vào phòng. Bên cạnh bàn trà, gã đàn ông nằm co quắp không có động tĩnh gì, cổ tay chảy đầy máu nhuộm ướt cả người lão. Binh sĩ đến gần kiểm tra mới phát hiện ra mắt mũi miệng của lão đều trào máu, phỏng chừng nội tạng trong người đều đã bị đánh nát. Vừa sờ đến mạch phần cổ, đúng là đã không còn thở.

Tiểu Huyên được Euler ôm trong lòng vẫn không có cách nào kìm chế được cơn run rẩy của mình. Đến khi được bế trở về căn phòng quen thuộc, em cũng không thể nào mở miệng nói ra một chữ.

Sau khi nguôi cơn giận, Euler chỉ cảm thấy thân thể gầy yếu của cô bé trong lòng dường như không còn sức nặng, cực kì đáng thương. Anh nhăn đôi mày rậm lại muốn đặt cô bé lên chiếc đệm dưới đất mà cô bé vẫn thường ngủ nhưng bàn tay nhỏ bé của em lại ôm chặt lấy cánh tay của anh không chịu buông ra.

“Không sao rồi, tên kia chết rồi, sau này không còn ai dám bắt nạt cháu nữa đâu.” Euler quỳ một chân trên mặt đất, vỗ nhẹ tấm lưng nho nhỏ của cô bé.

Chắc là sợ lắm nhỉ?

May mà anh tới kịp. Vốn anh muốn đánh thêm vài ván nhưng đang đứng trước bàn thì mí mắt giật giật, sau đó bên tai lại nghe thấy tiếng kêu cứu. Khi anh cẩn thận lắng nghe thì lại cảm thấy mình đã nghe lầm, nhưng mà vì vậy nên anh cũng không còn hứng đánh bài nữa, sau khi chia số tiền thắng được cho cấp dưới, anh khoanh hai tay lại chuẩn bị đi về nhà ăn khuya. Kết quả đi đến chỗ rẽ anh lại nhìn thấy quần áo cùng khăn mặt của mình rơi trên mặt đất.

Lại còn có kẻ dám động vào người của anh à!

Trong nháy mắt khi nhìn thấy dáng vẻ kinh hãi của cô nhóc, trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ – anh muốn vặn cái đầu của tên súc sinh kia ra!

Mẹ nó, dùng một quyền giải quyết hắn đúng là quá hời cho tên cặn bã đó!

Tiểu Huyên bám chặt lấy tay Euler không thả ra, tựa như người sắp chết đuối lại bắt được một khúc gỗ cứu mạng.

Không phải em đang nằm mơ đấy chứ? Chú Euler thật sự tới cứu em sao? Căn phòng quen thuộc, hương vị quen thuộc. Em có thể cảm nhận được lồng ngực dày rộng nóng hôi hổi cùng hơi thở quen thuộc của chú Euler, cũng cảm giác được bàn tay ấm áp của chú ấy đang vỗ nhè nhẹ sau lưng mình, còn có lời an ủi gọn gàng của chú ấy nữa. Thật sự là chú ấy, lồng ngực an toàn này có thể bảo vệ cho em, em có thể tin cậy vào.

“Chú Euler”

Tiểu Huyên bị kinh sợ đến chấn động rốt cuộc cũng lên tiếng, “Cháu rất sợ, vừa rồi cháu rất sợ!”

Em duỗi cánh tay ra nhốt chặt lấy cổ Euler, sau đó nằm trong lồng ngực dày rộng của anh, thả lỏng mình mà đau đớn khóc òa lên.

Euler cực kì bất đắc dĩ. Cánh tay gầy mảnh đang quấn chặt lấy cổ anh, nửa ngày sau anh cũng không tài nào buông thân thể trong lòng mình xuống được. Lồng ngực trần trụi đã sớm bị nước mắt nước mũi của cô nhóc thấm ướt, ghét muốn chết.

