Có Cơ Hội Thừa Nước Đục Thả Câu

Chương 45



6 giờ rưỡi, đồng hồ báo thức của di động vang lên, cô tỉnh lại từ giấc ngủ mơ, tắt đồng hồ báo thức, lại sửa sang lại đầu tóc cùng quần áo một chút, kéo lưng ghế về, lát nữa còn có một buổi xem mắt.
Lại nói tiếp còn có chút bi ai, từ trước đến nay tự cho mình rất cao, khi còn trẻ cũng không thiếu người theo đuổi, thế nhưng có một ngày lại phải trải qua sinh hoạt như vậy.
Tới gần 7h, Giang Gia Niên dừng xe trước cửa một tiệm cơm Tây, từ địa điểm gặp mặt đối phương sắp xếp suy đoán, có thể vị đối tượng xem mắt này tốt hơn so với người phía trước một chút.
Chỉ có chút không khỏe chính là, nơi này cách sân bay tương đối gần, không tính mảnh đất chính giữa, chỉ cần đi xe nửa giờ là đến.
Cô đặc biệt lo lắng ở chỗ này có thể gặp Hạ Kinh Chước hay không.
Đúng là sợ cái gì tới cái đó, đúng lúc cô mở cửa muốn đi vào nhà hàng, di động liền vang lên, trên màn hình hiển thị, đúng là tên đối phương.
Theo bản năng, cô liền muốn ấn từ chối nghe, nhưng ma xui quỷ khiến, một giây cuối cùng tay cô lại chuyển đến phím nghe máy.
"Alo..."
Đầu tiên là chào hỏi, sau đó liền đi vào nhà ăn, phục vụ của nhà ăn nhiệt tình nói một câu: "Xin chào quý khách, hoan nghênh quý khách đến tiệm cơm Tây Biển Cát."
Giang Gia Niên nhanh chóng gật đầu tỏ vẻ cảm ơn đã hoan nghênh, sau đó nắm chặt di động hấp tấp nói: "Anh tìm tôi có việc gì sao? Có phải ấn nhầm rồi không?"
Sao có thể ấn nhầm.
Mạch não đúng thật là thần kỳ.
Hạ Kinh Chước im lặng một lát, thanh thanh lãnh lãnh nói: "Tôi muốn đưa cho cô một thứ, cô đang ở đâu? Chúng ta gặp mặt."
Cùng anh ta gặp mặt? Lúc này? Sao có thể?
Hiện tại Giang Gia Niên vô cùng hối hận vì sao cô lại tiếp cuộc điện thoại này, nhanh chóng lấy cớ nói: "Tôi có chút việc bận, tạm thời không nói được, cúp máy." Cô thậm chí còn chưa trả lời có muốn gặp anh hay không liền trực tiếp cắt đứt điện thoại, đến tận lúc sau, mặc kệ Hạ Kinh Chước gọi lại như thế nào, cô cũng đều không bắt máy.
Ngồi trên ghế, Giang Gia Niên nhìn chằm chằm di động không ngừng rung lên, tâm phiền ý loạn.
Bên kia, Hạ Kinh Chước đang ngồi ở trên ghế, nghe âm thanh trong điện thoại cũng sắp nhẫn nại tới cực điểm.
Sau khi vượt qua cực điểm, anh phát hiện chính mình rốt cuộc không nhịn được, liền đứng lên, cầm áo khoác cùng chìa khóa xe đi ra cửa.
Tiệm cơm Tây Biển Cát.
Lúc cô nghe điện thoại, anh có thể nghe được người bên trong có nhắc tơi địa điểm này.
Cô đang cùng ai ăn cơm.
Người này hẳn không phải là Lâm Hàn Dữ, nếu đúng thì anh ta cũng không đến mức gọi điện thoại cho anh hỏi cô ở đâu.
Chẳng lẽ trừ anh và Lâm Hàn Dữ, cô thế nhưng còn có người khác.
Cái suy đoán này làm Hạ Kinh Chước không thể bình tĩnh, anh thậm chí không rảnh phán đoán xem tại sao anh lại có cảm xúc như vậy, lập tức đi đến nơi cô có khả năng ở đó không quay đầu lại.
***
Có đối tượng xem mắt thứ nhất thậm chí chưa từng giao lưu làm so sánh đối lập, vị thứ hai này xuất hiện, Giang Gia Niên cảm thấy vô cùng may mắn.
Còn may, lần này ít nhất bề ngoài nhìn qua là người bình thường.
Người đàn ông đúng giờ tới, ăn mặc chỉnh tề, sạch sẽ, tóc cũng...tương đối nhiều, Giang Gia Niên đặc biệt nhìn chăm chú một chút, nhẹ nhàng thở ra ở trong lòng.
Còn về phần diện mạo của anh ta cô cũng không đánh giá nhiều lắm, gặp qua Hạ Kinh Chước cùng Lâm Hàn Dữ như vậy, cô rất khó có thể gặp được người đàn ông nào anh tuấn hơn bọn họ. Người bình thường sinh hoạt hằng ngày có bộ dáng như thế nào thì người ngồi trước mặt cô chính là như thế.
Sau khi anh ta ngồi xuống, đầu tiên là cười cười xin lỗi, sau đó liền nói: "Ngại quá, tôi đến muộn, trên đường bị kẹt xe."
Giang Gia Niên lắc đầu, khách khí nói: "Không sao, là tôi tới sớm."
Người đàn ông kia có vẻ có chút co quắp, gãi gãi đầu, khẩn trương mà nắm chặt tay.
Giang Gia Niên thấy vậy, gọi phục vụ qua hỏi anh ta muốn uống cái gì, anh ta sửng sốt một chút, nhỏ giọng nói: "Tôi chưa từng đến tiệm cơm Tây, cô nhìn cái gì thích hợp thì kêu đi."
Giang Gia Niên giật mình, gật đầu nói được, thay anh ta gọi một ly nước trái cây.
Anh ta thấy phục vụ đi rồi, rõ ràng là nhẹ nhàng thở ra, Giang Gia Niên chú ý tới trên trán anh ta đổ đầy mồ hôi, có thể thấy được lần gặp mặt này anh ta có bao nhiêu lo âu thấp thỏm.
Người khác có bộ dáng như vậy, Giang Gia Niên ngược lại bình tĩnh xuống, cô im lặng mà nhìn đối phương một hồi, nói với anh ta: "Mẹ tôi nói anh làm trong ngành sản xuất Internet, không biết anh đang làm việc ở đâu?"
Anh ta ngẩn người, lắp bắp nói: "À, tôi cũng chỉ là nhân viên bình thường thôi, không so được với cô, nghe nói cô là tổng giám đốc Duyệt Đồ."
Giang Gia Niên khẽ cười một chút, không phát biểu ý kiến gì, anh ta thấy vậy tiếp tục nói: "Cái kia, tôi muốn hỏi cô một chút, cô cảm thấy tôi như thế này có thích hợp đến công ty cô làm việc không?" Nói đến đây anh ta tương đối vội vàng, "Bằng cấp của tôi vẫn là không tồi, làm việc cũng khá lành nghề, trước đây có từng làm việc ở Bắc Kinh, sau đó mẹ tôi muốn tôi về quê tôi liền về, ở Giang Thành còn chưa tìm được công việc ưng ý."
Giang Gia Niên cầm ly nước, uống một ngụm, vẫn không nói chuyện. Cô ý thức được, lần gặp mặt này vốn dĩ có thể gọi là xem mắt, hình như lại biến thành phỏng vấn.
Cô không nói gì, người đàn ông kia cũng ý thức được chính mình nóng vội, lại sờ sờ đầu, hơn nửa ngày mới lúng túng nói: "Cái kia, thật ra ý của tôi là, tôi rất vừa lòng cô, nhìn thấy cô, tôi cảm thấy cô rất tốt."

