Sau khi Tần Lệ nhậm chức không chỉ phải bận rộn làm quen với công ty mà mỗi ngày còn phải đối mặt với đống mail dày như tuyết, hòm thư của cô luôn nằm trong trạng thái buzz.
Lúc Vinh Hải đi vào văn phòng, Tần Lệ đang mơ hồ xem mail.
Chưa được mấy ngày mà phòng làm việc này đã được sửa lại, phủ một lớp thảm thủ công, đặt pho tượng nhà thiết kế làm tản ra cảm giác xa hoa.
"Người bên ngân hàng tới rồi, cần cô tới đó gặp mặt một lần." Vinh Hải nói: "Chắc là vì chuyện vay tiền."
Nghĩ tới hơn hai mươi tỷ kia là trái tim Tần Lệ cũng cứng lại.
"Đi thôi, tôi và cô cùng đi." Vinh Hải trấn an cô.
Trên đường tới phòng hội nghị, những người gặp phải bọn họ đều nhốn nháo chào hỏi, sau đó lặng lẽ quay lại nhìn bóng lưng của hai người.
Tuấn nam tịnh nữ đi chung với nhau thật sự quá đẹp, Lệ tổng và Vinh tổng của bọn họ trông xứng đôi thật đấy!
"Mấy ngày nay có mấy vị trong ban giám đốc không an phận cho lắm, tôi nghe nói hôm qua đổng sự Ngụy tự đi gặp người bên ngân hàng."
Tần Lệ không biết Vinh Hải nhận được tin tức thế nào nhưng cô không nghi ngờ tính chân thật của tin tức này.
Hôm qua Ngụy Chí Tiền vừa có hành động là hôm nay người của ngân hàng đã tới, rất có thể là do ông ta ra tay.
"Trước đó ông già kia đã từng hẹn gặp tôi."
Vinh Hải rất bất ngờ: "Lệ tổng từng gặp ông ta rồi?"
"Có lẽ ông ta không chờ được đến khi tôi nhờ vả ông ta nên ông ta thấp thỏm ấy mà." Nghĩ đến khả năng Ngụy Chí Tiền mượn ngân hàng để tạo áp lực khiến cô đi xin trợ giúp, Tần Lệ không nhịn được mắng chửi: "Cái tên cẩu tặc đó!"
"Thấy Lệ tổng nhìn thấu được quỷ kế của ông ta thì tôi yên tâm rồi."
Tần Lệ làm vẻ mặt "đó là chuyện đương nhiên" rồi nói: "Mấy cái bẫy này đem lừa Tần Thần Vũ thì còn tạm được, đầu óc của Tần Thần Vũ còn kém tôi 250 Tần Thăng Dương."
Đới Quận đi theo sau: "..." Nào có ai tự khen mình vậy đâu chứ!
Vinh Hải bật cười.
Ở nơi xa xôi nào đó, Tần Thần Vũ và Tần Thăng Dương cùng hắt xì.
Bọn họ đi vào cửa phòng hội nghị, đang định đi vào thì điện thoại của Vinh Hải reo lên.
Sau khi nghe điện thoại xong, hắn bối rối nói: "Lâm thời có chút chuyện."
"Anh đi đi, tôi dẫn Đới Quận vào đó là được rồi."
"Cô làm được không?" Vinh Hải không yên tâm.
Tần Lệ gật đầu, gặp người mà thôi, từ nhỏ tới giờ cô thấy mấy cảnh này nhiều rồi.
"Vậy có chuyện gì thì gọi tôi nhé."
Vinh Hải đi rồi, Tần Lệ đứng ngoài cửa khẽ mắng Ngụy Chí Tiền một trận, lúc đẩy cửa đi vào thì lập tức nở nụ cười ưu nhã rực rỡ.
Đới Quận trầm mặc nhìn cả quá trình đại tiểu thư trở mặt, cậu cảm thấy về mặt này thì cô và chủ tịch rất giống nhau, toàn là những người giàu ăn no rảnh rỗi.
...
Quả nhiên hai người này tới là vì chuyện vay tiền, Tần Lệ không hề hoang mang: "Giá cổ phiếu hai ngày nay đã bắt đầu tăng trở lại."
"Sau khi chủ tịch bị bệnh, giá cổ phiếu của tập đoàn Tần thị giảm 6.9%, hai ngày nay chỉ tăng 3%, theo như phân tích thì tiếp theo vẫn sẽ giảm tiếp.
Ba năm trước chúng tôi và chủ tịch từng có hợp đồng, giá cổ phiếu của tập đoàn Tần thị giảm xuống quá một giới hạn nào đó thì chúng tôi có thể thu hồi lại tiền cho vay sớm.