“Chú Euler ơi chú Euler” Tiểu Huyên vừa khóc nấc vừa không ngừng gọi tên anh, sau đó vừa khóc vừa ghé vào lỗ tai anh kể mình sợ thế nào, kể cho anh nghe trước kia mình cũng từng bị cha kế bắt nạt, em đã dùng bình hoa đập vỡ đầu cha kế rồi chạy ra khỏi nhà, kể cho anh nghe thật ra đã ở đây lâu như vậy nhưng vẫn còn thấy sợ, kể cho anh nghe những binh lính ngoài kia luôn nhìn em bằng ánh mắt kì quái, kể cho anh nghe cảnh tượng đáng sợ em nhìn thấy chiều nay.

Euler hít một hơi thật sâu, bàn tay vỗ về tấm lưng cô bé nắm chặt lại. Cô nhóc đáng yêu cười ngây thơ như vậy thì ra cũng đã từng trải qua những điều đáng sợ như thế.

“Được rồi, không sao đâu.” Một lúc sau, anh tự tay vỗ vỗ bả vai Tiểu Huyên.

“Cháu buông tay ra ngoan ngoãn ngủ một giấc đi, tôi cam đoan từ nay về sau không ai dám bắt nạt cháu nữa đâu.” Anh vừa gỡ cánh tay Tiểu Huyên ra vừa đưa ra lời hứa bên tai cô bé.

“Ơ thật…thật sao ạ?” Tiểu Huyên nâng gương mặt đáng thương lên, vừa nấc vừa nhìn anh.

“Thật, cam đoan đấy.” Euler bất đắc dĩ gật đầu, cảm thấy hôm nay mình thật là tốt bụng, lời nói bị cô nhóc này hoài nghi cũng không tức giận.

Anh vừa kéo tay Tiểu Huyên xuống thì hai cánh tay kia lại nhanh chóng quấn chặt lấy cổ anh.

“Hu hu hu…” cô bé có thế nào cũng không ngăn được những giọt nước mắt ấm ức của mình, chui đầu vào cổ anh khóc òa lên.

Đêm nay, Tiểu Huyên khóc đến đen kịt trời. Sau đó Euler chỉ có thể để mặc cho cô bé giống như một con chuột túi trèo lên người mình khóc sướt mướt. Cuối cùng, Tiểu Huyên khóc đến cạn kiệt sức lực ghé vào trong lòng anh ngủ thật say anh mới gỡ cô bé từ trên người mình xuống, sau đó thô lỗ nhét vào trong chăn.

Sau khi đứng dậy ra ngoài phòng nói với cảnh vệ vài câu, anh vào nhà tắm lấy khăn lau nước mắt nước mũi trên người, ngẫm nghĩ một lát, anh lại đi vào góc phòng dùng khăn lau qua gương mặt nhỏ nhắn vô cùng thảm hại của cô nhóc.

Nhìn gương mặt bẩn thỉu trở thành gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo như cũ, anh hài lòng gật gật đầu, sau đó quăng khăn mặt sang một bên, ngáp một cái rồi trở về giường mình ngủ.

Aizz, dỗ trẻ con thật là mệt chết.

Nửa đêm, đột nhiên anh bị tiêng xột xoạt làm bừng tỉnh. Trong bóng tối, anh mở to hai mắt, sàn nhà truyền đến tiếng động nhỏ, Euler nghiêng đầu xem xét, nâng hàng mi lên.

Một thân hình nho nhỏ đang buông tấm chăn mỏng trên người ra đứng dậy đi về phía giường của anh. Đến khi đi đến vị trí gần chiếc giường của Euler nhất, thân thể nhỏ kia mới lặng lẽ trải chăn đệm xuống đất, sau đó dựa vào chiếc giường rồi chui vào chăn. Chỉ lát sau, Euler đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô nhóc.

Hàng mi dài của Euler nửa ngày sau cũng không buông xuống được. Thôi, hôm nay cô nhóc đã bị hoảng sợ rồi, cho cô nhóc ở đó vậy.

Trên mặt đất, Tiểu Huyên ngửi thấy hương vị quen thuộc mới an tâm tiến vào giấc ngủ say. Trên giường, Euler ngáp một cái thật lớn, sau đó cũng nhắm mắt lại. Trong căn phòng ngủ yên tĩnh, một lúc sau chỉ còn nghe thấy hai tiếng thở đều đều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.