Có Chồng Là Thần Y

Chương 918: Chế Giễu





Mấy phút sau, có một ông chủ cười và nói: “Cậu Nghiêm à, có lẽ cậu ấy nói đúng đó.

Nghiêm Hạo Truy trả lời một cách lạnh lùng: “Có gì muốn nói thì mau nói trực tiếp với tôi”
Ông chủ đó sợ hãi, vội vàng trả lời: “Thành phần trong thuốc của cậu đúng là có vấn đề.

Trước đây cậu từng nói với chúng tôi rằng có người đã thêm quốc quý vào, nhưng tôi không thấy có
Nghe thấy thế, mặt của Nghiêm Hạo Truy liền biến sắc, cảm thấy mặt nóng lên như đã bị ai đó tát.

Hai ông chủ đó sợ Nghiêm Hạo Truy nổi giận, liền đứng vào cùng đám đông, không dám tiếp tục lên tiếng nữa.

Sở Quốc Thiên nhìn đối phương và nói: “Anh tin tôi rồi chứ? Lại còn là thuốc do cao nhân luyện ra, hóa ra cũng chỉ là lừa gạt mà thôi.


Nghiêm Hạo Truy tức giận đáp: “Lần này đúng là đã nhìn nhầm người rồi.


Cũng chỉ là mấy trăm triệu tiền thuốc thôi mà, tôi thiếu gì tiền? Kể cả số thuốc đó là giả, nhưng viên ngọc tủy này của tôi chắc chắn là hàng thật.

Nghiêm Hạo Truy có niềm tin tuyệt đối vào miếng ngọc tủy mà bản thân đang đeo.

Vì ông ta đã tận mắt chứng kiến người bán lấy ra từ một bình thuốc, thuốc ở bên trong chắc chắn là không có vấn đề.

Sở Quốc Thiên nói: “Có thể mang một vật vật đen đủi như thế bên mình, còn coi như bảo bối không rời nửa bước, cả thiên hạ này chắc không tìm được người thứ hai ngốc như anh.


Nghiêm Hạo Truy chỉ vào mặt Sở Quốc Thiên như muốn xông tới xử lý anh ấy: “Anh nói cái gì? Nói ai ngốc hå?"
Vẻ mặt của Nghiêm Hạo Truy trở nên rất khó coi nhưng do chuyện lúc nãy nên anh ta cũng không tùy tiện coi thường Sở Quốc Thiên nữa, sau đó lên tiếng hỏi: “Anh dựa vào đâu mà nói như thế?”
Sở Quốc Thiên cười đáp: “Chẳng lẽ lúc nhận viên ngọc tủy này, anh chưa từng tìm hiểu tại sao hình dạng của nó lại như thế này à?”
Nghiêm Hạo Truy nói: “Đây cũng chỉ là một viên ngọc mà thôi, còn có thể có tác dụng gì chứ? Cậu biết gì mà nói!”
Thấy Nghiêm Hạo Truycứng miệng, Sở Quốc Thiên lắc đầu: “Anh ngay cả chuyện ngọc hình dạng khác nhau tác dụng sẽ khác cũng không biết, còn coi nó như bảo bối.


Vì nó có mùi hương sao? Đây là đồ thời cổ xưa người ta dùng để vào miệng người chết, rất xui xẻo!”
Nghiêm Hạo Truy cảm thấy não mình như bị tê liệt và nói: “Cái gì cơ? Để vào miệng người chết?" Sở Quốc Thiên lắc đầu đáp: “Ngọc này của anh cũng có chút đặc biệt" “Nghiêm Hạo Truy cau mày nhìn Sở Quốc Thiên tỏ vẻ khó hiểu: “Ý cậu là gì? Đặc biệt ở đâu?”
Nghiêm Hạo Truy mặc dù là người rất coi trọng sức khỏe, nhà còn mở bệnh viện nhưng anh ta không chịu bỏ công sức ra nghiên cứu, ai nói cái gì tốt sẽ mua và dùng cái đó.

Sở Quốc Thiên cười đáp: “Ngọc này là người chết để vào chỗ bài tiết, có lẽ là người trộm mộ đã đào được, sau đó qua tay chuyên gia nên được để vào trong bình thuốc lừa bán cho anh.

Nghiêm Hạo Truy nói to, trợn trừng mắt, cảm thấy rất kinh tởm: “Trời đất! Có thật không thế?”
Anh ta nhìn xuống miếng ngọc đeo trên cổ, tóc gáy bỗng dựng đứng cả lên.

Viên ngọc tủy này đã được để lên người của người chết hay là nhét ở đâu không biết? Nhưng anh ta lại xem như bảo bối, nghĩ là có thể tăng cường sức khỏe, tu thân dưỡng tính, đeo trên cổ đã mấy năm trời.

Điều kinh khủng nhất đó chính là bản thân ông ta cảm thấy mùi hương nó tỏa ra rất đặc biệt, nên có lúc còn ngậm vào miệng.

Đây khác gì là ăn “ấy” của người khác chứ?
Nghiêm Hạo Truy càng nghĩ càng thấy kinh tởm, cúi đầu xuống nôn ra.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.