Cô Chủ Hào Môn Không Muốn Hot

Chương 12: Chương 12




Không biết làm sao mà tin tức Tần Lệ tự đi gặp người nhà họ Quý lại bị người ta phát hiện, ngay chiều hôm đó cũng bị truyền tin ra ngoài.

Trải qua một đêm, tin tức ngày càng được truyền đi rộng rãi, còn kèm theo cả đủ loại tin đồn linh tinh.
"Chúng ta cũng vừa biết Tịch Gia Nam là người nhà họ Quý mà sao tin tức truyền đi nhanh vậy?"
"Đúng thế, sao lại truyền ra nhanh vậy chứ?"
Trong văn phòng, Đới Quận và Hi Hi nghĩ mãi cũng không ra, còn Tần Lệ thì đang tính toán cho nhiệm vụ.

Nhiệm vụ lần này là bảo cô đi đóng phim, cô không có kinh nghiệm, đang nghĩ xem có nên học một khóa diễn xuất trước không.
Nghe thấy tiếng thảo luận của bọn họ, Tần Lệ khẽ hừ một tiếng: "Tôi muốn cắt bỏ hạng mục nên có không ít người chú ý tới tôi, không cần nghĩ cũng biết đây là chiêu trò của mấy lão già kia, nhưng mà..."
Hi Hi: "Nhưng mà gì vậy chị Lệ?"
"Còn một khả năng nữa." Tần Lệ khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn: "Là Tịch Gia Nam tung tin ra."
Hi Hi vừa tốt nghiệp nên vẫn còn quá đơn thuần, cô ấy cực kỳ kinh ngạc: "Không thể nào!"
Tần Lệ càng nghĩ càng thấy có thể là do Tịch Gia Nam, anh ta bị cô vạch trần thân phận, kế hoạch thất bại nên cũng không muốn cô sống tốt hơn đây mà.
"Hỏi chút là biết ngay thôi." Tần Lệ mở Wechat, tìm tên Tịch Gia Nam.
Tần Lệ: Tên chó chết có đó không.jpg
Tịch Gia Nam: Chào buổi sáng Lệ Lệ.
Tần Lệ bị tiếng "Lệ Lệ" này làm cho mắc ói, bộ mặt thật của Tịch Gia Nam thật sự rất buồn nôn.

Tần Lệ: Anh tung tin đấy à?
Tịch Gia Nam: Tin gì vậy Lệ Lệ? Tôi không hiểu cô đang nói gì cả, buổi gặp mặt hôm qua rất vui vẻ.
Vui vẻ? Ha.
Tần Lệ đã xác định được người tung tin chính là anh ta, lúc cô đang định mắng chửi thì Tần Thần Vũ đi tới.
"Tiểu Tần tổng."
"Mấy người ra ngoài trước đi." Sắc mặt Tần Thần Vũ rất nghiêm túc.
Đới Quận và Hi Hi nhìn Tần Lệ một chút rồi lặng lẽ ra ngoài.
"Sao cô lại dính líu tới người nhà Quý vậy?"
Tần Lệ không hề sợ anh ta: "Tôi nhập bọn với người nhà họ Quý khi nào?"
"Hôm qua cô ở chung với cháu trai của Quý Tùng Nguyên, còn gì chối cãi nữa không?" Giọng điệu của Tần Thần Vũ rất tệ: "Bình thường cô làm bậy thì cũng thôi, tôi không thể nhìn công ty bị hủy hoại trong tay cô như vậy được."
"Đừng nói là anh tưởng tôi muốn bán công ty đó nhé?"
"Cô nghĩ người nhà họ Quý tiếp cận cô với mục đích gì? Dù không xấu thì cũng là ngu xuẩn."
Tần Thần Vũ vừa dứt câu thì Tần Thăng Dương đã đẩy cửa văn phòng đi vào.
"Cậu tới đây làm gì?" Tần Lệ và Tần Thần Vũ đồng thanh.
Tần Thăng Dương cảm thấy mình bị kỳ thị: "Công ty nhà tôi, tôi không có chức vị thì không đến được à?"
Tần Lệ đang định cãi nhau với Tần Thần Vũ, hoàn toàn không muốn để ý tới cậu ta, Tần Thần Vũ thì càng chẳng thèm quan tâm tới một thùng cơm vô dụng chỉ biết tiêu tiền.
Tần Thăng Dương không ngờ mình vừa tới đã bị chọc giận, cậu ta cười khẩy bước tới: "Hóa ra người đàn ông nói chuyện với chị trong tiệc tối hôm bữa là cháu trai của Quý Tùng Nguyên."

