Sau khi hai mẹ con kết thúc cuộc trò chuyện chẳng mấy vui vẻ, Minh Nghiên liền đi ngay đến ngôi chùa trên núi.
Chu Dư An thấy Minh Nghiên nóng lòng lên chùa cầu Phật, như thể đã làm điều sai trái gì đó và muốn chuộc tội vậy.
Cậu lắc đầu ngán ngẩm, trở lại nhà Từ Hành.
Từ Hành đang ngồi xếp bằng trên sofa xem laptop, vừa thấy cậu vào đã bực bội đá xoáy: “Ối giời còn biết vác xác về cơ đấy, có vác theo cả tình yêu về không thế?”
Chu Dư An mặc xác hắn, lướt tới sofa rồi nằm vật xuống, nhìn màn hình laptop của Từ Hành, ấy mà lại là mẫu đơn đăng ký học quyền anh.
Cậu ngạc nhiên nhảy phắt khỏi sofa, phấn khích hỏi hắn: “Cuối cùng mày cũng quyết định bỏ làm ăn chân chính đi làm dân anh chị rồi ư?”
Từ Hành gập bộp laptop xuống, hơi có đôi phần ngượng nghịu, hùng hồn tuyên bố: “Đàn ông là phải biết đánh đấm, mày nghĩ ai cũng giống con gà què như mày chắc.”
Chu Dư An không phục, trợn mắt đốp lại: “Tao là gà nhưng có bảo kê đấy nhớ!” Cậu duỗi tay, tạo thành hình con dao rồi kề lên cổ Từ Hành, híp mắt uy hiếp: “Khôn hồn khai thật, sao tối qua mày lại biết tao không đi xem nhạc hội, hửm?”
Từ Hành không thích trả lời, túm lấy tay Chu Dư An rồi trở người đè cậu xuống sofa, ép đầu gối lên người cậu.
Chu Dư An kêu la thảm thiết: “Bác sĩ Chung ơi cứu em với, có thằng muốn mưu sát bạn trai anh này!”
Từ Hành giận quá hóa cười, thả cậu ra, nói: “Mày cũng chỉ dám trộm to mồm, dám nói thế trước mặt tay họ Chung không?”
Chu Dư An đạp Từ Hành một phát, điên tiết nói: “Sao mày vô lễ với bác sĩ Chung thế hả, người ta có tên có họ đàng hoàng đấy nhé!”
Đệch, còn chưa ra ngô ra khoai đã bênh chằm chặp rồi! Từ Hành gác chân lên bàn trà, nói khẩy: “Sao? Thấy thiệt thay hắn?” Nói tiếp: “Hiện tại mày biết được bao nhiêu về hắn? Nhà cửa ở đâu, bố mẹ làm gì, tình cũ ra sao, đừng bảo với tao mày đéo biết cái chó gì đấy?”
Chu Dư An giật mình, nghiêng đầu nghĩ ngợi giây lát, quay sang bĩu môi bảo: “Nghe mày nói tao mới thấy hình như tao chẳng biết gì về anh ấy thật.
Cơ mà tao biết anh ấy có một bạn thân từ bé với một bạn gái cũ đấy.”
Từ Hành nghĩ chả trách Minh Nghiên lúc nào cũng lo ngay ngáy về Chu Dư An, ranh con ngáo ngơ này đúng là ngu đéo chịu được.
Hắn cốc đầu Chu Dư An cái, nói: “Anh Hành của mày giúp mày điều tra, nhất định đào được ba đời tổ tiên nhà hắn ra cho mày.”
Chu Dư An cảm thấy không ổn lắm, khổ nỗi cậu lại ngượng chẳng dám hỏi Chung Phất Sơ, xoắn quẩy một hồi thôi cũng không từ chối.
Đây là Từ Hành tự đòi điều tra chứ không phải cậu muốn, cậu tự tẩy não mình.
