Cô Cô, Thỉnh Thủ Hạ Lưu Tình

Chương 45



"Ta mà có chuyện phải sợ hãi sao?" Bách Lý Thần mỗi lần gặp Tần Liễu là lại rất kiêu ngạo, cả hai đều là tiên nhị đại, dựa vào cái gì mà ta phải sợ ngươi?! Dù là ta đến để xin lỗi, cũng có hổ thẹn, nhưng ta cũng không cần phải sợ ngươi nha!! Ngươi cũng đâu phải là cô cô của ta, cũng không phải là nương tử, đối với ta cũng chẳng có ý nghĩa gì, ta vì sao phải khúm núm trước ngươi?!

Ở trong lòng Bách Lý Thần, cao cao tại thượng cũng chỉ có Bách Lý Thương Mặc, có thể bắt nàng đi làm mọi chuyện cũng chỉ có Bách Lý Thương Mặc. Ngoại trừ cô cô, bất kỳ nữ tử nào trong mắt nàng cũng chỉ là bộ xương khô, phấn hồng bộ xương khô

"Vậy ngươi tại sao không dám tiến đến?!" Tần Liễu cũng không phải người có tính tình tốt lành gì, đặc biệt là với Bách Lý Thần. Tuy trong lòng muốn nhẫn nhịn, nhưng vẫn là không đành lòng, vì vậy thanh âm cũng bắt đầu giận dữ lên

"Tiến đến thì tiến đến." Bách Lý Thần hừ một tiếng, trực tiếp đi vào trong phòng.

Tần Liễu thấy bộ dạng Bách Lý Thần như vậy, không bị bệnh thiệt sự cũng muốn tức ói máu: “Bách Lý Thần, ngươi thái độ như vậy là tới xin lỗi sao? Ta lại thấy ngươi tới đây làm đại gia thì có!!”

Bách Lý Thần cước bộ hơi khựng lại, ách, thì ra là tại thái độ của mình có vấn đề. Tần Liễu nếu không nhắc nhở, chính mình cũng quên mất tiêu. Mình hôm nay là tới để xin lỗi nha, không phải là để cãi nhau

Không có biện pháp, nhìn thấy mặt Tần Liễu là lửa nóng lại bốc lên

Bách Lý Thần cũng là một người rất biết suy nghĩ. Nàng tổng kết ra, hai người khí tràng bất hòa, hiện tại hoàn toàn là đối nghịch lẫn nhau

Ngươi không vui, ta cũng không vui.

"Tần Liễu, hiện tại ta rất thật tâm hướng ngươi nói một câu: xin lỗi!!” Bách Lý Thần quay đầu lại, đứng đắn nhìn Tần tiểu thư nói “ Chuyện lần này là ta sai. Rồi lần trước nói khích ngươi làm hại ngươi bị cha ngươi tát một cái, kỳ thực cũng là tại ta tùy tiện. Xin lỗi!!” nếu nói về đạo lý, Bách Lý Thần sai chắc rồi. Huống hồ nàng tự làm tự chịu, không thể mong trông Tần Liễu cúi đầu trước, như vậy chỉ có thể chính nàng hạ mình trước tiên. Ai kêu cô cô đạ nhân đã ra mặt hạ lệnh làm gì chứ?!

Tần Liễu thật ra lại không nghĩ tới Bách Lý Thần sẽ thay đổi thất thường như vậy, vừa rồi thái độ còn ngang tàn muốn chết, thoáng cái đã nhuyễn lại

Cũng không biết vì sao, thấy tương phản lớn như vậy, lòng của nàng lại không có tới nửa điểm đắc ý, mà không hiểu sao lại cảm thấy áp lực

Sự tương phản trong đó làm Tần Liễu có chút ngốc lăng không biết phải làm sao cho đúng

Là một người từ trước tới nay luôn đối nghịch lại ngươi, nàng là loại người rất kiêu ngạo, cũng rất chói mắt. Bỗng dưng có một ngày nàng lại hạ thấp chính mình nói xin lỗi ngươi. Thì chắc chắn ngươi sẽ có một cảm giác rất kỳ quái. Hẳn là nên vui vẻ, nhưng sự thực lại không phải như vậy. Bởi vì đã quá quen với việc nàng tác phong kiêu ngạo, thoáng cái thay đổi chuyển biến sẽ làm cho ngươi mơ hồ cảm thấy mất mác

"Bách Lý Thần, ngươi chỉ cần nói một câu xin lỗi thôi là xong mọi chuyện sao?!” Tần Liễu cắn môi, nhìn vào Bách Lý Thần chăm chú “ Ngươi hẳn phải thấy được… không, có thể nói, ngươi là người thấy rõ ràng nhất!!! Ngươi nghĩ một câu xin lỗi có thể cứu được nhân phẩm cùng danh tiếng của ta sao?! Cho dù không có ra ngoài, ta cũng biết mấy người đó đang bàn luận điều gì. Nếu là ngươi, ngươi sẽ nghĩ như thế nào?!”

