Cô Cô, Thỉnh Thủ Hạ Lưu Tình

Chương 68



Được, chúng ta tạm thời mặc kệ Bách Lý Thần cùng Bách Lý Thương Mặc, cũng không nhìn JQ giữa Thú Ca cùng Tam đại thần thú, chúng ta cùng nhìn đến câu chuyện "Yêu hận tình cừu" giữa tiểu Ngư Tuyết và đại tiểu thư Tần Liễu. Bắt đầu nói từ thời khắc Thú Ca rời đi.

Ngư Tuyết đứng phía trong cửa, Tần Liễu đứng ở cửa, cách nhau không quá mười thước. Hai người đều không mở miệng nói chuyện, chỉ như vậy nhìn đối phương, người cùng sự vật chung quanh đều trở thành bối cảnh, ở trong mắt Ngư Tuyết cùng Tần Liễu, trừ bỏ đối phương không còn vật nào nũa.

Nếu Thú Ca ở trong này tất nhiên sẽ hô to đây là bắt đầu JQ, các nàng không phải đối mặt nhau, các nàng đây là đang 'tình đưa tình tới'. Đương nhiên, có mắt đều nhìn ra cô gái cùng tiểu cô nương này trong lúc đó truyền đi không phải tình mà là tia chớp bùm bùm a! Nếu ai đứng ở giữa hai người, phỏng chừng sẽ bị điện giật chết không toàn thây.

"Vị cô nương này, nơi này của chúng ta ---" Tú bà tỏ vẻ áp lực của mình rất lớn, đầu năm nay nữ nhân đều đến kỹ viện sao? Nơi này không phải độc quyền của nam nhân sao?! Tiểu cô nương vừa mới tiến vào, hiện tại lại một cô gái nữa lại tới, nơi này của chúng ta khi nào thì sinh ý từ nữ nhân lại tốt như vậy?!

"Như thế nào, ngươi muốn nói nơi này của các ngươi không tiếp đãi khách nữ sao?" Tần Liễu nhíu mày, chỉ chỉ Ngư Tuyết phía trước, "Chẳng lẽ, nàng là nam? Hay là nói, ngươi không chào đón ta?" Tay phải cầm chuôi kiếm, Tần Liễu khóe miệng gợi lên một chút cười lạnh, "Cô nương ta muốn đi đến đâu, chẳng lẽ còn phải xin phép ngươi?!".

Tần đại tiểu thư đời này chỉ té ngã một lần dưới tay Bách Lý Thần, đối với những người khác nàng khinh thường.

Tuy rằng nàng trước đó cũng quyết định muốn thay đổi, nhưng tính tình của một người làm sao nói sửa liền sửa được?

Huống hồ, Bách Lý Thần lại không ở đây, nàng sửa cho ai xem?!

Tú bà lau mồ hôi trên đầu, ánh mắt ngắm kiếm phong lóe hàn quang kia, tuy rằng chỉ lộ ra một chút, nhưng nàng dám khẳng định nếu mình nói cái gì nữa, cô gái này khẳng định sẽ không cố kỵ gì.

"Ha ha, cô nương nói đùa, mọi người sở thích khác nhau, ta biết" Tú bà phe phẩy cây quạt trong tay giả bộ cười, "Không biết cô nương muốn vào nhã gian, hay là ở đại sảnh?".

"Nàng ngồi ở đâu, ta ngồi ở đó!" Tần Liễu ngẩng đầu nhìn Ngư Tuyết đã tìm được vị trí ngồi xuống nói như vậy.

Tú bà nghe xong câu này bừng tỉnh đại ngộ, ta nói hôm nay như thế nào lại quái lạ như vậy, ngay cả cô nương đều đến thăm, giằng co nửa ngày, thì ra hai người này đang mâu thuẫn a!

Tú bà không thể so sánh với dân chúng bình thường, đối với tình yêu đồng tính không có gì khúc mắc, kỹ viện cũng thường xuyên phát sinh loại sự tình này, chỉ là mọi người không biết mà thôi, kỹ viện mở ra dù sao cũng khác so với địa phương khác, tú bà đối với điều này cũng biết một chút.

