Có Chồng Là Thần Y

Chương 860: Đám Côn Đồ Gây Rối





"Cút đi! Buông tôi ra!" Hàn Vũ tức giận giãy dụa.

Một kẻ trong đám côn đồ cầm cây gậy bóng chày và đánh vào lưng Hàn Vũ một cái.
Hàn Vũ nghiến răng nghiến lợi, nhịn không kêu lên.
Thấy đám côn đồ kéo Hàn Vũ đi, “Chờ đã, có chuyện gì vậy?” Sở Quốc Thiên đúng lúc này nói.

"Hả? Mẹ kiếp, ai đây?" Nghe giọng nói, hai tên côn đồ mới nhận ra Sở Quốc Thiên đang ở một bên.

"Mày là ai? Nếu không muốn chết, thì cút đi càng xa càng tốt!" Một tên côn đồ hung ác nhìn chằm chằm Sở
Quốc Thiên.

“Mấy người nói đưa người đi liền đưa người đi sao? Lý do là gì?” Sở Quốc Thiên lạnh lùng nhìn hai tên côn đồ.

"Được rồi, nghe kỹ đây.

Thằng nhóc này giở trò bẩn thỉu khi đánh bạc.

Nó dám giở trò trước mặt chúng tao.

Bây giờ ông chủ của chúng tao đã mất bình tĩnh và nói rằng chúng tao phải bắt được tên này về và chặt ngón tay của nó, lý do này đã đủ chưa?" Một kẻ côn đồ chế nhạo.


“Mẹ kiếp!” Hàn Vũ lớn tiếng nói, “Mẹ kiếp, ông đây có gian lận, chỉ dựa vào một câu nói của mấy người sao? Nếu không phải vì mấy năm trước, anh Đại Long của các người giở trò côn đồ, bắt tôi ký giấy vay 600 triệu, thì bây giờ ông đây có đến mức nhếch nhác thế này không?” "Trên sòng bạc, có đánh thì phải chịu thua.

Mày thua rồi, đừng mơ chạy được!"
Một kẻ côn đồ giơ cây gậy bóng chày lên và quyết liệt đập xuống, thấy cây gậy bóng chày sắp đập vào đầu mình, Sở Quốc Thiên đột nhiên vươn tay ra, nắm chắc cây gậy bóng chày.

“Tên nhãi này, muốn tọc mạch sao?” Hai tên côn đồ đồng thời nhìn về phía Sở Quốc Thiên, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng dữ tợn.
Ở chỗ của bọn họ, chưa có kẻ nào dám khiêu khích anh Đại Long! “Tôi lo chuyện bao đồng đấy, hai người có thể làm gì?”
Sở Quốc Thiên vẻ mặt bình tĩnh nhìn hai người bọn họ.

“Vậy thì đi chết đi!” Hai tên côn đồ lớn tiếng nói, trực tiếp cầm lấy cây gậy bóng chày lên, và đập về phía Sở Quốc Thiên!
Bich!
Bich!
Hai âm thanh nặng nề vang lên.
Hàn Vũ cau mày nhìn cảnh tượng trước mặt.
Chỉ thấy trước khi hai cây gậy bóng chày đánh tới Sở Quốc Thiên, hai tên côn đồ đã bị Sở Quốc Thiên dùng một đạp đá văng ra ngoài.

"Đau quá! Đau quá!" "Mẹ kiếp!" Hai tên côn đồ hét lên trong đau đớn, chỉ cảm thấy nội tạng của mình sắp bị dập nát.

"Thằng nhãi kia, hai chúng tạo là đàn em của anh Đại Long.


Nếu mày dám đánh chúng tao, tức là đánh anh Đại Long.

Nếu mày đắc tội với anh Đại Long, mày có biết hậu quả sẽ thế nào không?" “Có giỏi thì mày nói tên mày ra đây!” Hai tên côn đồ chỉ vào Sở Quốc Thiên.

“Sở Quốc Thiên.

Sở Quốc Thiên vỗ vỗ tay, vẻ mặt bình tĩnh, hoàn toàn không coi hai người bọn họ ra gì.

“Được lắm, mày giỏi lắm, chờ đấy!” Hai tên côn đồ nói một cách hằn học.

"Anh trai, anh thật tuyệt vời! Nhìn anh giống một người rất mỏng manh, không ngờ anh lại mạnh như vậy, tôi ngưỡng mộ anh!" Hàn Vũ bước tới, nhìn Sở Quốc Thiên, trong mắt đầy ngưỡng mộ, nói.

"Nhưng bây giờ thì có vẻ oai, nhưng sau này sẽ rắc rối đấy.

Anh Đại Long rất có uy tín trong khu vực này, và hầu như không ai dám đắc tội với anh ta.

Nếu anh dám động vào anh ta, anh ta sẽ không tha cho anh đâu, anh gặp rắc rối rồi!” “Không thành vấn đề.” Sở Quốc Thiên nhẹ giọng nói: “Cậu là Hàn Vũ ?” "Sao anh lại biết tên tôi? Nhân tiện, tại sao anh lại đứng trước cửa nhà tôi?" Hàn Vũ tò mò hỏi.

“Tôi đến để nói với cậu rằng, ông cậu bị tai nạn ô tô đang nằm viện, hôm nay không thể chuẩn bị bữa tối cho cậu.

Sở Quốc Thiên trầm giọng nói.

"Cái gì? Ông nội tôi nằm viện?" Vẻ mặt Hàn Vũ biến sắc, tức giận hét lên.

"Chuyện gì đã xảy ra? Kẻ là nào không có mặt như thế?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.