Bây giờ đã giảm quá mức giới hạn rồi..."
"Giảm quá giới hạn là chuyện của mấy ngày trước, bây giờ đang tăng lại rồi.
Ba tôi đột ngột bị bệnh nên kiểu gì công ty cũng sẽ có chút rung chuyển, chờ rung chuyển xong rồi thì sẽ tốt lên thôi, không giảm nữa, cho chúng tôi thêm một khoảng thời gian nữa đi."
Hệ thống cũng đang dụ dỗ: "Chỉ cần tham gia thử vai 10 lần thì giá cổ phiếu sẽ tăng 7%, mọi vấn đề đều được giải quyết dễ dàng!"
"Lệ tổng, thật sự không dám giấu gì cô, dựa theo báo cáo tài chính cho thấy trước khi chủ tịch Tần bị bệnh, tổng thu nhập của tập đoàn Tần thị trong ba quý trước đã thấp hơn dự tính.
Hơn nữa trước đây Lệ tổng cũng không có kinh nghiệm quản lý công ty, cộng thêm một ít lời ra tiếng vào có liên quan tới Lệ tổng mà chúng tôi nghe được..."
Nói một cách đơn giản thì là bọn họ không tin Tần Lệ có thể giải trừ được nguy cơ của công ty, cảm thấy tập đoàn Tần thị rơi vào tay Tần Lệ sẽ chỉ ngày càng tệ hơn thôi.
Ý cười trên môi Tần Lệ khựng lại, bên tai chỉ còn giọng nói đổ dầu vào lửa: "Đấy đấy, bọn họ như vậy là đang nhằm vào cô rồi kìa, bọn họ cảm thấy cô không làm được, Ngụy Chí Tiền đang chờ cô đến cầu xin giúp đỡ đó."
Đã biết rõ đây là cái bẫy của Ngụy Chí Tiền mà còn nhảy vào trong là chuyện không thể nào.
Thứ Tần Lệ phải đối mặt không chỉ có tình trạng của công ty mà còn có cả người thầm gây sự, có thể nói là loạn trong giặc ngoài.
Giờ phút này cô mới nghĩ tới nhiệm vụ hệ thống ban hành.
Thật sự phải là 10 lần ư? Cần gì phải nhiều thế chứ.
Hệ thống: "..." Đã tới lúc này rồi mà vẫn không quên mặc cả!
"Nhiệm vụ đã ban hành sẽ không sửa lại được, giá cổ phiếu tăng lên 7% trên cơ sở hiện tại đã tăng 3% đó, nói đúng hơn là còn cao hơn cả trước đây nữa.
Cô hoàn thành nhiệm vụ càng sớm thì càng nhận được phần thưởng sớm."
Nghe đến đây, trong lòng Tần Lệ đã có đáp án.
"Nói đi nói lại thì mấy người vẫn không tin tôi." Giọng Tần Lệ vẫn rất bình tĩnh, Đới Quận nghe xong cảm thấy không ổn, mơ hồ ý thức được tiếp theo đại tiểu thư sẽ nói điều gì đó rất khó lường.
"Vậy nếu như tôi có thể làm giá cổ phiếu tăng cao hơn cả trước khi ba tôi bị bệnh thì sao?" Cô quyết định cược một lần.
Vẻ mặt của người đối diện như là "Cô đang khoác lác cái gì vậy".
Tần Lệ dựa vào ghế sô pha, khoanh tay lại: "Mấy người cho một thời hạn đi."
Điều này khác với dự tính lúc tới đây, hai người kia nhìn nhau, một người trong đó thử nói: "Một tuần?"
"Một tuần?" Đới Quận suýt nhảy cỡn lên nhưng bị ánh mắt ghét bỏ của Tần Lệ đè xuống.
Cậu liên tục nháy mắt với Tần Lệ, điên cuồng ám chỉ cô đừng xúc động, gọi điện thoại xin sự trợ giúp từ Vinh Hải trước đã.
Vinh tổng à, anh mau tới đây đi!
Tần Lệ như không nhìn thấy: "Được, vậy thì một lần, nếu một tuần sau tôi không làm được thì sẽ trả tiền."
Đới Quận: "..." Đại tiểu thư mạnh miệng như vậy mà cậu không cản lại, cậu chỉ có thể lấy chết tạ tội.
Chờ hai người kia về rồi, Tần Lệ vừa quay lại đã thấy gương mặt thảm thiết của Đới Quận.
"Lệ tổng, chẳng phải chúng ta nên thương lượng chuyện này với Vinh tổng trước ư?"
