Cổ Đại Khó Kiếm Cơm

Chương 111: Ngoại Truyện 4



Đường Thi là người ít nói, đã quen với việc im lặng.

Rất nhiều chuyện nàng cảm thấy không cần phải nói ra, chỉ cần biết trong lòng là được.

Như khi trước nàng yêu Bản Ngã Sơ Tâm vậy, chưa bao giờ nói lời yêu ra khỏi miệng, chỉ cảm thấy có lẽ hắn cũng đã biết tình yêu của nàng.

Một người cô đơn không cha mẹ từ nhỏ, mỗi khi được một chút quan tâm ấm áp từ người khác, cảm động là điều đương nhiên, sẽ nhớ mãi trong lòng, muốn báo đáp bằng cả tấm chân tình.

Trong lúc nàng bị thương, là Bản Ngã Sơ Tâm cứu nàng, chu đáo săn sóc từng bữa cơm, giấc ngủ, không phải thứ gì là hắn không tự tay đưa nàng. Tự nhiên, ánh mắt nàng đã chú ý lên người hắn.

Người ta thấy nàng luôn lạnh nhạt, nhưng không ai biết ngoài lớp vỏ bọc ấy lại là một trái tim nóng cháy khao khát yêu thương, một khi đã trả giá là hoàn toàn một tấm chân tình, không đường trở lại. Nếu không phải nóng rực, cuối cùng sẽ còn lại tro tàn.

Đường Thi đứng yên trong cơn mưa, im lặng khóc lên, nước mắt cùng nước mưa che hết tầm mắt, hết thảy mọi thứ chung quanh đều mơ hồ, giống như con đường tương lai của nàng, mờ mit không rõ.

Khi hắn ôm Phong Triền Nguyệt mà gọi Nguyệt Nhi, Đường Thi biết trong lòng mình đau đến mức nào. Khi hắn cả đêm không về nhà, trong lòng nàng cuồn cuộn cảm xúc, trái tim như bị tùng xẻo từng nhát.

Khi hắn đuổi theo Phong Triền Nguyệt mà đi, nàng cảm thấy tim mình đã chết.

Khi hắn ôm Phong Triền Nguyệt chạy đi, nàng đuổi theo mà tâm như tro tàn.

Tình cảm có nhiều bao nhiêu đi chăng nữa, cũng không chịu nổi một lần lại một lần phản bội. Tình yêu có say đắm đến đâu, giờ cũng đã không còn nữa.

Tình yêu, đã chết đi.

Một đôi tay mạnh mẽ ôm nàng vào trong lòng, Bản Ngã Sơ Tâm ôm chặt lấy Đường Thi, vùi đầu lên vai nàng, lên tiếng khóc lớn.

Đứa bé bị chết non kia không chỉ tra tấn Đường Thi, hắn cũng không ngừng bị dày vò. Đó là cốt nhục, máu mủ của hắn.

Nó chưa kịp lớn lên, chưa được nhìn đến thế giới này, thậm chí còn không thể nhìn thấy cha mẹ mình, vì sai lầm của hắn mà phải nói lời tạm biệt với thế gian, vội vàng rời đi thế giới này.

Mấy năm nay, hắn làm sao lại không hối hận đau khổ? Nhưng có đau khổ bao nhiêu nữa thì có tác dụng gì chứ? Đứa bé kia chính là lạch trời ngăn cách giữa hai người. Một sinh mệnh mất đi do sai lầm từ một phía, không thể được đến tha thứ.

Cơn mưa có thể rửa trôi tất cả bụi bặm, nhưng những sai lầm cùng tội ác ở nhân gian nên lấy gì để rửa sạch đây?

Trung Nhạc hình như đang vào mùa mưa, suốt ngày không phải trời đầy mây chính là mưa tầm tã, mặt trời đã lâu không xuất hiện.

Loại thời tiết này không hợp để lên đường, Thẩm Hi lại nhiệt tình giữ lại, cuối cùng Đường Thi đành ở lại, đợi Thẩm Hi sinh con xong mới chuẩn bị lên đường sau.

