Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi

Chương 112



Hai người Tiểu Quý cùng Sài Trăn đi Macao một chuyến, hợp tác cùng nhau thật có hiệu quả. Tại trước ngày Lục Tĩnh Sanh hẹn Tưởng Tấn cũng đã lấy được tư liệu.

Con trai của Tưởng Tấn tại Macao ham đánh bạc, thiếu nợ một khoản kếch xù; thê tử tiêu tiền như nước tại B thành mua một đống nhà cao cấp, xe sang nhà xịn; phụ thân không cho thực quyền, tài chính công ty lại không được nắm... Tưởng Tấn làm lão đại Hoàn Cầu cũng quả thực uất ức.

Thời điểm Lục Tĩnh Sanh bắt được phần tài liệu này vẫn còn có chút nghi hoặc, tại sao Tưởng Tấn uất ức lại có thể nghĩ đến tìm Bác Triển ra tay? Chẳng lẽ cũng bởi vì Đường Cảnh Lộ? Đường Cảnh Lộ này cho đến nay làm cái gì cũng thật khó giải thích, địa vị của nàng tại Hoàn Cầu bất quá cũng chỉ là một "Người chế tác" mà thôi, muốn xúi giục Tưởng Tấn chỉ sợ nàng còn chưa đủ tư cách.

Đó là ai?

Lục Tĩnh Sanh suy nghĩ một chuyến —— Tưởng Bối Nam.

Tưởng Bối Nam một mực ẩn núp so với Đường Cảnh Lộ còn sâu hơn, nhưng nàng cùng Lục Tĩnh Sanh liên quan lại không đơn giản như vậy.

Hai người bọn họ chỉ vội vàng gặp mặt có một lần, đã có một cây cầu kiên cỗ bắc giữa hai người —— Ngu Minh Đình.

Nếu muốn đề cập tới chuyện Ngu Minh Đình cùng Tưởng Bối Nam lại phải lượn quanh trở lại Chu phu nhân đã qua đời kia, tầng quan hệ giữa Chu phu nhân và Đường Cảnh Lộ thêm cả câu chuyện tình cảm của Tưởng Bối Nam cùng Ngu Minh Đình như thế nào ôm ấp tình cảm... Có lẽ những sự tình này chỉ có các nàng tự mình biết.

Lục Tĩnh Sanh xem như nhìn thấu, một người vô tội như nàng bị cuốn giữa yêu hận tình cừu của một đám nữ nhân, mặc dù nguyên nhân, quá trình như nào, kết cục ra sao cũng đều không rõ ràng, nhưng thế trận âm u này gây nên tổn hại rõ ràng lại còn có thể đoạt mất ba nghìn mạng của ngươi.

Tưởng Tấn này, hiện giữ chức Chưởng môn của Hoàn Cầu thế nhưng cũng chỉ một quân cờ nho nhỏ.

Tưởng Bối Nam xúi giục Tưởng Tấn là chuyện ván đã đóng thuyền.

Tưởng Tấn có miệng khó trả lời, muội muội Tưởng Bối Nam một mực nhìn ở trong mắt, cũng vì hắn đau lòng.

"Tuy rằng phụ thân quản thúc anh em chúng ta tương đối nghiêm khắc, nhưng không phải không có biện pháp đem Hoàn Cầu phát triển theo hướng chúng ta muốn. Hiện tại phụ thân bệnh nặng, đây là thời điểm anh thể hiện năng lực của mình rồi, đại ca. Phụ thân cho dù có lợi hại cũng là ngày hôm qua rồi, Hoàn Cầu sau này đều phải dựa vào anh. Hơn nữa... Em biết đại ca gần đây thiếu tiền, chuyện này thật không thể để cho phụ thân biết, bằng không thì có thể khiến ông ấy tức chết."

Thời điểm đầu năm cũng là một trời tuyết rơi thật nhiều, Tưởng Bối Nam đứng ở tầng lầu của mình, vẫn là một bộ dạng thần sắc có bệnh, nhưng khí sắc đã khá hơn một chút.

"A? Em có chủ ý gì tốt?"

