Có Con Chim Sơn Ca

Chương 22: Tôi Rất Thích



Lúc Chu Dư An tỉnh thì thấy mình đang nằm trên giường, cậu ngồi ngây đơ mãi cũng không nhớ nổi đã xảy ra chuyện gì.

Ủa, không phải tối qua ngồi trên sofa xem bóng đá chờ Chung Phất Sơ về, rồi tặng quà cho anh sao?

Cậu ngoảnh đầu, thấy chiếc đèn Pikachu cậu định tặng đang nằm ngay ngắn trên tủ đầu giường, bên cạnh còn đặt một tờ giấy ghi chú.

Cậu vội cầm lên xem, trên đó viết là:

“Tối nhớ đóng cửa, chìa khóa xe cầm đi rồi.”

Là chữ viết tay của Chung Phất Sơ, cậu đọc tái đọc hồi, đọc đi đọc lại, rồi bắt đầu cười khúc khích.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cậu bèn đến căn hộ kế bên bấm chuông cửa, song không thấy ai ra mở.

Chắc Chung Phất Sơ đi làm rồi, bấy giờ cậu mới sực nhớ mình cũng phải đi làm.

Năm ngoái Từ Hành mở một công ty về lĩnh vực live stream, làm chơi chơi.

Quy mô không lớn nhưng ngày nào cũng đốt cả mả tiền để nuôi đám streamer, vào mỗi phòng live stream lại kích đúp 666 liên tục.

Chu Dư An vừa tới công ty, đã có cô nàng streamer hỏi cậu: “Nay tâm trạng sếp Chu tốt quá ha, hay làm quả live stream buổi sáng đi anh?”

Cậu vội vàng lắc đầu, lai mới chả liếc gì, ngượng lắm.

Chu Dư An bật máy tính, hôm qua cậu có nhờ người điều tra hộ về bác Trương dọn nhà theo giờ, hôm nay đã có tin truyền về.

Bác Trương tên đầy đủ là Trương Trân Bình, sinh ra và lớn lên tại một thôn làng nghèo khó có tên là thôn Minh Giai ở vùng núi tỉnh lẻ.

Chồng bà không may mất sớm, hơn hai mươi năm trước bỏ quê lên thành phố Trạch Nam bươn chải.

Về sau gặp chút chuyện không may, vài năm đổ lại đây mới lên thành phố Văn Hoa để làm thêm kiếm sống.

Một người phụ nữ bình thường, không có gì kỳ lạ.

Thế nhưng thôn Minh Gia này lại khiến cậu thấy hơi quen.

Cậu chợt nhớ hồi nhỏ, đã có lần nghe thấy Minh Nghiên cãi nhau với một bà.

Bà nọ xỉa xói Minh Nghiên là loại đàn bà thô kệch mất dạy xuất thân quê mùa, mang máng có nhắc tới thôn Minh Gia.

Lớn đến bằng này, cậu cũng chưa từng được gặp mặt họ hàng của mẹ hay ông bà ngoại mình.

Cậu lờ mờ biết rằng xuất thân của mẹ mình không tốt lắm, nhưng Minh Nghiên là một người phụ nữ rất mạnh mẽ và thông minh, bà sẽ không bao giờ đề cập đến những chuyện như này.

Không tìm thấy bất kỳ manh mối hữu ích nào, cậu bèn gác chuyện này sang một bên, bắt đầu nghĩ về Chung Phất Sơ.

Nghĩ một hồi lại bắt đầu cười, cười rồi chẳng sao ngừng lại được.

Từ Hành đi vào, nắm xấp tài liệu vỗ vào đầu cậu, quát um lên: “Trả lương cho mày không phải để mày ngồi đây cười ngu.”

“Tao lại thèm chút tiền lương còm của mày.” Chu Dư An nhoài ra bàn, hỏi: “Hành ngáo, tao có nên sớm thực hiện bước tỉnh tò không nhở?”

