Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi

Chương 47



Tiểu Quý ngồi ở trong xe chờ Lục Tĩnh Sanh, tuyết rơi lớn hơn, nàng ngồi đến nỗi bờ mông đau, xuống xe đạp tuyết.

Âm thanh xa xa đi tới nghe giống như boss nhà mình, đi lên trước vừa nhìn, thật đúng là Lục Tĩnh Sanh. Mới bao lâu liền đi ra? Đã xảy ra chuyện gì.

Tiểu Quý vội vã mà nghênh đón, thấy sắc mặt Lục Tĩnh Sanh cực kém, trong mắt như thể tùy lúc phun ra lửa. Đồng Ấu Ninh ở phía sau gọi nàng, tự mình nhấc đuôi váy vướng víu bước nhanh đuổi đi theo.

"Tuy rằng tình huống còn tồi tệ hơn so với tớ nghĩ." Đồng Ấu Ninh giữ chặt Lục Tĩnh Sanh nói, "Nhưng cậu phải biết rõ, những người này sợ phiền phức, nhưng không ai muốn cùng tiền gây khó dễ."

Đồng Ấu Ninh nói tổng có thể mang đến cho nàng cảm giác yên ổn, Lục Tĩnh Sanh nhẹ gật đầu, hứng trí như trước không cao.

Đồng Ấu Ninh lôi kéo nàng hướng trong xe đi, Kiều Thiệu Luân ở phía xa gọi nàng, nàng cũng không đáp.

"Boss!" Tiểu Quý trơ mắt nhìn Lục Tĩnh Sanh cùng Đồng Ấu Ninh cùng nhau lên xe, xe từ bên người nàng lái qua quăng cho nàng một chân tuyết...

Trước kia cũng có thời điểm không vui, trong ấn tượng tâm tình không tốt tập trung đoạn thời gian cấp 3 cùng đại học. Lục Tĩnh Sanh tự nhiên là không có quấy nhiễu trên mặt tình cảm, nhưng trên con đường nhân sinh cũng từng có thời điểm lựa chọn mê mang.

Đồng Ấu Ninh so với nàng sớm thành thục hơn, cái này có lẽ có quan hệ cùng việc nàng sớm trải qua chuyện tình cảm. Từ nhỏ cho tới khi hiểu được đạo lý nhân gian, hiểu được nhân duyễn giữa người với người, một đường luôn có vị bạn thân này bên người, thêm với gia thế bảo hộ, Lục Tĩnh Sanh hầu như không thật sự có cái gì trở ngại ngăn trở qua, nhiều lắm là cuộc sống có trải qua chút lưỡng lự.

Lần này chuyện Ngu Minh Đình ngáng chân, nàng cũng có chuẩn bị, nhưng chuyện mất thanh danh thực sự đã xảy ra với nàng.

"Biết lần này cậu tại sao bị đưa một đao chưa?"

Tốc độ xe nhanh, bông tuyết đâm vào kính chắn gió hất lên, cần gạt nước lắc lư trái phải bận rộn không ngừng.

Lục Tĩnh Sanh mặt không đổi sắc: "Tớ nên hẳn sớm từng bước kết thúc nàng."

Đồng Ấu Ninh: "Là cậu tùy hứng, khinh địch nên lâm vào cái bẫy này. Cậu không phải bại bởi Ngu Minh Đình, là thua bởi chính mình."

Lục Tĩnh Sanh: "Tớ không cảm thấy tớ thua. Ngu Minh Đình chết, nhưng trò chơi giờ mới bắt đầu."

Đồng Ấu Ninh một hồi lâu không nói chuyện, nàng biết rõ hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, Lục Tĩnh Sanh cần tự mình khai thông cái kết này.

"Vô luận như thế nào, cậu phải biết rõ vẫn còn tớ đây." Đồng Ấu Ninh cuối cùng nói, "Cho dù là bộ phim gì, nhân vật ra sao, nhân vật chính cũng tốt vai phụ cũng được, cậu mở miệng tớ liền đến."

Lục Tĩnh Sanh quay đầu nhìn nàng.

"Bên kia tớ sẽ đối phó nàng."

Đồng Ấu Ninh ủng hộ làm cho tâm tình nàng bình tĩnh một chút.

Bỗng nhiên có chút may mắn, người đêm nay trông thấy nàng thất lễ là vị bạn thân mà kiếp sau cũng muốn tiếp tục làm bạn thân, chứ không phải Diệp Hiểu Quân.

Nàng muốn ở trước mặt Diệp Hiểu Quân biểu lộ mặt hoàn mỹ nhất của mình, sự kiên cường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi mình, không thể có một chút mềm yếu cùng do dự.