Tần Thần Vũ: "Tiệc tối gì?"
"Tiệc từ thiện lần trước đó." Trên người Tần Thăng Dương vẫn còn thoang thoảng mùi rượu, hiển nhiên là sáng nay cậu ta vừa mới ra khỏi quán bar nào đó: "Còn chối nói với tôi là bàn chuyện làm ăn, bàn chuyện làm ăn với người nhà họ Quý đó hả? Tần Lệ, không ngờ chị lại dính vào người nhà họ Quý, chị định làm ma cho bọn họ à?"
Tần Thần Vũ và Tần Thăng Dương đều tới vì chuyện của Tịch Gia Nam.
Tần Lệ đảo mắt, mở điện thoại cho bọn họ xem video giội cà phê: "Tịch Gia Nam giấu giếm thân phận để tiếp cận tôi, muốn mua cổ phần trong tay tôi nhưng bị tôi phát hiện."
Tần Thăng Dương "ái chà" một tiếng: "Làm tốt lắm."
Tần Lệ hất cằm, trên mặt viết đầy mấy chữ "chị đây ghê gớm chưa nào".
Tần Thăng Dương: "Cho tôi xem lại lần nữa đi."
Tần Lệ đưa điện thoại cho cậu ta, sau đó nhìn sang Tần Thần Vũ: "Nghe gió thì là mưa à? Không phải ngu thì là xấu." Cô trả lại câu này cho anh ta.
Anh ta chỉ muốn mượn chuyện này để kéo cô xuống nhưng lại bị vả mặt khiến sắc mặt Tần Thần Vũ rất kém.
...
Tin tức là do Tịch Gia Nam tung ra nhưng phần thêm mắm dặm muối là do mấy người phản đối Tần Lệ làm, cô ầm ĩ với bọn họ lâu như vậy cũng nên có kết quả rồi.
Chiều hôm đó Tần Lệ thông báo họp cấp cao.
"Cô ta còn không biết ngại mà đi mở họp."
"Gặp riêng người nhà họ Quý, nói không chừng cô ta đã lên kế hoạch bán công ty từ trước rồi."
"Có lẽ lúc đó có hiểu lầm gì đó, khoảng thời gian này Tần Lệ cũng coi như tận tâm tận lực với công ty mà."
"Nếu bảo tôi nói thì cô ta cứ an phận làm cô chủ nhà họ Tần là được rồi, không hợp quản lý công ty đâu."

Tần Lệ vừa vào phòng họp đã nghe thấy có người đang thảo luận về cô, có người khinh thường hừ nhẹ, mấy người vốn ủng hộ Tần Lệ cũng không lên tiếng.

Tần Lệ không hề bị ảnh hưởng chút nào, cô ngồi xuống ghế, vô cùng tự nhiên uống ly cà phê Hi Hi bưng tới, cô đã ngày càng quen với trường hợp này rồi.
Mọi người đã đến đông đủ, cô mới lên tiếng: "Liên quan tới chuyện tôi gặp Tịch Gia Nam thì bây giờ tôi sẽ cho mấy người một lời giải thích, Hi Hi, phát video đi."
Lúc Hi Hi quay hoàn toàn không ngờ video này sẽ được chiếu nhiều lần như vậy, cô ấy nghĩ chắc chắn Tịch Gia Nam kia cũng không ngờ bộ dạng chật vật của mình bị nhiều người xem đi xem lại bình phẩm nhiều lần, bị chị Lệ cất giấu vĩnh viễn như thế.
Đáng thương ghê, nhưng cũng đáng đời.
Video chiếu xong, Tần Lệ giải thích một chút chuyện trong đó.