Tưởng Bối Nam cũng sẽ cùng hắn đứng chung một chỗ, Tưởng Tấn có chút ngoài ý muốn. Năm đó chuyện nàng cùng Ngu Minh Đình huyên náo xôn xao, làm cho Tưởng Chính đối với nàng vô cùng thất vọng, vốn định có ý nghĩ đem Hoàn Cầu gửi gắm cho nàng cũng theo đó bỏ đi. Lúc ấy Tưởng Tấn xung phong nhận việc đến trước mặt Tưởng Chính nói: "Tiểu Nam xử trí quá theo cảm tính rồi, không thích hợp quản lý một Hoàn Cầu lớn như vậy. Mặc dù nhi tử bây giờ còn không nên thân, nhưng con nhất định sẽ cố gắng, đem Hoàn Cầu đưa đến vị trí cao hơn."

Tưởng Chính không quá yên tâm về năng lực Tưởng Tấn, nhưng đành phải để hắn đảm nhiệm vị trí CEO.

Đã nhiều năm như vậy, Tưởng Chính vẫn lo lắng về hắn như trước.

Đây là tâm bệnh Tưởng Tấn không thể thay đổi.

Tưởng Bối Nam nghĩ kế cho hắn, dùng danh nghĩa Hoàn Cầu thu mua cổ phiếu Bác Triển, rồi đẩy giá lên cao bán lại cho Lục Tĩnh Sanh, như vậy có thể thu về một khoản tiền mặt lớn, khoản nợ bạc của nhi tử cũng được, chắp cánh cho thê tử hám làm giàu cũng tốt, đều có thể giải quyết dễ dàng.

"Khả năng Phụ thân cũng không có nhiều thời gian rồi." Tưởng Bối Nam lau nước mắt, "Hy vọng đại ca có thể trước tiên đem chuyện trong nhà giải quyết cho tốt, một lòng đặt vào Hoàn Cầu."

Tưởng Tấn sờ cằm, không nói lời nào.

Nhưng, thật là thời cơ tốt.

"Em tại sao phải nói với anh những thứ này?" Trong nội tâm Tưởng Tấn còn nghi vấn, năm đó hắn thổi gió bên tai Tưởng Chính, không tin Tưởng Bối Nam không biết.

"Không có vì cái gì, chỉ là muốn báo thù."

"Báo thù?"

"Đúng, là báo thù cho Ngu Minh Đình.

Tưởng Bối Nam nói, "Lúc trước cô ta làm hại Ngu Minh Đình nhảy lầu... Em mặc dù cùng Ngu Minh Đình có rất nhiều oán hận, nhưng dù nói thế nào..." Hắn thở dài, đem nước mắt nơi khóe mắt lau đi, "Lục Tĩnh Sanh không thể dễ dàng chết như vậy, quá tiện nghi cho cô ta."

Tưởng Tấn hiểu rõ cười cười.

Theo như nhu cầu.

Tưởng Bối Nam không chỉ có trợ giúp hắn, lại còn liên hiệp cùng Đường Cảnh Lộ và Vương Chuẩn cùng nhau liên thủ xâm chiếm Bác Triển, về phần Trần Nhĩ này hoàn toàn chính là thêm đuốc thêm củi, nhưng tình cảnh cũng phi thường náo nhiệt.

Tiền tới tay, Tưởng Tấn vui đến quên cả trời đất.

——————————————————

Tưởng Bối Nam khó được một lần tới công ty, Đường Cảnh Lộ hôm nay đã sớm tan tầm, hẹn nhau buổi tối cùng ăn cơm.

Tòa nhà Song Tử Hoàn Cầu tầng thứ 25, hành lang thủy tinh tốt tới không thể tốt hơn, tầm mắt rất rộng mở, thời tiết tốt, mặt trời sáng lạn, làm cho lòng người vui vẻ, nhưng vào lúc tâm tình không tốt, nhìn tới xa xa sấm chớp mưa bão ở phía chân trời từng đạo mà bổ lấy cũng thực đủ dọa người.

Nàng có chút sợ độ cao, đặc biệt là khi đứng trên cao ốc thường sinh ra cảm giác choáng váng. Cảm tưởng như thủy tinh dưới chân tùy thời cũng có thể sụp đổ, té ngã, chết không toàn thây.

Hai vị tiểu trợ lý bộ phận quản lý nghệ sĩ gánh lấy một đống lớn líu ríu đi tới.

"Lô Mộc Dĩnh kia rõ ràng bị đào từ Bác Triển đi đến, trời ạ, chuyện gì xảy ra, cái loại người này... Lúc trước nàng vẫn còn diễn phim mạng!"

"Nghe nói tiếp một bộ phim muốn diễn vai nữ số một, không phải đến cùng Đồng Ấu Ninh tranh giành nhất tỷ sao?"