“Mày bảo hắn có một bạn thân từ bé với một bạn gái cũ à, uy hiếp lớn không?” Từ Hành khoanh tay liếc nhìn Chu Dư An, trông như ông bố đang nhìn thằng con vô tích sự của mình, đến cái chuyện yêu đương thôi cũng phải chỉ tay từng bước.
Chu Dư An ngả lưng ra thành sofa, đáp: “Bạn gái cũ của anh ấy trông cũng xinh phết, nhưng bị tao cho ra đảo rồi.
Còn tay bạn thân từ bé mới khó nhằn, là bác sĩ khoa chấn thương chỉnh hình bệnh viện đấy, tên là Diệp Lan, mặt mũi cũng khá khẩm mới chết.”
“Cái đị.t!” Từ Hành lập tức bắn ra khỏi sofa.
Chu Dư An chả hiểu ra sao nhìn Từ Hành: “Trĩ tái phát à.”
“Đị.t đị.t đị.t!” Từ Hành đi tới đi lui trong phòng khách, bực bội vò đầu bứt tóc, suýt chút nữa khiến Chu Dư An hoa mắt mà ngất.
Cuối cùng hắn túm lấy cổ áo Chu Dư An rồi lắc điên đảo, hai mắt phát sáng như đèn pha ô tô.
“Con trai cưng của bố, bố đồng ý cuộc hôn nhân của con và Chung Phất Sơ!”
Rốt cuộc trong miệng chó của tay này bác sĩ Chung cũng có tên tuổi đàng hoàng rồi, thế nhưng Chu Dư An vẫn đạp hắn cái: “Mày thuê hộ tao một căn trong khu nhà của anh ấy, gần là tốt nhất, tao lập tức nhận mày làm bố luôn!”
“Muỗi con ơi, bố mày sẽ thu xếp ngon lành cho mày!”
———
“Bác sĩ Chung, lão viện trưởng đến, đang chờ anh ở chỗ ông Lục đấy ạ.” Lý Tuệ Đình báo với Chung Phất Sơ đang ngồi làm báo cáo.
Lý Tuệ Đình và cô nàng y tá châu đầu nói nhỏ: “Chị có thấy hôm hay tâm trạng bác sĩ Chung có vẻ tốt không.”
Cô nàng y tá bật cười: “Chị cũng thấy thế, sáng nay có thực tập sinh viết nhầm bệnh án, nếu là thường ngày á, đảm bảo bị bác sĩ Chung phạt cho to đầu rồi, nhưng hôm nay lại chỉ dạy bảo mấy câu thôi, thế mới lạ chứ.”
Lý Tuệ Đình không biết chuyện này.
Cô đến đây thực tập dưới sự hướng dẫn của Chung Phất Sơ cũng được một năm có lẻ rồi, cô cũng biết Chung Phất Sơ không phải là kiểu người vui buồn thể hiện ra mặt, hoặc nói là chưa từng nhìn thấy anh vui vẻ bao giờ.
Thế nhưng hôm nay Chung Phất Sơ lại có một loại cảm giác như là thả lỏng thư thái ấy, giống như có tia nắng hắt rọi vào người.
Chung Phất Sơ đến phòng số 15 khu ngoại trú cho bệnh đặc biệt.
Tạ Tấn Khiêm đang chống gậy đứng bên giường trò chuyện với người trên giường, thấy anh bước vào thì vẫy tay gọi lại: “Phất Sơ, lại đây.”
Ông lão tuy tóc đã bạc trắng nhưng trông vẫn quắc thước này là cựu Viện trưởng của bệnh viện Hán Nam.
Lúc còn đương nhiệm là người rất bản lĩnh, tác phong làm việc mạnh mẽ vang dội, từng dẫn dắt Chung Phất Sơ, và là bạn chí cốt của Lục Linh Cửu.
“Viện trưởng.” Chung Phất Sơ bước đến giường bệnh, nhìn ông lão trên giường, lại gọi một tiếng, “Thầy.”
