Có Chút Ngoài Ý Muốn, Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 10: 10: Mẹ Đừng Quá Lo Lắng




“Tại sao ư?”
Giang Vũ Phỉ rống lên, tất cả lửa giận đều trào ra.

Tuy rằng nhờ ba mà cô mới vào được công ty, lại trực tiếp được ngồi lên chức phó giám đốc, nhưng nhiều năm qua cô đã làm được rất nhiều việc cho công ty, cô luôn tin tưởng rằng mình không hề “ăn bám” Giang thị.
Nhưng bây giờ, Giang Ý Mạn đã trở lại, cô ta cũng muốn vào công ty, không phải là đang có ý định tranh đoạt chiếc bánh ngọt với cô sao?
"Không trả lời được ư? Vậy tôi sẽ cho cô biết tại sao."
Giang Ý Mạn đứng dậy, đi đến chỗ Giang Vũ Phỉ, cầm lấy điếu thuốc, hít một hơi rồi nhả khói về phía Giang Vũ Phỉ, bộ dạng có vẻ mê người nhưng cũng có chút dọa người.
“Tại vì những thứ đó vốn dĩ đều là của tôi, sao cô cứ thích lấy đồ của người khác như vậy, cô không định trả lại sao?” Giang Ý Mạn nói.
Cô sẽ không bao giờ quên những gì Giang Vũ Phỉ đã làm với cô, lần này trở về, cô phải lấy lại mọi thứ.
"Cô đừng quên, tôi cũng là con gái của ba, chính ba là người đã đưa tôi vào công ty.


Ý Mạn à, đừng nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.

Cô thực sự nghĩ rằng mình có thể thay thế được vị trí của tôi? ” Giang Vũ Phỉ tức giận nói, hai tay nắm chặt.
Cô thật sự rất ghét, thật sự rất hối hận, tại sao ngay từ đầu cô không g.iết c.hết Giang Ý Mạn, để giờ cái tai họa này quay lại cắn cô, nếu biết trước có ngày hôm nay cô đã dùng dao mổ trực tiếp đâm vào ngực cô ta rồi.
“Nói sai rồi, cô chỉ là đứa con rơi theo mẹ cô đến đây ăn nhờ ở đậu nhà chúng tôi, may mắn cũng được mang họ Giang.” Giang Ý Mạn vươn cổ nói nhỏ bên tai Giang Vũ Phỉ.
"Vậy thì sao? Ít nhất trong mắt ba, tôi vẫn là con gái của ông.

Hơn nữa, cô thực sự nghĩ khi cô trở thành phó giám đốc của công ty thì mọi chuyện sẽ yên ổn sao? Cô còn chưa có bằng tốt nghiệp đại học đâu, năm năm trước đột nhiên biến mất, lại không có kinh nghiệm làm việc, cô dùng gì để chứng minh rằng cô đủ tư cách ngồi lên chức phó giám đốc? " Giang Vũ Phỉ hỏi.
Con người mà, không ai có thể chọn nơi mình sinh ra, cô ta chỉ có thể gồng mình lên chiến đấu vì tương lai của bản thân, những năm này cô ta đã làm rất nhiều việc cho nhà họ Giang, Giang Vũ Phỉ không tin Giang Ý Mạn có năng lực chống lại mình!
"Thật sao? Đường đường là phó giám đốc mà còn không thuyết phục nổi một TM nhỏ bé, vậy tôi vẫn khuyên cô nên về nhà chăm con đi! Cô thật sự không thích hợp với vị trí này, quá xấu hổ!" Ý Mạn cười lớn.
Điều này làm cho Giang Vũ Phỉ tức điên người, giống như giẫm phải cái đinh trong lòng cô ta, từ khi Giang Ý Mạn quay lại, cuộc sống của cô không có chuyện gì suôn sẻ cả.
"Cô cho rằng TM là công ty nhỏ sao, tổng giám đốc của bọn họ rất giỏi, hay là cô đi thuyết phục thử xem? Chứ đừng có đứng ở đây rồi vênh váo.

Nếu cô thành công, tôi, Giang Vũ Phỉ sẽ hầu hạ cô, tôi không những dang hai tay chống đỡ cô vào công ty, còn quỳ trước mặt mọi người gọi cô hai tiếng ba ba.

"
“Cô muốn đánh cược?!” Giang Ý Mạn rất có hứng thú!

"Đúng vậy.

Nhưng nếu cô thất bại thì sau này không được phép nhắc tới chuyện muốn vào công ty nữa, từ nay về sau phải rời nước, không bao giờ được quay lại đây.

Có dám đánh cược không? ”Giang Vũ Phỉ nói.
Càng chơi càng thấy thú vị, Giang Ý Mạn rất thích, lâu lắm rồi mới gặp một chuyện vui như vậy.
“Tôi đang rất háo hức đợi hai tiếng ba ba của cô đấy!”
Giang Ý Mạn cười giễu cợt, thản nhiên hút một ngụm thuốc trong tay, phun hết vào mặt Giang Vũ Phỉ, sau đó ngạo nghễ đi lên lầu.
Dì ghẻ sắc mặt vô cùng xấu, sau khi Giang Ý Mạn rời đi, bà ta nhanh chóng kéo Giang Vũ Phỉ đến sô pha ngồi xuống, trong lòng tràn đầy lo lắng.
"Tại sao con lại đánh cược kiểu này với Giang Ý Mạn? Nhìn cô ta vừa rồi rất tự tin, mẹ sợ cô ta đã có chút manh mối về vị tổng giám đốc kia.

Nếu chúng ta thua thì phải làm sao?" Tần Gia Ninh trách.
Từ khi Giang Ý Mạn trở về, bà luôn cảm thấy cô đã thay đổi, cô ta tàn nhẫn hơn trước rất nhiều, làm việc gì cũng trôi chảy không lộ ra dấu vết.

"Mẹ à, không sao đâu! Không phải chúng ta không biết năng lực của cô ta.

Đừng nhìn cô ta biến mất năm năm mà sợ hãi.

Con cá rằng cô ta chắc chắn đã sống rất khốn khổ.

Mẹ nhìn mấy bộ đồ cô ta mặc đi, toàn là mấy kiểu hàng chợ.

Đừng nhìn cô ta kiêu ngạo như vậy, 80% là giả vờ, cô ta chỉ là muốn dọa con sợ mà thôi, mẹ đừng quá lo lắng.” Giang Vũ Phỉ lộ vẻ tự tin..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.