"Không có thời gian để cậu khóc đâu."
Thấy Tần Lệ vẫn còn ung dung như hoàn toàn không phải tạm thời đồng ý thì trong lòng Đới Quận mới dấy lên một tia hi vọng.
Chẳng lẽ cô ấy có cách thật ư?
Cậu nghiêm mặt hỏi: "Lệ tổng muốn tôi làm gì?"
"Bây giờ cậu đi sắp xếp tổ tin tức cho tôi, trong vòng năm ngày xếp cho tôi mười buổi thử vai, nhân vật gì cũng được, tôi không kén chọn."
Hệ thống: Làm nhiệm vụ là được rồi, hệ thống mạnh nhất vũ trụ sẽ giúp cô cứu vớt gia nghiệp!
"Là...!Là cái thử vai mà tôi hiểu ư?" Đới Quận tưởng mình nghe nhầm.
"Đúng vậy, đi mau đi."
???
Đới Quận có rất nhiều dấu chấm hỏi.
...
Chưa tới mấy tiếng, tin tức Tần Lệ muốn xoay chuyển tình thế, nâng giá cổ phiếu lên cao hơn cả trước khi Tần Hoành bị bệnh đã bị truyền ra ngoài.
"Đúng là chuyện tốt thì không hay, chuyện xấu thì lan ra ngàn dặm mà."
Đới Quận vừa đi một vòng bên ngoài về, nghe thấy mọi người đều đang thảo luận về chuyện này.
Mọi người đều nói cô không biết lượng sức mình, sao chủ tịch lại giao công ty cho đại tiểu thư, cảm thấy tập đoàn Tần thị sắp toang rồi.
Tần Lệ nhíu mày: "Cậu nói gì cơ?"
Đới Quận nhận ra mình lỡ lời, lập tức sửa lại, ngượng ngùng nói: "Tôi nói sao mà tin tức truyền đi nhanh thế, rõ ràng chúng ta còn chưa nói ra ngoài nữa mà."
Đới Quận cảm thấy mình đáng thương quá rồi, chuyện này khiến cậu cũng bị cười nhạo theo.
Vừa rồi cậu còn gặp Lý Hàm trên hành lang, vẻ mặt Lý Hàm như kiểu "Đại tiểu thư không biết thì cậu cũng không biết à?", "Sao cậu không khuyên cô ấy một chút?" rồi sau đó hỏi cậu Lệ tổng nghĩ gì, có cách giải quyết chưa.
Nói thật là cậu cũng không biết bà cô này nghĩ gì nữa, nếu để Lý Hàm biết đã lúc này rồi mà cậu còn sắp xếp công việc thử vai cho Lệ tổng "không làm việc đàng hoàng" thì e là sẽ bị khinh thường mất.
Vì tự tôn của mình, cậu chỉ đành tỏ vẻ sâu xa, không thể trả lời.
"Chúng ta không nói thì cũng sẽ có người khác nói, chắc chắn Ngụy Chí Tiền đã biết tin trước rồi." Tần Lệ cảm thấy tin này cũng là do ông ta truyền ra.
Đang nói chuyện, điện thoại văn phòng vang lên, Tần Lệ dứt khoát cúp máy.
Sau khi tin tức truyền ra, không chỉ có ban giám đốc mà người cấp cao trong công ty cũng tìm cô, trừ Vinh Hải ra thì cô đều dùng lý do không rảnh không gặp.
Ngay cả khi nói chuyện với Vinh Hải thì cô cũng không nói nhiều, chỉ nói là đang nghĩ cách, giấu đại chiêu.
Vinh Hải cũng coi như bình tĩnh, chỉ nói chuyện đã đến nước này thì chỉ đành cố gắng giải quyết, nếu thật sự không được nữa thì đi tìm bên ngân hàng bàn lại lần nữa, dù sao bây giờ giá cổ phiếu của công ty vẫn đang trên điểm giới hạn, vẫn còn bàn lại được.
Lúc đó Đới Quận nghe xong cũng muốn khóc.
Bà cô à, sao tôi không biết cô có đại chiêu gì vậy? Nói ra cho tôi yên tâm cái được không hả!
"Chuyện thử vai sắp xếp đến đâu rồi?" Tần Lệ hỏi.
Đới Quận khựng lại, ổn định tâm tình: "Vai nữ ba, nữ bốn trong một vài web drama kinh phí nhỏ được không?"
"Được thôi, chỉ cần là vai là được." Chỉ để hoàn thành nhiệm vụ thôi, Tần Lệ không kén chọn.
Đới Quận không hiểu tại sao cô muốn đi thử vai, với thân phận của cô, chỉ cần cô thật sự muốn đóng phim thì chẳng phải chỉ cần nói một câu là được rồi ư?
