Có Chút Ngoài Ý Muốn, Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 94-95



94: Quay Phim


“Tôi trông giống loại người hay mách lẻo như vậy sao?” Giang Ý Mạn nhìn bác sĩ, cười: “Thật ra, hôm nay tôi đến đây là để giúp anh.”
Giúp anh?
Tên bác sĩ không hiểu ý của Giang Ý Mạn.
"Nhìn xem, vừa rồi anh cũng nói mình thích Giang Vũ Phỉ nhiều năm rồi, nhưng vẫn chưa có được cô ấy, anh ngứa ngáy lắm đúng không? Tôi đây có một cách giúp anh có được Giang Vũ Phỉ, không cần cảm ơn tôi đâu.” Giang Ý Mạn nói.
“Có được cô ấy?” Bác sĩ vẫn là không hiểu.
Giang Ý Mạn khẽ cười, vỗ nhẹ hai tay, lập tức có hai người kéo Giang Vũ Phỉ đi vào, Giang Ý Mạn đã thăm dò Thẩm gia, nhân lúc Thẩm Giai Nghị đang ở bệnh viện chăn sóc Đoá Đoá, cô mua chuộc vài người hầu và bảo vệ, nhờ người bỏ trước cho Giang Vũ Phỉ một ít thuốc, rồi tính thời gian thật chuẩn xác! Bây giờ chắc là thuốc cũng sắp phát tác rồi.
"Vũ Phỉ? Vũ Phỉ?"
"Cô đã làm gì cô ấy?"
"Cô đã làm cái quái gì với cô ấy thế hả?"
Tên bác sĩ lo lắng, khi nhìn thấy người phụ nữ mình yêu xuất hiện ở đây, anh ta cảm thấy rất đau khổ.
"Nhìn xem, anh lại vội vàng rồi có phải không? Tôi đã nói là sẽ giúp anh mà, tôi có làm gì cô ta đâu.

Chỉ là cho cô ta ăn một thứ, để lát nữa, cô ta nhất định sẽ chủ động nhào đến bên người anh, hôm nay anh hời lắm đấy nha."
Giang Ý Mạn quay người, mang theo tất cả người của cô đi ra ngoài.
Trong nhà kho lớn chỉ còn lại tên bác sĩ và Giang Vũ Phỉ.

Ngoài cửa là hai vệ sĩ của Giang Ý Mạn đứng canh gác để chắc chắn rằng bọn họ không chạy thoát được.
“Giang tổng, làm vậy có tốt không?” Từ Phong có chút sợ hãi, không dám nhìn.
Nhưng Giang Ý Mạn đã đưa cho anh một chiếc máy quay, bắt anh ghi lại toàn bộ quá trình của hai người trong nhà kho, đoạn phim này sẽ rất hữu ích với Giang Ý Mạn.
"Làm sao? Nếu không thì anh vào thay thế tên bác sĩ kia đi? Giang Vũ Phỉ quyến rũ như vậy, hợp với hầu hết gu thẩm mỹ của đàn ông, vậy anh vào đi!" Giang Ý Mạn lườm Từ Phong.
“Không, tôi không có hứng thú với cô ta.” Từ Phong cự tuyệt.
"Đúng rồi, loại phụ nữ nào mà không tìm được, sao phải dính đến loại người như Giang Vũ Phỉ làm gì? Quay video thật lung linh chân thực vào, lúc về sẽ có thưởng nha." Giang Ý Mạn mỉm cười, tiếp tục hút thuốc.
Cô không thèm quan tâ m đến đôi nam nữ kia, chỉ ngồi dưới đất hút thuốc.
Tên bác sĩ và Giang Vũ Phỉ phát ra những tiếng động rất lớn.
Anh ta không có cự tuyệt Giang Vũ Phỉ mà còn làm rất hung hăng, Giang Vũ Phỉ lại đang bị thuốc k1ch thích, cô ta quá chủ động, phát ra âm thanh r3n rỉ rất lớn!
Từ Phong chụp xong vài tấm ảnh, liền vứt máy quay cho người bên cạnh quay video.
Sau khi mọi việc đã xong xuôi, bọn họ hất Giang Vũ Phỉ ra, đem cô ta đánh ngất rồi ném về biệt thự của Thẩm gia, bảo đảm sau khi Giang Vũ Phỉ tỉnh lại, ngay cả chính cô ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.

