Cô Cô, Thỉnh Thủ Hạ Lưu Tình

Chương 84



"Thần Nhi, ngươi còn nhớ rõ rượu này không?" Cô Cô đại nhân híp mắt chỉ chỉ bầu rượu kia, "Lúc ấy chính ngươi lôi kéo ta ngồi trên nóc nhà uống, như thế nào, không nhớ rõ à?"

"Rượu ngàn năm!?" trên mặt Bách Lý Thần có chút mất tự nhiên, lần trước nàng cùng Cô Cô hai người uống rượu này, chính mình cư nhiên còn bị Cô Cô đại nhân bế kiểu công chúa trở về phòng, dọa người hết chỗ nói, sau này nàng đối với 'Rượu' có bóng ma, bất quá mỗi lần ăn cơm nàng vẫn là bị mời một ly rượu nhỏ bởi vì Cô Cô thích.

Cô Cô đại nhân sau khi uống rượu kia sắc mặt hồng hồng, nhìn đẹp miễn bàn!

"Thần Nhi cũng uống một chút đi" Bách Lý Thương Mặc rót đầy ly rượu trước mặt Bách Lý Thần, rượu này nàng lấy từ chỗ Thanh Long vì muốn Bách Lý Thần quá chén, cũng không thể nói là quá chén mà chỉ cần có năm phần men say cũng đủ rồi.

Nói đến Cô Cô đại nhân vẫn thẹn thùng, gan dạ dũng cảm trong chuyện này rất không phù hợp với hình tượng vủa Cô Cô đại nhân.

"A?" mặt Bách Lý Thần lập tức trắng, lần trước nàng uống vào liền say, lần này cần tiếp tục uống rượu thì chẳng phải là không thể đụng vào Cô Cô? Không được, kiên quyết không được. "Cô Cô, tửu lượng ta không tốt, vẫn nên quên đi".

"Không liên quan, uống một ít coi như để ta vui" Cô Cô đại nhân cười thật ôn nhu, nhưng Bách Lý Thần lại có cảm giác con cừu non gặp phải con sói xám, mà Cô Cô lúc này giống như một con sói xám đang đợi con cừu non Bách Lý Thần nhảy vào cạm bẫy của nàng.

Này, Bách Lý Thần nhìn ánh mắt không cho phép cự tuyệt kia của Cô Cô chỉ có thể kiên trì uống xong một ly rượu nhỏ này.

Vừa uống vào có cảm giác thanh mát nhưng xuống đến cổ họng lại giống như lửa cùng băng đặt cùng nhau, mùi vị kia nói không rõ nhưng rất dễ nghiện.

"Cô Cô, ta không thể uống nữa" Bách Lý Thần vừa để ly xuống Bách Lý Thương Mặc liền rót cho nàng thêm một ly, "Ba ly mới tính" Cô Cô đại nhân còn hoài niệm Mỗ Thần đáng yêu cực kỳ sau khi say rượu.

Bách Lý Thần vẻ mặt đau khổ, nàng không hiểu được tại sao Cô Cô hôm nay kỳ quái như vậy? Rõ ràng trước kia không muốn ta uống rượu cũng không muốn ta tiếp khách!

Uống xong ba ly rượu, Bách Lý Thần đã muốn lâng lâng, ánh mắt nhìn Bách Lý Thương Mặc cũng mang theo một tia nước mông lung.

Bách Lý Thương Mặc đối với kiệt tác của chính mình thật vừa lòng, trạng thái giữa say chuếnh choáng và không say mới là tốt nhất.

"Cô Cô, ngươi thật là đẹp!" đứa nhỏ Bách Lý Thần này cũng thật, mỗi lần uống rượu cũng không quên khích lệ Cô Cô đại nhân của nàng, đem người ta khen đến cực kỳ vui vẻ. Dù sao không có một nữ nhân nào không thèm để ý dung mạo của mình.

"Thật chứ?" sau khi cùng Bách Lý Thần ở cùng một chỗ, Bách Lý Thương Mặc đối với dung mạo của mình bắt đầu để ý hơn, nữ nhân luôn vì người mình yêu mà trang điểm.

"Vô cùng chính xác!" Bách Lý Thần vỗ bộ ngực nhỏ thề son sắt nói, "Cô Cô, chúng ta đi ngủ thôi ---" đầu không ngừng chớp lên, tựa hồ đang tìm vị trí chính xác của Bách Lý Thương Mặc.

Ngươi đã say thành như vậy mà còn không quên chuyện muốn ăn thịt sao?

Cô Cô đại nhân đối với sự háo sắc của Bách Lý Thần có sự nhận thức mới, cho dù hiện tại ta cho ngươi công thì ngươi có thể công sao?

