Cả thế giới thu nhỏ lại thành một nhịp tim đập kịch liệt.
Dòng sông và bầu trời đêm tức khắc bị đảo lộn, những ngôi sao lửng lơ trên bầu trời lập lòe trước mắt, tất thảy mênh mông bát ngát đều hóa nhỏ bé.
“Xin lỗi, tôi chỉ đùa thôi, tôi không biết đây là của anh.”
Cậu nhóc tỏ tình nọ ngập ngừng xin lỗi, nhưng Chu Dư An cũng nào có nghe được chữ gì.
Cậu chỉ có thể nhìn qua đôi mắt của Pikachu, kinh ngạc thấy Chung Phất Sơ đang cúi đầu nhìn cậu.
Ánh mắt xuyên thấu qua mũ trùm đầu, va chạm với ánh mắt của cậu.
Kế đó, cậu được Chung Phất Sơ nắm lấy bàn tay tròn trịa, kéo ra khỏi đám đông nhốn nháo này.
Đầu và ngực của cậu đồng thanh gõ trống, cậu vụng về nhấc từng bước chân ngắn ngủn, chậm rãi lắc lư đi theo.
Lồng ngực chứa chan lời muốn ngỏ, song cậu lại chẳng nỡ phá vỡ sự yên tĩnh hiện tại, bởi cậu sợ, rằng đây cũng chỉ là một hồi mộng tưởng sớm tan.
Chung Phất Sơ kéo cậu đi đến tận rìa đám lau sậy gần bãi sông.
Nơi đây vắng hơn rất nhiều, nhưng vẫn lác đác vài cặp tình nhân đứng ôm nhau.
Một người, một Pikachu đứng đối diện.
Trong không gian kín bề tù mù, cậu nghe thấy tiếng con tim mình kịch liệt rộn vang.
Hai người đều không ai lên tiếng trước.
Chu Dư An hãy đang đắm chìm trong bốn chữ hồi nãy, mãi đến khi nhìn thấy Chung Phất Sơ giơ tay nhấc đầu Pikachu, cậu mới vội vàng lùi lại một bước, lo lắng nhảy dựng lên, lắc đầu la toáng: “Không được, em vẫn chưa chuẩn bị xong.”
Chung Phất Sơ không nhấc đầu Pikachu lên nữa, cậu lặng lẽ thở phào một hơi.
Không biết có phải ngột ngạt quá không, mà cậu cảm thấy toàn nhân như chìm trong cái nóng thiêu đốt, còn có thể nghe được tiếng máu chảy rần rật vọng vang nơi màng nhĩ.
“Bác sĩ Chung, em…” Vừa mới mở lời, cậu đã cảm thấy choáng váng, như có hàng trăm con bướm bay ngang qua mắt cậu.
Cậu hít sâu một hơi, lần nữa cất tiếng:
“Em thích anh.” Nói rồi cậu mới nhận ra giọng mình run cỡ nào, bèn cuống cuồng nhắm tịt mắt, gắng dằn cơn choáng váng để nói tiếp: “Em thích anh từ rất lâu rất lâu rồi, thích anh như anh thích Pikachu ấy ạ.”
Cuối cùng thì cậu cũng nói được ra.
Thanh âm bí bách trong thú bông, tựa giọng nói nũng nịu của đứa trẻ trốn trong chăn, ngượng ngùng đòi tình yêu của người lớn.
Đám đông trên quảng trường vẫn chưa giải tán, nườm nượp người qua, những ngọn nến tỏ tình vẫn cháy rừng rực, náo nhiệt cùng ồn ào nối tiếp nhau vang lên, triền miên với tiếng sóng gợn nơi mặt sông, mông lung mà làm xốn xang lòng người.
Cậu nhắm chặt mắt, không nhìn thấy Chung Phất Sơ tiến lại gần mình một bước, ánh mắt chứa nụ cười còn dịu dàng hơn mặt hồ thu.
“Tôi biết.”
Bỗng nhiên, cậu nghe thấy giọng nói của Chung Phất Sơ, hai tai giật giật như chú nai con sợ hãi.
