Cô Chủ Hào Môn Không Muốn Hot

Chương 29: Chương 29




Lần này người đại diện cho tập đoàn tham hoạt động từ thiện cũng chỉ có hai người Tần Lệ và Tịch Gia Nam là từ ba mươi tuổi trở xuống, còn những người khác, ít tuổi nhất cũng đã gần bốn mươi tuổi .
Sau khi đến thành phố G, điều kiện đã không bằng lúc trước, độ cao bây giờ đã cao hơn so với mặt biển một chút rồi, càng đi xa, đến tận trên thị trấn, thôn xóm, ở đó lại càng cao.
Có một số người không muốn đi nên để cấp dưới khi đi thay cho có hình thức.
Giá trị của những con người ở đây không ít đương nhiên họ sẽ lấy bản thân làm trọng.
"Lệ tổng, sao cô lại bị sắp xếp ngồi ở đây?"
Ngược lại Tần Lệ cảm thấy khá tốt, ở trong quán rượu cùng mấy người đàn ông trung niên kia cũng không có ý nghĩa, không bằng đi xem một chút." Tôi đi xem thử một chút."
Ở bên phía nhà họ Quý, Tịch Gia Nam cũng đã đi.

Một đoàn người mang theo quà tặng liên tục đi về phía xa, mục đích cuối cùng là đi tới thành phố G, Huyện Giang Phú, Xã Giang Bồ.
Huyện Giang Phú là một trong những huyện nghèo nhất của thành phố G
Điều kiện dừng chân ở đây đương nhiên là không tốt.

Từ khi sinh ra đến giờ,Tần đại tiểu thư chưa bao giờ tới một chỗ nào như thế này, nên không thích ứng được, trong lòng cô mắng Tần Thần Vũ không chỉ một lần, chẳng trách anh ta không muốn đến.
Nhưng mà lúc đi cùng nhau, cô cũng có chút không nói lên lời.

Đồ cô mang đi cũng rất nhiều, đệm, chăn, mền, gối đầu....Chỉ còn thiếu mỗi cái giường là không thể mang theo.
Trời rất lạnh, lạnh đến mức mọi người đều phải mặc áo lông.
"Lệ tổng, vừa rồi tôi có nói chuyện phiếm cùng tiểu Tưởng, cậu ấy nói cậu ấy và Giang Thịnh Ngự đã đến Xã Giang Bồ.

Bọn họ đang ở thôn Triệu.

Tôi đã nghe ngóng, từ đây đến đó nếu đi xe thì mất khoảng bốn mươi, năm mươi phút." Đới Quận vui vẻ nói.
Tần Lệ vô cùng bất ngờ, thực sự quá trùng hợp.

Không nghĩ tới đã đến đây rồi mà vẫn đụng phải.
"Lệ tổng, chúng ta khi nào thì đi qua đó xem?" Đới Quận chờ mong hỏi.
Đúng lúc đó, Tần Lệ nhận được tin nhắn của Giang Thịnh Ngự.
Giang Thịnh Ngự: Đang ở Xã Giang Bồ?
Tần Lệ: Đúng vậy, không nghĩ tới Thầy Giang cũng ở đây.
Giang Thịnh Ngự: Năm ngoái tôi có giúp đỡ xây dựng một trường tiểu học ở thôn Triệu, năm nay đến xem.
Giang Thịnh Ngự: Cô có muốn tới đây xem một chút không?
Giang Thịnh Ngự cũng đã mời.

Mà ở đây còn có thể gặp được người quen quả là không dễ dàng.
Hiện tại thời gian còn sớm, vừa mới quá trưa, Tần Lệ liền gọi lái xe, mang theo Hi Hi và Đới Quận đi thẳng đến trường tiểu học ở thôn Triệu.
Thôn Triệu cách chỗ của Tần Lệ phải mất gần một giờ đường xe, vị trí càng xa xôi, đường núi càng gập ghềnh.
Còn chưa tới cửa thôn, đã có thể nhìn thấy trường học từ xa, nó thấp hơn hẳn những căn nhà ở xung quanh, liếc mắt đã có thể nhận ra nó được mới xây dựng.

Giang Thịnh Ngự cùng tiểu Tưởng đang đứng chờ bọn họ ở cửa trường học.

Anh mặc một bộ quần áo màu đen dài khoác áo lông, làn da trắng lạnh, thân hình tuấn tú cao ngất, tóc không được chải chuốt như bình thường nhưng vẫn vô cùng tinh xảo, mềm mại, khiến cho cả người anh ít đi một chút cảm giác xa cách.
Sau khi xuống xe, Tần Lệ kêu một tiếng "Thầy Giang".
"Có muốn đi thăm quan trường học một lúc không? " Giang Thịnh Ngự hỏi.
"Có ạ."
Giang Thịnh Ngự mang Tần Lệ đi thăm trường học một lúc.