Đêm tuyết rơi đầy đường, nguy cơ tứ phía.

"Ấu Ninh." Lục Tĩnh Sanh nói, "Cậu kiếp trước tuyệt đối là cái người thiếu nợ tớ." Quá quen thuộc cái người thủy chung nói không ra lời gì tình cảm mà nói, bản thân nàng cũng không phải có thể nói ra lời khiến người khác quá uất ức.

Đồng Ấu Ninh nở nụ cười: "Cũng không sao, tớ cũng một mực luôn suy nghĩ làm sao sẽ gặp phải cậu cái phú nhị đại này, kiếp trước khẳng định tớ lừa cho cậu đủ thảm đi."

"... Cho cậu cái cây liền leo đến trên mặt trăng rồi."

"Không là khó nói lời thật, tớ đối với cậu để tâm như vậy, kỳ thật cũng là vì chính mình. Tớ đang chờ thời điểm cậu thống nhất giang hồ một tay che trời, đến lúc đó cậu chính là thiên hạ của tớ."

Đồng Ấu Ninh dã tâm tự nhiên không chỉ có mỗi danh xưng "Diễn viên hàng đầu trong nước", Lục Tĩnh Sanh cũng không phải chỉ muốn làm "CEO Bác Triển".

Chẳng qua là, tư vị bị người oan uổng thật sự rất chán ghét.

Lục Tĩnh Sanh lại nghĩ tới Diệp Hiểu Quân —— bị nước bẩn giội đến trên người, nàng là như thế nào tự mình điều tiết, vượt qua cái đoạn cuộc sống kia?

Đồng Ấu Ninh thuận theo Lục Tĩnh Sanh cùng nhau về nhà, hai người từ trong tủ của nàng nhảy ra mấy bình rượu, uống từ quầy bar ghế sô pha, từ ghế sô pha uống tới trên mặt đất, trò chuyện hồi tưởng, trò chuyện những trong cái kia bị các nàng chém giết kinh sợ trong quá khứ, trò chuyện tới những người hiện nay gặp phải, trò chuyện tương lai sẽ đi tới phương hướng nào.

Uống hết hai bình rượu nho chẳng qua là miệng ngọt hơn, nhưng thật ra nâng cốc liền hết, đồng loạt mấy bình rượu mạnh mang lên bàn, dù là mùa đông vẫn cho thêm đá viên chanh cùng thêm lá bạc hà, cạch cạch mấy bát lớn uống xuống, thoải mái tràn đầy.

Rượu qua ba tuần, Lục Tĩnh Sanh nhìn cũng không có cảm thấy mơ hồ, hồi tưởng tối hôm qua rõ ràng chỉ một lọ rượu nho đã bị đưa đến trong khe cống ngầm, nghĩ như thế nào đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Nếu như lúc này là nàng một mình uống, khẳng định uống đến phiền muộn mà nhổ ra, Đồng Ấu Ninh ở cùng nên sẽ khác, uống cả đêm người ta còn có thể xuất ra kịch bản mới chăm chú xem.

Lục Tĩnh Sanh gối đầu ở trên bụng nàng, nghe nàng trò chuyện một ít bát quái bên trong tổ kịch, điên thoại di động của nàng bỗng nhiên phát sáng.

"Ấu Ninh, ngươi về nhà sao?" Là "Nhi tử" gởi tới tin nhắn.

Lục Tĩnh Sanh suy đoán, "Nhi tử" này hẳn là người kêu Kiều Thiệu Luân vừa rồi.

Thật sự là thảm, nói yêu đương mà lưu tên là con trai. Lục Tĩnh Sanh trong lòng thay vị phối đồ thật tốt, Kiều tiểu thư kêu oan, hoàn toàn quên mất bản thân còn không có yêu đương liền biến thành cháu trai chuyện kia.

Đồng Ấu Ninh giọng nói hồi qua: "Nhi tử ngoan, ngủ đi."

Lục Tĩnh Sanh: "Các người ngoạn cũng quá đặc sắc rồi."

Đồng Ấu Ninh trở mình ngủ: "Đều nói nàng luyến mẫu."

Lục Tĩnh Sanh một đêm này ngủ rồi lại tỉnh không quá an tâm, khi thì thức dậy đi tiểu, khi thì trằn trọc. Vừa mới hừng đông, Lục Tĩnh Sanh mới an tâm ngủ được trong giây lát, Đồng Ấu Ninh đã rời giường, động tĩnh to đến giống như dọn nhà, Lục Tĩnh Sanh ai thán một tiếng, hỏi:

"Sớm như vậy liền đi?"

Đồng Ấu Ninh đã chỉn chu, trang điểm xong: "Xe đã tới dưới lầu chờ tớ rồi, hôm nay cùng với nhà làm phim hạng mục mới gặp mặt. Cậu ngủ tiếp đi."