Cô tường thuật lại một cách đơn giản ngắn gọn là chị đây gặp anh ta không phải vì có mưu đồ bí mật, càng không phải để yêu đương mà là đi cãi nhau.
Người nhà họ Tần và người nhà họ Quý cãi nhau là một chuyện vô cùng bình thường.
"Trưa nay tôi đã giải thích rõ với Tiểu Tần tổng, nếu mọi người còn nghi ngờ thì có thể để Tiểu Tần tổng nói đôi câu." Tần Lệ nhìn sang Tần Thần Vũ.
Tần Thần Vũ không ngờ Tần Lệ sẽ nhắc tới mình, đành phải "ừ" một tiếng: "Đúng như cô ta nói."
Tần Lệ mỉm cười: "Cảm ơn."
Tần Thần Vũ dời mắt, không muốn nhìn vẻ đắc ý này của cô.
Sau đó lại là khoảng thời gian thảo luận chuyện cắt bỏ hạng mục, một vài hạng mục không kiếm ra tiền còn không có triển vọng thì cắt bỏ ngay, chỉ giữ lại một vài kỹ thuật chủ yếu, chỉnh đốn, gây dựng lại.
Người phản đối thì vẫn phản đối, bọn họ đều đưa ra ý kiến chỉ trích Tần Lệ, Tần Lệ kiên nhẫn nghe bọn họ nói xong, dù sao đây cũng là lần cuối cùng bọn họ có cơ hội phản đối.
Sau đó cô lên tiếng, giọng nói rõ ràng bình tĩnh: "Mấy người phản đối cũng vô dụng, tôi đã quyết định rồi."
Mấy người kia giận đến mức hít sâu một hơi.
"Chủ tịch cũng không lộng quyền như cô!"
Tần Lệ cảm thấy rất nực cười, rõ ràng ông già kia còn lộng quyền hơn cả cô, ông ta sẽ không dây dưa với bọn họ nhiều ngày như vậy.

Tần Lệ sửa lại tóc, chuẩn bị xuất chiêu.
Cô nhìn người phản đối dữ dội nhất: "Tôi biết tại sao ông lại phản đối như vậy, mấy năm qua ông nuốt không ít tiền từ hạng mục kia nhỉ?"
Tần Lệ tìm một phần trong đống văn kiện mà cô đem tới, ném qua kia.

Vài trang giấy rơi trên bàn hội nghị sẫm màu, trượt một đoạn ngắn, phòng họp lập tức yên tĩnh không ít.
Tần Lệ nói tiếp: "Tôi biết tại sao mấy người lại phản đối tôi, nguyên nhân của từng người đều nằm trong này, tôi nên chiếu từng cái một hay là mọi người tự truyền nhau xem đây?"
Nói xong Tần Lệ cũng không chờ bọn họ đưa ra lựa chọn mà đẩy hết đống văn kiện vào giữa bàn, không ai giơ tay cầm, thậm chí còn không tò mò.

Đây đều là chuyện mọi người ngầm hiểu với nhau, ngay cả Tần Hoành cũng có thể làm lơ, có người thấy ngứa mắt cũng chẳng dám nói gì.
Nếu không thì chẳng phải đang đánh vào mặt chủ tịch ư?
Dưới mắt ông ta vẫn còn rất nhiều chuyện lộn xộn nhưng Tần Lệ thì dám, cô chẳng thèm quan tâm nhiều thế làm gì, mấy người kia cũng không ngờ cô sẽ làm vậy.
Vậy có lẽ đây chính là nghé con mới đẻ không sợ cọp, lộng quyền đánh chết sư phụ già.
Tần Lệ rất hài lòng với hiệu quả này, cong môi hỏi: "Còn phản đối nữa không? Đa số mấy người toàn là trưởng bối của tôi, tôi còn phải gọi một tiếng chú bác nên tôi vẫn đang rất tôn trọng mọi người, mọi người phản đối thì bây giờ chúng ta có thể thảo luận từng cái một."
Phòng họp lặng ngắt như tờ, thảo luận về những thứ trên mặt bàn thì đồng nghĩa với việc tất cả những việc xấu xa đều sẽ bại lộ hết, không ai là không chột dạ.
Đới Quận lặng lẽ giơ ngón tay cái với Tần Lệ.

Mấy người này đều là cấp bậc nguyên lão trong công ty, nếu đổi thành Tiểu Tần tổng thì chắc chắn không dám cương với bọn họ như vậy, Lệ tổng vẫn ngầu nhất!
"Nếu không phản đối nữa thì tôi sẽ thu hồi những thứ này." Cục diện bây giờ đã hoàn toàn nằm trong tầm khống chế của Tần Lệ: "Tan họp thôi, cảm ơn mọi người đã ủng hộ, chúc mọi người giữ gìn sức khỏe.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.