“Hoắc tổng, tôi đợi mãi không thấy phu nhân đâu, gọi điện phu nhân cũng không bắt máy…..” Ngay khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói lo lắng của tài xế từ bên trong truyền ra.
Trái tim Hoắc Chi Châu chợt co lại, nhanh chóng cúp điện thoại gọi cho Mục Noãn Tô, gọi nhiều cuộc vẫn không có người bắt máy.
Anh tức giận đạp bàn một cái, lấy lại bình tĩnh cho người đi tìm Mục Noãn Tô, sau đó lập tức cầm lấy chìa khóa xe muốn rời khỏi công ty.
Vừa xuống gara, điện thoại của anh kêu lên một tiếng.
Là tin nhắn của Mục Noãn Tô.
[Vừa rồi chỉnh chế độ im lặng nên không nghe thấy. Em có một hoạt động quay phim ở bên ngoài, hai ngày nữa mới về. Đừng nhớ nhung.]
Phía sau câu nói này còn có một icon mặt cười.
Hô hấp của Hoắc Chi Châu chợt nghẹn lại, gọi điện thoại cho cô.
Vừa kết nối, anh vội vàng hỏi: “Đi đâu?”
Lúc này Mục Noãn Tô đã đến trấn Tùy, vừa vào khách sạn của mình, trời cao hoàng đế ở xa, cô vui vẻ thoải mái nói chi tiết cho Hoắc Chi Châu biết.
Trái tim Hoắc Chi Châu co thắt lại, hít thở sâu mấy lần mới miễn cưỡng kiềm chế được cảm xúc của mình nói: “Em cố ý chọn hôm nay đi đúng không?”
Lịch trình hai ngày nay của anh rất kín, một là phải tham gia cuộc họp báo của bộ phim [Mộng Nguyệt] trước khi công chiếu, hai là làm khách mời trao giải thưởng cho những người đoạt giải tại một buổi lễ trao giải nào đó. Những chuyện này cô đều biết.
Đương nhiên Mục Noãn Tô cố ý rồi, mấy hôm trước cô ở thư phòng đã nghe thấy lịch trình hai ngày nay của Hoắc Chi Châu, hai nơi đều cách Nam Thành không xa, chỉ mất một ngày đi lại. Nhưng nếu anh muốn từ đó đi đến trấn Tùy không dễ dàng như vậy.
Nghĩ đến việc bản thân mình cuối cùng cũng có thể tự do hai ngày, cô không khỏi vui vẻ, giọng điệu cũng mang theo vài phần nhẹ nhàng: “Chỉ là trùng hợp thôi! Đạo diễn quyết định thời gian và địa điểm, không liên quan đến em!”
Lời nói này không sai, đúng là đạo diễn quyết định, chẳng qua là sau khi hỏi qua cô mới quyết định.
Sau khi cúp điện thoại, Mục Noãn Tô thay một cái váy hoa, khoác một chiếc áo len màu xanh lam rồi đi ra ngoài tùy ý dạo chơi.
Bây giờ đang là lúc hoàng hôn, khách du lịch đến trấn Tùy vẫn đông như trước, ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu trên con đường đá xanh, phản chiếu một tầng sáng màu vàng nhạt. Một mình cô đi dọc theo con đường chính, phong cảnh hai bên đường đều rất quen thuộc, cô mang giày đế bằng đi suốt cả đoạn đường không cảm thấy mệt.
Trên đường đi, cô nhận được điện thoại của Quý Nghêu, đám người của Quý Nghêu cũng đã đến nơi, đang ở một khách sạn bên ngoài khu du lịch. Nếu so sánh khách sạn bên ngoài khu du lịch với bên trong tiện nghi không kém, kinh phí của bọn họ vốn không nhiều, có thể đến đây quay ngoại cảnh thực sự không dễ dàng, nếu đi đến nơi khác vẫn có thể tiết kiệm được một ít.
Khi biết Mục Noãn Tô chọn địa điểm du lịch này, Quý Nghêu không quá kinh ngạc, sau khi hẹn thời gian và địa điểm tập hợp vào ngày mai với cô xong liền cúp máy.
Cúp điện thoại, sắc trời đã nhá nhem tối, bảng hiệu của các quán bar ven đường sáng rực với đủ màu sắc, giọng nữ trầm khàn mê người từ trong quán bar truyền ra, một đêm nữa sắp bắt đầu.