"Ừ..." Lục Tĩnh Sanh trở mình tiếp tục ngủ mê, không biết ngủ bao lâu, ý thức phiêu phiêu trôi nổi ù... Bỗng nhiên mền bị lật tung trên mặt đất, Lục Tĩnh Sanh trở mình cầm đồng hồ báo thức trên đầu giường, tập trung nhìn vào, đã giữa trưa mười một giờ.

Hôm nay hẹn bác sĩ Phong, thời gian ước định là ba giờ chiều, ngày hôm qua bận quá quên nói với Diệp Hiểu Quân.

Lục Tĩnh Sanh ngồi ở trên bồn cầu gọi điện thoại cho Diệp Hiểu Quân, đầu kia rất nhanh liền tiếp.

"Tối hôm qua ngủ được không?" Lục Tĩnh Sanh âm thầm bóp huyệt thái dương ——vẫn là do uống có chút mãnh liệt, đầu đau.

"Khá tốt." Diệp Hiểu Quân nói như vậy rất rõ ràng là lại ngủ không ngon. Lục Tĩnh Sanh có chút đắc ý, quả nhiên không có mình chính là không được.

"Chị chuẩn bị một chút, chút nữa tôi đi đón, chúng ta đi gặp mặt bác sĩ tâm lý."

"Hôm nay sao?"

"Đúng vậy, hôm nay, tôi đã hẹn rồi."

"Ừ được, tôi ở nhà chờ."

Lục Tĩnh Sanh nghe đầu kia, bên cạnh nàng vang lên nhao nhao, không giống như ở nhà: "Chị đang ở đâu? bên ngoài?"

"Đúng, tôi ra ngoài chuẩn bị chút ít sữa bột cho mèo con, cùng mua chút đồ dùng sinh hoạt cho nó, sẽ lập tức trở về."

"Chị thật đúng là muốn nuôi nó..."

"Như thế nào?" Diệp Hiểu Quân cười nói, "Yên tâm, lần sau cô tới tôi sẽ chú ý nó, không cho nó khi dễ cô."

Lục Tĩnh Sanh "Sách" một tiếng: "Diệp Hiểu Quân chị cũng quá ngây thơ, một cái mèo con nhỏ như vậy tôi bóp một cái cũng bóp chết rồi." Đại khái nghe được "Khi dễ" cái từ này làm cho nàng có chút mẫn cảm, hồi tưởng lại đống người tối hôm qua ở yến hội từ thiện trong lòng vẫn là có phần không thoải mái.

"Tôi đến nhà." Diệp Hiểu Quân nói, "Tôi chờ cô."

Lúng túng trầm mặc của buổi sáng hôm đó không có lan tràn đến lần đối thoại này, Lục Tĩnh Sanh vẫn là rất vui mừng. Xem ra Diệp Hiểu Quân cũng không phải bảo thủ như trong tưởng tượng của nàng.

Lái xe đến dưới lầu nhà Diệp Hiểu Quân, nhớ tới tiểu ma quái lông xù trên nhà nàng, Lục Tĩnh Sanh sẽ không lên lầu, gọi điện thoại cho nàng kêu nàng xuống.

Hôm nay lại không có tuyết rơi, bầu trời quang đãng, trời xanh mây trắng là cảnh sắc hiếm thấy ở B thành.

Diệp Hiểu Quân như cũ là áo khoác vải nỉ kèm khăn quàng cổ lớn cùng váy, đeo theo một cái túi vải buồm màu lam hình chữ nhật, từ trong cổng cư xá đi ra, nhìn chung quanh không nhìn thấy Lục Tĩnh Sanh, người cố ý ngừng xe trong góc, có chút nghi ngờ tìm kiếm, mà người trong xe vụng trộm nhìn nàng cười.

Tìm khắp một vòng mới phát hiện con xe nguyên khối của Lục Tĩnh Sanh, thần sắc lững lơ nhất thời rơi xuống, chân giẫm trên hai khối tuyết nhỏ trên đường chạy nhanh đi đến.

"Cô như thế nào đậu ở đây?" Diệp Hiểu Quân lên xe chuyện thứ nhất chính là thắt dây an toàn.

"Lái vào đây vừa vặn ở đây có chỗ trống."

Xe rẽ qua cửa lớn rồi Lục Tĩnh Sanh vẫn còn cười, khóe miệng vui vẻ một lát là không xuống được, Diệp Hiểu Quân không hiểu:

"Cô đang cười cái gì?"

Lục Tĩnh Sanh liếc nhìn nàng một cái, không có trả lời.

Diệp Hiểu Quân: "?"

