Bữa tối đặt ở nhà hàng chẳng mấy đã được giao đến, cuối cùng Chung Phất Sơ vẫn bị Chu Dư An giữ lại ăn cơm.
“Bác sĩ Chung ơi, nãy anh hỏi em có ai đã đến là có ý gì ạ?” Chu Dư An rốt cuộc không nhịn được hỏi câu này khi đang ăn.
Hễ nhớ tới ánh mắt Chung Phất Sơ nhìn mình khi ấy là cậu lại thấy lạnh toát cả sống lưng.
Mà bấy giờ, trong mắt Chung Phất Sơ không còn vẻ u ám ban nãy nữa, anh nói nhỏ: “Không có gì, không liên quan đến cậu.”
Chu Dư An đáp “vầng” tiếng.
Vốn là cậu muốn bảo mẹ cậu đến, nhưng nghĩ lại, nếu nói thế lỡ Chung Phất Sơ nghĩ cậu lớn bằng ngần này rồi mà vẫn bám váy mẹ, thì há chẳng phải sẽ vả đôm đốp cái câu “Tự lập, biết lo toan cuộc sống” mà cậu dõng dạc tuyên bố lúc trước hay sao?
Vậy nên cậu bèn gạt phăng chủ đề này, gợi chuyện khác nói với Chung Phất Sơ.
Trong lúc chuyện trò, Chung Phất Sơ vẫn giống như thường ngày, không còn xuất hiện trạng thái như lúc mới về nữa.
Hoặc giả do ánh đèn, trông anh lúc này còn thoảng đôi nét dịu dàng.
Chu Dư An xưa giờ vẫn là kiểu hoạt náo viên, đã sớm quen sắm nhân vật nói nhiều, chưa bao giờ cảm thấy Chung Phất Sơ nhạt nhẽo cả.
Cậu nã tằng tằng liên tọi, Chung Phất Sơ thi thoảng đáp lại câu.
Nhưng sau đó, Chung Phất Sơ lại rất hiếm mà chủ động hỏi cậu một vấn đề.
“Cậu định sống ở đây bao lâu?” Khi Chung Phất Sơ hỏi, anh dừng đũa và nhìn thẳng vào mắt cậu.
Chu Dư An cắn đũa, lòng dạ lộp bộp khó yên.
Anh hỏi thế này ý là không thích cậu ở đây? Hay là muốn cậu ở lại lâu hơn nhở?
Thế là cậu trả lời một cách mơ hồ: “Em cũng không biết nữa, mới đóng nửa năm tiền thuê thôi ạ.”
Cậu rủ mi gắp thức ăn, không nhìn thấy bàn tay đã siết chặt của Chung Phất Sơ.
“Nhưng em tính sẽ ở lại thành phố Văn Hoa để phát triển, mặc dù bố mẹ em không đồng ý.” Chu Dư An gắp một miếng sườn chua ngọt đặt vào bát Chung Phất Sơ, nói tiếp:
“Nên em cũng hơi muốn mua lại căn nhà này, thế thì sau này chúng mình sẽ mãi là hàng xóm của nhau!”
Cậu ngẩng lên nhìn Chung Phất Sơ, cười đến cong cả mắt, hằn rõ hai lúm đồng điếu bé xinh, “Bác sĩ Chung sẽ không để ý chứ ạ?”
Ấy nhưng Chung Phất Sơ lại chỉ nhìn chằm chằm vào miếng sườn chua ngọt trong bát, không nói câu gì.
Chu Dư An giật thót mình, chợt nhớ ra có không ít bác sĩ mắc chứng nghiện sạch sẽ.
Cậu tự ý dùng đũa mình gắp món cho người ta, chắc hẳn người ta sẽ chẳng mấy ưa đâu.
Song còn chưa gắp chắc, đũa cậu đã bị đũa của Chung Phất Sơ kẹp chặt, không thể cử động được.
Cậu kinh ngạc nhìn sang, thấy Chung Phất Sơ đang nhìn cậu, anh nói:
“Tôi không ngại.”
Chu Dư An bỗng thấy hơi ngượng, bèn rối rít thu lại đũa cho vào miệng cắn, nhớ đây là chiếc đũa vừa bị Chung Phất Sơ kẹp, lại rút ra, nghĩ ngợi giây lát, lại nhét vào miệng.
Ai không biết còn tưởng cậu bị ngứa răng chứ chẳng.
Giờ thì hay rồi, không biết Chung Phất Sơ nói không ngại là không ngại cái vụ làm hàng xóm vĩnh viễn, hay là vụ gắp thức ăn đây?
Có điều sau đó cậu bỗng phát hiện, từ lúc ấy trở đi tâm trạng Chung Phất Sơ hình như tốt hơn rất nhiều, tất nhiên, đó cũng có thể chỉ là cảm giác của cậu.
Lúc tiễn Chung Phất Sơ về, Chu Dư An không quên đưa đèn cho Chung Phất Sơ, đùa rằng: “Nhà anh nhiều Pikachu như kia, bé này của em sẽ không bị chúng nó tẩy chay đấy chứ?”
Ý cậu muốn hỏi là, sẽ không bị anh để ở cái xó xỉnh nào chứ?
Chung Phất Sơ cầm đèn, đang mở cửa, nghe vậy thì bảo: “Bọn nó sẽ không thế đâu.”
Chu Dư An ngẩn người, bị bộ dáng nghiêm túc bênh đám Pikachu ở nhà của Chung Phất Sơ chọc cười, cười ngặt nghẽo hồi lâu không dừng được.
Cả hai trở về nhà riêng của mình, Chu Dư An tắm xong leo lên giường nằm, nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối nay.
Cậu vẫn luôn cảm thấy Chung Phất Sơ chất nặng tâm sự trong lòng, lại nhớ Tống Địch Tân là bác sĩ tâm lý của anh, không khỏi dấy lên chút lắng lo và bất an.
Cậu ngồi dậy gọi điện cho Tống Địch Tân.
“Dư An? Muộn này tìm anh làm gì đấy, lại thua game nhờ anh kéo rank à?” Giọng điệu Tống Địch Tân khá cợt nhả, khiến Chu Dư An nhớ tới cảnh hai đứa thức đêm cày game hồi đại học.
“Không phải, anh Tiểu Tân này, em muốn hỏi anh một chuyện.
Sao bác sĩ Chung lại thuê anh làm bác sĩ tâm lý thế?”
Tống Địch Tân im lặng một lúc, trầm giọng nói: “Trước hết, đây là chuyện riêng tư của anh ấy, từ đạo đức nghề nghiệp, chắc chắn anh sẽ không nói cho cưng.
Thứ hai, Dư An, anh muốn em nghiêm túc trả lời anh một vấn đề.”
Chu Dư An bị giọng điệu nghiêm túc của Tống Địch Tân làm cho sửng sốt, không khỏi ngồi thẳng người, hắng giọng nói: “Ok, em sẽ trả lời nghiêm túc.”
Tống Địch Tân ngừng giây lát, nói: “Cưng nghiêm túc với bác sĩ Chung không? Ý anh là, nếu sau này hai người thật sự ở bên nhau, cưng có nghĩ đến việc sẽ đi lâu dài với anh ấy không? Dù gì bố mẹ cưng nhất định sẽ không đồng ý.”
Chu Dư An giật mình, cậu không ngờ Tống Địch Tân sẽ hỏi cậu vấn đề này.
Theo nhận thức ngắn hạn của cậu, chuyện theo đuổi được Chung Phất Sơ vẫn còn là một điều khá xa vời, về phần sau khi ở bên nhau, ở được bao lâu, thú thực cậu chưa từng suy nghĩ.
Chừng như chính sự xuất thần của cậu đã cho Tống Địch Tân một cách giải thích khác.
Tống Địch Tân thở dài bảo:
“Dư An à, mỗi người đều có cách nhìn nhận khác nhau đối với tình cảm.
Một số người có thể dễ dàng chấp nhận hay từ bỏ một mối tình dễ như trở bàn tay.
Mà có người, phải trải qua muôn vàn gian khổ mới có thể bò được ra khỏi đầm lầy, vất vả lắm mới dám mở lòng, một khi nắm lấy rồi, sẽ không dễ dàng buông tay.”
Chu Dư An nghe mà như rơi vào cõi mù mờ, thầm thấy dị với thái độ của Tống Địch Tân về việc cậu tán Chung Phất Sơ, sao trước sau lại vả nhau đôm đốp thế.
Lúc trước tên này rõ ràng nghĩ cậu với Chung Phất Sơ không thích hợp, còn giờ lại như là sợ cậu không nghiêm túc với Chung Phất Sơ?
Cậu không khỏi phản bác: “Anh Tiểu Tân, em thực sự rất thích anh ấy.
Những vấn đề mà anh vừa nói, nếu một ngày nào đó phải đối mặt, em nhất định sẽ cố gắng giải quyết.”
Tống Địch Tân không nói gì nữa, thay vào đó là cười hỏi: “Thế cưng tính khi nào tỏ tình chưa?”
Nhắc đến chuyện này là Chu Dư An lại thấy căng thẳng xen lẫn xấu hổ.
Cậu nằm sấp xuống giường, lăn lộn mấy vòng mới nói nhỏ: “Em vẫn chưa nghĩ ra.
Truyền em tí kinh nghiệm đi, sao anh tán được mấy chị khóa trên á?”
Tống Địch Tân ra cái vẻ sâu sắc mà hừm tiếng, gã nói: “Trai gái khác biệt, tự cưng nghĩ đi.”
Chu Dư An nghĩ được tí đã lăn quay ra ngủ, sáng mai cậu phải dậy sớm để còn “tình cờ” đi làm với Chung Phất Sơ nữa đó.
Sáu giờ sáng hôm sau, Chu Dư An phải dùng hết sức bình sinh để dậy trong tiếng chuông báo thức eo éo như đòi nợ.
Đánh răng rửa mặt xong, bèn dán vào cửa nhìn qua mắt mèo, chờ đến chân cũng tê cứng cả rồi, rốt cuộc hơn chục phút sau cũng thấy Chung Phất Sơ ra khỏi nhà.
Cậu thoắt cái mở cửa chui ra.
“Chào buổi sáng bác sĩ Chung! Khéo quá ha, anh cũng đi làm ạ?” Chu Dư An nở một nụ cười tươi roi rói.
Ấy nhưng Chung Phất Sơ thấy cậu, mặt lại chẳng có gợn gạc gì, chỉ gật nhẹ đầu cái, coi như là chào hỏi.
Chu Dư An không để ý đến phản ứng lạnh nhạt của anh, đi theo Chung Phất Sơ chờ thang máy.
Thang máy đến, cửa mở ra, bên trong có một bà lão và một bé gái chừng tám, chín tuổi, chắc là bà đưa cháu đi học.
Cô nhóc vừa thấy Chung Phất Sơ, mắt liền sáng lóng la lóng lánh, nhào đến nắm tay Chung Phất Sơ, ngước mặt, cất giọng lanh lảnh:
“Chào buổi sáng anh!”
Chu Dư An đứng một bên, hơi bực vì bị ngó lơ thế này, dầu gì cậu cũng là một anh chàng đẹp trai chứ bộ.
Mà bực nhất ấy là, Chung Phất Sơ thế mà lại ngồi xổm xuống xoa đầu bé gái, còn cười nữa chứ, cười đến là đẹp, đến là chói mắt.
Sau đó anh lấy một cái kẹo trong túi ra rồi đưa cho cô nhóc.
“Cảm ơn anh ạ!” Cô bé đột nhiên nhào tới thơm lên má phải Chung Phất Sơ, thơm xong ngó sang bên cạnh, thấy anh kia đang nhìn chằm chằm bé.
Bé sợ quá bèn chạy về trốn sau lưng bà nội.
Sau khi thang máy xuống tầng một, người bà dắt cháu gái ra ngoài trước, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Sao nay bác sĩ Chung tâm trạng tốt thế nhỉ? Ngày nào Niếp Niếp cũng chào cậu ấy như thế, mà có bao giờ cậu ấy đáp lại thân thiết thế đâu.”
Bé gái chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, nói: “Anh bác sĩ hôm nay vui lắm nha.”
Ngừng giây lát, bé bổ sung: “Nhưng mà anh lùn hơn anh bác sĩ không vui ạ.”
Mà nhân vật “anh lùn hơn anh bác sĩ” trong câu chuyện nọ hãy còn đang GATO trong thang máy vì thái độ lạnh nhạt của Chung Phất Sơ dành cho mình.
Cậu cũng reo lên chào buổi sáng anh, còn hy sinh gần tiếng ngủ nướng quý giá để ra ngoài chờ, cớ vì sao lại phải nhận sự phân biệt đối xử như thế?
Thang máy xuống hầm gửi xe, Chu Dư An đi theo Chung Phất Sơ ra cửa, thấy chung quanh vắng lặng, bèn túm lấy cánh tay Chung Phất Sơ rồi lắc lấy lắc để, “Chào buổi sáng anh!”
Vốn tưởng rằng Chung Phất Sơ sẽ mặc kệ mình, thế nhưng Chung Phất Sơ lại quay người, vươn tay xoa đầu cậu, rồi lấy một viên kẹo trong túi ra nhét vào tay cậu.
“Được chưa?” Chung Phất Sơ cúi đầu nhìn cậu, trong mắt ánh lên nụ cười, phảng phất đã nhìn thấu tất cả những suy nghĩ trong đầu cậu.
“Chưa đủ!” Chu Dư An bỗng kiễng chân thơm lên má phải của Chung Phất Sơ.
Lúc thơm má, trong đầu cậu đã xuất hiện muôn vàn suy nghĩ.
Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên cậu phát hiện não người có thể hoạt động với hiệu suất cao như vậy đấy.
Sao lại phải ghen với một đứa bé tí tị tì ti như thế chứ?
Liệu có bị Chung Phất Sơ vả một phát bay mặt không đây?
Làm thế nào để thu dọn tàn cuộc sau khi kết thúc nụ hôn bốc đồng này?
…..
Chỉ với chưa đến ba giây, cậu đã hoàn thành việc triển khai chiến lược.
Môi vừa rời má, gót chân mới chạm xuống sàn, cậu đã xoay người chạy tót về phía thang máy, hai chân xoắn quẩy vào nhau suýt thì thắt thành nơ bướm.
Vừa chạy, cậu vừa hét lên: “Em chợt nhớ ra mình không có xe em phải đi lên gọi taxi đi làm đây lần sau gặp lại bái bai bác sĩ Chung!”
Kết quả là thang máy đã đi lên rồi, cậu chỉ có thể cứng đờ đứng ở cửa thang máy, không dám quay đầu ngó lại một chút nào.
Nhiệt độ hừng hực trào dâng, lan từ đôi má xuống tay chân, môi tưởng như đã ăn cả trăm gói que cay xé lưỡi.
Cậu ước gì lưng mình mọc đôi mắt, để soi xem Chung Phất Sơ phía sau đang làm gì, mặt có hiện vẻ ghét bỏ gì không?
Má! Bố nào ở tầng 30 cả 28 bấm tháng máy lên đấy!
Phía sau vang lên tiếng bước chân.
Cái đinh công mệnh! Tiên sư cha ông nào lại đứng tầng 23 nhấn thang máy đấy!
Càng lúc càng tiến lại gần.
Vãi lờ! Cụ tầng 2 ơi sao cụ không đi thang bộ cho khỏe chân mà lại đi thang máy hả cụ?
Gần trong gang tấc.
Đinh! Ơn giời! Cuối cùng thang máy cũng xuống tầng 1 rồi!
Cậu vừa tính nhấc chân, một bàn tay đã bất ngờ đặt lên vai cậu.
“Chu Dư An.”
“Tôi đưa cậu đi làm.”
Lúc đến cửa công ty Từ Hành, Chu Dư An mới chợt nhận ra mình vẫn đang như trên mây.
“Sếp Chu, mặt sao thế? Sốt ạ?” Nhân viên lễ tân lo lắng hỏi.
Truyện Khác
Cậu bước nhanh đến phòng làm việc, ngồi vật xuống ghế.
Từ Hành ngẩng lên thấy, cười trêu: “Ối chà, cái mặt này mà lột xuống treo lên cột đèn giao thông thì thay được ngay đèn đỏ ấy chứ.”
Chu Dư An tưởng tượng ra cảnh lột mặt, không khỏi rùng mình, hoàn toàn tỉnh táo lại.
Tuy nhiên, chuyến đi làm trí mạng hồi nãy lại bắt đầu tràn ngập tâm trí cậu.
Cậu nhoài người lên bàn làm việc, vùi mặt vào khuỷu tay.
“Mùi gì đây? Có phải mùi thịt mặt bị nướng không ta?” Từ Hành sấn lại gần, giả vờ ngửi.
Chu Dư An đạp hắn cái.
“Này là sao đấy, Lạc Lạc?” Từ Hành nhìn Chu Dư An trông như con đà điểu, hỏi “Mày lại làm chuyện xấu xa gì rồi phỏng?”
Chu Dư An im thin thít, hồi lâu sau mới ỉu xìu nói nhỏ: “Tao vô tình thơm má người ta rồi.”
Từ Hành ngớ ra, rồi bắt đầu cười ngặt nghẽo, “Vãi chưởng mặt mày mỏng quá vậy, thơm cái mà làm như phịch con nhà người ta không bằng.”
Sau đó lại bị Chu Dư An đạp cho cái nữa.
“Không phải, nhầm cmnr, phải là người ta đè mày ra xử mới đúng, chứ mày nào có cửa.”