Từ cổng trường học đi vào chính là sân trường, sân trường rộng khoảng 200m, chính giữa có một cột cờ dài.
Năm trước nơi này vẫn còn là mấy gian nhà trệt, cơ sở vật chất tối tàn, mùa hè bị mưa dột, mùa bị lạnh, giáo viên học sinh đều cố gắng để có thể đi học.
Hiện tại, bên trái sân trường là một dãy phòng học, tổng cộng có tầng ba, bên phải là tòa nhà thí nghiệm, có phòng giáo viên, phòng máy tính, phòng học âm nhạc, thư viện các loại.

Trong quá trình đi tham quan trường học, trợ lý tiểu Tưởng cùng Đới Quận, Hi Hi nói không ngừng, chủ yếu là nói đến những chuyện xảy ra tại tỉnh Q lúc trước.
Tiểu Tưởng không ngừng bán đứng Giang Thịnh Ngự, tuy Đới Quận và Hi Hi không có ý bán đứng Tần Lệ, nhưng trong lúc vô tình cái gì nên nói thì đã nói ra hết cả rồi.
Có thể gặp nhau ở chỗ này, không phải là duyên phận vậy là cái gì?
Tiểu Tưởng tin tưởng rằng đại tiểu thư của nhà họ Tần nhất định có thể kéo Giang Thịnh Ngự thoát khỏi trầm mê trò chơi kia.

Mắt thấy mấy người bọn họ không thể tiếp tục làm bóng đèn được nữa, cậu quyết định hỗ trợ, lấy cớ trong trường học có việc cần giúp đỡ, lôi Đới Quận cùng Hi Hi đi.
"Có chuyện gì vậy? " Tần Lệ hỏi.
Thấy cô cũng muốn đi, tiểu Tưởng lập tức nói: "Để hai người đi là đủ rồi.

Tần tiểu thư, tôi để anh Ngự lại cho cô, chỉ có anh Ngự mới có thể đưa cô đi tham quan trường học được.

".

Cậu nhìn Giang Thịnh Ngự, hy vọng anh có thể nói chút gì đó.
Giang Thịnh Ngự nói: "Để bọn họ đi đi."
Tiểu Tưởng rất vui mừng.

Anh Ngự của cậu vẫn hiểu ý cậu.
Chuông tan học vang lên, trường học bỗng nhiên trở nên náo nhiệt, học sinh chạy ra từ trong các phòng học.
"Anh Giang! "
"Anh Giang khỏe ạ.

"

Nơi đây, mấy năm trước mới được cấp điện, hiện tại cũng không phải nhà nhà đều có TV, đối với những đứa trẻ này thì Giang Thịnh Ngự giống như "Vua màn ảnh".

Thực ra bọn trẻ cũng không hiểu nó là gì, tất cả mọi người ở đây rất chất phác, không giống với những loại người bình thường chỉ thích lấy lòng Giang Thịnh Ngự.
Không ít học sinh tò mò đánh giá Tần Lệ.
"Chị thật xinh đẹp!"
Tần Lệ mỉm cười, vẫy tay với chúng.
Có mấy cậu học sinh đi đến gần, cười trộm lấy hỏi: "Anh Giang, người này chính là bạn gái anh sao? "
Tần Lệ nhíu mày: " Chị chỉ từng diễn vai bạn gái của anh Giang của mấy đứa thôi."
Bên cạnh truyền đến tiếng cười nhẹ, cô không rõ ràng cho lắm, nhìn về phía Giang Thịnh Ngự.
"Cô nói như vậy, bọn chúng có thể sẽ không hiểu đâu.

"
Sau đó, mấy cậu học sinh liền chạy đi, cất giọng hô to: "Anh Giang đưa bạn gái tới! "
Tần Lệ: "......"
Cái quỷ gì vậy??
Chỉ là sau một lúc nghỉ giữa giờ, tin tức này lan nhanh như gió, lan tới từng ngóc ngách trong trường học, nhanh đến mức Tần Lệ còn không kịp bác bỏ tin đồn.
Nếu như là do truyền thông bịa đặt, hoặc là do những người khác, Tần Lệ chắc chắn sẽ chuẩn bị gửi công hàm luật sư qua, nhưng cô thực sự không có cách nào với mấy bạn nhỏ này.