"Nàng? Cùng Ấu Ninh tỷ tranh giành nhất tỷ? có khả năng sao?!"

"Không nói được, rất có thể, hiện tại cấp cao công ty cũng đều đang xem trọng nàng tìm cách nâng nàng."

"Trời ơi, nghĩ gì đây, sao, trời... Cấp cao đều choáng váng à... A... A a Tưởng tổng!"

Tưởng Bối Nam hướng các nàng mỉm cười, đám tiểu trợ lý trong lòng run sợ, không biết nàng vừa rồi đã nghe được bao nhiêu, gặp thoáng liếc nhau, vội vàng chạy đi.

Thời điểm Đường Cảnh Lộ từ trong văn phòng đi ra, ngoài cửa sổ đã đen đặc không tưởng nổi.

"Sắp mưa to sao?" Nàng đi trở vào muốn cầm theo cái dù, quay người lại trông thấy Đồng Ấu Ninh cùng người đại diện của nàng, trợ lý, stylist... Một đoàn người trùng trùng điệp điệp đi tới đây.

Hai tay Đồng Ấu Ninh cắm ở trong túi áo áo khoác, nhìn thấy nàng mỉm cười.

Đường Cảnh Lộ mỉm cười đáp lại.

"Đường tiểu thư."

Lúc giao hội Đồng Ấu Ninh tại bên tai nàng nhẹ nói: "Cô có từng nghe qua một câu, "làm nhiều chuyện xấu, chắc chắn sẽ có quỷ gõ cửa" chưa."

Đường Cảnh Lộ xoay mặt nhìn nàng, dáng tươi cười của Đồng Ấu Ninh càng lớn:

"Thật sự rất giống đấy."

"Cái gì?" Đường Cảnh Lộ hỏi.

"Cùng khuê mật của tôi." Đồng Ấu Ninh chỉ vào khuôn mặt của Đường Cảnh Lộ, "Không biết còn tưởng rằng là từ một bụng mẹ sinh ra."

Đường Cảnh Lộ lộ ra nụ cười lạnh không dễ dàng phát giác, bước chân rời khỏi.

——————————————————

Mùa đông B thành mưa có chút mà như muốn chết, một chút chính là kèm theo gió lớn, thổi tới toàn bộ thành thị đều muốn lơ lửng trên không trung

Từng hạt mưa nặng hạt trút xuống nhanh chóng mà vô tình, mặc kệ có bao nhiêu người không mang theo dù chạy nhanh trên đường.

Lúc Diệp Hiểu Quân từ trong công viên chạy ra, laptop trong tay đều ướt.

Ngồi trên xe mở ra laptop, đem tóc còn nhỏ nước kẹp đến sau tai, trên màn hình là toàn bộ file ghi chép về tất cả bưu kiện đến từ Bearxxx, chúng dừng như chiếm hết toàn bộ màn hình, laptop không có việc gì, hơi thở Diệp Hiểu Quân chậm lại.

Lau một chút khuôn cằm tinh xảo, đem nước mưa lau hết đi.

"Mẹ! Mẹ! Người làm sao vậy!"

Một bác gái khi nãy vẫn ngồi cùng Diệp Hiểu Quân thật lâu trên băng ghế dài trong công viên chạy như bay vào trong xe với khuôn mặt hốt hoảng, bị hài tử trong ngực gọi lớn như vậy, mới trừng mắt nhìn.

"Không có gì, chẳng qua là..." Nàng xuyên thấu qua cửa sổ đã bị mưa che kín nhìn ra phía ngoài, thấy nữ nhân vừa rồi vẫn còn ngồi ở trong xe, không nhúc nhích.

"Thật đáng sợ." bác gái thắt chặt dây an toàn cho hài tử, "Về sau con cùng các bạn tới đây đá bóng phải cẩn thận một chút, bây giờ ở những chỗ này sao nhiều người bệnh tâm thần như thế a."

"Làm sao vậy?" Tiểu hài tử nghi ngờ hỏi.

Người mẹ nói: "Mẹ cũng không nhận ra nàng, nhìn đống chữ rồi bỗng nhiên quay đầu nói cái gì mà đường là lục, cái gì mà tỷ tỷ gì gì đó, thực chiến đã bắt đầu, linh tinh. Lớn lên cũng là cô nương thanh tú, một chút cũng không nhìn ra đầu óc có vấn đề. Chúng ta nhanh lên về nhà đi, trời đang mưa gió thế này còn gặp phải loại sự tình dọa người thế này."