“Tôi đã biết từ hôm em làm phẫu thuật.”
Cậu mở bừng mắt, chẳng thể nào tin nổi: “Sao anh lại biết?”
“Phẫu thuật xong em còn chưa tỉnh, tôi đưa em về phòng bệnh.
Em nói… chúng ta mười phân vẹn mười, trời sinh một đôi.”
Những lời xấu hổ được thốt ra từ miệng Chung Phất Sơ khiến nỗi xấu hổ tức khắc bốc thẳng lên trời.
Chu Dư An ước gì có thể trốn mãi trong Pikachu để không phải đối mặt với cục diện này nữa.
Cậu thảng thốt nhớ lại hôm phẫu thuật, những tưởng Chung Phất Sơ rời đi luôn khi phẫu thuật xong, ai dè sự thật là anh đưa cậu về phòng bệnh, còn nghe được mấy lời mê sảng của cậu?
“Chu Dư An.”
Chung Phất Sơ đột nhiên gọi tên cậu, cậu hoàn hồn sau nỗi thẹn thùng quẫn bách, hồi hộp nhìn anh qua khe mắt nho nhỏ.
“Anh nhìn em được không?”
Cậu chưa kịp trả lời, trước mặt đã bừng sáng, cái đầu bông nặng trịch được Chung Phất Sơ nhấc ra.
Làn gió phảng phất mặt sông chứa thêm sự mát lành, thoáng cái gột sạch cái nóng nực trong không gian kín bề chật hẹp.
Không còn ngăn cách và che đậy, tất thảy thanh âm đều trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết, và tất thảy ái mộ cùng xốn xang vui mừng đều lồ lộ rõ ràng, chẳng còn nơi nào che giấu.
Đầu óc ầm ầm dội vang như có trực thăng đang cất cánh, cánh quạt to lớn đảo điên dòng suy nghĩ hỗn loạn của cậu.
“Em không cần phải cố biến mình thành dáng vẻ anh thích.”
Nghe thấy thanh âm của Chung Phất Sơ, cậu sững sờ ngẩng lên, thấy Chung Phất Sơ càng lúc càng gần mình.
Anh cúi đầu, nhỏ giọng thầm thì bên tai cậu:
“Bởi mọi dáng vẻ của em, anh đều thích.”
“Bùm” một tiếng vang dội, chùm pháo hoa trong đầu đùng đoàng nổ tung, mông lung trước mắt tức thì lung linh sáng chói, mà tiếng con tim theo tiếng nổ ầm trước đấy, bùm bụp vọng vang liên hồi.
Cậu sững sờ một lúc lâu, mới dần hoàn hồn sau tiếng gầm rú bên tai, rồi những ngạc nhiên và phấn khích tột cùng ấy cũng ầm ầm lao xuống mặt cậu.
Cậu trợn tròn mắt nhìn Chung Phất Sơ, nụ cười bên khóe miệng càng lúc càng lan rộng, đôi lúm đồng điếu cũng hoắm sâu chẳng chịu thua kém.
Phải làm sao đây? Cậu thật sự rất rất muốn nhảy lên người anh, lao vào vòng tay của anh.
Ôm anh! Hôn anh! Đè anh xuống!
Đáng tiếc, đáng tiếc là chung quanh có người, cậu chỉ có thể sốt ruột nhảy dựng, hận không thể chạy ra đuổi hết đám người kia đi.
Trông dáng vẻ mặt đỏ tía tai, bồn chồn đứng không yên của người trước mặt, Chung Phất Sơ có phần bất lực, hỏi cậu: “Sướng đến ngốc rồi à?”
Đôi mắt lấp lánh ánh sao của Chu Dư An ngắm chăm chú Chung Phất Sơ không chớp lấy một cái.
Cậu thì thào nói: “Bác sĩ Chung ơi, giúp em lắp đầu vào được không ạ?”
Chung Phất Sơ nghi hoặc, song vẫn giúp cậu trùm cái đầu bông to của Pikachu vào.