Cô cũng không thể cầm lấy loa, giữa giờ học, đi từng phòng học giải thích một lần được.
"Khiến cho Thầy Giang gặp thêm phiền toái rồi.

"
Ở thôn nhỏ xa xôi này thật là tốt, nếu như là ở nơi khác, đoán chừng tin tức sẽ bị truyền ra ngoài rất nhanh , có thể lên cả hot search.
Lúc này, Tần Lệ phải chịu thiệt thòi nhưng lại không có biện pháp nào, chỉ có thể hùng hùng hổ hổ ở trong lòng.
Tự cho là vẻ mặt hung ác làm cho người ta không muốn đến gây sự, thật ra làm cho mọi người đều muốn xoa nắn, càng hung ác thì càng muốn xoa.
Giang Thịnh Ngự cúi đầu, nhìn nhìn tóc trên đỉnh đầu cô, nói: "Không có sao."
Đi ra khỏi tòa nhà thí nghiệm, Tần Lệ mơ hồ nghe được âm thanh ồn ào.

Đi qua nhìn, phát hiện ở trong góc, có hai cậu học sinh đang tại dùng hòn đá nhỏ ném một cô bé.
Cô bé kia chẳng qua chỉ biết trốn, cũng không lên tiếng.
"Các em đang làm gì đó? " Giang Thịnh Ngự cau mày hỏi.
Tần Lệ bị chọc giận nhưng không có chỗ phát tiết, nói: "Chuông vào học đã vang lên, tại sao các em không trở về phòng học?"
Hai cậu học sinh nhìn thấy bọn họ lại càng hoảng sợ, chạy cực kỳ nhanh, chỉ để lại cô bị vừa mới bị bắt nạt,vẻ mặt luống cuống đứng ở tại chỗ.
Tần Lệ đi qua, ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra cô bé một chút.
Nhìn qua có vẻ là không bị thương.
Sau đó, nàng phát hiện cô bé ăn mặc rất đơn bạc, chỉ mặc một chiếc áo khoác mùa thu mỏng, vô cùng bẩn, có lẽ đã lâu rồi không giặt, trên chân đi một đôi giày vải bị rách, lộ ra đầu ngón chân, bị đông lạnh đến độ đỏ lên.
Bây giờ đã là mùa đông, khe nước ở cửa thôn đều đã đóng băng, khó có thể tưởng tượng được nếu mặc ít như vậy thì sẽ lạnh đến mức nào.
Tần Lệ sửng sốt một chút.

Tuy nhiên trên đường tới đây cô đã gặp được không ít, nhưng đây là lần đầu tiên cô trực tiếp tiếp xúc với người nghèo khó thực sự, vượt ra khỏi tưởng tượng của cô.
Dương như cô bé ý thức được Tần Lệ đang nhìn đôi giày của mình, lặng lẽ rụt rụt đầu ngón chân, nhút nhát nhìn bọn họ.
Vì không muốn khiến cho cô bé phải khó xử, Tần Lệ thu hồi ánh mắt, nhìn về phía đôi mắt của cô bé, thả mềm giọng hỏi: "Em không sao chứ?"
Cô bé lắc đầu.
"Em tên là gì?
"Tiểu Ngọc.

"
Tiểu Ngọc nói xong liền chạy, thân hình nhỏ nhỏ thoảng cái đã biến mất phía sau hành lang, nhanh đến mức không kịp đuổi theo.
"Còn hai cậu học sinh kia, tôi sẽ nói chuyện cùng với hiệu trưởng để xử lý.

" Giang Thịnh Ngự nói.
Tần Lệ đứng lên: " Nhưng hai cậu học sinh kia vẫn còn là trẻ con.

"
"Cho nên? " Giang Thịnh Ngự nhìn cô.

Tần Lệ nháy mắt nhìn hắn, giống như một người chị xấu xa: "Cho nên càng không thể bỏ qua chúng.

Dù sao tôi cũng không có việc gì làm, tôi sẽ đi tìm giáo viên của trường.

"
Giang Thịnh Ngự cùng Tần Lệ đi tới văn phòng "Cáo trạng".
Giáo viên không biết Tần Lệ là ai, chỉ cho rằng cô là bạn của Giang Thịnh Ngự, đối với cô rất khách khí, hỏi: " Hai người có biết tên của hai nam sinh kia không?"
"Không biết.