Có lẽ chỉ còn cách cố tình che giấu những vết thâm tím trên người, để tránh cho Thẩm Giai Nghị nghi ngờ rồi đánh chết cô ta.
Giang Ý Mạn đang ngồi trên ghế, tên bác sĩ bị đè quỳ dưới đất.
“Sao rồi, cảm giác thế nào?” Giang Ý Mạn lắc lắc chân.
Cô biết hiện tại anh ta rất thoải mái, vừa mới xơi được Giang Vũ Phỉ, làm sao có thể không vui?

Tên bác sĩ ngẩng đầu lên, nhưng lại nhìn thấy máy quay trong tay Từ Phong, vừa rồi anh ta quá chú tâm vào thân thể của Giang Vũ Phỉ, vậy nên không để ý tới người ngoài cửa, lúc này mới nhận ra anh ta và Giang Vũ Phỉ đã bị quay lén.
"Các người muốn làm gì? Muốn đưa những đoạn phim này cho Thẩm Giai Nghị? Các người muốn Vũ Phỉ thân bại danh liệt sao?" Anh ta kích động nhìn Giang Ý Mạn.
Người phụ nữ này chính là một con quỷ dữ.
"Anh không muốn à? Nếu Giang Vũ Phỉ và Thẩm Giai Nghị ly hôn, anh có thể cưới được Giang Vũ Phỉ rồi, đây không phải là điều anh luôn mong muốn sao? Anh nên cảm ơn tôi mới đúng!" Giang Ý Mạn nói.
Cưới Giang Vũ Phỉ?
Đúng vậy! Ước mơ lớn nhất trong đời anh ta là lấy được Giang Vũ Phỉ, để được ở bên cô, anh thậm chí đã từ bỏ cả đạo đức nghề nghiệp, anh đã làm biết bao nhiêu chuyện xấu xa giúp Giang Vũ Phỉ rồi?
Ngay cả khi nằm mơ, anh ta cũng muốn có được Giang Vũ Phỉ.
Nhưng anh ta biết rõ hơn ai hết, cả đời này mình cũng không thể có được Giang Vũ Phỉ, bởi với năng lực hiện tại của anh, làm sao anh có thể đánh lại được Thẩm Giai Nghị?
"Không, không phải như vậy.

Tôi chỉ muốn tiếp tục yêu cô ấy, muốn ở cạnh cô ấy, tôi không muốn cưới cô ấy, cô đừng cố lôi kéo tôi, tôi sẽ không nghe lời cô đâu, Giang Ý Mạn, tôi khuyên cô đừng ở đây lãng phí thời gian nữa, tôi biết cô sẽ không dám làm gì tôi.” Anh ta lắc đầu.
Phải thật sáng suốt, anh sẽ không để bản thân bị Giang Ý Mạn dụ dỗ.
"Nếu tôi thực sự đưa đoạn phim này cho Thẩm Giai Nghị thì sao? Tôi không phải là người tốt lành gì đâu!" Giang Ý Mạn bật cười.
Anh ta rõ ràng muốn có được Giang Vũ Phỉ, nhưng còn giả vờ tỏ ra thanh cao như vậy.
"Đây đều là tại cô đã bỏ thuốc Vũ Phỉ, vừa rồi cô ấy làm sao có thể làm như vậy được? Cô thật kinh tởm, để đạt được mục đích mà loại chuyện gì cũng có thể làm.” Tên bác sĩ mắng chửi Giang Ý Mạn.
Nhưng Giang Ý Mạn không tức giận.