Trạng thái của Lục Linh Cửu hôm nay khá tốt, đôi mắt đờ đẫn cũng thoáng cong lên, bàn tay già nua nhăn nhúm đầy vết đồi mồi run rẩy vươn về phía Chung Phất Sơ.
Tạ Tấn Khiêm đặt tay lên bàn tay ông, thở dài bảo: “Ông nhìn ông xem, chiến đấu cả một đời, cuối cùng cũng chỉ có mỗi đứa học trò này là thương ông, còn con trai cháu trai thì không khác gì người chết.”
Chung Phất Sơ nghe vậy thì bảo: “Cháu nghe nói Lục Nham mấy ngày nữa sẽ về ạ.”
Tạ Tấn Khiêm hừ lạnh một tiếng: “Thằng ranh con kia ra nước ngoài láo lếu không biết trời cao đất dày là gì, khỏi vác xác về cũng được!”
Lục Nham là cháu trai duy nhất của Lục Linh Cửu.
Lục Linh Cửu từng dạy gã học cổ cầm nhưng Lục Nham khinh thường không học, hai ông cháu cãi nhau to một trận, thằng cháu còn vác cả cây cổ cầm tổ tiên để lại đem đi đốt khiến Lục Linh Cửu giận đến phát bệnh phải vào viện cấp cứu.
Giờ Lục Linh Cửu bệnh nặng thế này, Lục Nham cũng chưa từng về ngó thăm ông lần nào.
Chung Phất Sơ và Lục Nham học cùng trường cấp ba.
Lục Nham từ lâu đã chẳng coi Chung Phất Sơ xuất thân nghèo khó ra gì, lại càng không ưa ông nội mình đối xử với Chung Phất Sơ như cháu ruột.
Chung Phất Sơ cũng thế, cũng chưa từng coi Lục Nham vào mắt.
“Phất Sơ, giờ con cũng sắp ba mươi rồi còn gì, vẫn chưa quyết định ai à? Thế đã nhắm được con gái nhà nào chưa?” Ánh mắt Tạ Tấn Khiêm ánh lên ý cười mà bảo, xưa giờ ông vẫn luôn quý mến cậu học trò này, huống chi anh còn là học trò của bạn chí cốt của ông nữa.
Đối với vấn đề này, từ trước đến nay Chung Phất Sơ vẫn luôn phủ nhận rất dứt khoát, thế nhưng hôm nay lại ngần ngừ độ hai, ba giây.
Tạ Tấn Khiêm nháy mắt hiểu rõ, quay sang cười nói với Lục Linh Cửu: “Ông còn lo lắng hão, như này không phải là có rồi à.
Thanh niên như Phất Sơ lo gì không kiếm được người yêu chứ.”
Nghe vậy, Chung Phất Sơ có phần bất lực bảo: “Không phải như ông nghĩ đâu ạ.”
Tạ Tấn Khiêm xụ mặt: “Ta nghĩ như nào thì chính là như thế.”
Chung Phất Sơ thở dài, lão viện trưởng vẫn chẳng thay đổi chút nào.
“Mấy năm này Phó Ninh không làm khó con chứ?” Tạ Tấn Khiêm lại hỏi.
Từ lúc bắt đầu nhậm chức Viện trưởng, Phó Nịnh đã làm ngay một cuộc đổi máu cấp trung và cấp cao của bệnh viện, đặc biệt là những người từng là học trò cũ hoặc là đệ ruột của Tạ Tấn Khiêm.
“Không ạ, con cũng không tiếp xúc nhiều với viện trưởng Phó.” Chung Phất Sơ không muốn để Tạ Tấn Khiếm phải lo lắng về những chuyện nhỏ nhặt này.
“Hừ, ta không tin.” Tạ Tấn Khiêm khăng khăng bảo.
——-
Từ lúc biết tin Chu Dư An cũng ở nhà Chung Phất Sơn tối qua, Tống Địch Tân lo ngay ngáy cả đêm không sao ngủ cho nổi.