Đã được gắn full trang bị, Chu Dư An như được mạ lên mười phần dũng khí.
Hai tai cậu hưng phấn run run, lùi về phía sau mấy bước, sau đó chạy ào lên, giơ hai tay vẫy rồi lắc lư nhào đến chỗ Chung Phất Sơ, hô thật vang:
“Em đến đây!”
Trong đêm đen gió sông khẽ lướt, một chú Pikachu tròn vo nhào vào lòng một chàng trai cao lớn, thoáng cái lấp đầy cõi lòng.
Chung Phất Sơ ngớ người, rồi bỗng nhoẻn cười, cúi đầu hôn lên trán Pikachu.
Người qua đường thi thoảng ghé ánh mắt sang nhòm hai người rồi rủ rỉ thì thầm vài câu.
Họ đâu biết rằng, cậu trai trong bộ đồ Pikachu đã hạnh phúc đến sắp ngất.
Cậu thực sự choáng váng, hai bên thái dương giần giật, nhịp tim nhảy vọt quá nhanh, tức ngực không tưởng.
Cậu không nỡ buông vòng tay đang ôm Chung Phất Sơ, vẫn cố siết chặt lấy.
Về sau quả thật hết chịu nổi, đành phải lên tiếng:
“Bạn trai ơi, phải làm sao bây giờ, em thấy chóng mặt quá.”
Chung Phất Sơ lập tức buông cậu, sau đó nhấc đầu Pikachu bỏ ra, nương ánh sáng hắt tới từ cột đèn đường, anh nhìn thấy mặt Chu Dư An đỏ quá mức, mà đôi môi lại tái nhợt, nãy anh cứ tưởng là cậu chỉ đang quá thẹn thùng mà thôi.
Chu Dư An nheo mắt, mồ hôi ròng ròng cả tối mà chẳng được ngụm nước nào vào mồm, sau khi kích động quá độ thì bỗng thấy cả người ỉu đi, mỏi mệt kèm theo buồn nôn.
“Em cảm nhiệt rồi.” Chung Phất Sơ chau mày sờ mặt Chu Dư An, hai má nóng rẫy.
“Sao có thể…”
Đúng là thảm kịch nhân gian, bị cảm nhiệt ngay buổi tối đầu tiên bên nhau.
Chung Phất Sơ nhanh chóng cởi bộ mascot Pikachu cho cậu, liếc một cái, quả nhiên người ướt đẫm mồ hôi, cơ thể chắc chắn đang mất nước, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm.
“Giờ em phải bổ sung nước.” Chung Phất Sơ chau mày nói, một tay xách bộ mascot, tay kia đỡ Chu Dư An đến quán tạp hóa gần đó.
Chu Dư An quả thực khá khó chịu, ngoan ngoãn đi theo Chung Phất Sơ.
Ấy nhưng sự hưng phấn trong lòng lại chẳng hề thuyên giảm chút nào, trái lại còn có xu hướng tăng thêm gấp bội.
“Bác sĩ Chung…” Từ lâu đã quen gọi Chung Phất Sơ như thế này, giờ bỗng thấy không ổn, bèn lắc đầu nói: “Gọi anh thế này thì xa lạ quá, em gọi anh là Phất Sơ nhé ạ?”
Chung Phất Sơ cúi đầu nhìn cậu: “Lúc trước hỏi vấn đề này rồi còn gì?”
“Lúc trước gọi thế ngại lắm.” Chu Dư An cong môi cười.
Cậu nắm lấy cánh tay Chung Phất Sơ, ngó chung quanh, dùng chất giọng nhỏ nhất có thể hô lên: “Phất Sơ ơi!”
“Ơi.” Chung Phất Sơ thấp giọng trả lời.
“Phất Sơ ơi!” Thanh âm lớn hơn, kèm theo mười phần tự tin.
“Ơi.” Chung Phất Sơ vẫn kiên nhẫn đáp.
Chu Dư An cười đến đôi mắt híp tịt lại, bấy giờ cậu mới có cảm giác hai người đã thật sự bên nhau.