Tuy rằng chuyện này Tần Liễu không muốn nhắc tới, nhưng dù sao cũng là sự thực. Chuyện đã xảy ra, ngươi không thể nào xem như là ảo giác được!! Hơn nữa chỉ cần nghĩ tới Bách Lý Thần ánh mắt gian tà nhìn thân thể chính mình, Tần Liễu nghĩ tới vừa tức lại vừa xấu hổ. Cho dù mọi người đều là nữ nhân đi nữa, nàng vẫn thấy khó chịu. Nói chi đến việc còn có nam nhân ở đó, Tần Liễu ngoại trừ phẫn nộ, cũng chỉ có phẫn nộ.

"Ách, không phải nghiêm trọng như thế chứ?! kỳ thực cũng không lộ hàng nhiều lắm nha!!” Bách Lý Thần gian gian nói “ Quá lắm thì chỉ hơi mát mẻ thôi!!” nếu như ngươi đi đến hiện đại sẽ thấy lộ như vậy chẳng là bao nhiêu. Hay là ngươi còn muốn lộ nhiều hơn!!

"Bách Lý Thần, ở trong mắt ngươi, ta thấp hèn như vậy sao?!” Tần Liễu nổi giận. Nàng ta lời này là ý gì?! Không lộ nhiều lắm?! nàng còn muốn nhìn nhiều hơn sao?! “ Còn nữa, ta là cái loại kỹ nữ sao?! Tùy tiện bất cứ ai đều phải lộ ra cho hắn khám!!!!”

"Điều không phải như vậy, ý ta nói là…….” Bách Lý Thần cuống quýt. Nhưng mà nói thế nào cũng sai, giải thích thế nào cũng càng thêm sai “ Được rồi, ngươi nói đi ngươi rúc cuộc muốn thế nào?!”

Tần Liễu cười cười, "Bách Lý Thần, ta muốn ngươi đáp ứng ta ba chuyện, ta có thể liền bỏ qua cho ngươi!"

Về phần nàng bỏ qua hay không bỏ qua, chỉ có mình Tần Liễu tự biết

Bách Lý Thần cứng họng lại rồi, mắt trừng lớn nhìn Tần Liễu.

Làm cái gì, nàng ta muốn làm Triệu Mẫn sao? Thế nhưng ta cũng không phải Trương Vô Kỵ của nàng nha!

Trương Vô Kỵ chính là bị thua bởi ba điều kiện này, lẽ nào nàng ta muốn ta gặp bi kịch như Trương Vô Kỵ sao?

Nếu như ta không có cô cô, cùng ngươi phát triển một chút gian tình cũng không có vấn đề gì, vấn đề là lòng ta đã có mục tiêu sống, nếu còn đáp ứng Tần Liễu điều kiện này, hình như có chút không thích hợp. Nếu như ngày sau phát sinh chuyện gì, ta chẳng phải khóc không ra nước mắt sao?!

"Không được, ta không thể đáp ứng!"

"Bách Lý Thần, ngươi có đúng hay không là tới để xin lỗi? Ngươi đối với ta làm chuyện quá phận như vậy, chẳng lẽ một điểm chuộc tội cũng không có sao?” Tần Liễu nghĩ tới Bách Lý Thần một chuyện đơn giản như vậy cũng không chịu đáp ứng, căn bản tới đây chỉ là để cho có lệ “ Ngươi nghĩ ta sẽ bắt ngươi làm gì?! Chuôi xuống cống cởi sạch đồ trước mắt công chúng?! Ta cũng không giống ngươi đê tiện như vậy!!!”

Ta —— ta rất oan uổng nha! Ngư Tuyết, ta bỗng nhiên thật muốn làm thịt ngươi!

"Hảo, ta đáp ứng ngươi!" Bách Lý Thần khẽ cắn môi, "Thế nhưng ta sẽ không giúp ngươi đi làm những chuyện vô sĩ đê tiện, vi phạm đạo nghĩa lẫn nhân tính!!”