Đúng không?

Cô rất tốt?
Giang Gia Niên cúi đầu nhìn chính mình, cười phù phiếm một chút, chuẩn bị nói thẳng vào trọng điểm, khống muốn lại lãng phí thời gian cùng cảm tình.
"Là thế này." Cô đẩy ly nước ra, mặt không đổi sắc nói, "Yêu cầu của tôi trước mắt cũng không cao. Tôi chi muốn hỏi anh một vấn đề."
Anh ta nhanh chóng nói: "Cô hỏi, cô hỏi đi, tôi biết gì nhất định sẽ nói hết, không có nửa lời dấu diếm."
"Vấn đề của tôi là..." Giang Gia Niên cong cong khóe miệng, giọng nói êm dịu nói, "Anh có thể tiếp nhận việc nhà gái đã có con không?"
Anh ta ngây ngẩn cả người, kinh ngạc mà nhìn cô, vẻ mặt mờ mịt: "Ý của cô là?"
Giang Gia Niên phản ứng bình đạm, ngữ điệu cũng bình đạm: "Không có gì, ý của tôi là, tôi đang mang thai."
Người đàn ông ngay lập tức rụt về phía sau một chút, giống như bị hoảng sợ, chất phác mà nhìn chằm chằm cô nửa ngày không phản ứng.
Giang Gia Niên đang nghĩ nếu chờ một phút đồng hồ mà anh ta vẫn như vậy thì cô liền rời đi, thời gian cũng không còn sớm, cô cũng mệt mỏi.
Nhưng tại thời gina một phút đồng hồ này lại xảy ra quá nhiều chuyện.
Cửa nhà ăn bị người bên ngoài mở ra, phục vụ nhiệt tình hoan nghênh, khách mới tới là một người đàn ông dáng người cao dài đĩnh bạt, anh tuấn vô cùng, nữ phục vụ nhìn thấy không khỏi tâm thần nhộn nhạo, kể cả Giang Gia Niên đang ngồi ở gần cửa sổ cũng nhìn theo thoáng qua.
Này vừa thấy không quan trọng, nháy mắt cô còn co quắp hơn cả người đàn ông đối diện kia, xách ba lô liền lập tức đứng lên rời đi, đáng tiếc đã muộn, người đòn ông chân dài ba bước liền đến chỗ cô, liếc mắt liền thấy cô cùng người đàn ông ở đối diện.
Người đàn ông xem mắt vẫn còn không rõ trangh thái, thấy đột nhiên có người đan ông xuất hiện ở chỗ này, vẫn là loang loáng có thể đem chính mình hoàn toàn che lấp, không khỏi cảm thấy có chút mất khí thế, rất không vừa lòng, há mồm nói: "Chỗ này có người, anh đi bàn khác đi."
Giang Gia Niên đau đầu mà đỡ trán, liếc liếc mắt nhìn người xem mắt kia một cái, âm thầm bất đắc dĩ.
Hạ Kinh Chước đứng ở kia, cũng không rời đi, chỉ đứng như vậy mà nhìn Giang Gia Niên một lúc, sau đó đem tầm mắt chuyển đến người đàn ông kia, vừa thấy ánh mắt như vậy, người đàn ông đến xem mắt kia hai đùi liền run rẩy, hận không thể lập tức trốn đi.
"Anh quen biết tôi sao?" Người đàn ông chỉ chỉ chính mình, vô cùng khẩn trương nói.
***
Editor: Hạ cơ trưởng anh đến bắt gian đấy à!!!
Hôm nay t quá chăm rồi, các nàng cmt +vote cho t đi!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.