Từ Hành chống tay xuống bàn, cúi đầu nói: “Nên! Tóm được tay họ Chung kia càng sớm càng tốt!”

Chu Dư An đột ngột ngẩng đầu, “cộp” mạnh vào cằm Từ Hành.

Từ Hành ăn đau hét toáng lên, che cằm, đằng đằng sát khí trừng cậu: “Mưu sát cấp trên hả mày.”

“Nhưng mà tao đâu biết anh ấy có thích tao hay không, lỡ tỏ tình thất bại thì sao?” Chu Dư An cũng che đầu, vẻ mặt khốn khổ không kém.

Từ Hành ngồi lên bàn làm việc, bày ra dáng vẻ của tay lão luyện tình trường: “Mày thấy hắn có đối xử đặc biệt gì với mày không?”

Chu Dư An chống cằm, ra chiều ngẫm nghĩ: “Anh ấy ôm tao một lần, ngủ với tao một lần, đưa chìa khóa nhà cho tao, đưa chìa khóa xe cho tao, đưa tao đến nhà anh ấy, tối qua còn bế tao lên giường…”

“Dừng dừng dừng!” Từ Hành đột ngột ngắt lời, vỗ mạnh xuống bàn, “Ôm? Ngủ? Cái định mệnh mày giấu bố làm cái đéo gì đấy? Đã tiến triển đến mức đấy rồi?!”

Chu Dư An sửng sốt, hai mắt bỗng sáng quắc lên, túm lấy tay Từ Hành, tha thiết hỏi: “Mày nghĩ anh ấy thích tao à?”

Từ Hành vốn định bảo là chưa chắc, khéo lại đang chơi đùa mày ấy chứ.

Nhưng ngẫm giây lát thì lại gật đầu: “Chắc cú thằng chả thích mày rồi, tay đó nhìn ai cũng ngứa mắt, cơ mà lại đối tốt với mày như thế, nhất định không bình thường.”

Chu Dư An tức khắc phồng phấp phới như quả bóng bay, nhẹ bẫng chẳng tìm được bắc nam.

Cậu mở lịch, ngày 8 tháng 7, sinh nhật của Chung Phất Sơ, vừa khéo là thứ bảy tuần này, chắc Chung Phất Sơ sẽ rảnh.

Thấy nụ cười ngoác rộng trên môi cậu, Từ Hành nhướn mày nói: “Mày chuẩn bị hành động à? Có cần anh Hành giúp không?”

“Không thèm, còn lâu mới nói cho mày.”

Chu Dư An dành trọn cả ngày để nghĩ cách tỏ tình, nghĩ đến đau cả đầu mà vẫn chưa ra đâu vào với đâu.

Nhân viên công ty đưa ra khá nhiều ý tưởng hay ho, cậu suy ngẫm một hồi, cảm thấy có thể chụp lại làm thành bản thảo gửi cho mấy tay admin phèn của mấy page kiểu “Máy xúc mùi đất” được đấy.

Đồng hồ vừa điểm giờ tan làm, Chu Dư An liền chuồn mất dạng.

Từ Hành vốn tính nói với cậu vài chuyện, ai dè đến đã chẳng thấy người đâu.

“Dm đúng là cưới vợ xong quên mẹ có cha.” Từ Hành cáu nhặng lên.

Chu Dư An đứng trước cửa công ty bắt taxi, vì trước ở với Từ Hành nên toàn được Từ Hành lai đến, giờ thì bất tiện hơn nhiều.

Vừa thấy một chiếc taxi trống, đang chuẩn bị vẫy, bỗng nghe thấy có người gọi cậu.

“Lạc Lạc.”

Cậu ngoảnh lại, thấy người đến là Minh Nghiên.

“Mẹ, sao mẹ lại ở đây?” Chu Dư An bước tới, cầm lấy túi đồ Minh Nghiên đang xách.