Phỏng chừng hai nàng này là một đôi, chính là cãi nhau mới có thể như thế, đáng thương cho một bà già như ta a!

"Một khi đã như vậy, sẽ không quấy rầy nhã hứng của cô nương" Tú bà để cho tiểu tư đưa Tần Liễu đi qua, về phần nàng, tự nhiên là cách xa hai người này, người trong giang hồ, đắc tội không nổi. Cũng may mắn tú bà nghĩ lầm Tần Liễu là người trong giang hồ, nếu để cho nàng biết Tần Liễu người tu tiên, phàm nhân trong mắt thần tiên, không biết là biểu tình gì?!

Ngư Tuyết tuy rằng đã ngồi xuống, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tần Liễu, chỉ thấy nàng hướng chính mình đi tới, trong lòng vừa sợ vừa hận, này Tần Liễu thật sự cho rằng ta khi dễ nàng?!

"Ngươi tới làm gì?!".

"Ngươi có thể đến, ta vì cái gì không thể tới?".

Người không biết còn tưởng rằng các nàng có bao nhiêu quen thuộc, đáng tiếc, hai người thật đúng là quen thuộc đến không chạy đi đâu được.

Ngư Tuyết kêu một cái, nàng thật muốn chém Tần Liễu!

"Tiểu muội muội, ngươi tiếp tục trốn a. Chỉ cần ngươi dám trốn, ta liền dám đuổi theo. Chân trời góc biển, ta quyết đuổi theo ngươi!" Lời này của Tần Liễu kỳ thật không có ý tứ ái muội gì, nàng chỉ nói cho Ngư Tuyết nghe sự thật, ngươi trốn không khỏi lòng bàn tay ta, bất luận là nơi nào, chỉ cần ngươi dám đi, Tần đại tiểu thư nàng tự nhiên cũng không sợ.

Đứa nhỏ Ngư Tuyết này cũng hiếm khi đỏ mặt, vốn dĩ ở dưới sự hun đúc của Thú Ca, làm sao có thể là một đứa trẻ trong sáng thuần khiết?

Đặc biệt lúc trước Thú Ca còn tiên đoán mình cùng Tần Liễu, nay Tần Liễu lại nói với mình 'Chân trời góc biển, ta quyết đuổi theo ngươi', chẳng lẽ Tần Liễu coi trọng mình?

Ngư Tuyết muội muội cảm thấy thực kinh hãi, tuy rằng nàng vẫn cho rằng mình lớn lên cũng không xấu lắm, nhưng sẽ không thể làm cho Tần đại tiểu thư mới thấy qua nàng một lần liền đuổi theo đến tận cùng thế giới. Đặc biệt tuổi nàng còn 'nhỏ', khẩu vị của Tần Liễu cũng quá nặng đi?!

Ngư Tuyết muội muội không hề nghi ngờ chính là một loli, không nói về tuổi, chỉ đơn giản nhìn vẻ ngoài mà nói.

Tần Liễu thuộc khuynh hướng bên ngoài là ngự tỷ, cũng chính là bán ngự tỷ.

Không chỉ điểm ấy, hai người còn liên tục đấu khẩu.

"Ngươi ---" Ngư Tuyết muội muội run run chỉ tay vào Tần Liễu, "Ngươi không được khinh người quá đáng!".

"Ta khinh người, cũng do ngươi khinh người?" Tần đại tiểu thư tự rót cho mình một chén rượu, "Bằng vào tu vi của mình khi dễ dân chúng bình thường, chẳng lẽ do người tu chân gây nên? Thật không biết sư môn nào dạy cho của ngươi, ở Tu Chân Giới, đây chính là điều rất kiêng kị! Hơn nữa, làm người tu chân lại còn ăn cắp, vô cùng nhục nhã!".

Tần Liễu tự cố ý nói, "Ngươi quả thực đang bôi nhọ Tu Chân Giới chúng ta!".

Ngư Tuyết cắn răng, tức giận nói, "Ta làm gì không cần phải ngươi quan tâm! Ngươi nghĩ ngươi là ai? Ta gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, còn nữa, đó không gọi là ăn cắp, đó gọi là cướp của người giàu chia cho người nghèo! Ta cũng thuộc loại nghèo khó, sao ta không thể sử dụng?".