Lục Tĩnh Sanh mang theo Diệp Hiểu Quân đi tới phòng làm việc của một cố vấn tâm lý tư nhân nằm ở đường lớn vành đai Bắc, ngoài cửa có treo bảng hiệu "Tư vấn tâm lý Quân Hân".

Lục Tĩnh Sanh nói: "Vị tư vấn tâm lý này họ Phong, là tiến sĩ tâm lý học, du học bên Mỹ, mới về nước hai năm, tự mình thành lập phòng tư vấn tâm lý này. Đúng, nàng tên gọi là Phong Quân Hân."

Đi vào phòng làm việc tư vấn tâm lý Quân Hân, hành lang hồng nhạt phi thường tươi sáng rõ nét, hồng nhạt làm cho tâm tình Diệp Hiểu Quân có chút thấp thỏm không yên trở nên thả lỏng, lúc các nàng đi đến khu vực lễ tân, cô nương mặc một thân đồ công sở màu vàng nhạt lập tức lộ ra dáng tươi cười:

"Tĩnh Sanh!"

Diệp Hiểu Quân nheo mắt: Cô nương này tư thái nhiệt tình rất khoa trương mà bày ra quen biết cùng Lục Tĩnh Sanh.

Lục Tĩnh Sanh đối với nàng mỉm cười: "Bác sĩ Phong tới rồi sao?"

"Đã sớm tới, đang chờ các vị đấy." Cô nương này là trợ lý Phong Quân Hân, toàn bộ phòng làm việc chỉ có hai người bọn họ, ngoài ra còn có một vị a di lao công giúp việc. Cô nương trợ lý đối với Diệp Hiểu Quân cười:

"Các vị đi theo tôi."

Diệp Hiểu Quân lần đầu tiên đi tới chỗ này, trong tưởng tượng phòng tư vấn tâm lý hẳn là địa phương vô cùng chuyên nghiệp mà chặt chẽ cẩn thận lắp đặt các thiết bị lạnh như băng, không có nghĩ được tựa như ở bên trong nhà một người bạn như vậy, ánh sáng sáng ngời thông qua cửa sổ thủy tinh đáp xuống đất, hành lang hồng nhạt, ghế sô pha màu xanh lá, phong cách lựa chọn hơn ngây thơ, nhưng không thể không nói, Diệp Hiểu Quân đối với nơi này không có chút nào đề phòng, đối với vị tiến sĩ tâm lý học còn chưa nhìn thấy mặt kia cũng có một chút thân thiết.

Cuối hành lang là một gian phòng khách rộng thoáng, thời điểm đi tới trông thấy một vị mặc váy lụa vàng hoa cúc, bên ngoài khoác trên vai áo choàng màu lông dê dài đến bắp chân, nữ tử tóc dài đứng ở một góc vuông trước sô pha, trong tay bưng lấy một chậu hoa, nhìn thấy các nàng tiến đến, đem hoa thả lại trên bàn trà, đối với các nàng mỉm cười: "Đã đến."

"Phong tỷ, đã lâu không gặp." Lục Tĩnh Sanh chào hỏi, hướng nàng giới thiệu Diệp Hiểu Quân.

Phong Quân Hân để cho Diệp Hiểu Quân ngồi vào trên ghế sofa, mời Lục Tĩnh Sanh cùng trợ lý đều đi ra ngoài, đóng cửa lại, đem bức màn màu sáng kéo, đi ngang qua bảng đen vẽ đầy graffiti, ngồi vào bên cạnh Diệp Hiểu Quân.

Hai người ngồi ở hai đầu ghế sô pha, Phong Quân Hân để cho Diệp Hiểu Quân tùy tiện tâm sự, nói một chút cuộc sống mà nàng yêu thích. Diệp Hiểu Quân nói nàng không có gì yêu thích, sở thích duy nhất chính là công tác của nàng...

Lục Tĩnh Sanh ngồi ở bên ngoài chờ, trợ lý cười híp mắt dán đến: "Lục tổng, nói chị tốt tốt mời người ta ăn cơm? Chọn ngày không bằng gặp ngày, tôi xem liền là hôm nay a."

Lục Tĩnh Sanh mặt lạnh lật tạp chí: "Như thế nào? Còn muốn ăn tiền boa của người bệnh? Phong tỷ gần đây cho cô quá rảnh rỗi, da mặt ngứa đúng không?"

Tựa hồ nghĩ đến cái gì, phía sau lưng trợ lý lạnh cả người khẽ run rẩy: "Tôi cùng với cô đùa chút thôi, đừng coi là thật... cô sẽ không nói với Phong tỷ chứ!"

Lục Tĩnh Sanh khiêu mi: "Vậy cũng phải xem biểu hiện."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.