Trên người Minh Nghiên thoang thoảng mùi hương phật khói chùa, sắc mặt cũng khá hơn nhiều so với lần gặp trước.

Bà bảo: “Mẹ vừa từ chùa về, qua thăm con.

Từ Hành đâu? Không về cùng con à?”

“Nó… nó còn chút việc chưa xong nên con về trước.

Mẹ, con đưa mẹ về khách sạn nha.” Chu Dư An muốn nhanh nhanh về nhà mình.

Minh Nghiên nhìn chằm chặp mắt cậu, hỏi: “Tối nay có việc gì à?”

“Dạ… không có ạ.”

“Nếu không thì đưa mẹ đến chỗ hai đứa ở để mẹ xem, hai thằng con trai ở với nhau chắc bừa bộn lắm chứ gì, mẹ Từ Hành cũng không yên tâm về nó.” Minh Nghiên và mẹ Từ Hành là bạn thân lâu năm.

Chu Dư An thầm buông tiếng thở dài, nói: “Con dọn ra ngoài rồi, không ở chung với Từ Hành nữa rồi mẹ.”

Đôi mắt Minh Nghiên lóe lên vẻ ngạc nhiên, tựa hồ nghĩ đến gì, bèn khẽ mỉm cười bảo: “Thế đưa mẹ đến nhà mới của con đi.”

Đến tận giờ, Chu Dư An cũng chưa từng lay chuyển được Minh Nghiên, đành phải đưa bà đến căn nhà mình mới thuê.

Dù sao cũng mới dọn dẹp xong, cũng không có gì không cho xem được.

Sau khi cả hai về đến nhà, Minh Nghiên nhìn quanh quất rồi lục tung từ trong ra ngoài nhà, từng ngăn tủ cũng phải kéo ra xem.

“Mẹ, mẹ đang tìm gì thế ạ?” Chu Dư An đi theo sau, không ngừng than thở.

Minh Nghiên lục một hồi cũng chẳng thấy gì, thở dài nói: “Mẹ tưởng con có bạn gái nên mới ở riêng, không ngờ chẳng có gì vui cả.”

Nghe vậy, Chu Dư An có phần chột dạ, đáp lời bà: “Sao con có thời gian mà tìm bạn gái chứ.

Ngày nào cũng bị Từ Hành phiền chết đi được.”

Minh Nghiên ngồi xuống nói: “Không có thời gian tìm cũng không sao.

Nhớ chú Quan không, bạn bố con đấy, con gái chú ấy vừa du học về, xinh xắn…”

“Đừng đừng đừng, thời đại nào rồi còn mai mối nữa.

Mẹ cứ kệ con, lo gì mấy cái chuyện này.”

Minh Nghiên lườm cậu: “Anh thấy tôi có lo cho Từ Hành không? Còn không phải anh là con trai duy nhất của tôi à.”

Chu Dư An đành phải lảng sang chuyện khác: “Mẹ mua gì thế ạ? Cho con xem với.” Cậu mở túi đồ ra, thấy toàn là quà vặt và một lọ kẹo.

“Kẹo anh thích từ nhỏ đấy, nhớ không?” Minh Nghiên lấy lọ kẹo ra rồi để lên bàn trà.

Llọ kẹo màu đỏ tinh xảo, là một loại kẹo nhập khẩu lâu đời, lúc nhỏ Chu Dư An chỉ thích mỗi nhãn hiệu kẹo này, ăn suốt rất nhiều năm.

“Thích lắm ạ, thích vô cùng luôn.” Kỳ thực bây giờ Chu Dư An cũng không còn quá thích ăn kẹo như trước nữa, nhưng Minh Nghiên đã mua, cậu cũng không nên để bà bẽ mặt.

Minh Nghiên ở đây hơn một tiếng, đến khi chiều đã ngả về tây mới đứng dậy rời đi.

