Có Chạy Đằng Trời

Chương 68: Ngoại Truyện 4



Ngày hôm sau Euler rời khỏi doanh trại đi đến tổng bộ.

Tiểu Huyên mơ mơ màng màng tỉnh dậy thu dọn căn phòng rồi nhút nhát ra khỏi cửa, khó hiểu phát hiện ra tất cả cảnh vệ đều bị thay hết, cảnh vệ mới tới lúc đi ngang qua em mắt cũng không dám nhìn lung tung nữa. Đến lúc này, đừng nói là binh sĩ trong doanh trại, ngay cả người trên tổng bộ cũng biết không ai được đụng vào cô nhóc Euler đang nuôi.

Sau khi biết được hoàn cảnh của Tiểu Huyên, hình như Euler cũng kiên nhẫn với em hơn một chút, cũng mắt nhắm mắt mở cho qua đối với hành động mở rộng chăn đệm dưới đất của em. Bất kể thế nào thì cảm giác trong phòng có thêm nhiều người thật ra cũng không khó chịu lắm. Nửa đêm thức giấc, chiếc đèn nhỏ bên góc tường luôn lập lòe, lúc tâm trạng bực bội mà nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ khi ngủ kia cũng trở nên bình tĩnh hơn. Sau khi ra chiến trường chém giết người đầy mùi máu tanh dường như có thể bị rửa đi bởi hương vị ngọt ngào bên cạnh giường kia.

Dần dần khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhóc sáng sủa hơn nhiều, luôn nở nụ cười ngọt ngào, mà nụ cười này có năng lực thần kì làm cho người ta không tự chủ được mà thấy sung sướng, giống như một con suối trong vắt chảy ra từ rừng núi, tiếng nước róc rách vui vẻ, tươi mát trong lành, nhìn thôi đã thấy thoải mái rồi.

Em là một cô bé vô cùng khờ dại hiếu kì, tư tưởng thuần khiết không thể tưởng tượng nổi như chưa bao giờ bị nhiễm những việc thế tục, trong tâm hồn non nớt của em, chuyện phức tạp cũng không còn phức tạp nữa, tranh đấu cũng không còn là tranh đấu nữa.

“Chú Euler là người tốt nhất trên đời.” Câu nói này của cô nhóc ngốc nghếch đến nỗi làm cho anh phải bật cười, giống như chiếc chuông gió ngoài mái hiên, khi có gió quét qua sẽ cất lên điệu nhạc trong trẻo, ngọt ngào êm tai.

Trong mắt em, Euler anh lại biến thành người tốt nhất trên đời này, nếu như những kẻ xem anh như ác quỷ Tu La kia mà nghe thấy câu này chỉ sợ sẽ cười như điên suốt ba ngày trời mất.

Đương nhiên anh không phải vị anh hùng mà tâm hồn non nớt của cô bé tưởng tượng ra, cô nhóc kia chỉ chưa thấy bộ mặt tà ác của anh mà thôi. Nhưng anh thích nghe thấy giọng nói ngây thơ của cô bé, thích ánh mắt sáng ngời của cô bé tỏ ra ngưỡng mộ sùng bái. Cho nên anh sủng ái cô bé, mua cho cô bé đủ mọi thứ đồ chơi, mua cho cô bé thật nhiều quần áo đẹp, cô bé muốn đọc sách anh sẽ bảo người mang tới cả bộ sách để cô bé tự học, lúc cô bé buồn anh sẽ cho người vào rừng bắt vài con chim nhỏ về nói chuyện với cô bé, cô bé nhớ người phụ nữ của Lục Tiến anh sẽ đưa cô bé đến biệt thự dưới núi.

Trong mắt người ngoài quả thật anh đã nâng niu cô bé trong lòng bàn tay, về phương diện này đích thực cô nhóc cũng khiến cho anh khá hài lòng. Thật ra anh chỉ hy vọng đôi mắt có thể khiến cho anh thả lỏng tâm tình kia sẽ vĩnh viễn thuần khiết tràn đầy linh khí như lúc ban đầu.

“Chú à, như vậy đã được chưa?” Phía sau hàng rào trên sườn núi là một bãi cỏ tràn ngập ánh nắng, giọng nói êm ái của Tiểu Huyên truyền đến.

“Chưa đủ lực” Euler lười biếng nhắm mắt trả lời. Mấy ngày hôm trước anh và Lục Tiến vừa thắng trận nên đã lấy cớ dưỡng thương để chạy về hang ổ của mình hưởng sự an nhàn vài ngày.

Mặt trời ngả về phía tây, không hề bị ánh mặt trời cay nghiệt chiếu vào khiến toàn thân nhũn ra, Euler giãn cơ thể cường tráng, hai tay gối sau gáy, nằm trên mặt cỏ mềm nhắm mắt hưởng thụ những ngón tay nhỏ massage cho mình.