Có ảnh chụp của học sinh không? Tôi nhận ra được." Tần Lệ rất cố chấp.
Giáo viên đem tư liệu từng lớp ra, phía trên có ảnh chụp của học sinh, sau đó ngượng ngùng nói với Giang Thịnh Ngự : "Giang tiên sinh, tôi còn có chút việc phải đi ra ngoài một chút."
"Cô cứ đi đi, tự chúng tôi tìm."
Giang Thịnh Ngự cùng Tần Lệ ngồi trước bàn làm việc, cách bàn lớn, mặt đối mặt.

Các giáo viên khác cũng không ở đây, rất yên tĩnh, trong văn phòng chỉ có âm thanh của trang giấy lật qua lật lại.
Tần Lệ cúi đầu, mái tóc dài mềm mại xõa xuống bên mặt, lộ ra khuôn mặt của cô vô cùng tinh xảo, chỉ có lớn cỡ một bàn tay.
Mặc dù nói những đứa trẻ ở các thôn bên cạnh đều đến học ở trường tiểu học thôn Triệu, nhưng là toàn bộ trường học cộng lại cũng không nhiều người lắm, muối cấp cũng chỉ có một lớp học, muốn tìm ra cũng không khó.

Trí nhớ của Giang Thịnh Ngự cùng Tần Lệ đều rất tốt, rất nhanh đã tìm ra hai cậu học sinh kia là hai học sinh lớp năm.
Bọn họ đem tên cùng lớp của hai đứa trẻ đưa cho Giáo viên, còn lại phần phê bình, giáo dục là trách nhiệm của giáo viên.
Mặt trời đã ngả về Tây, Tần Lệ chuẩn bị trở về.
Giang Thịnh Ngự cùng Tiểu Tưởng đưa bọn họ đến cổng trường học.
Trước khi đi, Đới Quận nói: "Lệ tổng, tiểu Tưởng nói sách mà thầy Giang ủng hộ cho thư viện trường đã được đưa đến, ngày mai chuyển sách, người hỗ trợ sửa sang lại thư viện không đủ, nên muốn chúng ta đến hỗ trợ.
" Được, ngày mai tôi sẽ cùng hai người tới đây."
Lần trợ giúp này, tiểu Tưởng thậm chí phải tự khen chính mình.
Tần Lệ ngồi lên xe, xe chậm rãi chạy nhanh rời thôn Triệu.
Hi Hi nhớ tới chuyện vừa nghe được ở trường học, hỏi: "Chị Lệ, Tại sao chỉ trong chốc lát chị đã trở thành bạn gái của Giang Thịnh Ngự?"
Tần Lệ có chút mệt mỏi, nhắm mắt lại không có tâm trạng nói: "Không có gì để nói cả có cũng không thừa nhận.

"
Đới Quận đã trầm mặc một lúc: "Lệ tổng! Chúng tôi đang hỏi hỏi rất nghiêm túc.

"
Chuyện này có ảnh hưởng xấu đến danh dự mà thần tượng của cậu đã cố gắng giữ mình trong sạch suốt mấy năm nay, bà cô ngài có thể nghiêm túc một chút hay không!
Hi Hi nói: "Chị Lệ, có phải Giang Thịnh Ngự có một chút hảo cảm với chị rồi hay không? "
Xế chiều hôm nay, trong lúc vô tình, cô ấy đã nhìn thấy Chị Lệ cùng Giang Thịnh Ngự đang đi ở trên hành lang của tòa nhà thí nghiệm, bỗng nhiên cảm thấy bọn họ xứng đôi!
Đới Quận:? ?
Tần Lệ: "Hình như có một chút hiểu lầm ở đây."
Đới Quận ngồi ở phía trên, quay đầu xuống nói: " Tôi cũng nghĩ vậy."
Tần Lệ mở mắt ra, ngữ khí lành lạnh hỏi: " Sao? Cảm thấy tôi không xứng với thần tượng của cậu à? "
"Đương nhiên không phải!
Lệ tổng của bọn họ làm sao có thể không xứng! Đới Quận chẳng qua là cảm thấy dùng sự chú ý cùng hiểu biết nhiều năm của cậu đối với thần tượng, Giang Thịnh Ngự thanh tâm quả dục như vậy có lẽ không thích phong cách xinh đẹp gợi cảm của Tần Lệ.
Về phần anh thích gì, cậu cũng không biết.
Có lẽ thần tượng của cậu phù hợp với hình tượng không gần nữ sắc?
Mặt trời đã xuống núi, đường càng không dễ đi, thời gian bọn họ trở về nhiều hơn khi đi mười phút.
Lúc Tần Lệ xuống xe, vừa vặn gặp Tịch Gia Nam.
"Lệ Lệ, các cô đi đâu vậy? Hắn hỏi.
Tần Lệ vốn không muốn để ý đến anh ta, nhưng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, dừng bước, nhìn về phía anh ta nói: " Là một nơi rất thú vị."
"Ồ? "
Tần Lệ nói tiếp: "Nơi chỉ có người trẻ tuổi khỏe mạnh mới có thể đi, ngày mai anh có muốn đi cùng không..?
"Nếu như cô đã mời thì làm sao tôi có thể từ chối.

