Đẩy cánh cửa sắt vào nhà, lại quay sang xoa đầu con Bơ (tên con cún nhà nó) đến khi nhúm lông trên đầu xù hết, Lưu Ly mới nhìn ánh mắt bất mãn của con Bơ phì cười.
- Con bé này, 18 tuổi đến nơi rồi mà vẫn không chiu bỏ thói quen xấu này đi hả?
Trong nhà truyền ra tiếng quát khẽ, Lưu Ly đưa mắt đảo một vòng rồi thu ngay nụ cười trên mặt đi vào nhà.
- Con chào bố, mẹ, con mới đi học về.
Người lớn đang ngồi cả trên ghế sofa, ông Minh thấy con gái rượu liền cười.
- Về rồi đó hả? Mệt không con?
Nói đoạn nhìn ra đằng sau nó khẽ nhíu mày.
-Bé Nhím đâu mà không về cùng với con?
Nghe ông Minh nói, bà Mai cũng nheo mắt nhìn ra phía cửa.
Lưu Ly cất giong nhẹ.
-Vân ở lại học nhóm nên con về trước.
Ông Minh ừ một tiếng rồi liếc nhìn nó, ánh mắt còn lộ ý cười.
-Con lên phòng đi thay đồ chuẩn bị ăn cơm đi. Thằng Dương về quê từ sớm, thấy thanh kệ để hoa của con hỏng liền lọ mọ nãy giờ để sửa đấy. Thật tình bố chấm thằng này rồi đấy. Haha
Bà Mai lườm chồng cái dài rồi nói.
- Già rồi còn ăn nói linh tinh. Hai đứa nó vẫn đang nhỏ. Ông đinh vẽ đường cho hươu chạy à?
Lưu Ly thoáng bất lực nhìn bố mẹ mình rồi xin phép lên phòng.
Cửa phòng đang mở, thấp thoáng cái bóng dài ở cửa sổ khiến nó liên tưởng đến những câu chuyệma đọc lúc nửa đêm. Bóng người đàn ông hiện lên ở cửa sổ, kéo theo đó là tiếng gió thổi lạnh lẽo như từ thế giới bên kia vọng lại, xung quanh không một tiếng động, im ắng lạ thường. Bất chợt cái bóng đen kia từ từ quay lại, đôi mắt màu đục đáng sợ...
-Về rồi đấy à? Hôm nay cậu về muộn vậy?
-Á....
Tuấn Dương trợn tròn mắt nhìn nó.
-"Hey, lên cơn à?"
Lưu Ly lúc này mới định thần lại, đưa tay vuốt ngực.
-"Cậu làm gì mà không mở cửa ra cho sáng, núp ở nơi mờ ảo vậy? định dọa chết tôi à? Trông cậu hồi nãy như lũ thây ma trong truyện vậy."
Tuấn Dương bật cười ha hả, tiếp lời.
-"Tiểu thư lại chuyển sang thể loại truyện ma rồi à? Bỏ ngôn tình rồi?"
-"Sax, bỏ sao được, thấm vào máu rồi. Chỉ là đang tìm cảm giác mới. Hừ, cũng tại tên bã đậu kia, đang yên lành pr mấy truyện ma cho tôi."
Bên kia thoáng nhíu mày, rồi rất tự nhiên đưa tay phủi bụi dính trên áo.
-"Ai pr cơ?"
-"Nam Anh chứ ai."
-"Nam Anh lớp 9b mà cậu kể ấy hả?"
-"Chứ còn Nam Anh nào nữa, hắn đấy."
Tuấn Dương nở nụ cười miễn cưỡng rồi bước lại choàng vai nó.
-"Tôi sửa lại thanh kệ để hoa cho cậu rồi đấy."
Lưu Ly nghiêng người lên đằng trước, dáo dác nhìn thanh kệ dài đã quay về quỹ đạo, cười tươi.