Cách Ngư Tuyết lý luận tự nhiên là từ trong miệng Thú Ca nghe được, nàng cũng hiểu được đạo lý, sao đến miệng Tần Liễu liền hoàn toàn thay đổi?

Kỳ thật, rốt cuộc là miệng ai thay đổi, mọi người đều rõ ràng.

Nếu muốn nói thì Thú Ca chính là đầu sỏ gây nên, dạy hư bạn nhỏ này.

Rượu trong miệng Tần Liễu thiếu chút nữa bởi vì lời nói của Ngư Tuyết mà phun ra, nàng xem như biết mình không phân rõ phải trái, không thể tưởng tượng được có người so với nàng còn không phân rõ phải trái hơn.

Thật sự là thế hệ sau mạnh mẽ hơn thế hệ trước!

Kỳ thật Tần Liễu đối với Ngư Tuyết đúng là không có bao nhiêu địch ý, chấp nhất của nàng là bởi vì trong lòng nàng khó chịu mà thôi, nếu đổi lại lúc bình thường, Tần đại tiểu thư mới lười quan tâm loại chuyện nhàn rỗi này.

Nhưng hiện tại gặp phải, đã quan tâm rồi thì không có đạo lý bỏ dở nửa chừng.

"Dựa theo ý của ngươi nói, chỉ cần cùng đường là đi ăm trộm, nếu thường xuyên ăn trộm, thế giới này không phải sẽ lộn xộn sao?" Tần Liễu nhìn miệng Ngư Tuyết, ngón trỏ búng cái trán của nàng, "Cho nên nói, nếu ta hiện tại cũng vậy, là có thể trộm ngươi?".

Ngư Tuyết ôm cái trán, phẫn hận trừng mắt nhìn Tần Liễu, ngay cả chủ nhân cũng chưa từng đánh qua ta, một phàm nhân nho nhỏ như ngươi lại dám đánh ta?!

Tiểu Tuyết hiện tại chỉ hận mình là kiếm linh, không phải yêu quái cá, nếu không nàng sẽ một ngụm nuốt trọn Tần Liễu.

"Ngươi ---" Ngư Tuyết vào nhân giới chưa lâu sao có thề là đối thủ của Tần Liễu, tuy rằng cảm thấy Tần Liễu nói không đúng, mà lại không biết không đúng chỗ nào, muốn phản bác, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể vừa tức giận vừa nhìn chằm chằm Tần đại tiểu thư.

Nữ nhân này thật đáng ghét! Mặc kệ nàng!

"Tú bà, gọi đến đây một cô gái cho ta!" Ngư Tuyết vỗ bàn, hào khí mười phần nói.

Kỳ thật nàng tức giận không chỗ xả, nhớ tới lời Thú Ca thường xuyên nói, thốt ra.

Lời này của Ngư Tuyết nói ra quả nhiên là chết người không đền mạng, gọi đến đây một cô gái cho ta, đây là nhân tài kinh khủng đến cỡ nào mới có thể nói ra?!

Tú bà mặc dù đứng rất xa,nhưng ánh mắt luôn thường chú ý nơi này.

Nghe ra sức nặng trong lời nói, tú bà tỏ vẻ áp lực rất lớn.

Cho dù Tần Liễu thân là nữ tử đi vào kỹ viện cũng không thấy dọa người, nhưng nghe được lời nói của Ngư Tuyết lại làm cho nàng hận không thể tìm cái động để chui vào.

Cũng không quan tâm Ngư Tuyết giãy dụa, kéo nàng đi, nơi này, nàng thật sự không còn mặt mũi để ở lại.

"Tần Liễu, nữ nhân chết tiệt, ngươi buông tay cho ta!" Ngư Tuyết giảy giụa trong lòng Tần Liễu.

"Ngươi còn biết ta gọi là Tần Liễu sao?!" Tần đại tiểu thư nắm lấy bả vai Ngư Tuyết, một bộ dáng ngươi không nói ta sẽ không thả, "Nói, ngươi rốt cuộc là ai?!".

