Có Cơ Hội Thừa Nước Đục Thả Câu

Chương 102



Cô không trả lời.
Nhưng chỉ việc cô không trả lời cũng đủ để Lâm Hàn Dữ biết đáp án.
"Thời điểm em tổ chức hôn lễ, cũng cho anh một tấm thiệp mời đi."
"Khi đó, anh hẳn là đã không còn ở Giang Thành, anh đem công ty cho Hứa Hoan Nhan, xem như đền bù anh thiếu cô ấy. Anh sẽ rời khỏi thành phố này, đến một thành phố khác bắt đầu lại từ đầu."
".....Gia Niên, anh là thật lòng từng thích em, nhưng anh bỏ lỡ, đây là định mệnh của anh. Em không cần lo lắng, kể cả anh nhận được thiệp mời, anh cũng không có dũng khí tham gia, anh chỉ muốn duy trì chút mặt mũi cuối cùng mà thôi."
Lâm Hàn Dữ giơ tay lau sạch nước mắt trên mặt, nhìn cao ốc trước mắt, nhẹ giọng hòa hoãn nói: "Gia Niên, hy vọng duy nhất của anh chính là, kể cả từ bây giờ trở đi chúng ta không thể gặp lại nhau, em vẫn có thể nghiêm túc nhớ kỹ chuyện anh đã từng thích em. Tình cảm của anh với em là thật, muốn giữ em lại cũng là thật, anh đối với em từng giây từng phút, muốn cùng em vĩnh viễn ở bên nhau cũng là thật. Còn vì sao chúng ta lại đi đến tình trạng ngày hôm nay, đây đều là anh sai, anh Lâm Hàn Dữ nói lại lần nữa, chúc cho Giang Gia Niên, tương lai trôi chảy, tất cả đều tốt. Anh cũng vậy."
Nói xong một chữ cuối cùng, Lâm Hàn Dữ cắt đứt điện thoại, đóng cửa sổ lại, không mang theo bất kỳ cái gì, cứ như vậy đánh xe đi đến đường cao tốc Giang Thành.
Phảng phất như tại giờ khắc này, mọi sự tình đều có định luận, phảng phất như tại giờ khắc này, tất cả tình cảm, tất cả đều biến thành tro tàn.
Đứng ở phía trên lầu cao, Hứa Hoan Nhan nhìn chiếc xe ở ngoài cửa sổ đang rời khỏi công ty, mặc dù chỉ là một cái bóng dáng mơ hồ, cô ta cũng có thể phân biệt rõ ràng chiếc nào thuộc về Lâm Hàn Dữ.
Một đoạn thời gian tách ra này, chiếc xe cùng người này trước nay chưa từng liên lạc qua với cô ta.
Từ lời nói trước đó của anh ta, đại khái là anh ta còn trách Giang Gia Niên vô tình đi, nhưng anh ta có biết rằng, đối với cô ta mà nói, anh ta lại vô tình cỡ nào.
Hứa Hoan Nhan hít hít cái mũi, ngửa đầu nhìn văn phòng này, nghẹn ngào nói: "Cũng tốt, không có đàn ông, còn có công ty, cũng không đến mức công dã tràng." Dừng một chút, nước mắt rơi xuống, cô ta ôm đầu gối ngồi xổm xuống, lẩm bẩm nói, "Chính là, chính là sao mình lại không cao hứng nổi đây."
Xa ở trong nhà.
Giang Gia Niên tiếp xong điện thoại, hồi lâu sau cũng chưa nói chuyện.
Cô trở lại phòng ngủ, lấy di động ra, tìm tin tức về Lâm Hàn Dữ, lời gièm pha cùng lục đục bên trong ngày càng tăng lên, cô cơ hồ là chính mắt nhìn thấy Duyệt Đồ đi đến hướng đóng cửa.
Có lẽ, ngày mai tin tức Duyệt Đồ sát nhập với Nguyệt Mão sẽ tràn đầy trên mạng.
Có lẽ đây là kết cục tốt nhất của chuyện xưa.
Người nên đi, trước sau cũng đều phải đi, giữ cũng không giữ được, cô cũng không muốn giữ lại.
Chỉ là.....