“Vậy được chưa ạ?” Tiểu Huyên quỳ bên cạnh tăng thêm lực trên ngón tay, không ngừng xoa bóp hai bên thái dương và vùng đầu.

“Ừm” Euler dần dần bị những ngón tay mềm mại xoa bóp gây buồn ngủ.

“Chú Euler à, chị Sơ Vân đã về nhà thật rồi ạ?” Tiểu Huyên vừa làm vừa hỏi, giọng nói thấp không nói nên lời, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không thể giấu hết vẻ thất vọng. Mí mắt Euler bỗng nhúc nhích, sau đó từ từ mở mắt ra.

“Ừ, cô nàng về nhà rồi, nhóc cũng muốn về à?” Anh nhìn cô nhóc từ trên xuống dưới.

Tiểu Huyên nhanh chóng lắc đầu.

“Cháu chỉ thấy nhớ chị Sơ Vân thôi.” Em trả lời nhỏ.

Em không muốn về lại nơi ở trước kia nữa, sau khi mẹ bị tai nạn máy bay bỏ lại em, trong căn nhà rộng lớn trống trải kia chỉ còn lại người cha kế bụng bự luôn nhìn em chằm chằm. Nơi đó đã sớm không còn là nhà của em nữa rồi.

“Không muốn trở về thì ngoan ngoãn ở lại đây đi.” Euler hất hất cằm ý bảo Tiểu Huyên tiếp tục dùng thêm sức.

“À” Tiểu Huyên nhanh chóng bắt đầu động tác trên tay.

“Nhưng mà…” nữa rồi nữa rồi, cô bé lại có chuyện rồi, Euler nhíu mày trợn mắt.

“Lại làm sao nữa?”

“Chú à, lần trước chú nói sẽ tặng cháu cho ai ạ?” Hốc mắt Tiểu Huyên đỏ bừng, cắn môi nói nhỏ.

“Hả? Nói lúc nào?” Euler trợn mắt, khó hiểu nhìn cô nhóc đang sắp khóc.

“Chính là cái anh Nham Đương đó.” Tiểu Huyên mếu máo nói.

“Nham Đương? À, nhóc nói cái tên ấy à.” Euler nghĩ nửa ngày mới nhớ ra thời gian trước mình đã từng nói đùa như vậy.

Hôm đó gặp mặt A Tiến, cậu ta đã dẫn theo thằng nhóc đen ở doanh trại theo, lúc ấy Tiểu Huyên cũng bưng hoa quả lên bàn cho bọn họ, Nham Đương vẫn mặt không cảm xúc đứng sau lưng Lục Tiến đột nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiểu Huyên, mình nhất thời có ý nói đùa để xem thái độ của tên sói con kia thế nào, vì vậy anh đã nói đùa sau này sẽ gả Tiểu Huyên cho cậu nhóc, kết quả tên nhóc thối kia chả thèm để ý gì đến anh, Tiểu Huyên cũng bưng mâm trái cây bỏ chạy vào phòng trốn, thì ra cô nhóc sợ hãi chuyện này.

“Hứ, chỉ là nói giỡn thôi.” Anh buồn cười vươn tay nhéo nhéo má cô nhóc, thời gian này nuôi khá tốt, mặt cô nhóc đã có thêm chút thịt rồi.

“Thật…thật sự chỉ là nói giỡn thôi sao?” Tiểu Huyên lắp bắp hỏi, đôi mắt to đã ngập nước mắt.

Chú Euler thật là, em đã vì chuyện này mà sợ hãi mấy ngày nay. Cậu bé Nham Đương cũng gần tuổi mình kia có ánh mắt thật là đáng sợ. Ánh mắt của cậu ấy, rồi khí chất, thậm chí là tư thế động tác đều giống như cái anh khủng bố họ Lục kia, thật là quá đáng sợ, em không thích làm vợ cậu ấy đâu.

Euler bị ánh mắt đáng thương kia chọc cười ha ha, đến khi nước mắt của cô nhóc bắt đầu chảy xuống anh mới dùng tay vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô bé.

“Đương nhiên là nói giỡn rồi, làm sao mà tôi tặng cháu cho người khác được.” Anh để lại nuôi thấy vui như vậy tại sao phải để cho thằng nhóc thối tha kia được hời chứ.

“Cảm ơn chú Euler.” Rốt cuộc Tiểu Huyên cũng trút được tảng đá lớn trong lòng, lặng lẽ dùng tay lau đi nước mắt trên mặt.

“Cháu có thể đi theo chú Euler mãi được không?” Nghĩ một lát, em vẫn không yên lòng hỏi.

“Ừ” Euler nhắm mắt lại ừ khẽ một tiếng.

“Chú sẽ vĩnh viễn bảo vệ cháu chứ?” Cô nhóc cố gắng có cho được đáp án chính xác.

