*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Thanh Di đã bị sốc, nhìn thấy người đàn ông đưa tay ra với mình, cô cuối cùng nhắm mắt lại trong tuyệt vọng.
Xin lỗi, Sở Quốc Thiên...
Xin lỗi, Bảo nhi..
Lâm Thanh Di mất hết can đảm, nếu lần này bị lột sạch quần áo nơi công cộng, cô nhất định sẽ tự tử và không bao giờ chịu nhục.
"Dừng tay cho tao!"
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, cô theo bản năng mở mắt ra, chợt nhìn thấy một Sở Quốc Thiên đang tức giận lao về phía mình.
"Ồ, đây không phải là Sở Quốc Thiên sao, đứa con rể nổi tiếng vô dụng trong khu của chúng ta sao?"
"Tôi tưởng là ai, đứa vô dụng này muốn thể hiện sao?"
"Ha ha, cái thứ rác rưởi này cũng không có gì, nó tới thì sao, không phải vẫn là nhìn vợ cùng mẹ vợ bị ức hϊế͙p͙?"
"Nhưng thật đáng tiếc. Vợ của nó đúng là đoan chính. Tôi là một người phụ nữ mà cũng ghen tị..."
Mọi người đều không coi trọng gia đình Sở Quốc Thiên, và hầu hết họ chỉ đang chế nhạo sự xuất hiện của anh.
Ngay sau đó, Sở Quốc Thiên đã đứng trước mặt người đàn ông và quan tâm đến Lâm Thanh Di và Triệu Mai Hương: "Hai người thế nào?"
Lâm Thanh Di nghe những lời đó, muốn khóc lên nhưng không nói được gì.
Còn Triệu Mai Hương cũng rơi hai hàng nước mắt trong veo, vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: "Tất cả đều tại cái thứ rác rưởi này! Nếu không có cậu thì vợ cậu sẽ như thế này sao? Cậu là đồ sao chổi, sao lại đến nhà của chúng ta..."
"Mẹ..."
Lâm Thanh Di nghe xong liền kéo Triệu Mai Hương ra, lúc này đôi mắt xinh đẹp của cô đã bị nước mắt làm nhòe đi.
Sở Quốc Thiên kiểm tra sơ qua vết thương của hai người, phát hiện chỉ là vài vết thương ngoài da, tâm tình liền thả lỏng, ánh mắt trở nên lạnh lùng trở lại.
“Thanh Di, mẹ và em về trước đi, ở đây anh sẽ giải quyết.” Sở Quốc Thiên chống lại lửa giận trong lòng, bình tĩnh hết sức nói.
"Cậu tới xử lý? Cậu nói nghe nhẹ thế, chuyện này cậu có thể xử lý sao?" Triệu Mai Hương lập tức nghẹn ngào, trong mắt tràn đầy thất vọng nhìn Sở Quốc Thiên.
Nếu không phải vì chồng và con rể quá vô dụng thì mẹ con bà sao lại bị ức hϊế͙p͙ như thế này.
Tuy nhiên, Lâm Thanh Di cắn chặt hàm rằng, đứng lên nhờ sự hỗ trợ của Sở Quốc Thiên, kéo Triệu Mai Hương bên cạnh nói: "Mẹ, chúng ta lên trước đi. Vừa rồi mẹ bị bọn họ đánh, chúng ta nên rửa vết thương thì hơn. "
Nói xong, cô lại lo lắng nhìn Sở Quốc Thiên: "Anh... anh đừng kϊƈɦ động, em đưa mẹ trở về đây, chờ em!"
“Ừ” Sở Quốc Thiên cười nhẹ.
Cô không biết tại sao, khi Lâm Thanh Di nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Sở Quốc Thiên, cô cảm thấy thoải mái, như thể chỉ cần Sở Quốc Thiên ở đó, cô sẽ là người an toàn nhất...
Lắc đầu, Lâm Thanh Di nhanh chóng đỡ Triệu Mai Hương rời khỏi nơi này.
Người đàn ông tên Bình Thanh chịu đựng không được bao lâu, thấy cặp hoa tử đẳng tuyệt sắc này chuẩn bị rời đi, gã ta đột nhiên gầm lên: "Đứng lại cho tao!"