Cô chỉ nhẹ nhàng bước tới, nắm lấy cổ áo anh ta.
"Anh cùng Giang Vũ Phỉ âm mưu hãm hại Đóa Đóa, hai người làm cho một bé gái năm tuổi không thể nói chuyện được, hai người không cảm thấy bản thân mình cũng kinh tởm sao? Ai đáng kinh tởm hơn ai, hả?"
Giang Ý Mạn tát thẳng vào mặt tên bác sĩ, bạo hành trẻ em, anh ta còn là người sao?
"..." Tên bác sĩ sững sờ.
Anh đã coi thường Giang Ý Mạn quá rồi, thật không ngờ cô ta đã biết tất cả mọi chuyện, còn tưởng rằng cô chỉ biết chuyện giữa anh và Giang Vũ Phỉ thôi, thậm chí cả chuyện về Đóa Đóa cũng biết luôn?
"Người như anh xứng làm bác sĩ sao? Từ Phong, đem dao tới đây đâm chết anh ta." Giang Ý Mạn ngạo nghễ hét lên.
Từ Phong không ngờ lúc này boss lại cần đến anh, cô thế mà lại sai anh đi giết người, sao anh có thể làm được việc đẫm máu như vậy!
Từ Phong cầm dao đi tới, toàn thân run rẩy.
“Giang tổng, hay là - cô tới đi?” Từ Phong nói.
Giang Ý Mạn liếc Từ Phong, thật vô dụng, việc gì cũng không dám động, anh ta còn được cái tích sự gì?
Giang Ý Mạn trực tiếp cầm lấy con dao, những kẻ ức hiếp Đóa Đóa đều phải trả giá.
Chỉ là hiện tại tên bác sĩ này vẫn còn chút hữu dụng, lúc đầu cô cũng không có ý định động thủ, chỉ là muốn dạy cho anh ta một bài học.
“Nếu sau này anh ngoan ngoãn nghe lời tôi, những đoạn phim này sẽ không bị lộ ra ngoài, anh cùng Giang Vũ Phỉ vẫn có thể duy trì những chuyện bí ẩn như cũ.” Giang Ý Mạn nói.
“Cô muốn tôi làm gì?” Bác sĩ sợ hãi.
Anh ta sợ Giang Ý Mạn sẽ đưa ra mấy điều kiện không thể thực hiện được, sau đó anh ta sẽ làm gì đây, anh ta không muốn làm tổn thương Giang Vũ Phỉ, nếu Giang Ý Mạn muốn anh ta đối phó Giang Vũ Phỉ, thì thật xin lỗi, anh ta thà chết còn hơn.
"Đừng lo lắng, tôi chỉ có một yêu cầu nhỏ thôi, lúc trước Giang Vũ Phỉ bảo anh hại Đóa Đóa, bây giờ anh bí mật thay đổi thuốc, đồng thời, nhất định phải tìm cách chữa trị cho con bé thật tốt.

Chỉ cần anh có thể làm được, tôi sẽ không xen vào quan hệ của anh với Giang Vũ Phỉ, Thẩm Giai Nghị cũng sẽ không biết quan hệ của hai người.” Giang Ý Mạn nói.

“Đơn giản như vậy thôi?” Bác sĩ nhìn Giang Ý Mạn, hỏi.
Anh luôn cảm thấy Giang Ý Mạn không đơn giản, người phụ nữ này bề ngoài nhìn có vẻ ngây thơ, đáng yêu nhưng thực chất lại rất gian xảo.
"Thế nào? Anh còn muốn nhận mấy việc phức tạp hơn sao? Tốt lắm, vậy anh đi đâm chết Giang Vũ Phỉ đi?" Giang Ý Mạn lại cười.
“Đừng, đừng, đừng.”
Cô cười lên thật đáng sợ, tên bác sĩ sợ tới mức toàn thân đều run lên.
“Vậy xong rồi đấy, anh có thể đi rồi.