Tiểu hài tử tò mò nằm ở cửa sổ xe phóng tầm mắt nhìn vào trong xe của Diệp Hiểu Quân, từng hạt mưa to như hạt đậu nện lên cửa sổ xe, bác gái nhanh chóng đem xe lái đi.

Ở phía xa thanh âm chớp đánh có chút khủng bố, Diệp Hiểu Quân như trước ngồi im trong xe, chăm chú nhìn màn ảnh máy vi tính chìm trong suy tư, rồi đánh dấu đỏ vào chú thích trong file, viết: Báo trước có lẽ là không thể đề cập tới người trong cuộc, nhưng những người không quan trọng có thể nhắc tới.

Ghi tới đây, trong đầu nàng bỗng nhiên nảy sinh một ý tưởng, một phương pháp mà trước kia chưa bao giờ nghĩ tới.

Một đạo sét đánh lướt qua đỉnh xe nàng, đem toàn bộ bầu trời bị đánh chớp sáng. Diệp Hiểu Quân phục hồi tinh thần, tranh thủ thời gian về nhà.

Sau khi rời khỏi nhà Lục Tĩnh Sanh, nàng tùy ý tìm một căn nhà trọ, cách căn hộ của Lục Tĩnh Sanh cũng không xa.

Tráng Tráng khi mới tới nơi ở mới đều chui dưới gầm sô pha không chịu ra, ba ngày sau vứt hết phòng bị chạy nhảy khắp phòng.

Diệp Hiểu Quân có một khoản gửi ngân hàng, nên cũng không vội công tác, dừng ở trong nhà, nàng có chuyện trọng yếu hơn muốn làm.

Về đến nhà, Diệp Hiểu Quân bỏ đi áo ngoài đã thẫm ướt, lúc treo quần áo thì mở ra TV, TV như trước dừng ở kênh tài chính và kinh tế, vừa mới nói xong về thông tin thị trường chứng khoán, đang chiếu đoạn phỏng vấn khách mời.

Đám khách mời thảo luận rôm rả, chủ để được chú mục chính đều là tin tức về sự kiện xâu xé lẫn nhau giữa Hoàn Cầu ảnh thị cùng Bác Triển ảnh thị, trêu chọc rằng cuối cùng nữ trung hào kiệt vẫn không địch lại lão hồ ly nơi sa trường, tuy rằng bảo vệ được Bác Triển nhưng cũng là hao tổn hết cả món tiền khổng lồ, tổn binh hao tướng, tương đương chỉ chừa một xác không.

Diệp Hiểu Quân ôm laptop ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, nghe những người này trò chuyện bát quái, ba chữ "Lục Tĩnh Sanh" thỉnh thoảng tiến vào trong đầu của nàng.

Mở ra trang giao dịch tài khoản điện tử, những năm này ở tại nhà Lục Tĩnh Sanh, chỗ tiêu tiền không có nhiều, xe không đổi, đi công tác thì có công ty thanh toán, quay diễn mấy bộ điện ảnh đều được nhận thù lao... Bình thường không có chú ý, vừa nhìn thật đúng là số dư không phải ít.

Lịch sử giao dịch còn lưu giữ số tài khoản của Lục Tĩnh Sanh, Diệp Hiểu Quân để lại cho mình mười vạn, số còn lại toàn bộ chuyển qua chỗ khác.

Hệ thống nhắc nhở, hai giờ sau sẽ đến sổ sách.

Tắt đi websites, một lần nữa mở ra file Sủng đế hoàng phi.

Có tất cả nội dung của bưu kiện được gửi đến từ Bearxxx, cũng có một ít là các loại sách vở, phim ảnh mà Diệp Hiểu Quân thu thập những giải thích về không gian bốn chiều, hoặc là những pháp tắc, quy tắc trình bày đối với tương lai cùng thời gian.

Nàng không biết trên thế giới này có bao nhiêu người giống nàng, rõ ràng gặp phải chuyện rất cổ quái cũng rất hiện thực lại không thể mở miệng cùng người khác đề cập, chỉ có thể đặt ở trong lòng. Độ tin cậy của những tài liệu này có bao nhiêu, không ai biết, chỉ có thể dựa vào nàng tiêu hóa từng chút, từ từ thí nghiệm.

Ở một chỗ mặc dù tâm tình sa sút, nhưng thực sự được một nơi triệt để thanh tịnh.