Yên tĩnh được một lát, chốc sau lại nói: “Anh cũng đừng gọi tên đầy đủ của em, gọi em là Lạc Lạc đi ạ, đây là biệt danh của em.”
Cậu nhất thời không thấy vẻ mặt của Chung Phất Sơ thoáng cái mất tự nhiên, một lúc sau anh mới đáp: “Gọi em là Dư An đi.”
Chu Dư An tưởng anh ngại khi gọi tên thân mật của cậu, cũng không ép buộc, nhưng vẫn lắc đầu nói: “Thầy cô với cả bạn cũng đều gọi em là Dư An.
Chả có tí thân thiết gì sất.”
Chung Phất Sơ lảng sang chuyện khác: “Đã thấy khá hơn chưa?”
Chu Dư An ít nhiều thấy thất vọng, song vẫn đáp: “Gió thổi một tí đỡ hơn nhiều rồi anh.”
Hai người đến cửa hàng, Chung Phất Sơ đi vào mua nước, mở nắp chai đưa cho Chu Dư An, bảo cậu: “Uống đi.”
Chu Dư An nhận chai nước ngẩng đầu lên tu ừng ực, lại thấy Chung Phất Sơ đi vào mua đồ, sau đó cầm một chai nước đá đặt luôn lên cổ cậu, khiến cậu suýt chút nữa phun thẳng nước ra.
“Phải hạ nhiệt sau khi cảm nóng.” Chung Phất Sơ nói.
Chu Dư An gật đầu, nhận lấy chai nước đá trên tay Chung Phất Sơ rồi áp lên cổ mình.
Cảm giác lạnh lẽo từ bên cổ lan tràn khắp toàn thân, song chẳng sao gột được đi cái nóng trên mặt và trong tim cậu.
Cậu quay sang Chung Phất Sơ, đề nghị: “Hay là… mình đi dạo gần đây xíu đi anh?”
Chung Phất Sơ không đồng ý, “Em phải về nghỉ ngơi.”
Chu Dư An có vẻ không vui, dài giọng nói: “Mới sớm này đã phải về ạ?”
Chung Phất Sơ nhìn cậu, bỗng bật cười, nói: “Cũng đâu phải ai về nhà nấy.”
Chu Dư An sửng sốt, cặp mắt sáng bừng lên, vui vẻ nói: “Đúng rồi, mình ở chung mà.”
Hai người đi lấy xe, ngồi vào xe rồi, Chu Dư An vẫn chưa thôi phấn khích.
Một lúc lại hỏi cái này, lúc lại hỏi cái nọ, hệt học sinh tiểu học ríu rít khi được đi tham quan.
“Phải rồi, bác sĩ… Phất Sơ, sao hôm nay anh đến muộn thế ạ?” Chu Dư An bỗng chợt nhớ ra câu hỏi này.
Giờ nghĩ lại cái cảnh mình chờ trong chơi vơi thế là lại thấy hơi tưng tức.
“Xin lỗi em, bệnh viện có chuyện đột xuất, thành ra đến muộn.” Buổi chiều bố Trần Mộ Phi đột ngột phát bệnh, anh bị Thiệu Phong Văn gọi đến để hỗ trợ phẫu thuật.
Song anh không muốn kể cho Chu Dư An biết chuyện này, tránh cho cậu lên cơn giận lẫy.
Chu Dư An gật đầu, cũng rất hiểu chuyện mà nói: “Không sao đâu ạ, cứu người quan trọng hơn.”
Mọi lo lắng đợi mong đều tan biến trong câu nói ban nãy của Chung Phất Sơ, thời kỳ gian khổ cuối cùng đã trôi qua.
Cậu nhìn ánh đèn trôi vụt qua cửa kính xe, bất giác cảm thấy như hóa trong mơ.
Cậu vội ngoảnh sang ngắm chăm chú sườn mặt Chung Phất Sơ, bấy giờ mới thấy đang ở trong thế giới thực.
Quãng đường ngắn ngủi, chẳng mấy đã về đến nhà.