"Mau thả ta ra, ngươi có biết chủ nhân của ta, tỷ tỷ của ta là ai không? Tỷ tỷ của ta là Bách Lý Thần, hừ hừ, ngươi ở trên sàn đấu dọa người như vậy, ta sao lại không nhớ rõ ngươi?!" Theo bản năng gọi là chủ nhân, nhưng lập tức phản ứng lại đổi thành tỷ tỷ.

Ngư Tuyết nói chưa dứt lời, khí thế của Tần đại tiểu thư lập tức yếu đi.

Ở Trạc Thanh Thành bị Bách Lý Thần khi dễ còn chưa đủ, khó được khi ra ngoài giải sầu, còn đụng phải muội muội của Bách Lý Thần? Cái này gọi là gì? Nghiệt duyên sao!!! Chết tiệt, quả nhiên là người nhà của Bách Lý Thần, miệng tiện muốn chết!

"Hừ hừ, Bách Lý Thần? Vậy quá tốt. Ngươi liền theo ta về Thiên Đạo Tông làm khách đi! Ngày nào đó Bách Lý Thần đến ta sẽ để ngươi đi, nếu nàng không đến, thì ngươi cả đời ở lại Thiên Đạo Tông làm nha hoàn cho ta!" Tần Liễu không có biện pháp với Bách Lý Thần, không có nghĩa là nàng không có biện pháp với Ngư Tuyết, bắt được nàng còn sợ Bách Lý Thần không đến nhận người? Chỉ cần nàng dám đến, nhất định phải nhục nhã nàng lại!

Tần Liễu cũng không nghĩ tới, ý nghĩ hiện tại trong đầu của nàng bây giờ sẽ làm đảo lộn cả đời nàng.

Lợi dụng thiên tử để sai khiến chư hầu.

Đáng tiếc Ngư Tuyết không phải thiên tử, Bách Lý Thần cũng không phải chư hầu.

Đem Ngư Tuyết về, nhất định là việc cực kỳ sai lầm trong đời của Tần đại tiểu thư!

Thiếu Bách Lý Thần cùng Thú Ca quản lý, không phải Ngư Tuyết sẽ đem Thiên Đạo Tông quậy long trời lỡ đất lên sao?!

"Ta không đi ---".

"Không đi cũng phải đi! Ngươi cảm thấy ngươi bây giờ có thể phản kháng sao?!".

Ngư Tuyết khí cắn cổ tay Tần Liễu, "Ngươi thả ta xuống! Ngươi thả ta xuống!".

"Tiểu muội muội, ngươi ngoan ngoãn cùng tỷ tỷ trở về đi!".

Ngư Tuyết đắc ỳ nhìn Tần Liễu nhếch khóe miệng, đột nhiên linh quang chợt lóe, điều này có tính là đã nhốt được địch nhân không?!

Ở sâu trong nội tâm Tiểu Tuyết cảm thấy mình không thể chăm sóc chủ nhân, vì thế nàng đang rất phiền não.

Tuy rằng lần trước nàng giúp chủ nhân đánh bại Tần Liễu, nhưng đó là may mắn, huống hồ không phải mỗi lần đều có đường sống cho nàng.

Nay, chẳng phải là cơ hội trời cho?

Tròng mắt vừa đảo, ngô, quả nhiên là ý kiến hay!

Về sau ăn của Tần Liễu, dùng của Tần Liễu, xem bộ dáng Tần đại tiểu thư hẳn là có tiền hơn so với chủ nhân.

Chủ nhân tuy rằng không xấu, nhưng là tên quỷ keo kiệt, đi theo nàng thật sự là một nghèo hai trắng.

Hiện tại Tần Liễu đem mang mình đi, về sau mình chẳng phải là có thể lấy tiền của địch nhân vì mình mưu lợi?

Ngư Tuyết, ngươi thật sự là quá thông minh!

Thiên Đạo Tông hẳn là không hề thiếu thứ tốt.

Kiếp giàu có thể rơi xuống mình.

Thật sự là, ý kiến hay a!

Cứ như vậy, Ngư Tuyết đã bị Tần đại tiểu thư tha về Thiên Đạo Tông, bắt đầu cuộc sống gà bay chó sủa ở Thiên Đạo Tông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.