*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
"Có gì chơi không nổi, không phải là một trăm năm mươi tỷ sao? Cầm lấy đi!" Cậu Lương vô cùng không thích nhìn dáng vẻ nước chảy mây trôi của Sở Quốc Thiên, vừa nói xong liền cầm hai chiếc thẻ ném mạnh về phía người anh.
Biểu hiện của anh ta trông vô cùng thoải mái nhưng trong lòng thì tức đến sắp khóc mất rồi, thua một lần một trăm năm mươi tỷ, dù là loại cậu ấm con nhà giàu như anh ta cũng cảm thấy đau lòng!
Có cậu Lương mở màn, những người khác cũng thi nhau giao tiền cược đã chuẩn bị sẵn cho Sở Quốc Thiên, Sở Quốc Thiên không từ chối bất cứ người nào, tất cả đều nhận.
“Cảm ơn món quà của mọi người, nếu trận đấu đã kết thúc, tôi không đi cùng mọi người nữa, Thanh Di, chúng ta quay về thôi." Sở Quốc Thiên cất kỹ chi phiếu của mọi người, còn trả lại hai tấm thẻ ngân hàng trị giá một trăm năm mươi tỷ cho cậu Lương.
“Chờ một chút!” Nhìn thấy Sở Quốc Thiên và Lâm Thanh Di chuẩn rời đi, Lý Vị Quân đột nhiên vội vàng kêu lên.
Sở Quốc Thiên dừng lại bước chân, sau đó quay đầu nhìn anh ta: "Cậu Lý còn có chuyện gì sao?"
“Sở Quốc Thiên, cứ thế rời đi hình như có chút không hợp lý nhỉ?" Vẻ mặt Lý Vị Quân có chút tăm tối nói.
Anh ta không tiếc một trăm năm mươi tỷ, so với một trăm năm mươi tỷ, thứ anh ta càng muốn lấy lại chính là thể diện của mình!
Lý Vị Quân vừa mới nói xong, những cậu ấm kia cũng kịp thời phản ứng lại, thi nhau ồn ào muốn Sở Quốc Thiên đánh cược thêm lần nữa.
Có người tới đưa tiền cho mình, đương nhiên Sở Quốc Thiên sẽ không từ chối. Anh liếc nhìn đám cậu ấm, vẻ mặt giễu cợt nói: "Các anh muốn chơi thế nào?"
"Lại đánh cược lần nữa!” Lý Vị Quân gần từng chữ một.
"Không vấn đề gì..."
Sở Quốc Thiên đang định nói tiếp, nhưng Lâm Thanh Di đã ngăn anh lại: "Sở Quốc Thiên, đừng chơi nữa! Chúng ta...chúng ta đã thắng nhiều như vậy rồi, hay là....hay là trở về thôi."
Tâm trạng của Lâm Thanh Di lúc này giống như đang đi tàu lượn vậy, cảm giác hưng phấn kϊƈɦ thích khi đột ngột thay đổi quá nhanh khiến cô có cảm giác rất không chân thực.
Vốn dĩ cô vẫn đang chìm đắm trong niềm vui sướиɠ và kϊƈɦ động khi Sở Quốc Thiên chiến thắng, nhưng khi nghe tin Sở Quốc Thiên lại đồng ý đánh cược tiếp với Lý Vị Quân, cô lại sợ hãi.
"Thanh Di, không phải bọn anh thua không nổi, chẳng qua là mọi người vẫn chơi chưa đã, cũng không thể để bọn anh vừa thua tiền vừa mất hứng đi?" Lý Vị Quân nghe vậy, không khỏi cau mày nói một câu.
Nhìn thấy một đám cậu ấm bắt đầu lên án công khai, ngay cả Triệu Lỗi nãy giờ luôn im lặng cũng không nhịn được lên tiếng: "Thanh Di, nếu không thì để Sở Quốc Thiên chơi thêm một lúc nữa đi?"
Lúc này Triệu Lỗi rất khó xử, anh ta thậm chí còn là kẻ mạnh của đám cậu ẩm này, nếu hôm nay không làm cho bọn họ vui vẻ, nói không chừng sau này sẽ mua dây buộc mình mất.
Một Lý Vị Quân cũng đủ cho anh ta uống một bình rồi, càng chưa cần nhắc đến những cậu ấm của năm gia tộc khác, ngộ nhỡ bọn họ đoàn kết lại muốn chỉnh mình thì bản thân thật sự sẽ lạnh luôn.
Lâm Thanh Di ngay lập tức bối rối, trong lòng vô cùng băn khoăn, vừa sợ Sở Quốc Thiên thua cuộc, lại lo lắng những kẻ này không được hồi vốn sẽ trả thù lại anh.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn phải bất lực gật đầu: "Sở Quốc Thiên, anh lượng sức mà làm đi."
Sở Quốc Thiên cho cô một ánh mắt yên tâm, sau đó quay đầu hỏi đám cậu ấm: "Nói đi, lần này mọi người muốn chơi thế nào?"
“Vừa nãy chắc anh đã thắng được khoảng chín trăm tỷ nhỉ?" Lý Vị Quân nheo mắt.
“Rõ ràng.” Sở Quốc Thiên nhún vai.
“Vậy thì lần này chúng ta sẽ chơi lớn hơn, một ngàn tám trăm tỷ?" Trong mắt Lý Vị Quân hiện lên một nét tàn độc, cất giọng lạnh lùng nói:
Hả?
Mọi người đột nhiên hít một hơi lạnh.
"Cậu Lý..."
Những cậu ấm đời thứ hai nghe vậy đều kinh hãi.