Bách Lý Thương Mặc đã không còn là Ngô Hạ A Mông* nữa rồi, kỳ thật Thanh Long là một nữ nhân bề ngoài rất ôn nhu nhưng nội tâm lại tà ác, vì trả thù Thú Ca cho nên đã đem toàn bộ những gì mình biết truyền thụ toàn bộ cho Bách Lý Thương Mặc, vì muốn để cho Bách Lý Thương Mặc đánh bại Bách Lý Thần, tốt nhất là vạn năm công, như vậy coi như gián tiếp trả thù Thú Ca.

(Ngô Hạ A Mông: thành ngữ ý chỉ bản thân đã tiến bộ, không còn kém cỏi hay thiếu học thức như trước nữa)

Mỗi người đàn bà đều có tâm nhãn rất nhỏ, nàng không nói không có nghĩa là nàng sẽ không làm.

Bách Lý Thần đứng lên đi đến hướng Bách Lý Thương Mặc, không nghĩ tới bước cũng không xong, trực tiếp ngã nhào vào trong lòng Cô Cô đại nhân.

Ôi, trên người Cô Cô thật mềm. Cọ thân mình, Bách Lý Thần cảm thấy mình đã muốn say.

Rượu không say người tự say.

Bách Lý Thương Mặc nhìn dáng vẻ say rượu của Bách Lý Thần mà trong lòng thật sự đang rất xôn xao.

Thần Nhi, ngươi sao có thể đáng yêu đến như vậy?!

Bách Lý Thần lúc thanh tỉnh miệng rất khiếm, mà bộ dáng nàng sau khi say rượu cũng rất mờ mịt, ánh mắt ngập nước nhìn mình, bên trong đó chứa ủy khuất.

"Cô Cô ---" cằm Bách Lý Thần cọ cọ trên người Bách Lý Thương Mặc, "Ta đi không được" người ta khí lực cũng không còn, ta không đảm đương nổi công! Ô ô ô, hôm nay không có thịt ăn!

Bách Lý Thần nghĩ như vậy, mắt to mông lung ngập nước lợi hại hơn.

Bách Lý Thương Mặc bị ánh mắt Bách Lý Thần giết trong tích tắc, hiện tại nàng mới phát hiện bộ dạng quyệt miệng ủy khuất của Thần Nhi quả thực là vũ khí số một, tối thiểu đối với Bách Lý Thương Mặc mà nói, nếu Bách Lý Thần bày ra bộ dáng này để yêu cầu cái gì đó có lẽ nàng đều sẽ đáp ứng.

"Thần Nhi ---" ngón trỏ gảy gảy cằm Bách Lý Thần, ngoắc ngón tay, "Không liên quan, ta ôm ngươi".

Dù sao cũng không phải chưa ôm qua. Chẳng qua một lần trước kia thật trong sáng, còn lúc này đây thật không còn trong sáng nữa.

Cô Cô đại nhân dười sự xúi giục của Thanh Long rốt cục cũng lộ ra một mặt tà ác của nàng.

Không có biện pháp, trước kia bị Bách Lý Thần áp một chút khí thế đều không có, thật không phù hợp với tác phong cao cao tại thượng của Cô Cô đại nhân.

Tối thiểu cũng phải đòi về một lần.

Cô Cô không tính áp Bách Lý Thần cả đời.

Đương nhiên, đây là vì nàng còn chưa từng áp qua không thể cảm nhận tư vị áp người ta, còn về sau thì rất khó để nói.

Bách Lý Thần nằm trong lòng Cô Cô đại nhân, hai tay ôm lấy cổ Bách Lý Thương Mặc, đầu tựa vào trên ngực nàng, cho dù đang trong trạng thái say chuếnh choáng nàng còn không quên thả dê với Cô Cô đại nhân!

Bách Lý Thương Mặc thật cẩn thận đem Bách Lý Thần đặt trên giường, lại kích động không yên, chuyện phải làm kế tiếp như muốn kiểm tra người ta, nàng đang rối rắm việc có tiếp tục thực hiện hay không.

"Cô Cô ~~~" Bách Lý Thần nhìn Cô Cô đứng yên bên giường lập tức không hài lòng, "Ta muốn ngủ cùng ngươi ~~~" lôi kéo tay áo Bách Lý Thương Mặc vung tới vung lui, làm nũng với nàng.

Nếu hôm nay Bách Lý Thần biết những lời này trực tiếp đưa nàng vào vận mệnh bị áp không biết nàng sẽ có cái cảm tưởng gì?

Bách Lý Thương Mặc rốt cục không bình tĩnh.

Vốn nàng cũng uống rượu, chẳng qua tửu lượng của nàng tốt lắm, không đến mức giống Bách Lý Thần uống vài ly liền say, nhưng men say vẫn phải có.

Nghe âm thanh mềm mại làm nũng của Bách Lý Thần chỉ cảm thấy xương cốt muốn tan ra rồi.