Nâng mắt lên, Giang Gia Niên dừng suy nghĩ lại, có chút buồn rầu hỏi Hạ Kinh Chước: "Em có phải quá vô tình hay không?" Cô nhẹ giọng nói, "Kia dù sao cũng là công ty một tay em giúp đỡ thành lập nên, thời điểm Lâm Hàn Dữ chờ em trở về hỗ trợ, trước nay em cũng chưa từng dao động." Cô cúi đầu, "Em như vậy, có phải quá vô tình hay không."
Hạ Kinh Chước gắt gao mà ôm vợ trong lồng ngực, anh cũng không thao thao bất tuyệt, không nói lời ngon tiếng ngọt, anh chỉ trầm thấp nói: "Em chỉ làm việc em nên làm thôi, mỗi người nên phụ trách vì hành vi của chính mình, em không cần phụ trách."
Đúng không.
Nói như vậy đi.
Mỗi người đều nên chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của chính mình, chẳng sợ trách nhiệm kia bạn có chút gánh vác không nổi.
***
Ba năm sau.
Sân bay quốc tế Giang Thành.
Máy bay Boeing 787 đáp xuống sân bay, hành khách ở khoang hạng nhất vốn nên xuống phi cơ trước tiên, nhưng hai hành khách một lớn một nhỏ vẫn còn ngồi ở kia, ngoài ý muốn chính là nhân viên đội bay cũng không thúc giục, còn đưa trái cây cho đứa trẻ, bé trai cầm dưa hấu trong tay, ăn đến trên miệng dính đầy nước dưa, làm cho mấy tiếp viên cười đến bụng cũng đau.
"Thâm Thâm, cháu ăn từ từ thôi, cũng không ai đoạt của cháu đâu."
Bé trai căn bản không nghe, vẫn dùng sức ăn,  người phụ nữ làm mẹ đứng bên cạnh bất đắc dĩ nói: "Ân Mạn cô không cần quản nó, thấy đồ ăn liền giống như con mèo tham ăn vậy, mỗi lần đều giống như đánh giặc, ai cũng không nói nổi, trừ ba nó."
Bé trai vừa nghe thấy từ "ba" này trong nháy mắt ngẩn ra một chút, chớp đôi mắt to nhìn Ân Mạn nói: "Dì Ân Mạn, ba cháu bao lâu nữa mới đi ra vậy?"
Ân Mạn nhìn nhìn phía sau, hành khách đều đã đi xuống, nhân viên đội bay một lát nữa liền có thể rời đi, nhưng tiền đề là, bọn họ phải đi trước.
Quy định vẫn là quy định, người nhà cũng không được.
"Đi đi, một lát ba con xuống dưới thấy chúng ta còn ở đây lại tức giận, nói chúng ta đi cửa sau." Người phụ nữ mang theo con nhỏ đúng là Giang Gia Niên, cô cắt tóc ngắn trên tai, nhìn càng có vẻ giỏi giang, quan hệ với Ân Mạn cũng ngày càng tốt, giống như là khuê mật.
Ân Mạn nghiêng nghiêng đầu, thoáng nhìn Hình Chu đi ra, cậu ta thấy cô nhanh chóng chân chó mà chạy tới, trên tay áo đã nhiều thêm một vạch vàng.
"Hạ cơ trưởng đã ra chưa?" Ân Mạn thuận miệng hỏi.
Hình Chu vẻ mặt ghen tuông nói: "Hiện tại em là bạn gái của anh, có thể không cần luôn hỏi anh Kinh Chước hay không?"
Ân Mạn trừng mắt với cậu ta một cái, khóe miệng lại nhịn không được giương lên tươi cười, Giang Gia Niên nhìn hai người bọn họ hiểu ý cười, lôi kéo con trai phải đi, chính là bạn nhỏ Hạ Thâm Thâm căn bản là không nghe lời, làm thế nào cũng không đi, sống chết muốn ở chỗ này chờ ba ba, Giang Gia Niên tức giận đến không chịu được nói: "Mẹ còn không quản được con có phải không?"
Bạn học Hạ Thâm Thâm hô lớn: "Đúng vậy ạ!"