Chu Dư An đợi bà về xong rồi gửi tin nhắn cho Chung Phất Sơ:

“Bác sĩ Chung ơi, hàng xóm của anh có lời hỏi tối nay anh có tăng ca không ạ?”

Lần này Chung Phất Sơ trả lời rất nhanh:

“Không tăng ca.”

Cậu vội vàng gọi cho nhà hàng ngon nhất ở khu này để đặt món, đặt xong bảo họ ship đến luôn.

Sau đó ra mở cửa nhà chờ Chung Phất Sơ về, tất nhiên, lần này cậu sẽ không ngủ quên nữa đâu.

Chưa được mấy phút sau, cậu đã nghe thấy tiếng “đinh” của thang máy, chẳng lẽ Minh Nghiên để quên đồ nên quay lại lấy?

Cậu cuống quýt chạy ra, thấy người đến là Chung Phất Sơ.

“Sao nay tan làm sớm thế bác sĩ Chung?” Chu Dư An vui vẻ nghênh đón, song cậu phát hiện sắc mặt Chung Phất Sơ rất xấu.

Lâu lắm rồi cậu mới thấy Chung Phất Sơ lộ ra vẻ mặt hung ác, tối sầm và thiếu sức sống đến vậy, như thể vừa trải qua một chuyện khiến anh vô cùng ghê tởm.

Lòng dạ Chu Dư An nhảy bồm bộp, nhỏ giọng hỏi: “Anh sao thế ạ?”

Chung Phất Sơ cúi đầu nhìn cậu, vẻ mặt giãn ra đôi phần, nói: “Không sao.”

“Vâng, thế thì tốt rồi.” Chu Dư An vẫn cảm thấy anh có chuyện gì đó, song cũng thôi không hỏi nữa, nói sang chuyện khác: “Tối nay mời anh ăn cơm được không? Ở nhà em.”

Cậu thấp thỏm nhòm Chung Phất Sơ, cổ họng như bị một cục bông thẫm nước bịt kín.

Ngày trước, mỗi lần đối mặt với Chung Phất Sơ cậu nào có căng thẳng thế này đâu, chả hiểu sao nay lại thế.

Đột nhiên cảm thấy giữa hai người như có một sợi dây căng chặt, khiến người ta sinh lòng bất an.

Chung Phất Sơ ngừng giây lát, trầm giọng nói: “Xin lỗi, tối nay tôi không có tâm trạng.” Nói rồi bước về cửa nhà mình.

Chu Dư An sửng sốt, đầu chưa kịp nghĩ, tay đã kéo lấy cánh tay Chung Phất Sơ, cất tiếng bằng chất giọng nhẹ vô cùng: “Ngồi một lát thôi được không? Em có quà muốn tặng anh.”

Chung Phất Sơ trầm mặc vài giây, không cựa khỏi tay cậu, đi theo cậu vào nhà.

Chu Dư An thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ trở lại, cười nói: “Anh ngồi xuống sofa đi, em đi rót nước cho anh.”

Lần này cuối cùng cũng có nước, cậu rót một cốc nước ra, thấy Chung Phất Sơ vẫn ngồi nguyên trên sofa, nhìn chằm chằm vào lọ kẹo đang cầm trên tay.

Không, không phải cầm, mà là siết chặt, các khớp xương gồ lên rõ rệt, như muốn bóp nát nó đến nơi.

Ngay sau đó, cậu nhìn thấy Chung Phất Sơ từ từ ngẩng đầu lên, nhìn cậu với đôi mắt nặng trĩu.

Chu Dư An cầm cốc nước, bị ánh mắt của Chung Phất Sơ đóng đinh tại chỗ.

Giống một con dao sắc bén, lạnh lẽo treo lủng lẳng ngay trên cổ, chỉ để cách một khe hở cực kỳ nhỏ.

Kế đó, cậu nghe thấy Chung Phất Sơ hỏi cậu bằng chất giọng cứng ngắc, trầm khàn: “Vừa rồi có người ở đây?”