Nàng không đi, Bản Ngã Sơ Tâm tất nhiên cũng ở lại. Bản Ngã Nghênh rất vui sướng khi có cả cha lẫn mẹ ở bên, ngày ngày ríu rít bên người Bản Ngã Sơ Tâm, nhảy nhót hoạt bát như một chú chim nhỏ.

Bản Ngã Sơ Tâm hơn 40 mới được một mụn con trai, vốn đã cưng chiều con, nhưng trong việc luyện võ, hắn rèn Bản Ngã Nghênh rất nghiêm, thằng bé đã mất 2 năm, bây giờ Bản Ngã Sơ Tâm không muốn Bản Ngã Nghênh mất trụ cột võ thuật nữa.

Mà quan hệ giữa Bản Ngã Sơ Tâm cùng Đường Thi lại càng thêm khó nói. Đường Thi trước sau vẫn lạnh lùng, Bản Ngã Sơ Tâm thì giống như con mèo canh cá, rón rén ngồi cạnh nhưng không dám đưa tay ra, chỉ dám đứng xa xa nhìn nàng, không dám đến gần một bước. Giữa hai người như mọc lên một bức tường vô hình. Bên này là tĩnh mịch, bên kia là hối hận vô cùng.

Lần sinh này của Thẩm Hi rất khó, theo giờ sinh sản càng gần, bụng nàng càng thêm đau. Dù khi đang ăn ngủ hay hoạt động gì, bụng Thẩm Hi luôn đau lên từng cơn, nói đến là đến, không có quy luật gì. Hoắc Trung Khê vô cùng lo lắng, hắn đã mất nàng một lần, bây giờ lại càng thêm sợ, suốt ngày nhăn mày, vắt hết óc nghĩ cách bảo vệ thê tử.

Toàn bộ Thái y viện, phàm là thái y nào có danh tiếng tốt một chút đều bị điều hết lên Kiếm Thần sơn, các phụ khoa thánh thủ khắp cả nước cũng ngày đêm không ngừng được vời lên núi.

Ngay cả một số đạo sĩ, hòa thượng cũng bị hắn gọi lên Kiếm Thần sơn.

Nhưng mà, nhiều người như vậy, không ai có thể tìm ra nguyên nhân Thẩm Hi đau bụng. Tuy nhiều người cũng từng mang song thai, nhưng không ai lại bị đau như nàng. Hơn nữa cơn đau này chỉ ảnh hưởng đến người mẹ, hai đứa bé không có vấn đề gì, cũng chưa có dấu hiệu phải sinh.

Tất cả đại phu cùng các hòa thượng đạo sĩ cũng không nghĩ được đây là vì sao.

Rất nhanh, thời gian Thẩm Hi chuyển dạ đến rồi.

Dưới sự giúp đỡ của các bà mụ, đứa bé đầu tiên chào đời, nhưng đến đứa thứ hai, lại chậm chạp không có động tĩnh gì. Tất cả mọi người đều bó tay hết cách, mà Thẩm Hi đã kiệt sức.

Trước sinh tử của Thẩm Hi, Hoắc Trung Khê dần lấy lại bình tĩnh. Hắn nhớ đến Thẩm Hi từng nói qua phương pháp sinh mổ, nếu sinh không được, khiến hắn rạch bụng nàng ra, lấy đứa bé cùng cuống rốn ra rồi khâu lại, có lẽ sẽ không sao. Hắn cầm một con dao sắc ra, ngâm vào rượu mạnh để tiêu độc.

Đường Thi bỗng đưa tay cản lại hắn. Nàng sờ soạng trên bụng Thẩm Hi một lúc lâu, cuối cùng đè xuống một chỗ, cầm kim châm đâm xuống.

Thẩm Hi khổ sở hét lên một tiếng, đứa bé trong bụng rơi ra.

Hoắc Trung Khê vui mừng quá mà khóc.

Các bà mụ đỡ lấy đứa bé, kinh sợ: “Đường đại phu, cô đâm phải tay của đứa trẻ rồi.” Đường Thi bình tĩnh nói: “Không sao, qua hai ngày sẽ lành lại.”

