Có Chồng Là Thần Y

Chương 607: Uống Rượu





Ngay sau đó, người phục vụ lần lượt dọn đồ ăn ngon và rượu xịn lên đầy bàn.
Nhưng không một ai động đũa, bởi vì gã đầu trọc kia đã khui rượu ra và rót đầy cho mọi người.

Dù chưa nếm thử nhưng chỉ cần ngửi qua mùi vị đã biết, rượu này rất dễ say.
Bốn cô gái đều còn là học sinh, cho dù ngày thường có uống rượu cũng chỉ biết nếm thử loại ít cồn như rượu trái cây chứ sao chịu được loại hàng cứng như này chứ? “Cái này, nhà sản xuất, chúng em không biết uống rượu.” Từ Na do dự nói, khóe miệng hơi nhấp để lộ sự ngượng ngùng.
Ai ngờ vừa nói xong thì mặt tên trọc liền đen lại.

"Không biết uống rượu làm sao được? Na Na à, em mà muốn phát triển theo hướng này thì phải biết uống rượu.

Sau này tiệc giao lưu còn nhiều, không biết uống thì bây giờ học, làm quen dần dần, đường tương lai mới có thể dài được."
Từ Na nghe vậy không biết phải nói sao.
Lâm Hiểu My có chút lo lắng: “Tửu lượng của em không tốt, rượu có nồng độ cao như em chỉ sợ em uống một chén đã say rồi." “Say cũng không sao, đến lúc đó chẳng phải có xe đưa các em trở về trường học hết còn gì? Không cần phải lo" Gã râu rậm nhíu mày nói.


"Chẳng lẽ có nhà sản xuất Trương ở đây mà các em còn chưa an tâm sao? Hay là vẫn không định cho các nhà sản xuất ở chỗ này mặt mũi ?"
Lời vừa thốt ra, các cô gái cũng không dám nói thêm gì nữa.
Họ âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó Trương Lam Châu là người đầu tiên đứng lên, cầm ly rượu và nói: "Được, nếu nhà sản xuất Trương đã có lời mời, thế thì hôm nay kiểu gì chúng em cũng phải theo anh, uống thì uống!" "Đúng! Dù sao sớm muộn gì cũng phải uống."
Gã râu rậm và người đàn ông béo ú đeo kính mắt gật gù hài lòng.
Gã râu rậm thỏa mãn nâng chai, rót đầy rượu cho Trương Lam Châu.
Trương Lam Châu đã nói thế, những người còn lại cũng không thể không theo.
Nhưng mùi rượu rất khó chịu, các cô gái uống vào đều cảm thấy khổ sở.

Lâm Hiểu My đang định nghĩ cách từ chối thì Sở Quốc
Thiên ngồi bên cạnh lại nói.

"Hiểu My, em cứ uống đi, đến lúc đó anh đưa em trở về, không có chuyện gì."
Người đàn ông đầu trọc hừ lạnh một tiếng: “Tên nhóc thổi kia, đang nói cái gì vậy, nơi này có chỗ cho cậu lên tiếng hay sao?" "Đúng, nhà sản xuất Trương và mọi người vẫn còn ở chỗ này, ai cần cậu quan tâm? Cậu muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống, ăn uống xong rồi thì đứng lên mà về.

Mấy em gái ở đây có tôi chịu trách nhiệm là đủ rồi." "Đây là em gái của tôi, có tôi ở đây thì không cần các anh phải lo lắng cho em ấy.

Đến lúc họ thực sự uống say rồi, chỉ có mấy người các anh ở, tôi không yên tâm.

Sở Quốc Thiên thản nhiên nói.


“Ý cậu là sao?" Gã râu rậm nghe thấy thế, lập tức bật người đứng giận, vỗ bàn tức giận nói.
Lão đầu trọc ở một bên cũng bất mãn đặt ly rượu xuống, nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên, lộ ra vẻ ác độc: "Chẳng lẽ cậu đang hoài nghi chúng tôi sẽ lợi dụng lúc những cô gái này không phòng bị để giở trò ?" "Lời này không đúng, tôi chỉ nói mình không yên tâm, không biết xúc phạm các người ở chỗ nào." Sở Quốc Thiên thản nhiên quay đầu nhìn mấy người đó.

“Cậu!” Lão đầu trọc chỉ vào Sở Quốc Thiên, tức giận thốt lên.

“Sở Quốc Thiên, anh câm mồm đi, chuyện ở nơi này liên quan gì tới anh?" Trương Lam Châu thấy Sở Quốc Thiên đang khiêu khích mấy người có vai về liền không nhịn được nói.

"Đúng vậy, anh rể thứ của Hiểu Mỹ, lúc trước mọi người cũng đã nói rồi, anh ở chỗ này đừng chen ngang, đừng ồn ào, an phận làm người vô hình một chút.

Các nhà sản xuất đều là người đứng đắn, anh không nên nói linh tinh như vậy" Từ Na cũng có chút không nghe nổi.

Lâm Hiểu My nhìn nhà sản xuất Trương tỏ vẻ xin lỗi, đứng lên cầm ly rượu nói: "Ngại quá, các nhà sản xuất, các vị lãnh đạo, là anh rể của em không biết nói chuyện, để em xin lỗi thay anh ấy.

Hy vọng mọi người không tiếp tục so đo chuyện này." “Vẫn là Hiểu My của chúng ta hiểu chuyện." Khỏe miệng của gã hói đầu cong lên thành một đường cong đầy hàm ý.


"Thôi bỏ qua, chúng ta nên ăn thì ăn, nên uống thì uống thôi."
Mọi người đồng loạt đứng dậy và nâng ly.

"Rầm!"
Không ngờ đúng lúc này, nhà sản xuất Trương vẫn luôn không nói lời nào bỗng vỗ bàn đứng dậy.

Lâm Hiểu My đang định nín thở rót hết rượu vào bụng liền tạm ngừng, khó hiểu nhìn về phía nhà sản xuất
Trương, không biết tại sao.

"Nhà sản xuất Trương, có chuyện gì vậy?"
Người đàn ông đó lạnh lùng cất tiếng: "Nếu đã muốn đền tội thì một chén sao đủ? Ba chén! Phải ba chén chuyện này mới có thể cho qua!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.