Lúc xuống xe người cậu đã khá hơn nhiều, cảm giác oi bức và choáng váng cuối cùng cũng tan biến.
Cậu ngó quanh bốn phía, bãi đậu xe tầng hầm không có ai, bèn kéo cánh tay Chung Phất Sơ đi đến lối vào thang máy.
Thế nhưng Chung Phất Sơ lại khẽ khàng cựa khỏi tay cậu.
Cậu sửng sốt, chưa kịp nhìn sang thì bàn tay cậu đã được nắm trọn trong lòng bàn tay rộng lớn, ấm áp triền quanh.
Cậu không khỏi run lên, bàn tay ngay lập tức bị nắm chặt hơn.
Cậu nghiêng đầu nhìn Chung Phất Sơ, đường cong gương mặt sắc nét đã được ánh đèn mờ mài dịu không ít, khóe miệng là nụ cười nhàn nhạt khẽ vương.
Chu Dư An nghĩ mình lại bị cảm nóng tiếp rồi, lòng bàn tay như ôm một cục than nóng bỏng.
Cậu thầm cầu mong trong thang máy không có ai.
“Đinh —— ”
Cửa thang máy mở ra, bên trong có một cô gái trẻ.
Chu Dư An hốt hoảng muốn buông tay, lại bị Chung Phất Sơ nắm chặt không tha.
Cô gái trẻ nhìn lướt qua bàn tay của hai người, mặt vô biểu cảm bước ra ngoài, hiển nhiên là chuyện thường như ở huyện.
Chu Dư An thở phào nhẹ nhõm, được Chung Phất Sơ dẫn vào thang máy.
Một đường lên nhà không còn gặp ai nữa, từ đầu chí cuối Chung Phất Sơ vẫn nắm chặt tay cậu, đường mật trong lòng cậu gần như trào ra ngoài đến nơi.
Chu Dư An cúi đầu cười trộm, nhưng không hay rằng khuôn mặt hí hửng của mình đã bị chiếu hết trên gương thang máy, khiến người ta nhìn thấy không sót chút gì.
Mãi đến sau khi được Chung Phất Sơ kéo ra khỏi thang máy và dừng trước cửa nhà mình, cậu mới ngạc nhiên bừng tỉnh.
“Nghỉ ngơi sớm đi.” Chung Phất Sơ buông tay cậu, giơ lên xoa đầu cậu.
“Dạ?” Chu Dư An ngơ ngác nhìn anh, “Không phải cùng nhau sao ạ?”
Chung Phất Sơ ngẩn người, khóe miệng hiện lên ý cười, “Cùng nhau?”
“À không, ý em không phải thế.” Chu Dư An đột nhiên hoàn hồn, đôi mắt lấp lánh cụp xuống, vành tai phút chốc rực đỏ, “Em, anh, em về đây ạ.”
Cậu định quay người mở cửa, bả vai đã đột nhiên bị Chung Phất Sơ giữ lại.
Kế tiếp, bàn tay ấy mơn trớn xương quai xanh của cậu, rồi di chuyển dần sang gáy, và siết lấy nó.
Cậu bị buộc phải ngẩng lên, chưa kịp phản ứng thì một bóng đen đã đổ xuống, đôi môi được phủ lên một lớp mềm mại.
Dẫu chỉ là một cái phớt nhẹ, cũng đủ khiến hàng mi cậu run rẩy không ngừng, khiến đôi chân nhũn nhào chực khuỵu, khiến người cậu như muốn ngã ào xuống ao xuân.
Cánh môi tách ra, nhưng hơi thở hãy còn vương vấn.
Cậu nghe thấy Chung Phất Sơ thầm thì bên tai cậu:
“Ngủ ngon nhé, An An.”imgwebtruyen
Cre: @泊岸边537
Hình ảnh được trích từ Kịch truyền thanh – Có con chim Sơn Ca
Nguyên tác: Bạc Ngạn BiênTree: AAAAAAAAAAA xĩu ngang, đỡ trê dậy, trê vẫn còn thở, vẫn ăn được đường (~‾▿‾)~