Quý Nghêu sợ ban ngày khu du lịch quá đông du khách sẽ làm ảnh hưởng đến hiệu quả quay phim, cho nên anh ta ấn định thời gian quay rất sớm. Mọi người phải tập trung trước cửa lúc 5 giờ, cộng thêm thời gian chuẩn bị và trang điểm, dự định chính thức bấm máy trước 6 giờ.
Mục Noãn Tô cúi đầu xem đồng hồ, đã hơn 8 giờ rồi.
Nghĩ đến việc ngày mai phải dậy sớm quay hình, cô nhấc chân lên đi về hướng khách sạn.
Trở về tắm nước nóng, đắp mặt nạ rồi đi ngủ sớm dưỡng nhan sắc.
Ôi, cuộc sống thật đẹp biết bao!
Đoán chừng hôm nay dáng vẻ Hoắc Chi Châu sẽ sa sút lắm, bước chân của Mục Noãn Tô cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, quả thực như muốn bay vậy.
Một đường lững thững đi về khách sạn, Mục Noãn Tô mỉm cười chào hỏi Tiêu Tiêu: “Em lên phòng trước nha, ngủ ngon.”
Tiêu Tiêu mím môi, muốn nói nhưng lại thôi, dừng một chút mới nói: “Nếu có cần gì em cứ la lên một tiếng, chị sẽ lập tức lên ngay.”
Trong lòng Mục Noãn Tô xuất hiện một tia hoang mang, nhưng rất nhanh đã biến mất.
“Vâng!” Cô chỉ cho rằng Tiêu Tiêu sợ mình đã lâu không đến đây nên cảm thấy không quen, vì vậy cô cũng không suy nghĩ nhiều, ngâm nga một bài hát rồi đi lên lầu.
“Là lá la là lá la…..” Mục Noãn Tô nhẹ nhàng ngân nga một giai điệu vừa nghe thấy ở trước cửa quán bar nhưng không biết tên bài hát, vừa cười dịu dàng vừa mở cửa phòng.
Trong phòng tối om, nương theo ánh đèn ở bên ngoài hành lang, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người cao lớn đang đứng bên cạnh giường.
Mục Noãn Tô hoảng sợ, thậm chí cô không thể phát ra âm thanh, nhẹ buông tay, thẻ phòng lập tức rơi xuống mặt đất.
Cô hốt hoảng lùi về phía sau, muốn hét lên nhưng cuống họng như bị ai đó bóp lại không thể phát ra tiếng, trơ mắt nhìn người nọ từng bước tiến gần đến mình, hình dáng khuôn mặt từng chút từng chút lộ ra ánh sáng.
Hoắc Chi Châu ăn mặc chỉnh tề, áo sơmi cà vạt cùng áo vest một thứ không thiếu. Anh không rảnh lo đến việc thay quần áo, trực tiếp xuất phát từ công ty đến đây tìm cô. Sau khi gặp được người, cục đá khẩn trương ở trong nội tâm anh mới rơi xuống. Kéo theo đó chính là tức giận và buồn rầu.
Cô không nói tiếng nào đã rời khỏi Nam Thành! Quả nhiên khoảng thời gian trước mình quá dung túng cô mà! Đôi cánh cứng cáp rồi, học được chiêu tiền trảm hậu tấu nhỉ.
Ánh mắt Hoắc Chi Châu vẫn luôn đặt trên khuôn mặt cô, từng bước đi đến cánh cửa, cúi người nhặt thẻ phòng lên nhét vào khe thẻ.
“Tích” một tiếng, căn phòng lập tức sáng lên.
Mục Noãn Tô muốn chạy, nhưng chân mềm nhũn không nhấc lên nổi, chỉ có thể khẽ hé môi giống như một đứa ngốc ngơ ngác nhìn anh tiến đến gần mình, cách tay ôm lấy eo cô hơi dùng sức như thể ôm một đứa trẻ, bế cô vào trong phòng.
“Rầm” một tiếng cánh cửa bị đóng lại.
Hoắc Chi Châu đè cô lên cánh cửa, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng như sứ cùng hàng lông mi khẽ run của cô gái nhỏ, anh cúi người, giọng nói vừa trầm thấp vừa nguy hiểm: “Cứ như vậy muốn rời khỏi anh?”
Mục Noãn Tô lắc đầu, không hiểu tại sao lại có cảm giác chột dạ, rũ mắt không dám nhìn anh.