Chỉ có hai trường hợp xảy ra, một là Chung Phất Sơ mang Chu Dư An và bạn gái cũ đến nhà chơi 3P, hai là Chu Dư An chính là “câu chuyện tốt đẹp” mà Chung Phất Sơ nhận định.
Trường hợp đầu tiên khiến gã rùng mình sởn tóc gáy, còn suy đoán thứ hai lại khiến gã càng thêm đau đầu.
Người như Chung Phất Sơ, thoạt trông thì lãnh đạm, song bản chất lại cực kỳ cứng đầu, một khi đã nhận định ai thì sẽ không dễ dàng buông tay.
Nhưng hoàn cảnh gia đình của Chu Dư An gã cũng biết ít nhiều, là con trai độc nhất nhà đại gia, bố nghiêm khắc, mẹ cường thế, gia đình như vậy thì sao có thể cho phép con trai mình ở bên một người đàn ông chứ?
Lỡ mà toang một cái, thì “câu chuyện tốt đẹp” sẽ biến thành “câu chuyện drama hàn xẻng được chiếu tám giờ tối mỗi ngày” ngay.
Gã vội vã gọi điện cho Chung Phất Sơ, hẹn tối nay làm một buổi tư vấn nữa.
Chung Phất Sơ có vẻ hơi mất kiên nhẫn với những cuộc gọi thường xuyên của gã, song rồi vẫn đồng ý.
Chung Phất Sơ tăng ca đến tám giờ tối, vừa ra khỏi văn phòng đã nhận được điện thoại của Chu Dư An.
“Bác sĩ Chung tối nay rảnh không ạ?” Thanh âm cực kỳ kích động.
Chung Phất Sơ khựng một chốc rồi mới đáp: “Tối nay có việc mất rồi.”
Chu Dư An khe khẽ thở dài: “Em tính tặng anh một bất ngờ.”
Chung Phất Sơ sửng sốt, hỏi lại: “Bất ngờ gì?”
“Nói ra thì đâu còn là bất ngờ nữa ạ, thôi, dù gì tối nay anh cũng sẽ biết.” Sau đó nhanh nhảu cúp điện thoại.
Chung Phất Sơ ngẩn ngơ nhìn di động, mãi cho đến khi màn hình đen kịt rồi mới cất đi.
Anh lái xe về nhà, vừa khéo đụng phải Tống Địch Tân dáng vẻ hớt hải ở cửa thang máy, tay còn cầm theo chai vang đỏ.
“Trùng hợp quá ha bác sĩ Chung.” Tống Địch Tân mỉm cười lên tiếng.
Chung Phất Sơ nhìn chai vang đỏ trong tay gã, Tống Địch Tân giành nói trước: “Vừa qua nhà thằng bạn, nhà nó bán rượu nên tặng tôi một chai, tôi không lái xe nên tiện tay mang tới luôn.” Có trời mới biết sao gã lại phải giải thích nhiều như thế, liền tù tì một hơi không thở dốc chút nào.
“…..”
Hai người cùng nhau vào thang máy, ra ngoài, vừa bước đến cửa nhà Chung Phất Sơ, đã thấy một người đang ngồi xổm ở cửa, người nọ nghe thấy tiếng thì ngẩng phắt đầu nhìn lên.
Nụ cười đông cứng trên khoé môi Tống Địch Tân, gã nghĩ đêm nay sao mà thốn thế không biết.
Gã lẳng lặng nhích ra xa Chung Phất Sơ, cười khan nói: “Hi Dư An, trùng hợp quá ha.”
Chu Dư An đứng bật dậy, tròn xoe mắt liếc Chung Phất Sơ, rồi liếc sang Tống Địch Tân, nhìn qua nhìn lại mấy lượt liền, như kiểu trông thấy gì chấn động lắm.
Kế tiếp lại nhìn chòng chọc vào chai vang đỏ, rồi đột nhiên nhảy phắt vào giữa hai người, xắt ngang hai người như bổ củi.
Thoạt tiên, cậu ngửa đầu trợn mắt nhìn Chung Phất Sơ, hung dữ hỏi: “Không phải tối nay anh có việc à?”