"Thần Nhi ---" hai tay Bách Lý Thần vỗ vỗ hai má nói, có phải đã cho nàng uống nhiều hay không?

Trong mắt Bách Lý Thần ngoại trừ Cô Cô thì cái gì cũng không nhìn thấy, Cô Cô thật sự đẹp giống như tiên nhân a.

Đánh lén hôn môi Bách Lý Thương Mặc một cái, sau đó cười ngây ngốc.

Cô Cô đại nhân cảm thấy không có mặt mũi, rõ ràng Bách Lý Thần đã muốn say, mình còn có thể để cho nàng đùa giỡn, thật sỉ nhục!

Giống như cá nằm trên thớt, sắp chết còn muốn vẫy cho ngươi một thân bọt nước.

"Đây là ngươi tự tìm!" Cô Cô còn không quên tự tìm cho mình cái cớ, rõ ràng nàng đã nhớ thương Bách Lý Thần từ lâu, nếu không cũng sẽ không chuẩn bị tốt loại rượu ngàn năm này.

Bách Lý Thương Mặc nhớ lại hành động Bách Lý Thần trước kia làm với mình, mặt đỏ lên, nhưng mà vẫn ôm tâm tình anh dũng hy sinh bắt đầu áp người yêu của nàng.

Cô Cô đại nhân dùng miệng khóa lại cái miệng nhỏ nhắn còn muốn kêu gào của Bách Lý Thần, đầu lưỡi thuận thế chui vào bên trong công thành đoạt đất.

Bởi vì có uống rượu nên có thể cảm nhận được hương rượu phảng phất, ban đầu vốn chỉ có chút say nhưng bây giờ càng huân càng say.

Kỳ thật trên đời thứ làm say lòng người nhất không phải rượu mà là mỹ nhân.

Bách Lý Thần không nghĩ tới Cô Cô đại nhân lại chủ động như vậy, trong lòng tuy rằng cao hứng nhưng bị đè nặng làm nàng thật cao hứng không nổi.

Ách, chẳng lẽ hôm nay ta cũng bị áp?

Tuy rằng Bách Lý Thần say, nhưng bất quá chỉ say năm phần, thần trí còn một nửa thanh tỉnh chỉ là toàn thân không có khí lực.

Ôm cổ Cô Cô, Bách Lý Thần hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn của Cô Cô.

Bách Lý Thần đáp lại làm cho tinh thần Bách Lý Thương Mặc lại chấn động, hôn kịch liệt đến nổi làm cho Bách Lý Thần sắp thở không thông.

Liếm khóe miệng, lại nhìn xem đôi mắt mê ly của Thần Nhi, nháy mắt trong lòng Bách Lý Thương Mặc có một loại cảm giác đắc ý xuất hiện.

Bộ dáng Thần Nhi như thế còn không phải bởi vì mình?

"Cô Cô ---" Bách Lý Thần cũng không biết vì sao đặc biệt thích kêu hai chữ 'Cô Cô' này, mỗi một lần kêu luôn cảm thấy tâm thần nhộn nhạo.

Đại khái này hai chữ đem lại cho nàng một loại cảm giác cấm - đoán.

"Thần Nhi, ta sẽ cố gắng làm ngươi thoải mái" thời điểm Bách Lý Thương Mặc nói lời này hoàn toàn không cảm thấy những lời này có bao nhiêu đáng khinh cùng lực sát thương, đánh thẳng vào làm Bách Lý Thần từ năm phần men say giảm mạnh còn ba phần.

Cô Cô, ta có thể nói không sao?

Bách Lý Thần ở trong lòng phun lửa, không nghĩ tới câu kế tiếp của Bách Lý Thương Mặc trực tiếp làm nàng tái mặt.

"Thần Nhi, vì giờ khắc này ta còn cố ý học 'Thiên huyễn chỉ', ngươi yên tâm đi" Bách Lý Thương Mặc còn tưởng rằng Bách Lý Thần còn thái độ hoài nghi đối với kỹ thuật của nàng, lập tức nói.

Men say của Bách Lý Thần biến mất còn một phần cuối cùng.

Thiên huyễn chỉ?

Nghe tên thì cũng biết nó đáng khinh cỡ nào, Cô Cô lại còn muốn dùng nó trên người ta?

orz, ta không chịu!

Nhưng nàng có thể lựa chọn sao? Chỉ bằng thân thể hiện tại mềm như chân tôm này của nàng sao?

Bách Lý Thần, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn nằm hưởng thụ đi! . truyện xuyên nhanh

Thụ mãi cũng thành thói quen.

Nếu không thể phản kháng thì sẽ học được hưởng thụ.

Một đêm này nhất định Bách Lý Thần gặp ngày đỏ.

Có câu nói rất đúng, hồng cao lương a, mãn triền núi a!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.