Tay Hoắc Chi Châu xoa cằm cô, nâng mặt cô lên, ngón tay cái xoa nhẹ trên làn da trắng nõn: “Em thực sự không ngoan. Nhiều ngày như vậy, anh đối với em còn chưa đủ tốt sao?”
“Không, không phải. Em, em có một buổi quay phim ở bên ngoài….” Ngón tay Hoắc Chi Châu vuốt qua khóe môi đang mấp máy, một đường kéo xuống cằm, cô bắt đầu nói lắp bắp.
“Quay phim bên ngoài?” Hoắc Chi Châu khẽ cười, “Đừng dùng những lý do này lừa anh nữa. Dù có buổi quay phim ở bên ngoài đi nữa tại sao không nói sớm cho chồng của mình biết, hả?”
Mục Noãn Tô sắp khóc.
Một thời gian trước cô không ngừng làm trời làm đất, cũng không sợ hãi như vậy, đoán chừng trong lòng Hoắc Chi Châu chắc chắn sẽ không làm gì mình. Nhưng hôm nay bộ dạng của anh, dường như trở lại khoảng thời gian trước đó, làm cho người ta trong lòng run sợ.
“Sợ anh sao?” Hoắc Chi Châu nhìn thấy thân thể cô bắt đầu run rẩy, càng rút người lại, thấp giọng hỏi.
Mục Noãn Tô gật đầu, chân trái lén nhấc lên bước một bước về phía bên cạnh.
Hoắc Chi Châu nắm chặt bờ vai cô, ánh mắt thâm thúy, hung tợn nói: “Anh nghĩ nên làm cho em sợ anh. Thời gian trước anh quá nuông chiều rồi. Bỏ đi cũng không thèm nói với anh một tiếng? Em nói xem, anh phải phạt em thế nào đây?”
Bàn tay nhỏ bé của Mục Noãn Tô chống lên ngực anh, đôi mắt to tròn tràn đầy sự bất an, lắp bắp nói: “Hoắc Chi Châu, anh, anh bình tĩnh –”
Lời còn chưa dứt, đôi môi Hoắc Chi Châu hung hăng phủ lên, gần như thô bạo chà xát đôi môi mềm mại của cô.
Bờ vai Mục Noãn Tô đột nhiên run lên, đầu vừa khẽ nhúc nhích đã bị người nọ đưa tay giữ ót. Đầu và eo cô đều bị bàn tay to lớn của Hoắc Chi Châu gắt gao khống chế, cả người hoàn toàn bị ép vào lòng anh, trong lúc thở ra hít vào tất cả đều là hương vị mát lạnh trên người anh.
Rất nhanh, người dây dưa với cô không còn thỏa mãn với điều này nữa, cạy miệng cô ra tiến quân thần tốc, trong căn phòng yên tĩnh vang lên âm thanh môi lưỡi giao nhau khiến cho người ta xấu hổ.
Khuôn mặt Mục Noãn Tô dần dần nóng lên, từ sau khi cô nổi giận, hai người đã không còn thân mật như vậy. Đột nhiên bị hôn, cô nhất thời có chút không quen, chỉ có thể nhắm mắt lại đón nhận nụ hôn mưa rền gió dữ này.
Mãi cho đến khi một bên eo mềm mại của mình bị người nọ nắm lấy, cô đột nhiên mở to mắt, lúc này cô mới kinh ngạc phát hiện ra cái áo khoác len của mình đã bị treo lỏng lẻo trên người, không thể rơi xuống được, một bên dây áo cũng bị kéo xuống.
Chiếc váy hai dây này vốn mỏng lại cổ thấp, cô còn không có mặt nội y, chỉ dán nubra.
Mà bây giờ, miếng dán màu da kia không còn nữa, nó đáng thương nằm trên mặt đất. Nó vốn bao phủ một địa phương, nhưng đã bị bàn tay Hoắc Chi Châu thay thế.
Mục Noãn Tô rũ mắt nhìn thấy một màn này. “Bùm” một tiếng, đầu như muốn nổ tung.
Khuôn mặt cô đỏ bừng, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn nắm lấy cổ tay Hoắc Chi Châu.
“Không được!” Cô bị Hoắc Chi Châu quấn lấy đầu lưỡi chỉ thốt ra được hai chữ, giọng nói yếu ớt một điểm uy hiếp cũng không có.
“Bé cưng.” Hoắc Chi Châu hơi rời khỏi môi cô, giọng nói vô cùng khàn khàn, “Ngoan đón nhận sự trừng phạt….”