Nên nhớ, nếu anh còn làm gì trái ý tôi, thì gia đình anh đừng mong sống yên ổn.” Giang Ý Mạn nhẹ giọng nói.
"Vâng, tôi đi đây, tôi đi đây."
Anh ta đứng dậy, chuẩn bị ra về, anh ta không muốn gặp lại Giang Ý Mạn thêm lần nào nữa.

Tuy bây giờ quần áo đang không chỉnh tề, thậm chí dưới đũng qu@n còn ướt một mảng lớn, mặt mũi có chút nhếch nhác, nhưng không thèm quan tâ m đến hình tượng nữa, anh ta chạy một mạch ra khỏi nhà kho, chỉ muốn nhanh chóng bắt taxi trở về nhà.
Từ Phong hướng Giang Ý Mạn nói.
"Giang tổng, hiện tại chúng ta đã kiểm soát được tên bác sĩ kia, sau này không còn phải sợ anh ta sẽ làm hại Đoá Đoá nữa.

Cô cứ yên tâm đi, đợi có kết quả xét nghiệm ADN chứng minh Thẩm Giai Nghị không phải là ba ruột của bọn trẻ, chúng ta sẽ có thể tiếp tục thực hiện bước tiếp theo rồi."
Từ Phong là người duy nhất biết mọi kế hoạch của Giang Ý Mạn..

95: Đoá Đoá Mất Tích


Tập đoàn TM, văn phòng Tổng giám đốc.

Từ Phong chạy vào, thở hổn hển đứng trước mặt Giang Ý Mạn.

"Giang... Giang... tổng, lần trước cô yêu cầu tôi đi tìm chỗ xét nghiệm ADN... quan hệ cha con... kiểm tra..."

"Nói năng bình tĩnh xem nào, kết quả kiểm tra sao rồi? Làm sao, Lý Từ có phải là ba của Hiên Hiên không?" Giang Ý Mạn đứng thẳng người dậy.

Từ Phong chống tay lên bàn thở gấp, hai mắt nhìn chằm chằm Giang Ý Mạn.

Giang Ý Mạn nhanh chóng rót một cốc nước đưa cho Từ Phong, anh uống một hơi cạn sạch.

“Nói cho tôi biết, kết quả sao rồi?” Giang Ý Mạn hỏi.

"Giang... Giang... Giang tổng, cô... "

“Con mẹ anh, bị khuyết tật ngôn ngữ à? Nói kết quả mau, bản xét nghiệm đâu?” Giang Ý Mạn mắng.

Tính Giang Ý Mạn vốn nóng nảy, hiện tại cô rất muốn biết Lý Từ và Hiên Hiên có phải là cha con hay không.

Cô đứng ngồi không yên, hai tay nắm chặt góc áo, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, còn hồi hộp hơn cả xem kết quả thi đại học.

Thật ra.

Giang Ý Mạn hi vọng, Lý Từ cùng Hiên Hiên, Đóa Đóa không phải là quan hệ cha con. Cô không muốn con mình có một người ba như vậy, một người chuyên cung cấp những trò tiêu khiển cho phụ nữ.

Từ Phong dẫn Giang Ý Mạn lên xe mui trần, vài phút sau xe đậu bên ngoài bệnh viện.

“Giang tổng, cô nhìn nơi đó đi.” Từ Phong chỉ vào bệnh viện.

Giang Ý Mạn ngẩng đầu nhìn tòa nhà bệnh viện, tại chỗ cửa sổ trên tầng mười, ở đó khói dày đặc cuồn cuộn, khói đen từ trong bay ra ngoài cửa sổ, bốc lên nghi ngút càng ngày càng dày đặc.

