Có Chồng Là Thần Y

Chương 944: Tẩu Hỏa Nhập Ma





Nhìn thấy phản ứng của đối phương, Sở Quốc Thiên biết suy đoán của mình hoàn toàn chính xác, liền nói: “Tình trạng hiện tại của ông là bởi vì tính khí hung bạo và thù địch dẫn đến việc tu luyện thành tẩu hỏa nhập ma, phá hủy tâm mạch.

Nhưng may là ông đã kịp thời dừng lại nên chưa hoàn toàn bị nguy hiểm đến tính mạng, nếu không thì ông đã sớm ngỏm rồi."
Đồng tử của Xích La Hán đột nhiên co rút lại, hắn nhíu mày nhìn Sở Quốc Thiên, trầm giọng hỏi: "Làm sao cậu biết được? Lại còn nói không sai chút nào!"
Sở Quốc Thiên khịt mũi, bình tĩnh nói: “Tôi không chỉ biết những chuyện đó mà còn biết mỗi đêm ông đều cảm giác được kinh mạch của mình như bị kim châm khắp người, lúc đầu còn có thể chịu được, nhưng càng lâu càng đau đớn đến mức sống không bằng chết, có phải không?"
Lời nói của Sở Quốc Thiên không phải là phỏng đoán ngẫu nhiên, mà là qua lần đối đầu vừa rồi, cùng với cảm giác khi huy động linh khí trên người Xích La Hán, sau lần đó anh đã có thể nhìn rõ đến tám chín phần tình trạng thể chất của ông ta.
Đã nói nhiều như vậy, đến lúc này, Xích La Hán mới hoàn toàn tin tưởng Sở Quốc Thiên.


Khi anh ta nói rằng có cách giúp, ông ta tuy rằng có chút hoài nghi nhưng vẫn thầm hi vọng.
Sắc mặt ông ta dịu xuống, giương mắt nghiêm túc nhìn
Sở Quốc Thiên, ông ta hít sâu một hơi rồi cất tiếng hỏi: “Những gì cậu nói đều đúng, tôi thừa nhận, nhưng thế thì sao chứ? Cậu có thể nhìn thấu bệnh tình của tôi sao? Thật sự có cách chữa trị cho tôi ư?” “Đương nhiên, ông cho rằng ta có thời gian ở đây giễu cợt ông à?”
Sở Quốc Thiên giật giật khóe miệng, trầm giọng nói: “Nguyên nhân khiến ông tẩu hỏa nhập ma có liên quan mật thiết đến những việc ông đã làm.

Nhìn sát khí bao phủ ông kìa, ám khí rất nặng.

Chắc chắn ông đã gây ra không ít tội ác.
Những sát khí này sẽ ảnh hưởng đến tâm tính của ông, thậm chí tạo thành một năng lượng đối lập trong cơ thể, kinh mạch bị tắc nghẽn, nếu cô gắng phá bỏ nó sẽ phản tác dụng”
Nghe vậy, Xích La Hán hít một hơi, trong lòng cảm thấy như thể rơi vào tình cảnh nguy nan cấp bách.
Những gì Sở Quốc Thiên nói đều hoàn toàn ăn khớp với tình trạng hiện tại của hắn ta.
Ông mở to mắt nhìn Sở Quốc Thiên, hoàn toàn bị anh ta thuyết phục.
Ông ta nắm chặt hai tay vào nhau, trầm giọng nói: “Cậu nói đúng.


Ta từ nhỏ không cha không mẹ, trong ký ức chỉ nhớ được hình ảnh ở trong môn phái bái kiến sư phụ.
Chỉ vài năm trước, tôi mới tình cờ biết được gia đình mình bị kẻ thù sát hại, vì vậy tôi quyết định rời khỏi môn phái và tìm kiếm những kẻ đó để báo thù.

Nhưng kẻ thù mạnh như vậy, một mình tôi làm sao có thể đối phó được với chúng?
Cuối cùng, sau một lần giao chiến, tôi bị thương nặng nên phải mai danh ẩn tích chỉ để thoát khỏi sự truy đuổi của kẻ thù, bảo toàn sức lực và tìm cơ hội quay lại báo thù Chỉ tiếc là tôi đã không đợi được đến khi tự tay giết chết kẻ thù của mình thì đã bị tẩu hỏa nhập ma, và đành phải dựa vào tâm pháp mà sư phụ đã dạy mới có thể bảo toàn tính mạng.
Sở Quốc Thiên không ngờ Xích La Hán lại có một quá khứ cay đắng như vậy.
Xích La Hán như chìm trong ký ức, vẻ mặt lộ rõ sự cô đơn.
Hắn ta thở dài, chậm rãi nói: “Người mà tôi cảm thấy có lỗi nhất trong cuộc đời này chính là sư phụ đã dạy dỗ tôi, đã nuôi nấng tôi, cuối cùng lại bị tôi liên lụy và bị môn phải giam cầm.


Đến bây giờ sống chết còn chưa rõ.
Nói đến đây, sắc mặt của Xích La Hán dần trở nên dữ tợn, mắt ông ta đỏ ngầu,trông cực kỳ đáng sợ.
Hắn ta nắm chặt tay, khẽ run lên, nghiến răng nghiến lợi.

“Nhưng mà kẻ thù chết tiệt kia, chúng tàn sát cả nhà ta chỉ vì muốn cướp lấy tài sản của gia tộc ta! Nếu ta không giết được bọn chúng thì đến chết cũng không thể nhằm måt!"
Vẻ mặt của Xích La Hán lúc đó vô cùng kinh khủng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.