Chung Phất Sơ còn chưa kịp nói, Chu Dư An đã quay ngoắt sang lườm Tống Địch Tân, hung dữ hỏi: “Đây chính là ‘khách sộp’ mà anh nói?” Tống Địch Tân còn bảo với cậu là không quen Chung Phất Sơ, không quen mà lại đem rượu vang đến nhà người ta!
Tống Địch Tân sực nhớ đợt trước có nói đùa với Chu Dư An rằng Chung Phất Sơ là “khách sộp” của mình.
Ranh con này mạch não kỳ diệu lắm, gã đành nhanh chóng phân bua: “Anh không phải anh không có, cưng chớ nói linh tinh!”
Chu Dư An liếc chai vang đỏ, ngọn lửa nho nhỏ trong mắt tóe lên hừng hực, ngoắc sang nã súng liên thanh vào Tống Địch Tân: “Anh đừng có quên em mới là “đại gia” của anh!”
Trời ơi cái mớ hỗn độn gì đây, sớm biết sẽ thế này thì ban đầu còn lâu gã mới cho Chu Dư An đầu tư phòng làm việc của mình.
Tống Địch Tân nhức cả đầu quay sang Chung Phất Sơ, lại thấy Chung Phất Sơ đang nhìn mình bằng ánh mắt nó cứ phải gọi là ba chấm vô cùng cực.
A a a, không phải đâu! Khách sộp này không phải là “khách sộp” kia! “Đại gia” này cũng không phải là “đại gia” kia!
Giờ gã mới nhìn thấu cái sự vụ này, hai cái tên này chắc chắn có tò tí te với nhau, chứ đếu có 3P 3 bủng gì hết, mà chính gã mới là “quân làm nền” trong cái cuộc tình quần quờ này!
Chu Dư An hệt một quả cầu rực lửa, khắp người chi chít gai nhọn, thấy người nào xiên người nấy.
Cậu lại ngoắt sang nói với Chung Phất Sơ: “Anh thế mà lại nói dối em! Em ngồi chồm hỗm ở đây đợi anh mấy tiếng đồng hồ, hai chân cũng tê cứng cả rồi đây này!”
Chung Phất Sơ cúi đầu nhìn cậu, chẳng mảy may để ý lửa giận ngút trời của cậu, mà chỉ khẽ chau mày bảo: “Đừng làm rộn, anh ta chỉ là bác sĩ tâm lý của tôi thôi.”
Ngọn lửa trong người Chu Dư An tức thì tắt ngúm, cậu ngây đơ tại chỗ, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Bác sĩ tâm lý? Tại sao Chung Phất Sơ phải gặp bác sĩ tâm lý?
Cậu mải mê suy nghĩ vấn đề này, chứ chẳng ngó ngàng mà nghĩ sao Chung Phất Sơ biết cậu quan tâm gì mà lại gãi đúng chỗ ngứa thế không biết.
Tống Địch Tân tự giác lùi lại một bước, vươn hai tay trịnh trọng nhét chai vang nặng tựa ngàn cân vào tay Chu Dư An, chân thành nói: “Tặng cho hai người thưởng thức, anh về trước đây.” Và rồi, gã quay người chạy biến, tuyệt không ngoảnh lại.
Chung Phất Sơ đã đi lên mở cửa, Chu Dư An còn hãy ôm rượu đứng ngẩn đứng ngơ.
Cậu sực nhớ Tống Địch Tân đã từng kể với cậu Chung Phất Sơ bị mất ngủ, thế nên anh mới mời bác sĩ tâm lý?
Mãi cho đến khi Chung Phất Sơ tựa người vào cửa, cất tiếng hỏi cậu: “Có vào hay không?”
Bấy giờ Chu Dư An mới hoàn hồn, ôm chai vang lao vào nhà Chung Phất Sơ như tên bắn.