Trước cổng bệnh viện, lực lượng cứu hỏa đang tiến hành dập lửa.

"Tình hình này là thế nào? Vụ hỏa hoạn trong bệnh viện có liên quan đến việc xét nghiệm ADN không?" Giang Ý Mạn hỏi. Mẹ kiếp, kéo cô tới xem cảnh tượng này làm gì? Chẳng phải chỉ cần nói một câu là xong rồi sao?

"Đám cháy xảy ra trong phòng thí nghiệm. Vừa rồi tôi nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, họ nói rằng kết quả xét nghiệm ADN sẽ có trong ngày hôm nay, nhưng giờ toàn bộ phòng thí nghiệm đều đã bị cháy, tất cả thiết bị và hồ sơ đều bị thiêu rụi hết rồi.” Từ Phong nhún vai.

Đi xét nghiệm ADN liền gặp phải hỏa hoạn, còn có chuyện nào khôi hài hơn không?

“Cho nên... mọi việc tôi làm đều đổ sông đổ biển cả rồi?” Vẻ mặt Giang Ý Mạn rất khó coi, không biết đang khóc hay đang cười.

Từ Phong tranh thủ đưa tay bảo vệ đầu khỏi nắm đấm của Giang Ý Mạn.

"Anh có thể khiến tôi tin cậy hơn được không hả? Ngay cả việc như vậy mà cũng bắt tôi làm lại lần hai? Anh có biết tôi đã phải khổ sở thế nào mới lấy được tóc của Lý Từ không? Giờ anh lại bắt tôi làm lại?" Phổi Giang Ý Mạn sắp nổ tung.

Cô thực sự rất tức giận, cho Từ Phong vài nắm đấm, khi Giang Ý Mạn ngừng tay, Từ Phong yếu ớt thò đầu ra.

"Vậy cô làm sao lấy được tóc của anh ta vậy?" Từ Phong hỏi.

"Còn dám hỏi? Muốn ăn đánh tiếp đúng không?" Cô phải đánh chết cái tên Từ Phong vô dụng này.

"Giang tổng, tha mạng!"

“Giang tổng, cô không nghĩ tới vụ hỏa hoạn này rất kỳ quái sao?” Từ Phong trở nên nghiêm túc.

Giang Ý Mạn cũng cẩn trọng suy nghĩ, không có lộn xộn với Từ Phong nữa, cô nhìn về phía tòa nhà bệnh viện, cảm thấy thật sự trùng hợp, gian bị cháy lại chính là phòng xét nghiệm - nơi lưu trữ bản báo cáo xét nghiệm ADN.


Xem ra, có người đang không muốn cho cô nhận được kết quả.

“Anh nghĩ ai có khả năng làm ra chuyện này?” Giang Ý Mạn hỏi suy đoán của Từ Phong.

"Rất khó nói, nhưng là bên kia không muốn cô biết kết quả xét nghiệm. Bọn họ sợ cô biết kết quả. Điều đó có nghĩa là, kết quả xét nghiệm ADN sẽ gây bất lợi cho bọn họ.” Từ Phong phân tích khá đúng.

Giang Ý Mạn cũng nghĩ như vậy, xem ra hành tung của cô ấy đã bị bị lộ.

“Lúc tôi bảo anh đi giám định, còn có người nào khác biết không?” Giang Ý Mạn hỏi.

Từ Phong lắc đầu, anh luôn làm việc rất cẩn thận.

"Lúc đó cô nói với tôi là phải giữ bí mật. Tôi không dám nói ra ngoài. Tôi cũng đặc biệt nói với bác sĩ phải kín miệng, không thể có sai sót."

Vậy thật kỳ lạ.

“Thôi được rồi, trở về rồi điều tra tiếp!” Giang Ý Mạn nhẹ giọng nói.