"Còn một vấn đề nữa, trong mấy ngày phải thử vai nhiều lần như vậy, có cái phải đến nơi khác, còn thời gian..."
Cái này hoàn toàn chẳng phải là vấn đề to tát gì đối với Tần Lệ: "Tôi có máy bay riêng, xin đường bay trước là được."
...
Tối đó Tần Lệ lần lượt nhận được tin nhắn của Tần Thần Vũ và Tần Thăng Dương gọi cô về nhà họ Tần ăn cơm.
Tần Lệ đi đón Tần Đào cùng về nhà họ Tần.
"Ôi, Lệ tổng tới rồi à."
Vừa vào cửa, Tần Lệ đã nghe thấy giọng điệu quái gở của Tần Thăng Dương.
Tần Thăng Dương đang dựa vào ghế sô pha, trong tay bưng ly rượu đỏ trông như một tên công tử không đứng đắn.
Tần Lệ liếc cậu ta một cái, mỉm cười hỏi: "Sao hả? Muốn quỳ xuống nghênh đón Lệ tổng của cậu không?"
Chữ "cút" lập tức được viết rõ trên mặt Tần Thăng Dương.
Chú của Tần Lệ đi tới: "Lệ Lệ à, chú đã nghe nói chuyện hôm nay rồi, con xúc động quá rồi đó, hai mươi tỉ cũng không phải số tiền có thể nói lấy là lấy ra được đâu."
"Hai mươi tỉ gì cơ?" Tần Đào tò mò hỏi.
"Mấy năm trước ba con vay hai mươi tỉ, bây giờ bên ngân hàng yêu cầu trả tiền sớm."
"Gì cơ?" Tần Đào lại bắt đầu tự tưởng tượng ra cảnh nhà mình phá sản, bản thân không có nhà để về, phải ngủ ở đầu đường.
"Yên tâm đi." Tần Lệ động viên: "Chỉ cần chị có thể làm giá cổ phiếu tăng lại trong phòng một tuần thì cũng không cần trả sớm đâu."
Tần Đào khẽ thở phào: "Chị cố lên, chắc chắn chị sẽ làm được!"
Tần Thăng Dương bật cười: "Tăng kiểu gì? Tăng bằng đầu à?"
Tần Đào dỗi lại cậu ta: "Những người không hiểu biết như chúng ta thì nói ít thôi."
Liễu Du nói: "Suy cho cùng thì Lệ Lệ vẫn còn trẻ, nếu đổi thành Thần Vũ thì chắc chắn..."
Tần Đào ngắt lời chị ta: "Chị dâu à, Thần Vũ của chị là một tên đào ngũ đấy."
"Tần Lệ, cô nói gì hả?" Tần Thần Vũ nhíu mày.
"Chẳng lẽ tôi nói sai ư?"
Mãi đến khi Hoa Tĩnh Lan đi tới nói mọi người có thể ăn cơm thì thời gian khẩu nghiệp trước khi ăn cơm của người nhà họ Tần mới kết thúc.
Lúc ăn cơm lại còn minh trào ngầm phúng* nhau một phen, tất cả đều chỉ trích Tần Lệ.
*Thể hiện thái độ chế giễu với ai đó dù là trước mặt hay sau lưng.
Tần Lệ mỉa mai lại từng người một, so về cãi nhau thì cô chưa ngán ai bao giờ.
Hệ thống: "Hoàn thành nhiệm vụ vả mặt bọn họ đi!"
Tần Lệ chưa gửi gắm hết hi vọng vào cái hệ thống không biết có đáng tin cậy này hay không, cô vẫn còn giữ lại một hậu chiêu.
Cô vừa mới tiếp quản công ty, luôn có một trận chiến cần phải đánh, nếu như thua, thật sự phải trả tiền thì cô cũng đã sẵn sàng bán tất cả cổ phần mình đang nắm giữ để bù vào rồi.
...
Ngày hôm sau, trong khi mọi người đang để ý xem hành động tiếp theo của Tần Lệ là gì thì Tần Lệ lại lặng lẽ đi tham gia buổi thử vai đầu tiên trong đời.
Trùng hợp là trưa hôm nay Giang Thịnh Ngự đang chuẩn bị cho bộ phim mới sắp ra mắt thì chợt nhớ tới app "Con đường ảnh hậu" nằm trong góc xó của điện thoại.
Sau khi mở app ra, cuối cùng anh cũng thấy thanh tiến độ nhiệm vụ có sự biến đổi.
【 Tiến độ nhiệm vụ: 1/10 】.