Nàng muốn đem Bearxxx triệt để móc ra, nàng phải tìm được phương pháp chống cự pháp tắc thời gian, nàng muốn tìm ra một cánh cửa có thể triệt để đột phá.

Không thể lại bị nắm mũi dẫn đi, nàng muốn nắm giữ quyền chủ động.

Nàng đã có phương hướng.

————————————————

"Đây là gì?"

Lúc Lục Tĩnh Sanh trông thấy tiểu Quý cầm tấm thẻ đặt lên bàn, trong lòng đã hiểu là chuyện gì xảy ra rồi.

Tiểu Quý có chút ngại ngùng: "Ưmh, boss, trước không phải chị mua cho em một căn nhà trọ sao, có hai phòng ngủ, một phòng khách 100 m2, em ở một mình cảm thấy sợ hãi, cho nên tự mình làm chủ, bán đi. Mà boss, chị thật đúng là biết chọn địa phương, rõ ràng bán gấp mà thu về năm trăm vạn, làm em giật cả mình..."

Lục Tĩnh Sanh khoát tay chặn lại: "Lấy về, Bác Triển còn không thiếu năm trăm vạn này."

Tiểu Quý biết rõ boss của mình mạnh mẽ hơn nhiều, với tình hình hiện tại của công ty mà nói, năm trăm vạn thật có thể thoải mái làm ẩm một mảnh đất khô.

Cấp cao cơ bản đều đã đi hết sạch, các hạng mục bung bét, vi phạm hợp đồng, bị vi phạm hợp đồng, pháp vụ vẫn còn theo nói về chuyện bồi thường, Lục Tĩnh Sanh góp vào tiết kiệm của chính mình, bán nhà, bán xe,... nhưng vẫn như là cái hố không đáy. Nàng một bên xử lý chuyện công ty, một bên cố gắng bổ sung, ý định lại nhận thêm người một lần nữa đem công ty vực dậy, nhưng người ứng tuyển có rất ít hầu như là không có, chỉ vẹn vẹn có mấy vị ứng viên lên lầu vừa nhìn, liền quay đầu rời đi, cuối cùng đến cả HRD cũng đều từ chức.

Ngày xưa người người tấp nập ra vào bận rộn làm việc, nay người đi nhà trống, trống rỗng, khiến cho trong lòng tiểu Quý thật không thoải mái.

Tiểu Quý chưa có chạy, Sài Trăn cũng chưa chạy, còn có mấy vị lão công nhân nhận thức Lục Tĩnh Sanh tốt cũng chưa có chạy.

"Boss, em không quá giỏi nói chuyện, chị đừng tức giận. Em thật sự cảm thấy phòng ở, loại vật này có cũng được mà không có cũng không sao, em không biết quản lý một công ty như thế nào, em chỉ biết rõ ai đối tốt với em em liền trả lại gấp bội. Thật sự, boss, em ở lại Bác Triển không vì cái gì khác, đều là vì ngài. Boss ngài là tính mạng của em! Có câu nói, nói như nào nhỉ, ngươi thắng – ta cùng ngươi quân lâm thiên hạ, ngươi thua – ta cùng ngươi Đông Sơn tái khởi... Không không, thế này cũng không tính thất bại ha ha, là chúng ta bị lừa mà thôi... Ai ai... Em đang nói cái quỷ gì." Tiểu Quý càng nói càng loanh quanh, Lục Tĩnh Sanh tựa hồ nhớ tới cái gì, cười cười, đem phiếu cầm lấy:

"Được rồi, coi như em đặt ở chỗ tôi, chờ tôi Đông Sơn tái khởi cộng thêm tiền lãi trả lại."

Tiểu Quý mặt mày hớn hở: "Vậy boss, trong khoảng thời gian này em có thể ở chỗ chị không!"

"Được, em đến đi." Lục Tĩnh Sanh không nhìn nàng, giọng nói có chút mất mát, tiểu Quý hiểu.

Đoán chừng lại nghĩ tới Diệp lão sư rồi.

Tiểu Quý đi ra, điện thoại Lục Tĩnh Sanh tiến đến một cái tin nhắn, tin báo nhận về một khoản tiền. Nàng vừa nhìn liền ngây ngẩn cả người, đăng nhập ngân hàng điện tử, vừa nhìn, đúng vậy, có hơn mười hai triệu.

Tài khoản chuyển đến là một cái tên lạ lẫm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.