Áp lực vô hình khiến cổ họng cậu như thắt lại, tựa như chỉ cần cậu nói sai một chữ, con dao kia sẽ lập tức phập xuống.

Cậu vô thức nói dối: “Đâu có anh, em vừa mới về không lâu, trước đi siêu thị mua ít đồ, về là gọi cơm mời anh luôn.”

Lớp băng trên mặt Chung Phất Sơ dần tan rã, cơ thể căng cứng thoáng cái thả lỏng.

Anh đặt lọ kẹo xuống, lại khôi phục bộ dáng lãnh đạm thường ngày.

Áp lực đột nhiên tan biến khiến Chu Dư An lặng lẽ thở hắt ra một hơi.

Cậu bước tới đặt cốc nước xuống bàn, trước mặt Chung Phất Sơ, muốn hỏi anh vừa rồi là chuyện gì, song há miệng rồi lại chẳng thốt ra câu, cuối cùng chỉ nói:

“Em vào lấy quà.”

Chu Dư An cầm chiếc đèn bàn Pikachu mua hôm qua ra, bật công tắc và đặt xuống bàn cho Chung Phất Sơ xem.

Để đèn phát huy được hiệu ứng tốt nhất, cậu đã gắng chịu đựng nỗi sợ bóng tối mà tắt hết đèn trong nhà đi.

“Anh xem này, nó còn biết vẫy đuôi nữa đó.” Nguồn sáng vàng ấm áp liên tục tuôn ra, chiếc đuôi Pikachu khẽ đung đưa, mỉm cười nhìn hai người.

Chu Dư An ngồi xổm bên ghế sofa, ngước nhìn Chung Phất Sơ.

Ánh sáng ấm áp phản chiếu làm dịu đi nét mặt lạnh lùng của anh, trong đôi mắt lặng nơi anh có những đốm sáng đang nhảy nhót, độ thêm đôi phần ấm áp.

Hoàn cảnh tối tăm, ánh sáng vàng ấm, hai người nương tựa bên nhau, cảnh tượng này khiến Chu Dư An cảm thấy quen thuộc đến khó hiểu, như thể đã từng có một cảnh tượng như vậy trong miền ký ức xa xăm.

Trái tim cậu bỗng nhiên trào dâng một cảm giác lệ thuộc và thân thiết khôn tả.

Cậu khẽ nhích lại gần Chung Phất Sơ, nhẹ nhàng đặt cằm lên đùi Chung Phất Sơ, đôi lúm đồng điếu thoắt hiện, cậu cười hỏi:

“Bác sĩ Chung, anh có thích nó không?”

Thanh âm đặt xuống vừa nhẹ vừa mềm, tựa như đang hỏi: “Bác sĩ Chung, anh có thích em không?”

Chung Phất Sơ rời ánh mắt từ trên đèn bàn sang khuôn mặt cậu.

Ánh mắt anh như đã nhuốm màu ánh sáng, trông nó ấm áp quá đỗi, chẳng còn lạnh lẽo như hồi nào.

“Chu Dư An.”

Chung Phất Sơ khẽ giọng gọi tên cậu, dường như anh rất thích gọi tên đầy đủ của cậu.

Mặc cho nó chẳng phải cách gọi trìu mến, thế nhưng mỗi lần anh cất tiếng, lại tựa một lần trải qua khó khăn trăm ngả.

“Dạ?” Cậu nghiêng đầu, chớp mắt.

“Tôi rất thích.”

Khi ấy, cậu nào có biết ba chữ giản đơn ấy có ý nghĩa nhường nào với Chung Phất Sơ, chỉ nghĩ rằng ý anh là thích món quà của cậu.

Để một người hoàn toàn buông bỏ thù hận, thường sẽ bắt đầu từ việc học cái thích và cái yêu.

Nếu yêu và hận là hai thể cá biệt, không liên quan gì đến nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.