" Tịch Gia Nam mập mờ nói.
Tần Lệ liếc mắt, vứt lại một câu: "Buổi sáng ngày mai, tám giờ."
Sau khi vào nhà, Hi Hi khó hiểu hỏi: "Chị Lệ, chị mời anh ta làm gì."
" Làm người giúp việc miễn phí đó, ngu sao mà không cần.

Đới Quận, ngày mai hai người có thể trộm lười một chút, để anh ta làm việc nhiều hơn, mệt chết anh ta là tốt nhất.

"
Đới Quận: "!! Thật cao tay!!!"
Tần Lệ nhíu nhíu mày: "Ừ?"
Đới Quận lập tức đổi giọng: "Lệ tổng thật sự là quá thông minh!"
Sáng ngày thứ hai, tám giờ, Tịch Gia Nam đúng giờ xuất hiện.
Ngày hôm qua chỉ là nói thế, Tần Lệ cũng không chắc anh ta có tới hay không, đến thời gian xuất phát cũng không có ý định chờ anh ta.

Nhưng nếu như anh ta tự mình đưa tới cửa, vậy thì tất nhiên phải để anh ta lao động chân tay, làm người giúp việc cho bọn họ rồi.
Tịch Gia Nam đi tới, Tần Lệ đã lên xe.

Tần Lệ cắm chìa khóa xe vào, dựa vào cửa sổ xe, nói: "Hết chỗ rồi, anh ra đằng sau tự tìm chỗ ngồi đi.

"
Đằng sau xe của cô còn có một chiếc xe con cùng một chiếc xe trở đồ.

Ngồi trong xe là người của bộ phận PR*, những người này vô cùng nhàn rỗi, nói không chừng trong đám bọn họ có không ít người sẽ báo cáo tình huống của cô cho mấy lão già trong công ty, không bằng là bắt đi làm việc cùng.

Xe chở đồ chở vật tư, vừa vặn còn thừa một chỗ.
*Bộ phận quảng cáo
"Chiếc xe đằng sau có lẽ cũng đã ngồi đầy, anh ngồi xe chở đồ đó." Tần Lệ còn nói.
Tịch Gia Nam nhìn về phía chiếc xe chở đồ kia: "..."
Trong xe, Đới Quận muốn dựng thẳng ngón tay cái tặng cho Lệ tổng của cậu.

Lợi hại, vẫn là Lệ tổng của cậu lợi hại, trời lạnh như vậy, lớn như vậy gió, Tịch Gia Nam ngồi đằng sau xe chở đồ thì sao có thể chịu được.
Nhưng mà, cuối cùng, Tịch Gia Nam vẫn phải chen lấn, ngồi lên buồng lái xe chở đồ .
Tịch Gia Nam đoán được Tần Lệ mời anh ta đến khẳng định không phải là chuyện gì tốt, chứng kiến đồ vật trên xe chở đồ, nếu anh ta đoán không sai thì lần này anh ta phải đi theo làm người giúp việc rồi.
Hơn năm mươi phút sau, xe dừng lại trước cổng trường tiểu học.
Tịch Gia Nam từ trên xe bước xuống, đi đến phía trước, nhìn thấy Tần Lệ đang nói chuyện cùng với một người đàn ông.

Người đàn ông này hình như nhìn có chút quen mắt?
Anh ta nhớ tới...
Giang Thịnh Ngự cũng nhìn thấy Tịch Gia Nam, ánh mắt hai người chạm nhau.
"Lệ Lệ, sao cô lại gạt tôi để đến nơi này ?"
Tần Lệ đã quên mất đằng sau còn có Tịch Gia Nam.
Lệ Lệ? Làm sao lại thân mật như vậy, Tần Lệ cùng người đàn ông trẻ tuổi này có quan hệ như thế nào?
Ánh mắt tiểu Tưởng chuyển động giữa hai người họ, bỗng nhiên thay cậu cảm thấy cảm giác nguy cơ nồng đậm thay cho anh Ngự của cậu.
Tịch Gia Nam đưa tay hướng Giang Thịnh Ngự, tự giới thiệu nói: "Tịch Gia Nam."
Giang Thịnh Ngự bắt tay với anh ta, ngữ khí nhàn nhạt: "Giang Thịnh Ngự."
Hôm nay bầu trời đầy mây, ánh sáng trắng chiếu lên người hai người.
Không biết có phải là bởi vì hôm nay trời có gió hay không, mấy người xung quanh đột nhiên cảm giác có chút lạnh.
Xe vận chuyển sách đã đến, mọi người phải đem sách chuyển xuống, đưa đến thư viện, sau đó lại chậm rãi sắp xếp chúng.