"Giang tổng, đã mất công đến bệnh viện, sao cô không đi thăm Đóa Đóa một chút đi? Nghe nói hôm nay con bé được xuất viện rồi, nếu cô không đi thăm, có lẽ phải một khoảng thời gian lâu sau mới được gặp lại con bé.” Từ Phong nói.

“Ừm, tôi sẽ tự đi vào, anh chờ tôi trên xe.” Giang Ý Mạn nói.

“Vâng.” Từ Phong cũng không muốn đi theo, thà nằm trên xe nghịch điện thoại còn sướng hơn.

Phòng Vip trong bệnh viện.

Giang Ý Mạn nhẹ nhàng mở cửa phòng bệnh ra, phát hiện Thẩm Giai Nghị cùng vệ sĩ không có ở đó, chắc là đi làm giấy xuất viện cho Đoá Đoá rồi.

Thật tuyệt khi được ở một mình với Đóa Đóa, Giang Ý Mạn đẩy cửa bước vào.

Đoá Đoá đi đâu rồi? Người đâu?

Ga trải giường lộn xộn, chăn bông bị rơi xuống đất, trong phòng không có một bóng người, cũng không có Đoá Đoá, nhưng mọi đồ dùng của con bé vẫn còn ở đây.

Giang Ý Mạn đang thắc mắc thì nghe thấy tiếng bước chân nặng nề từ phía sau lưng truyền đến, cô quay đầu lại, thấy Thẩm Giai Nghị, dáng người anh cao lớn, khuôn mặt đẹp trai nhưng lạnh băng.

“Cô đang làm gì ở đây?” Thẩm Giai Nghị nhàn nhạt hỏi, trong tay là giấy xuất viện, mọi thủ tục đã được làm xong xuôi.

"Tôi không tới để tìm anh, Đóa Đoá đâu rồi?" Giang Ý Mạn hỏi.

Đóa Đóa?

Thẩm Giai Nghị nhìn về phía giường bệnh, phát hiện không thấy Đóa Đóa, anh liền đi thẳng vào phòng tắm và nhà vệ sinh, vẫn không thấy tăm hơi con gái đâu, Thẩm Giai Nghị lập tức hoảng sợ.

"Đóa Đóa đâu? Con bé đi đâu rồi?" Thẩm Giai Nghị gầm lên với vệ sĩ.

Vệ sĩ không dám lên tiếng, bởi vì vừa rồi bọn họ có ra ngoài hút điếu thuốc, không ai nghĩ tới tiểu thư trong nháy mắt liền biến mất.

“Còn không mau đi tìm đi?” Thẩm Giai Nghị nổi cơn thịnh nộ.

Nhóm vệ sĩ lập tức chạy ra ngoài, tìm kiếm người khắp nơi.

Thẩm Giai Nghị xoay người rời đi, bước chân rất vội vã.

"Thẩm Giai Nghị, Đóa Đóa đâu rồi? Vừa rồi nó không ở cùng anh sao?" Giang Ý Mạn hỏi.

Không phải cô phản ứng chậm, mà là cô không thể tin nổi việc Đóa Đóa đã mất tích, cô chạy theo Thẩm Giai Nghị.


"Anh trả lời tôi đi, Đóa Đóa đâu rồi? Anh làm ba kiểu gì vậy hả?" Giang Ý Mạn ồn ào.

Thẩm Giai Nghị đột ngột dừng lại, tức giận nhìn Giang Ý Mạn.

“Đóa Đóa là con gái của tôi, nó biến mất, tôi lo lắng hơn ai hết, cô là ai mà có tư cách trách mắng tôi. Còn nữa - đừng có đi theo tôi.” Thẩm Giai Nghị cảnh cáo Giang Ý Mạn.

Suy cho cùng cô ta cũng chỉ là dì của Đóa Đóa, không phải mẹ ruột của con bé.

“Tôi cứ muốn đi theo đấy. Hôm nay nếu anh không đưa được Đóa Đóa về, nếu để nó mất một sợi tóc, tôi cũng sẽ không tha cho anh đâu.” Giang Ý Mạn chạy theo không kịp.