Thực lực của bọn họ so ra kém Lý Vị Quân một bậc, một trăm năm mươi tỷ đã đủ để bọn họ thương tới tận xương rồi, nếu giờ mỗi người lại mất thêm ba trăm tỷ nữa, thì bọn họ vốn dĩ không có khả năng này!
Lý Vị Quân chỉ lạnh lùng quét một vòng, liền đưa ánh mắt đặt lên người Sở Quốc Thiên: "Lần này, tôi đánh cược một mình với anh, một ngàn tám trăm tỷ, anh có không? Anh dám chơi không?"
“Đương nhiên là có, tại sao không dám?” Sở Quốc Thiên cười nhẹ nói.
Đối với lời hồi đáp của Sở Quốc Thiên, Lâm Thanh Di đã không còn dũng khí hỏi thêm bất cứ điều gì nữa. Sở Thiên lúc này đã sớm vượt quá khỏi tầm hiểu biết của cô, nhưng dù kết quả có tệ đến thế mấy, cô cũng đã chuẩn bị xong tâm lý sẽ cùng anh tiến lùi.
Trêи thực tế, ngay chính Lâm Thanh Di cũng không hề nhận ra mình đã coi Sở Quốc Thiên là người đàn ông thực sự của mình, tại thời điểm anh gặp nguy nan, cô sẽ lo lắng, còn khi anh thắng cuộc, cô cũng sẽ cùng anh vui vẻ và kϊƈɦ động.…...
"Sảng kɧօáϊ! Vậy cứ quyết định như thế, mỗi người chúng ta đánh cược một ngàn tám trăm tỷ!" Lý Vị Quân nghiến răng nghiến lợi nói.
"Không thành vấn đề, chúng ta hãy xác minh nguồn vốn trước đi.” Sở Quốc Thiên nói xong liền lấy ra chín trăm tỷ vừa thắng được, cùng với thẻ hoàng đế Rồng Tím của mình.
Vì số tiền tham gia lần này không hề nhỏ nên Lý Vị Quân không hề qua loa, gọi điện xong, chưa đầy mười phút sau đã có một người đàn ông trung niên đưa tới những chi phiếu trị giá một ngàn tám trăm tỷ, dưới sự giám sát của mọi người, việc xác minh tiền bạc hai bên đã hoàn tất ngay tại chỗ.
Dù tất cả mọi người đều đã sớm cho rằng Sở Quốc Thiên sẽ không giả vờ lừa gạt, nhưng khi chính mắt họ kiểm tra được trêи người anh thực sự có chín trăm tỷ, trong lòng cả năm người không khỏi vô cùng chấn động.
Người này... thật sự chỉ là con rể đến ở nhà họ Lâm thôi sao? Có người con rể nào tùy ý cầm trong tay thẻ hoàng đế Rồng Tím với chín trăm tỷ tiền Việt bên trong không cơ chứ?
Lâm Thanh Di là người sửng sốt nhất, cô làm sao có thể đoán được tấm thẻ mà Sở Quốc Thiên tùy tiện đưa cho mình cũng chứa chín trăm tỷ bên trong? Cô tạm thời không biết phải phản ứng sao, ánh mắt nhìn anh vô cùng phức tap...
"Được rồi! Xem ra chúng tôi đều đánh giá thấp anh rồi, Sở Quốc Thiên, không nhận ra anh còn là một kẻ giàu kín tiếng đấy!" Sau khi Lý Vị Quân kịp thời phản ứng lại, ánh mắt nhìn về phía Sở Quốc Thiên rất thâm thúy.
Những cậu ấm kia cũng phức tạp nhìn anh, lúc này bọn họ đã không còn vẻ khinh thường như vừa nãy bởi vì thực lực và tài lực mà anh vừa thể hiện đã vượt xa những người này rất nhiều!
Sở Quốc Thiên không để ý đến ánh mắt của mọi người, nhìn đồng hồ, nhẹ giọng nói: "Đừng nói nhảm nữa, nói đi, chúng ta đánh cược thế nào?"
“Tôi thừa nhận đánh golf mình không phải là đối thủ của anh. Thế nên lần này chúng ta chơi cái đơn giản hơn đi, chơi bài!” Lý Vị Quân suy nghĩ một chút, nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên lạnh lùng nói.
"Được, nói quy tắc đi!”
"Chơi thứ đơn giản nhất thôi. Chúng ta rút một lá trong năm mươi tư lá bài, nếu hai số rút được trùng nhau thì dựa trêи màu sắc và chất bài để quyết định người chiến thắng. Đen là lớn nhất, rô là nhỏ nhất. Được chứ?”
“Không thành vấn đề.” Sở Quốc Thiên sảng kɧօáϊ chấp nhận.
Nghe được câu trả lời của Sở Quốc Thiên, Lý Vị Quân hài lòng nở nụ cười, những cậu ấm hiểu rõ anh ta cũng mỉm cười theo.
Người khác có thể không biết, nhưng bọn họ đều biết thế mạnh lớn nhất của Lý Vị Quân không phải là chơi golf, mà là trí nhớ. Đừng nói một bộ bài tú lơ khơ, dù là hai bộ hay mười bộ, anh ta cũng chỉ cần liếc mắt nhìn qua là có thể nhớ hết!
Nụ cười trêи mặt mọi người cũng không khiến Sở Quốc Thiên quá mức kinh ngạc, dù sao không phải tất cả những cậu ấm đời sau đều là kẻ đần, đến được trình độ này, nếu trong người không có chút bản lĩnh xuất chúng thì thật sự quá phản khoa học rồi.
Mặc dù Sở Quốc Thiên không ngạc