Giang Gia Niên nhéo lỗ tai cậu bé nói: "Con được lắm, trời lớn nhất con thứ hai có phải hay không? Nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa không chứa được con đúng không? Có cần mẹ tìm giúp con một chú du hành gia vũ trụ thương lượng một chút, lần sau mang con lên mặt trăng hay không?"
Cô vừa mới dứt lời, một giọng nam u nhã trầm thấp liền vang lên, hơi mang ngưng trọng nói: "Hiện tại phi công trên trời cao cũng đều không thể thỏa mãn con, cần du hành gia vũ trụ mới có thể tiếp nhận rồi sao?"
Cả người Giang Gia Niên chấn động, bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông đi ra khỏi khoang điều khiển máy bay, anh mặc chế phục cơ trưởng chỉnh tể, kể cả đã qua ba mười tuổi, mặt mày như họa dưới vành nón lại không lưu lại chút dấu vết của năm tháng, từ xa nhìn lại, vẫn trẻ như hai mươi mấy tuổi, người không biết anh căn bản sẽ không tin anh cư nhiên đã là cấp bậc giáo viên cơ trưởng.
Người này không phải Hạ Kinh Chước thì là ai đây?
Nhìn lên thấy anh, Giang Gia Niên lập tức ôm con trai muốn chạy, Hạ Kinh Chước đi mấy bước đã đến nơi, dựa gàn vào cô nói: "Anh đều nhìn thấy rồi, muốn chạy cũng đã muộn."
Giang Gia Niên cười hắc hắc, bạn học Hạ Thâm Thâm cũng cười hắc hắc theo, hai mẹ con cười đáng khinh không khác nhau nhiều lắm, nhìn đến Hạ Kinh Chước cũng cười theo.
"Không có lần sau, về sau đúng giờ xuống phi cơ, không cho chờ ta, có nghe được không?"
Anh hỏi, đang đợi bọn họ trả lời, nhưng bạn học Hạ Thâm Thâm cùng Giang Gia Niên trả lời là cái gì đây?
"Báo cáo, không nghe được!"
Hạ Kinh Chước ngẩn ra, nhìn lại hai mẹ con chạy trốn, muốn đuổi theo, lại cúi đầu nhìn tư liệu trong tay, chỉ bất đắc dĩ thở dài, rời đi cùng nhân viên đội bay.
Cách đó không xa, Giang Gia Niên ôm con trai đứng ở hành lang đăng ký, xác định Hạ Kinh Chước không đuổi kịp mới ngoái đầu nhìn thoáng qua, theo thời gian trôi đi, hành lang chậm rãi tiếp đón những hành khách lên máy bay khác, cô cần phải lập tức rời đi.
Nhưng mà không sao, không bao lâu nữa mẹ con bọn họ lại có thể gặp anh lần nữa.
Khóe miệng Giang Gia Niên giương lên, hà hơi lên trên cửa kính trong suốt của hành lang, vẽ hai trái tim ở trên đó, sau đó để bạn học Hạ Thâm Thâm vẽ mũi tên xuyên qua, bạn nhỏ hiếu học hỏi: "Mẹ, cái này có ý gì vậy?"
Giang Gia Niên nhìn chằm chằm một mũi tên xuyên tim, xuyên thấu qua chúng nó có thể thấy xe đưa đón các thành viên của đội bay, bóng dáng Hạ cơ trưởng ở nơi đó, rất nhanh đã biến mất không thấy.
Cô cong khóe miệng lên, dịu dàng nói: "Là ấn ký."
Bạn học Hạ Thâm Thâm hỏi: "Là ấn ký gì vậy mẹ?"
Lúc ấy Giang Gia Niên trả lời như thế nào.
À, đúng rồi.
Khi đó cô nói: "Cái ấn ký này, để cho lần sau nhìn thấy chúng ta có thể nhớ tới, đã từng có một ngày, chúng ta một nhà ba người, hạnh phúc lại bình phàm."
=The end=
***
Editor: tung bông!!! tung bông!!
Lại hoàn thêm 1 hố nữa. đây là bộ đầu tiên không có H mà t edit.
Chắc sắp tới t sẽ mở một hố đoản văn có nhiều H để mn đỡ thèm nhé.
Hẹn gặp lại cả nhà ở hố mới!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.