Thẩm Giai Nghị làm gì còn thời gian đôi co với Giang Ý Mạn, anh đi thẳng vào phòng làm việc của trưởng khoa.

“Lập tức phong toả bệnh viện, con gái tôi đi lạc rồi.” Thẩm Giai Nghị nói.

"Cái gì? Thẩm tiểu thư mất tích rồi sao?" Trưởng khoa sợ tới mức mặt mũi tím tái, như thể bị trúng độc.

Thẩm Giai Nghị bị lạc mất đứa con gái quý giá ngay trong bệnh viện của bọn họ, đây là chuyện lớn.

“Đừng nói nhảm nữa, lập tức phong tỏa bệnh viện mau, nếu tôi không tìm thấy Đóa Đóa, các người cũng đừng mong sống yên ổn.”

Giọng nói lớn đến đáng sợ, trưởng khoa cũng bị lửa giận của Thẩm Giai Nghị làm cho hoảng sợ, nhanh chóng truyền lệnh phong tỏa bệnh viện, tất cả các nhân viên dư thừa của bệnh viện đều phải đi tìm Đóa Đóa, một góc nhỏ cũng không được bỏ xót.

“Lập tức rà soát lại tất cả các camera trong bệnh viện.” Giang Ý Mạn nói.

"..." Trưởng khoa không quen Giang Ý Mạn. Cho nên, lời nói của Giang Ý Mạn không có trọng lượng bằng lời của Thẩm Giai Nghị, anh ta liền không làm.

“Còn không mau đi?” Thẩm Giai Nghị nói.

“Vâng, được, được, chúng tôi lập tức đi kiểm tra ngay.” Trưởng khoa nhanh chóng gọi điện cho phòng an ninh, yêu cầu họ tích cực tìm kiếm bé gái 5 tuổi.

Giang Ý Mạn và Thẩm Giai Nghị vẫn không yên tâm ngồi một chỗ, cả hai chạy ra ngoài, theo mọi người xung quanh đi tìm kiếm khắp nơi trong bệnh viện.

Nửa tiếng sau.

“Thẩm tiên sinh, có tin từ phòng an ninh nói rằng đã nhìn thấy Thẩm tiểu thư một mình rời khỏi bệnh viện.” Trưởng khoa chạy tới.

Một mình?

Thẩm Giai Nghị và Giang Ý Mạn nhìn nhau rồi cùng nhau chạy vào phòng giám sát, từ cảnh quay trên camera cho thấy, Đóa Đóa đã tự mình rời đi, con bé vẫn đang mặc đồ ngủ, trên tay ôm một con búp bê, tự mình rời khỏi bệnh viện.

“Đóa Đóa làm sao có thể tự mình đi được?” Giang Ý Mạn không hiểu hỏi.

Nhưng Thẩm Giai Nghị biết.

Lúc anh đến bệnh viện, Đóa Đóa vẫn còn đang ngủ, có lẽ là Đóa Đóa tỉnh dậy không thấy ai, hơn nữa nó biết hôm nay mình sẽ được xuất viện nên mới một mình rời khỏi bệnh viện.

Thẩm Giai Nghị chạy đi rất nhanh.

“Anh đi đâu vậy? Chờ tôi với.” Giang Ý Mạn nhanh chóng chạy theo.

Đóa Đóa là con gái cô, Giang Ý Mạn phải nhìn thấy Đóa Đóa về nhà an toàn, Thẩm Giai Nghị vừa lên xe, định đóng cửa lại thì Giang Ý Mạn đã nắm lấy rồi lao vào.

"Đi xuống."

“Không, anh đi đâu tôi đi đấy.” Giang Ý Mạn thắt dây an toàn.

"Cô..." Sắc mặt Thẩm Giai Nghị tối sầm lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.