Sách báo phải sắp xếp theo trình tự, cần phải dựa theo thể loại sách mà phân loại, lượng công việc không nhỏ.
Tần Lệ lại để Đới Quận mang theo người của bộ phận PR còn có Tịch Gia Nam đi theo hỗ trợ.
Mấy người ở bộ phận PR này dù sao cũng là nhân viên từ tầm trung trở lên của công ty, không nghĩ tới lại bị đưa tới tới đây để chuyển sách, nhưng ở trước mặt Tần Lệ cái gì cũng không dám nói, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo.
Tần Lệ vốn cũng muốn tự mình đi, nhưng Giang Thịnh Ngự giữ cô lại.
"Nhân thủ đã đủ rồi, cô không cần phải đi.

" Giang Thịnh Ngự cũng chỉ kéo cánh tay cô một chút, sau đó liền buông lỏng.
Những người khác cũng phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy."
Sao có thể để cho đại tiểu thư tự mình làm được.
Tần Lệ cũng không có kiên trì, mang theo Hi Hi chuẩn bị đi phát quà cho mấy đứa trẻ.

Ngày hôm qua cô nhìn thấy rất nhiều đứa trẻ chỉ mặc quần áo mỏng trong mùa đông, nơi đây mọi người đều vô cùng nghèo khó.

Vừa vặn có chuẩn bị mấy bộ quần áo bông cho mấy đứa trẻ, cô liền dặn người mang một chút tới đây.
Sau khi nhận được những áo bông thật dày, bọn trẻ đều rất vui mừng, ôm ở trong tay, không nỡ bỏ ra mặc.
Hi Hi thấy lòng chua xót, nhỏ giọng nói: " Về sau nhất em nhất định sẽ không lãng phí đồ ăn, không mặc quần áo xong rồi bỏ.

"
So sánh với những người ở đây, cuộc sống của cô ấy thật sự là tốt hơn nhiều.
"Cảm ơn chị." Bọn trẻ đều rất lễ phép.
Còn hoạt bát nói với Tần Lệ: "Cám ơn bạn gái của anh Giang."
Tần Lệ: "....."
Tần Lệ chú ý cô bé bị bắt nạt ngày hôm qua, Tiểu Ngọc không có xuất hiện, cô đi hỏi Giáo viên nhà của Tiểu Ngọc ở đâu, muốn đem quần áo đến cho cô bé.
Giáo viên nói: "Tiểu Ngọc đang học năm thứ hai, hôm nay cô bé chưa có tới đến trường."
"Làm sao vậy? Em ấy bị ốm?
Giáo viên thở dài: "Ở nhà chăm sóc em gái.

Cô bé không có bố mẹ, thường xuyên không đến trường học, rất có thể về sau sẽ không đi học nữa.

Chúng tôi đã đến nhà tìm em ấy mấy lần, nhưng đều vô dụng, được mấy ngày lại nghỉ học."
Cô bé mới học năm thứ hai, sao có thể không đi học được?
Tần Lệ hỏi Giáo viên địa chỉ nhà Tiểu Ngọc, sau đó cầm quần áo bông cùng giày cho Tiểu Ngọc, nghĩ đến cô bé còn có một cô em gái, nên cô lấy nhiều thêm một bộ.
"Chị Lệ, nghe chị bảo cô bé Tiểu Ngọc kia mới học năm thứ hai, rất nhỏ gầy, cái này có phải hơi rộng hay không? "Hi Hi hỏi.
"Cần rộng một chút, sau này cô bé lớn hơn còn có thể mặc, nếu không thì rất nhanh sẽ bị chật.

"
Hi Hi lập tức cảm thấy Chị Lệ của cô ấy quá chu đáo.

"Chị Lệ, em và chị cùng đi chứ.

"
"Không cần, nhà cô bé cũng không xa, Giáo viên đã nói cho chị biết phải đi thế nào, em cứ ở đây tiếp tục phân phát quà đi.