Người đàn ông định đẩy Sở Quốc Thiên ra để đuổi theo Lâm Thanh Di, nào biết tay gã còn chưa có chạm vào Sở Quốc Thiên, đã bị Sở Quốc Thiên tát một cái đánh bay.
"Bốp!"
Với một âm thanh, người đàn ông đập ngã mấy người phía sau mới dừng lại. Lúc này hai má của gã đã đỏ ửng và sưng tấy lên.
Đám đông người xem đều sửng sốt, không ngờ người đàn ông cao lớn kia lại bị Sở Quốc Thiên có vẻ gầy gò đánh cho bay xa mấy mét.
Cuối cùng vẫn là mẹ của người đàn ông đó, bà cô thô lỗ dẫn đầu phản ứng lại, nhìn Sở Quốc Thiên với vẻ mặt dữ tợn: "Rác rưởi, mày dám đánh con tao, xem bà đây xé mày ra!"
Vừa nói, ả vừa vặn chiếc túi trong tay và lao về phía Sở Quốc Thiên.
"Bốp!"
Nào biết, ả chưa tới đã bị Sở Quốc Thiên cho một cái tát, sau đó nhanh chóng bay về phía sau.
Đương nhiên, lần này Sở Quốc Thiên rõ ràng là thực sự tức giận, không đợi mấy người khác phản ứng lại, đã nhanh chóng lao về phía bọn họ, một hồi sau, một đám người còn đang tức giận lập tức kêu ầm lên bị đánh ngã xuống đất.
Những người có thể chất kém thậm chí ngất xỉu, nằm bất động dưới đất.
Những người còn lại đều ngây người, sức chiến đấu đáng kinh ngạc mà Sở Quốc Thiên thể hiện là ngoài sức tưởng tượng của bọn họ, nhìn thấy một đám phụ nữ vừa rồi vẫn còn đang gào thét giờ nằm trêи mặt đất, tất cả đều bí mật vỗ tay cho Sở Quốc Thiên. Tặng một cái like.
Nhìn thấy Sở Quốc Thiên còn định làm gì đó, bọn họ sợ tới mức kêu lên.
"Nhóc con, đừng đánh, nếu đánh nữa sẽ xảy ra mạng người đấy..."
"Ừ, chỉ cần dạy cho bọn họ một bài học, không cần đánh chết."
"Không nghĩ tới anh bình thường không lên tiếng, thuộc hạ còn có chút tài năng!"
Nghe mọi người khuyên nhủ, Sở Quốc Thiên dừng lại, sau khi hít thở sâu, anh hỏi những người xem trực tiếp: "Vừa rồi ai đã đánh vợ tôi?"
"Gã ta!"
Mọi người đều chỉ về phía Bình Thanh, người vẫn đang gục trêи mặt đất.
“Mày... mày đừng lại đây!” Bình Thạnh không nhịn được giật mình khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Sở Quốc Thiên, vừa nói chuyện vừa nắm lấy chiếc trâm cài giật được từ trong tay Lâm Thanh Di.
Sở Quốc Thiên nhìn thấy, nhưng vẫn vững vàng đi về phía trước.
Bình Thanh sợ hãi muốn đi tiểu, gã run rẩy nói: "Đứng... dừng lại! Mày... Mày tới nữa tao với mày cùng chết!"
Nhìn thấy Sở Quốc Thiên đang chuẩn bị ra tay, đột nhiên, một tiếng còi vang lên, sau đó có năm cảnh sát mặc đồng phục chạy tới.
“Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?” Người cảnh sát đứng đầu đi trước hỏi đến.
Nghe thấy tiếng, Bình Thanh theo thanh âm, sau đó mỉm cười, lo lắng nói: "Anh Đào!"
"Bình Thanh?"
Viên cảnh sát đứng đầu nhìn chăm chú, không khỏi nhíu mày.
Những người khác nhìn thấy cảnh này đều không khỏi thầm thở dài, có vẻ như Sở Quốc Thiên sắp gặp nạn rồi...
Khi trong lòng mọi người đang cầu nguyện Sở Quốc Thiên, cảnh sát đứng đầu lại hỏi: "Bình Thanh, nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra ở đây!"
"Chuyện là..."