Anh nói xong lại hôn xuống.
Mục Noãn Tô cảm thấy xấu hổ sắp khóc đến nơi, thân thể vì động tác của anh mà không tự chủ run lên, nơi nào đó cũng dần dần có phản ứng.
Cô không ngừng đẩy ra, nhưng đôi tay bị Hoắc Chi Châu dùng một tay nhẹ nhàng nắm lấy đặt ở phía sau.
“Ngoan nào, hai tháng không hôn rồi.” Anh thấp giọng dụ dỗ, bàn tay di chuyển qua phía bên kia tiếp tục trêu chọc.
Dây áo còn lại khó khăn treo trên vai cô, mắt thấy cả chiếc váy muốn tuột xuống, cuối cùng Mục Noãn Tô nhịn không được kêu lên, tiếng khóc nức nở mang theo sự cầu xin tha thứ: “Hoắc Chi Châu, em sai rồi! Em sai rồi, anh tha cho em đi.”
Cảm giác quen thuộc lại lạ lẫm thật đáng sợ, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sợ mình nhịn không được luân hãm vào đó không thể nào thoát ra.
Hoắc Chi Châu trầm thấp “Hử?” một tiếng, mang đậm ý cười, “Em sai cái gì?”
“Ừm….Em không nên bỏ đi mà không nói với anh một tiếng…..” Mục Noãn Tô đôi mắt ướt át nhìn anh, trên mặt một mảnh đỏ bừng, bờ môi đỏ tươi sáng bóng, cả khuôn mặt trông có chút đáng thương.
Cô khẽ nói: “Anh thả em ra đi.”
Hoắc Chi Châu im lặng đưa mắt nhìn cô một lúc lâu, buông lỏng hai tay của mình.
Trước ngực Mục Noãn Tô chợt mát lạnh, cứ như vậy lộ ra trong không khí.
Cô sợ hãi “Á” một tiếng, vội vàng kéo hai dây áo của mình lên.
Buổi tối, Hoắc Chi Châu tự nhiên ở lại đây, mạnh mẽ ép cô nằm chung một cái giường.
“Anh không định tham gia buổi ra mắt bộ phim [Mộng Nguyệt] à?” Trong lúc Mục Noãn Tô bị Hoắc Chi Châu ôm vào lòng, đột nhiên nghĩ đến.
“Tìm người khác đi rồi.” Hơi thở của Hoắc Chi Châu phả vào cổ cô,tê rần ngứa ngáy.
Anh vì tìm mình mà bỏ cả buổi ra mắt phim.
Ý thức được điều này, trong lòng Mục Noãn Tô nhất thời ngũ vị tạp trần, không thể nói ra đó là cảm giác gì.
“Cái kia…”
“Lễ trao giải ngày mai nhất định phải đi, đây là phần ân tình lúc trước anh đã đồng ý, không thể tìm người thay thế.” Nghe xong câu nói kia anh biết cô muốn hỏi cái gì rồi, Hoắc Chi Châu nhàn nhạt trả lời.
“Ừ….” Mục Noãn Tô lên tiếng, “Anh…”
Hoắc Chi Châu ôm chặt cô gái nhỏ vào lòng, trong khoang mũi tràn ngập mùi hương thơm ngát sau khi cô tắm rửa xong, vất vả lắm bản thân mình mới áp xuống được đột nhiên ý nghĩ kiều diễm lại xuất hiện.
Anh nhíu mày cắt ngang lời nói của cô, “Không phải em nói ngày mai quay phim sớm à, còn không ngủ sao?” Anh không có ý tốt đẩy đẩy thân dưới về phía trước, “Em xác định muốn tiếp tục nói chuyện với anh?”
Mục Noãn Tô cảm nhận được thứ gì đó của anh đang vận sức chờ phát động, thoáng chốc ngậm miệng lại, bất động thanh sắc hơi nhích người về phía trước.
Cánh tay Hoắc Chi Châu hơi thu lại, sau đó kéo người trở về, trầm giọng nói: “Đừng nhúc nhích!”
Người nằm trong lòng lập tức thành thật.
Cảm nhận được hơi thở của Mục Noãn Tô vững vàng lại đều đều, lúc này Hoắc Chi Châu mới nhắm mắt lại, siết chặt vòng tay, thấp giọng nỉ non một câu: “Không có lần sau nha, Tô Tô.”