"
Lúc náy khi hỏi địa chỉ nhà Tiểu Ngọc, Tần Lệ còn hỏi Giáo viên về một chút tình huống của gia đình Tiểu Ngọc.
Sau khi em gái Tiểu Ngọc sinh ra không bao lâu thì bố cô bé chết bởi vì môt tai nạn ngoài ý muốn, mẹ của hai cô bé tái hôn rồi bỏ đi, chỉ còn bà nội thân thể không được tốt ở lại chăm sóc hai cô bé, nhưng là năm trước, bà nội của cô bé cũng qua đời.

Họ hàng giúp đỡ chuẩn bị đám tang cho bà nội.

Còn sau đó, cũng không ai muốn quan tâm đến hai chị em.
Nhà của Tiểu Ngọc rất dễ tìm , Tần Lệ căn cứ vào hướng dẫn của Giáo viên, đi hơn mười phút đã đến.
Mở cửa sân nhỏ ra, cô đi vào, thấy Tiểu Ngọc còn có một cô bé tầm năm, sáu tuổi, hẳn là em gái của cô bé.
Trong sân lộn xộn, khắp nơi chất đống vật dụng lẫn lộn cùng rác rưởi.
Tiểu Ngọc đang cầm búa chẻ củi.

Cô còn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, em gái cô bé mặc so cô bé dày hơn một chút, hai chị em thoạt nhìn đều vô cùng bẩn.
Tần Lệ cười cười với Tiểu Ngọc, hỏi: "Em còn nhớ chị không? "
Tiểu Ngọc gật đầu: "Nhớ rõ."
"Hôm nay trong trường học phát quần áo mùa đông, chị thấy em không có tới, nên tới đưa cho em."
Em gái của Tiểu Ngọc đang ngơ ngác nhìn Tần Lệ, cô bé chưa từng nhìn thấy ai xinh đẹp, tinh xảo như vậy.
Tiểu Ngọc buông búa, không nói gì, dường như đang do dự.
Tần Lệ đem cái túi nhét vào tay của cô bé, nói: " Em cùng em gái mau đi thay quần áo mới đi.

Hôm nay trời rất lạnh."
Tiểu Ngọc nhìn củi, tựa hồ muốn bổ hết củi.
"Các em đi thay đi, chị đến bổ thay em.

"
Tiểu Ngọc kéo em gái vào nhà.
Tần Lệ dọn chỗ củi mà Tiểu Ngọc đã bổ một nửa sang một bên, sau đó cầm lấy búa, giơ lên cao, sau đó dụng lực bổ xuống:
"Phanh" Mà một tiếng, chỉ tạo ra được một vết nứt nhỏ.
Lần đầu tiên Tần Đại tiểu thư chẻ củi: "....."

Rõ ràng trên TV đều làm như vậy.
Hệ thống: 【Cô như vậy là không được.


Tần Lệ: Ngươi giỏi thì ngươi làm đi.
Hệ thống: ........
Tần Lệ cới áo khoác ra , xắn tay áo áo lông lên, một lần nữa cầm lấy búa, dùng lực mạnh hơn lần trước, chấn động khiến tay cô có chút đã tê rần, vẫn không bổ được.
Mę kiếp!
Về sau Tần Lệ lại thử mấy lần, không phải bổ lệch hay không bổ tới, nhưng mà lại chỉ để lại một vết chém ngắn.
Tần Lệ nhìn nhìn búa, cảm thấy có thể là do cây búa này không được.
Sớm biết như vậy cô đã mang theo Đới Quận đến đây.

Loại chuyện này có lẽ nên để cho cậu làm.
Đới Quận đang vận chuyển sách bỗng hắt hơi một cái.
Ngay khi Tần Đại tiểu thư vẫn còn đang đấu tranh cùng với đống củi, hai chị em Tiểu Ngọc đã mặc quần áo cùng giầy đi ra.
Thay quần áo sạch, hai cô bé thoạt nhìn đều có tinh thần hơn không ít.
Tần Lệ buông búa nói: "Có chút lớn, nhưng mà nhìn rất đẹp.

"
Hai chị em được khen, có chút ngượng ngùng.
Sau đó, Tiểu Ngọc kéo tay em gái đi đến trước mặt Tần Lệ, cúi người với cô, nói: "Cám ơn chị ạ.

"
"Không cần khách khí.

Em gái của em tên gì?
Em gái chủ động nói: " Em là Tiểu Lan.

"
"Chị là Tần Lệ.