Tần Liễu nghe xong câu cuối không buồn cười, lạnh lùng nói: “ Thế nào, ngươi làm mấy chuyện tình vô sỹ đê tiện mất nhân tính còn quá ít sao?!”

Đắc, xem ra ta cả đời đều phải vì Ngư Tuyết cùng Thú ca chịu tiếng xấu thay cho người khác!

Bách Lý Thần bị Tần Liễu nói đến không cãi lại được, nên cũng lười chẳng muốn nói lại nàng

"Hiện tại ta muốn ngươi làm chuyện thứ nhất, châm trà nhận sai cho ta." Tần Liễu chỉ chỉ ấm trà trên bàn cùng chén trà nói, " đây cũng không phải là chuyện mất nhân tính đê tiện vô sỹ gì nha!!”

Bách Lý Thần sắc mặt một trận trắng bệch. Châm trà nhận sai?! Nàng chỉ mới thấy trong phim truyền hình nha, con dâu vừa qua cửa đã bị mẹ chồng bắt ngược đãi châm trà nhận sai. Ta xỉu!!

Tần Liễu cũng quá độc ác!

"Nếu không, ngươi tấu ta cho ăn?!" Bách Lý Thần một nghỉ hai nghĩ nói, nàng tình nguyện bị đánh còn hơn. Châm trà thật quá mất mặt, thương tự tôn nha!!

Thế nhưng, so sánh với Tần Liễu, lẽ nào 'Bách Lý Thần sở tác sở vi' sẽ không tổn thương tự tôn của nàng sao?! Như thế vừa nghĩ tới, Bách Lý Thần cũng hiểu ra không ít, thấy Tần Liễu cũng không có ý định thay đổi, nên nàng chỉ có thể cứng rắn nhận mệnh

"Hảo, ta châm trà!"

Thấy Bách Lý Thần đáp ứng rồi, Tần Liễu đắc ý nhướng nhướng mi, đây là chính cô ta thiết kế tính toán, vì vậy sẽ khống có cảm giác thua thiệt mất mác gì

Tần Liễu ngồi ở ghế thái sư, nhìn Bách Lý Thần châm trà mà tâm không cam cũng chả tình nguyện

cúc cung dâng trà nhận sai, trong lòng nàng liền tự hào cùng hơi thấy không tự nhiên. Kỳ thực nàng cũng không phải là loại người đắc ý ích kỷ gì, thế nhưng khi đối mặt với Bách Lý Thần nàng thật không khống chế được chính mình

"Tần tiểu thư, ta sai rồi!" Bách Lý Thần tuy rằng không cam lòng, nhưng chuyện tình đã đáp ứng thì luôn luôn phải làm, chỉ có thể ở trong lòng thầm mắng Tần Liễu.

Tần Liễu tiếp nhận chén trà này, ý tứ uống một ngụm.

Bách Lý Thần, ngươi cũng có ngày hôm nay sao?

"Hiện tại, ta có thể đi chưa?" Hoàn thành nhiệm vụ cô cô giao cho, Bách Lý Thần cũng cảm thấy nhẹ nhàng

Tần Liễu gật đầu, mở miệng suy nghĩ một chút mới nói: “ Còn mùi vị trên người ta tồn tại bao lâu?!”

"Bảy ngày!" Bách Lý Thần nháy mắt, ráng nhịn cười nói

"Ngươi cút đi cho ta ——" chén trà trong tay liền nhắm hướng tên Thần kia chọi tới. Chết tiệt, nàng còn phải sống cùng cái mùi vị này trong bảy ngày. Ngươi tại sao không chết đi!! Bách Lý Thần

Bách Lý Thần chạy ra khỏi địa bàn của Thiên Đạo Tông, liền nghĩ rằng mình đã thoát rồi. Không nghĩ tới, Tần Liễu người này cũng không sai lắm, liền như vậy đã tha thứ cho ta?!

Nàng cũng không hề nghĩ ra, dự định ngầm của Tần Liễu, bằng không phỏng chừng Bách Lý Thần cũng sẽ không thong thả như vậy.

Hắc hắc, như vậy là có thể báo cáo kết quả công tác với cô cô!

Cô cô, thân ái cô cô của ta, một ngày nào đó, ngươi sẽ là của ta!

Bách Lý Thần một chút cũng không đem Tần tiểu thư để trong lòng, với nàng Tần Liễu chỉ là một nhiệm vụ mà cô cô giao cho. Nhiệm vụ nhất định là phải hoàn thành, về phần nội dụng nhiệm vụ thế nào không trọng yếu!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.