“Ừ, cháu mà dong dài nữa là tôi quăng cháu ra ngoài đấy.” Euler lười biếng trả lời.

“Á” Tiểu Huyên dùng tay che miệng mình lại, một lúc sau em mới buông tay ra, đôi mắt tiệp cong cong nhìn Euler đang nhắm mắt ngủ trên bãi cỏ.

Tốt quá, chú ấy sẽ vĩnh viễn là thần hộ mệnh của em.

Trên bãi cỏ xanh mơn mởn nơi sườn núi có một chỗ mọc đầy những bông hoa dại xinh xắn đủ mọi màu sắc, làn gió ấm áp quét qua mặt, mùi thơm đặc biệt nơi sơn dã từ từ vây quanh hai người.

Mặt trời từ từ núp sau dãy núi, chân trời chỉ còn lại một màu nắng chiều mang sắc hoa tường vi, sau đó nhạt dần, người đàn ông trên bãi cỏ ngủ thật vô tư, bên cạnh anh, cô gái nhỏ ôm hai đầu gối ngoan ngoãn làm bạn bên cạnh anh.

Bọn họ đều cho rằng sự hài hòa này sẽ vĩnh viễn tiếp diễn, nhưng thời gian lại là một gã pháp sư nghịch ngợm, rồi có một ngày gã sẽ khiến cho cô nhóc thay đổi.

Mặt trời lên rồi lại lặn, ngày tháng thoi đưa.

Trong lúc bất giác, cô nhóc đã dần dần lớn lên.

***

Trong phòng tắm, cô bé yêu kiều từ từ cởi từng chiếc quần áo đặt trên bồn rửa tay, trong chiếc gương lớn, thân thể trắng nõn của cô bé đã xuất hiện những đường cong nữ tính uyển chuyển đầy cảm xúc.

Nước chảy xuống “ào ào”, phòng tắm nhanh chóng bị hơi nước vây kín. Tiểu Huyên cẩn thận buộc mái tóc dài lên sau đó đi chân trần đến dưới vòi nước ấm, dòng nước ấm áp chảy xuống người, thoải mái đến nỗi khiến cho cô bé khẽ thở ra một hơi. Em chậm rãi chà xát thân thể mình, cẩn thận tránh đi hai bên ngực mềm mại đang trong thời kì phát triển. Thật là phiền, không biết từ khi nào mà cái nơi này bắt đầu lớn thành hai cái bọc nho nhỏ mềm mềm, hơn nữa đụng vào một cái sẽ trướng đau khó chịu, càng xoa nó lại càng đau, còn thấy ran rát, điều này làm cho em rất bối rối, giống như chỉ trong một đêm thân thể này đã không còn là của mình nữa vậy. Em không có ai để hỏi, hơn nữa cũng thấy nói chuyện này với chú Euler cũng kì kì.

Cô bé dùng hàm răng trắng tinh cắn vào môi dưới, chậm rãi xoay người lau rửa đôi chân. Đột nhiên, em phát hiện giữa hai chân mình chảy xuống một dòng máu hòa với nước. Dòng máu chảy dọc theo đôi chân trắng nõn xuống đến sàn nhà, sau đó bị nước ấm hòa tan nhanh chóng chảy vào chỗ thoát nước.

“Á! Có máu!” cô nhóc ngẩn người vài giây rồi thất kinh kêu lên.

“Rầm” cánh cửa đang đóng chặt bị một người đẩy vào thật mạnh, Euler vừa mới vào phòng nghe thấy tiếng kêu có máu của Tiểu Huyên từ trong phòng tắm truyền ra đã không suy nghĩ gì dùng lực đạp thật mạnh cánh cửa gỗ.

Thân thể xinh đẹp của thiếu nữ đứng dưới vòi hoa sen đột nhiên khẽ giật mình, đôi mắt to ngơ ngác vẫn đứng dưới vòi nước xanh mắt nhìn Euler xông vào, nhất thời cũng quên mất phải che cơ thể mình lại, cứ ngơ ngẩn đứng đó, thân thể trần trụi, không mảnh vải che thân.

Bọt nước xối xuống đánh vào mái tóc em sau đó chảy xuống, cô bé đã bị nước xối cho mụ mị đầu óc, thân thể nhỏ xinh càng thêm phần gầy yếu, nước ấm không ngừng trượt từ thân thể non mịn của em rơi xuống sàn nhà, mà toàn thân em hoàn toàn trần trụi, lộ ra vẻ kiều diễm trời sinh của thiếu nữ.

Phòng tắm chỉ nghe thấy tiếng nước chảy, hơi nóng mờ mịt nhẹ nhàng tràn ngập căn phòng, như mộng như ảo. Mà sau khi Euler phá cửa rồi chứng kiến tình cảnh trước mắt xong thì gương mặt vẫn luôn điển trai tà mị lần đầu tiên xuất hiện vẻ ngơ ngẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.