Các em có thể gọi chị là Chị Lệ, hoặc gọi là cô cũng được." Lúc này Tần Lệ trên mặt cười tựa như một nguồn ánh sáng chiếu rọi lên sự đen tối trong sinh hoạt của hai chị em Tiểu Ngọc .
Tiểu Lan cảm thấy thay vì gọi chị thì gọi cô thân thiết một chút.
"Chị Lệ, chị lớn lên thật là đẹp mắt!" Tiểu Lan có chút sợ người lạ, hiện tại hơi quen thuộc một chút, liền trở lên hoạt bát hơn.
"Cám ơn.

Em lớn lên cũng sẽ rất đẹp."
Lúc Tần Lệ nói chuyện, ánh mắt xéo qua, trông thấy Tiểu Ngọc cầm lấy búa.
Cô bé bổ một búa, đem khúc gỗ mà Tần Lệ chém hết mười phút chém thành hai nửa, nhanh, chuẩn, hung ác.
"....." Tần Lệ bị bộ dáng này của cô bé làm cho rung động.
Dáng người cô bé không có cao hơn bao nhiêu so với búa, cô bé nhìn qua thì gầy yếu như vậy, không nghĩ tới bộ dạng khi chẻ củi lại mạnh mẽ như vậy.
Quả là một người lợi hại.
Tần Lệ không bao giờ không biết xấu hổ nói phải giúp Tiểu Ngọc chẻ củi nữa dứt khoát mặc áo khoác vào, dưới sự dẫn dắt của Tiểu Lan đi lòng vòng quanh sân nhỏ.
Sau khi vào nhà, Tần Lệ mới biết được cái gì gọi là nhà chỉ có bốn bức tường.
Nhà hai cô bé thật sự cũng chỉ có một giường lớn, hai cái ghế đẩu, ngoài ra cái gì cũng không có, đến cả một cái bàn cũng không có.
Tần Lệ trầm mặc đi ra sau, ngồi xổm bên cạnh xem Tiểu Ngọc đang chẻ củi.

Tiểu Lan cầm cái ghế đẩu ra cho cô ngồi.
Mấy đứa trẻ không thể nào ngồi yên một chỗ, nhìn thấy Tần Lệ đã ngồi lập tức chạy đi chơi.
Tần Lệ gấp quần áo phao, cánh tay để lên trên đầu gối, cái cằm kê lên cánh tay, hơi nghiêng đầu nhìn Tiểu Ngọc chẻ củi
Tiểu Ngọc dinh dưỡng không đầy đủ, cơ thể yếu đuối đơn bạc, lúc chẻ củi lộ ra đặc biệt mạnh mẽ.
"Tại sao em không đi đến trường?" Nàng hỏi.
"Không muốn đi.

"
"Vì sao?"
Tiểu Ngọc dùng sức bổ củi, dừng lại một phút, mới nhỏ giọng nói một câu: "Bọn họ đều bắt nạt em.

Hơn nữa em gái em ở nhà không ai chăm sóc "
Trong nhà không có người lớn, lớn lên nhỏ bé, không thích nói chuyện, lại ăn mặc rất lôi thôi, đứa trẻ này quả thực sẽ là đối tượng bị mọi người bắt nạt ở trong trường.
Tần Lệ ngẩng đầu, ngồi thẳng lên: "Vậy em nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn."
Ánh mắt của cô rất sáng, từng lời nói mang theo sự kiên định, cùng với sức mạnh.
Hệ thống: 【 Có phải cô lại nghĩ đến bản thân khi còn bé không?】
Tần Lệ: ? ? Ngươi biết ta khi còn bé?
Hệ thống:【 Tôi là hệ thống mạnh nhất vũ trụ đương nhiên là phải biết rõ rồi.】
Tần Lệ cảm thấy, điều kiện của bản thân có khi còn bé so sánh với Tiểu Ngọc còn tốt hơn nhiều.
Tiểu Ngọc không biết đã ngừng lại lúc nào nhìn cô.
Tần Lệ nhìn cô bé nói tiếp: "Cho nên em càng phải đi đến trường, đây chính là cách khiến em mạnh mẽ hơn.

Về phần em gái của em chị sẽ nói với trường học để cho cô bé buổi sáng đi học cùng với em, trường học sẽ cung cấp cơm.

Năm sau cô bé cũng đã sáu tuổi rồi phải không, sang năm là có thể cùng em đi học.

Về việc học phí thì em không cần lo lắng, chị sẽ tạo điều kiện cho em học xong đại học.

Không.

Các em chỉ cần lo học còn học đến đâu thì tất cả đều tính phí cho chị.

"
"Còn có anh.

" Một cái thanh âm trầm thấp từ phía cửa vang lên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.