Lao vào rồi tự nhiên thấy sai sai, bèn phanh gấp “kít” cái, quay người chuẩn bị lao ra ngoài, đoạn đâm sầm vào người Chung Phất Sơ đứng phía sau.
Chung Phất Sơ vẫn đứng im tại chỗ, vươn lòng bàn tay khẽ đẩy trán cậu ra, chau mày bảo: “Cậu vẫn sốt đấy à?”
Chu Dư An ngớ ra, ngoẹo đầu đáp: “Đâu ạ, ban sáng hết rồi mà anh.” Chính anh đo nhiệt độ còn gì!
Vẻ mặt Chung Phất Sơ không thay đổi, chỉ hỏi: “Thật không?”
Chu Dư An lườm anh cái, bấy giờ mới nhận ra anh lại trêu mình.
Cậu chả thèm so đo với anh, bặm môi bảo: “Em còn chưa khoe cho anh bất ngờ đâu!” Nói rồi túm tay áo Chung Phất Sơ kéo ra ngoài.
Chung Phất Sơ cũng không cựa ra, đi theo bước chân cậu đến căn hộ bên cạnh, nhìn Chu Dư An nhập mật khẩu, bấy giờ đáy mắt Chung Phất Sơ mới thoáng hiện mấy phần kinh ngạc.
Chu Dư An mở cửa, kéo Chung Phất Sơ vào.
Cách bài trí bên trong của căn phòng cũng giống như nhà của Chung Phất Sơ, nhưng hơi lộn xộn, phòng khách bày bừa mấy thùng các tông to tướng.
Cậu hơi ngượng, bèn bảo: “Tối nay em sẽ dọn xong!”
Chung Phất Sơ liếc một vòng căn nhà, mặt chẳng có cảm xúc gì, hỏi: “Thuê à?”
Giọng điệu anh không có mừng rỡ, cũng chẳng có tức giận, như thể tất thảy những điều này chẳng có dính dáng gì đến anh.
Đầu óc nóng máy của Chu Dư An dần dà nguội lạnh, lòng cũng mang hơi chút thấp thỏm. Chả hiểu sao nay cái tên Từ Hành kia được việc thế không biết, nhanh như chớp giật thuê cho cậu một căn, chiều mới ngả về tây đã cuốn gói hết cả đồ đạc của cậu đem đến, hất nước gả con gái cũng chẳng nóng ruột được như thế.
Lúc ấy thì cậu hãy còn đang tớn lên vì sắp được làm hàng xóm với Chung Phất Sơ, nên nào có nghĩ được cái chi, còn túm lấy Từ Hành hớn hở gọi ba gọi bố.
Giờ bỗng nghĩ lại mới thấy, chưa biết chừng điều bất ngờ mà cậu nói với Chung Phất Sơ lại là nỗi ác mộng của Chung Phất Sơ chứ chẳng.
Một tay bệnh nhân vừa xuất viện đã lén thuê ngay một căn ngay sát nhà bác sĩ, này trông có giống biến thái không kia chứ?
Trái tim rừng rực của tay “biến thái” nọ chợt lạnh toát.
Cậu vò vê vạt áo, ủ rũ cúi gằm, lắp ba lắp bắp: “Ờm… là như vầy… em nghe bảo bệnh này tỷ lệ tái phát rất cao.
Trung Quốc có câu ngạn ngữ, Gần quan được ban lộc… í không phải, là nước xa không cứu được lửa gần, bà con xa không bằng láng giềng gần mới đúng.
Làm hàng xóm với bác sĩ Chung rồi, nếu có gì khẩn cấp thì… không, em không phải muốn lợi dụng điểm này, mà ý em là…”
Cậu lo sốt vó mà tìm lý do cho cái “hành động thuê nhà điên rồ” này của mình, đương vắt óc suy nghĩ, bỗng nghe thấy Chung Phất Sơ ngắt lời cậu:
“Chu Dư An.”
Cậu ngơ ngác ngẩng lên, thấy Chung Phất Sơ đang nhìn cậu, đôi mắt ánh lên nụ cười như có như không, anh nói: