Có Con Chim Sơn Ca

Chương 27: Tôi Sẽ Trân Trọng Nó



Chu Dư An nghe thấy giọng điệu Chung Phất Sơ không được tốt cho lắm, bèn gật đầu tắp lự: “Vâng, em về cùng anh.” Vừa nói vừa cong tít mắt cười roi rói với Chung Phất Sơ.

Cứ nghĩ sẽ được về nhà cùng anh là lòng cậu lại như chưng đường, ùng ục sôi sục cả lên.

Chung Phất Sơ nhìn đôi mắt rực nét cười và lúm đồng điếu hoắm sâu bên khóe miệng Chu Dư An, ngón tay anh khẽ vuốt nhẹ nếp áo cậu rồi mới hạ tay xuống.

Quan Nhược Tuyền trầm ngâm nhìn hai người, cười bảo: “Nếu hai người quyết định về thì chị đi xem một mình vậy, dạo có phim mới hay phết.”

Chu Dư An áy náy nói: “Xin lỗi chị Nhược Tuyền, hôm nay không tiễn chị về được, hôm nào chị em mình lại đi ăn nhé.”

Quan Nhược Tuyền nháy mắt với cậu, cười nói: “Là em nói đó, đừng có hối hận.”

Cô liếc nhìn Chung Phất Sơ phía đối diện, chàng trai này đang cúi đầu nhìn Chu Dư An xin lỗi cô.

Ánh đèn đường hắt rọi và neon sáng rỡ ngưng tụ trong mắt anh, lưỡng lự đan xen, nào còn sự lạnh lùng ban nãy.

Cô chào tạm biệt hai người, dõi mắt trông theo bóng lưng đang sóng bước bên nhau của hai người họ.

Một bên nói cười không dứt, một bên im lặng nhưng chẳng nhuốm màu cô đơn.

“Nhược Tuyền, ai kia con?”

Quan Nhược Tuyền ngoảnh lại, thấy Minh Nghiên đang đứng trước cửa nhà hàng, nhìn theo bóng lưng đang xa dần của Chu Dư An.

“Là bạn của Dư An ạ, hình như là hàng xóm.” Quan Nhược Tuyền đáp.

Cô biết Minh Nghiên vẫn đứng đây theo dõi nãy giờ, không khỏi khẽ thở dài.

“Hàng xóm?” Minh Nghiên cau mày nghiền ngẫm, lúc sau mới hỏi: “Hai đứa nó về nhà hay lại đi chơi?”

“Về nhà ạ.” Quan Nhược Tuyền có phần bất lực, “Cô Minh à, cô quản Dư An chặt quá, em ấy cũng đâu còn là trẻ con đâu cô.”

Minh Nghiên cười, bảo: “Nếu nó hiểu chuyện được bằng nửa con thì cô cũng chẳng lo lắng như thế.” Nói rồi lại hỏi: “Con thấy cậu bạn kia của nó thế nào? Sao cô chưa từng nghe thằng bé kể nhỉ?” Giọng điệu thoáng phần nghi ngờ.

Quan Nhược Tuyền đã có suy đoán trong đầu, song cô không nói gì, chỉ cười bảo: “Cũng chỉ chào hỏi lịch sự vài câu, sao biết được là người thế nào ạ.

Bạn bè với nhau thôi, cô đừng lo lắng quá.”

Minh Nghiên không nói tiếp chủ đề này nữa, hàn huyên với Quan Nhược Tuyền thêm đôi câu rồi mới rời đi.

“Bác sĩ Chung ơi, em phải dưỡng thương bao lâu nữa mới được uống rượu ạ?” Chu Dư An đi theo Chung Phất Sơ đến bãi đậu xe, nghĩ bụng mình cũng đâu thể cai rượu cả đời chỉ vì một ca phẫu thuật chứ.

Chung Phất Sơ nhìn cậu, ánh mắt hơi trầm xuống, “Cậu rất muốn uống?”

“Không phải ạ.” Chu Dư An vừa nói vừa dùng một tay cởi chiếc nơ trên cổ áo.

Cái thứ của nợ này siết cổ cậu cả tối rồi, khó thở chết đi được.

“Thỉnh thoảng có người hẹn em đi chơi này nọ, uống chút rượu là điều không thể tránh khỏi.” Cậu không thích uống rượu lắm, nhưng đám Từ Hành lại chuyên môn kéo cậu đi bar đi bủng chơi.

Chẳng rõ nơ bị sao mà cởi mãi không được, Chu Dư An đành phải dừng lại, cúi đầu dùng cả hai tay mà gỡ mà giật, nhưng chả hiểu kiểu gì mà càng ngày càng siết chặt.

Cậu chịu thật sự, đương định từ bỏ, đợi về nhà rồi xử lý thì bỗng Chung Phất Sơ duỗi tay giữ lấy vai cậu.

Bàn tay ấy lướt xuống, mơn trớn như có như không dọc theo sống lưng, cuối cùng dừng lại ở eo và ôm siết cậu vào lòng, không cho cự tuyệt.

Chu Dư An sững sờ sấn lại gần Chung Phất Sơ.

“Ví dụ đi chơi giống tối nay?” Chung Phất Sơ giơ tay tháo nơ trên cổ cậu, thản nhiên hỏi.

Hơi thở ấm áp lướt qua mặt cậu, nhiệt độ nóng bỏng từ hai vai và vòng eo thanh mảnh bỗng chốc lan tràn khắp toàn thân, rồi lập tức phả ra đôi má và khóe mắt cậu.

Cậu không còn cách nào khác đành phải rối rít cúi gằm mặt, chẳng nghe rõ Chung Phất Sơ nói gì, vô thức “ừm” tiếng.

Kết quả là, chiếc nơ bao quanh cổ đột nhiên thít lại mấy phần.

Cậu chau mày hừ tiếng, cằm bị một bàn tay nắm chặt nâng lên, buộc cậu phải ngước đầu.

Cậu thấy Chung Phất Sơ đang cúi đầu chăm chú cởi nơ cho cậu, nghiêm túc như cầm dao phẫu thuật.

Chu Dư An cụp mắt xuống, ánh mắt xốn xang rơi vào cục xương nơi cổ họng Chung Phất Sơ, ngắm nó đi lên rồi hạ xuống.

Chắc là tay của bác sĩ ngoại khoa khác người thường, nên rất nhanh Chung Phất Sơ đã tháo được nơ cho cậu.

Vành tai Chu Dư An hãy còn rực đỏ, nhận chiếc nơ rồi quấn chặt vào ngón tay, tựa như trái tim cậu đã bị trói chặt.

“Thật ra tối nay em đi xem mắt.” Chu Dư An đi theo sau Chung Phất Sơ, tự dưng không hiểu sao lại thốt ra câu này.

Chung Phất Sơ lấy chìa khóa xe, phớt lờ cậu.

“Em và chị Nhược Tuyền đều bị ép đi, bọn em cũng khổ lắm chứ bộ.” Chu Dư An xị mặt nói.

Bấy giờ Chung Phất Sơ mới nhìn sang, trong mắt mang theo ý cười, “Khổ thế nào?”

Chu Dư An thở dài một tiếng, thì thào nói: “Rõ ràng trong tim đã có người nhưng vẫn phải diễn trò.

Quá là bất lực luôn ý.”

Chung Phất Sơ liếc nhìn cậu, ánh mắt quét qua đường viền cổ áo hơi mở của cậu, không nói thêm gì.

Sau khi lên xe của Chung Phất Sơ, Chu Dư An mới cảm thấy buồn ngủ.

Chắc giờ rượu mới phát huy tác dụng, cậu ngáp dài một cái, mắt díp tịt, bóp bé Pikachu treo trên gương rồi hỏi: “Bác sĩ Chung ơi, nhà anh còn thiếu Pikachu không ạ?”

Chung Phất Sơ khởi động xe, gạt cần, nhấn ga, băng qua ánh đèn đêm, đáp lời: “Không thiếu.”

“Ầu.” Chu Dư An rủ hàng mi, lại ngáp thêm cái nữa, lát sau mới nói: “Nếu em tặng anh một bé rất là to thì sao ạ?” Cậu ngẫm một chút, rồi bổ sung: “Tự động 100%, thông minh, nghe hiểu tiếng người và biết làm việc, kiểu kiểu vậy á anh.”

Cậu ngoảnh sang, hau háu nhìn sườn mặt thâm thúy của Chung Phất Sơ, cười hỏi: “Anh sẽ nhận chứ ạ?”

Chung Phất Sơ nhìn thẳng phía trước, cái khô nóng của tháng hè, cái ồn ã sôi động của phố đêm cùng ánh sáng rực rỡ, tất thảy đều chậm rãi chảy trôi trong bóng đêm thăm thẳm.

Được bao phủ bởi ánh đèn neon chói loá, thành phố giấu đi vẻ thô xù xấu xí, chỉ để lại nơi nơi sáng rực đèn hoa.

Anh khẽ xoa ngón tay trên vô lăng, một lát sau mới cất lời: “Tôi sẽ trân trọng nó.”

Quay sang nhìn, Chu Dư An đã nghiêng mặt ngủ say tự lúc nào.

Hàng mi cậu khẽ rung lên, đôi môi hơi hé, hôn lên làn gió đêm mềm mại.

Chu Dư An sau khi xuống xe liền vươn vai giãn cổ, nãy chợp mắt được lúc khiến cậu giờ tỉnh như sáo, sảng khoái phê pha, còn có chút hưng phấn.

“Bác sĩ Chung ơi, đừng quên cái hẹn thứ bảy nha anh!” Cậu đứng trước cửa nhà mình, ngoái sang nói với Chung Phất Sơ, “Em sẽ gửi thời gian và địa điểm cho anh, chớ có cho em leo cây đấy nhá.”

Hễ nhớ lại lần xem nhạc hội lần trước là lại khiến cậu sợ mất mật.

Lúc ấy nếu cậu không tìm thấy Chung Phất Sơ thì chắc chắn Chung Phất Sơ đã im hơi lặng tiếng đi mất rồi.

Chung Phất Sơ vừa mở cửa, vừa ừ tiếng.

Chu Dư An không hài lòng với câu trả lời chiếu lệ của anh, bước tới nói: “Ngoắc tay đi anh.” Cậu giơ ngón út ra trước mặt Chung Phất Sơ.

Chung Phất Sơ đưa tay nắm cả bàn tay cậu vào, bao trọn toàn bộ và khẽ siết chặt, rồi mới buông ra.

“Được chưa?” Chung Phất Sơ cúi đầu hỏi.

Chu Dư An ngó lom lom bàn tay mình, hai tai lại đỏ rực cả lên, “Được rồi ạ.”

Cậu chạy vào nhà, nhào người lên sofa, vùi mặt vào khuỷu tay.

Tối nay Chung Phất Sơ bị sao thế nhỉ, như như có chỗ nào đã thay đổi ý, hễ động một tý lại khiến tim cậu loạn nhịp, mặt đỏ ửng cả lên.

Ngón tay cậu vô thức móc nệm sofa, khóe miệng là nụ cười không cần che giấu.

Thật tiếc là Chung Phất Sơ không trả lời câu hỏi trên xe của cậu, tuy rằng câu hỏi có hơi ngáo keo chó thật.

Đang miên man suy nghĩ thì chuông điện thoại bỗng réo vang, thấy tên người gọi đến, mí mắt cậu lập tức giật điên đảo.

“Mẹ —— có chuyện gì thế ạ?” Chu Dư An kéo dài giọng, có phần bất đắc dĩ.

“Con với Nhược Tuyền nói chuyện ra sao rồi?” Minh Nghiên hỏi, giọng điệu bình thường.

“Nói chuyện cũng được, nhưng không có tia lửa với nhau má ơi.” Chu Dư An trở mình, “Ăn xong rồi về, không đọng lại tí rung động chi hết.”

Minh Nghiên hơi ngừng, mới hỏi tiếp: “Con không đưa con bé về à? Con về một mình à?”

Chu Dư An siết chặt ngón tay, một lúc sau mới đáp: “Chị ấy bảo không cần đưa nên con về một mình.”

Minh Nghiên không nói gì nữa, lúc sau lên tiếng, giọng đã nặng nề hơn mấy phần: “Lạc Lạc, con thích cô gái nào rồi? Mẹ có thể cân nhắc, miễn là xuất thân không quá kém là được.”

Chu Dư An ngồi dậy, cau mày, suy nghĩ giây lát rồi trả lời: “Con thích nhiều người lắm, trải từ trái đất lên mặt trăng cơ, mẹ không xem được hết đâu.”

Minh Nghiên biết cậu nói đùa, bà thở dài, nói được dăm ba câu nữa thì cúp máy.

Chu Dư An bóp chặt điện thoại, chỉ cảm thấy hai bên thái dương giần giật nhức nhói, bỗng nhớ tới những gì Tống Địch Tân đã nói.

———–

Hôm nay Diệp Lan ở lại bệnh viện rất muộn.

Trong khoa có một bệnh nhân sinh nhật, người nhà tổ chức một bữa tiệc nhỏ trong phòng bệnh, có nhã ý mời y đến tham dự, y đồng ý.

Bệnh nhân là một cậu bé bị ung thư xương giai đoạn cuối.

Hôm nay là sinh nhật mười lăm tuổi của cậu.

Cha mẹ cậu đã lên kế hoạch cho bữa tiệc sinh nhật này rất cẩn thận, còn mời cả một số bạn học của cậu bé đến.

Diệp Lan đứng dưới ánh nến vàng ấm áp, mỉm cười khi thấy một cô bạn tỏ tình với cậu bé, ngắm nhìn gương mặt non nớt của những cô cậu thiếu niên và những giọt lệ vương khóe mắt giấu kín của cha mẹ.

Bấy giờ, tất thảy cấm kỵ đều thoáng cái tan biến trước cuộc chia ly ngay trước mắt này.

Bất cứ tình cảm tốt đẹp nào cũng đều nên được trân trọng.

Y gửi lời chúc phúc, quay người rời khỏi phòng, hít một hơi thật sâu và gọi cho Chung Phất Sơ.

“Phất Sơ, là tớ.”

“Thứ bảy tuần này cậu có về nhà không?” Nhà mà Diệp Lan nói, chính là ngôi nhà chung duy nhất của họ – Vãn Chung Gia Viên.

“Thứ bảy tớ có việc rồi, chắc chủ nhật mới về được.” Chung Phất Sơ hơi ngừng rồi mới đáp, chừng như đang suy nghĩ.

Diệp Lan sửng sốt, xưa giờ y không hay gặng hỏi đến cùng, song bấy giờ y lại bật thốt ra lời hỏi thẳng: “Việc gì thế? Mấy năm trước chúng ta đều tổ chức sinh nhật cho cậu ở nhà mà? Chưa kể lần này còn là sinh nhật ba mươi tuổi của cậu.”

Chung Phất Sơ trầm mặc một hồi, mới lên tiếng: “Việc riêng thôi.”

Diệp Lan cụp mi mắt.

Tiếng nói reo náo nhiệt trong phòng vẫn chưa tắt, còn loáng thoáng nghe được bài hát sinh nhật xen lẫn tiếng nức nở.

Y nói: “Sinh nhật Chung Nguyên cậu còn nhớ không? Hôm đó cậu sẽ về chứ?”

“Tất nhiên sẽ về.”

Diệp Lan buột miệng hỏi: “Thế còn sinh nhật tớ?” Tựa hồ cảm thấy giọng điệu mình không ổn lắm, bèn hỏi lại với chút ý bông đùa: “Cậu sẽ không quên đấy chứ?”

Chung Phất Sơ hình như đã nhận ra điều gì, hỏi ngược lại y: “Cậu sao thế Diệp Lan?”

Diệp Lan cũng không biết mình bị sao nữa.

Y dựa vào tường trong hành lang bệnh viện, ngẩng mặt nhìn ngọn đèn trên trần nhà, mất mấy giây mới bình tĩnh lại, mỉm cười nói như chưa từng có chuyện gì: “Sao đâu, chỉ là dạo này tự nhiên thấy hơi nhớ nhà.”

“Không phải ông nội đang ở bệnh viện sao? Ngày nào cũng được gặp mà.” Chung Phất Sơ hỏi.

Đối với anh, cốt lõi của gia đình này là Chung Mục Viễn.

Nơi nào có Chung Mục Viễn, nơi ấy là nhà.

Diệp Lan trượt xuống dọc theo vách tường, ngồi xổm trên sàn nhà, tay siết chặt di động.

Dẫu nơi này chẳng có bóng dáng ai, thế nhưng khóe miệng y vẫn mang theo nụ cười như thường lệ: “Chắc càng già lại càng hay hoài niệm.

Cậu mặc kệ tớ đi, tớ cúp đây.”

Y cúp điện thoại, nhưng vẫn ngồi xổm tại chỗ, ngơ ngác nhìn xuống sàn nhà.

Y muốn về nhà, không phải là căn nhà xưa cũ hay căn nhà mới xây, mà là cái thuở thiếu thời vô ưu vô lo ấy, hai đứa vẫn còn thơ ngây chưa biết chia xa là gì.

Đi học về là quăng cặp sách vào nhau, đêm đến kề vai ngủ chung trên chiếc giường tập thể nơi căn phòng lụp xụp, nghe nhịp thở đều đặn của đối phương.

Sáng dậy cuống cuồng đến nỗi đi nhầm giày bata của nhau, hứng lên là lại đổi cho nhau cái bút quyển vở.

Chứ không phải giống như bây giờ, bận rộn, bôn ba, càng lúc càng xa cách.

Như gió cuốn, như mây thổi, mỗi người trôi về một hướng, xa lìa.

“Bác sĩ Diệp, sinh nhật của anh là hôm nào? Tôi đón cùng anh nhé?”

Trước mặt xuất hiện một đôi giày da bóng loáng, đỉnh đầu vọng tới giọng điệu cợt nhả quen thuộc.

Diệp Lan ngẩng lên, nhìn thấy Từ Hành đang cười với y, kế đó cũng ngồi xổm xuống.

“Hồi nhỏ tôi thích ngồi xổm thế này lắm, lúc ăn cơm cũng ngồi, thế là bị ông nội tôi mắng trông như quân tị nạn.” Từ Hành tùy tiện ngồi xổm xuống nói, nhìn thấy khóe mắt hoe đỏ của Diệp Lan thì giật mình.

Diệp Lan hơi mất tự nhiên, vừa định đứng dậy, nhưng đã bị Từ Hành đè lại bả vai.

“Thật ra các nhà tâm lý học đã nói, rằng khi ngồi xổm với trọng tâm thấp, con người sẽ cảm thấy vững vàng hơn, hay là chúng mình cứ ngồi xổm cùng nhau một lúc nhé.” Từ Hành nói ba lăng nhăng.

Diệp Lan nhìn Từ Hành, bật cười khẽ: “Anh Từ cứ từ từ hưởng thụ, tôi về trước đây.”

Y đứng dậy, đi về phía phòng làm việc.

Từ Hành vội đuổi theo, khoác tay lên vai y, thân thiết hỏi: “Thứ bảy anh có rảnh không? Tôi mời anh ăn tối nhé.”

“Xin lỗi, thứ bảy tôi phải về nhà.” Diệp Lan vẫn không chút động lòng, trả lời thẳng.

“Không phải bạn anh cũng không về còn gì?” Hỏi xong Từ Hành mới thấy hối hận.

Quả nhiên Diệp Lan quay phắt sang nhìn hắn, ánh mắt loé chút lạnh lùng, hất cánh tay hắn ra.

Từ Hành giơ tay sờ mũi, nói: “Đúng lúc thứ bảy bạn tôi cũng đi ăn sinh nhật với người khác.

Hai chúng ta đều bị bỏ rơi, chi bằng làm bữa cùng nhau?”

Bước chân Diệp Lan bỗng chậm lại, rồi dừng hẳn.

Y hỏi: “Bạn mà anh Từ nhắc đến là người đi cùng anh đến đây hôm nọ đúng không?”

Một tia sáng thoáng lóe lên trong mắt Từ Hành, hắn đáp: “Ừ đúng rồi, thằng nhóc Chu Dư An ấy, nó đi ăn sinh nhật với bác sĩ Chung.”

Hắn nhìn vẻ mặt của Diệp Lan, nhưng lại thấy y treo lên một nụ cười hoàn hảo không chút sơ hở, y nói: “Anh Từ cua một vòng lớn thế là để nói cho tôi chuyện này à?”

Diệp Lan bước tới cửa văn phòng, mở cửa, nói tiếp: “Bây giờ tôi biết rồi.” Sau đó y bước vào, đóng sầm cửa, không chút lưu tình.

Từ Hành trợn mắt đứng nhìn, gãi đầu vò tóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.