Trong khi mọi người còn đang cảm thán vị nữ đại phu tuổi trẻ y thuật tinh diệu, một châm cứu hai mạng người, Đường Thi đã thu dọn đồ đạc, yên lặng rời đi Kiếm Thần sơn.

Trở lại Tầm Quân Sơn, Đường Thi đi tảo mộ cho sư phụ, sau đó trở lại chỗ ở cũ, tiếp tục xem bệnh bốc thuốc cho người dân chung quanh.

Trong sân hoa đào vẫn nở, người bệnh đến rồi lại đi, nhưng nàng vẫn không tìm lại được cảm giác an bình như trước. Lúc trước đây, chỉ cần hái được một cây thuốc quý hiếm nàng cũng vui mừng rất lâu, nhưng bây giờ nàng chỉ cảm thấy uể oải, làm gì cũng nhàm chán.

Tủ quần áo có quần áo của Bản Ngã Sơ Tâm, bên giường có đồ chơi của Bản Ngã Nghênh. Trong sân, có cái rìu Bản Ngã Sơ Tâm dùng để chẻ củi, góc sân còn đặt một cái ngựa gỗ mà Bản Ngã Nghênh thường cưỡi trên đó chơi. Trong tủ thuốc, mấy vị thuốc Bản Ngã Sơ Tâm xử lí qua vẫn đặt trong ngăn tủ, trong bếp, bát đũa nhỏ hồi trước Bản Ngã Nghênh mới tập ăn vẫn gác trong chạn.

Mỗi khi thấy những đồ đạc quen thuộc này, Đường Thi lại bâng khuâng nhớ lại những kỉ niệm cũ, khi đó Bản Ngã Nghênh nghịch ngợm gì, Bản Ngã Sơ Tâm nói gì với nàng...

Quá khứ càng tốt đẹp, hiện tại càng thêm thanh lãnh trầm tĩnh.

Đường Thi cảm thấy trong đời nàng không có khi nào lạnh lẽo trống vắng như bây giờ. Không giống nhau, tất cả mọi thứ đều không như trước nữa. Bản Ngã Sơ Tâm thay đổi cuộc sống của nàng, Bản Ngã Nghênh thay đổi tâm cảnh nàng. Có vướng bận, cuộc sống sẽ không bình tĩnh như trước nữa.

Đường Thi rất nhớ Bản Ngã Nghênh, con trai bảo bối nàng dã dưỡng dục 5 năm, từ lúc con trai chào đời đến bây giờ nàng chưa từng rời khỏi thằng bé lần nào, giờ đây không lúc nào Đường Thi lại nguôi nỗi nhớ con. Thằng bé có ăn uống tốt không, có khóc tìm nàng không, quần áo bẩn có ai thay cho không? Lỡ bị đau, bị ngã có ai dỗ dành bôi thuốc cho con không, buổi tối ngủ Tiểu Nghênh hay có thói đá chăn, liệu Bản Ngã Sơ Tâm có để ý mà đắp lại chăn cho thằng bé?

Tuy nàng biết Bản Ngã Sơ Tâm là cha Tiểu Nghênh, nhưng nàng vẫn không yên tâm, chỉ sợ hắn có sơ sót gì. thậm chí khi khám bệnh, Đường Thi vẫn không thể tập trung được, đây không phải là một chuyện tốt, nhưng nàng vẫn không thể cắt đứt dòng suy nghĩ.

Đến khi Bản Ngã Sơ Tâm dẫn Bản Ngã Nghênh đến nhà, Đường Thi kích động vô cùng, nàng ôm chặt lấy Bản Ngã Nghênh, vừa hôn má, hôn tóc thằng bé, lại xem xét con trai từ trên xuống dưới, xem thằng bé có bị gầy đi không, khiến Bản Ngã Nghênh khó được mà ngại ngùng đỏ mặt.

Để chào đón con trai trở về, Đường Thi xuống bếp nấu một bàn thức ăn thịnh soạn, học tập với Thẩm Hi khá lâu, giờ tay nghề của nàng cũng tiến bộ không ít. Mà Bản Ngã Sơ Tâm cũng giống như trước, xuống bếp giúp Đường Thi thêm củi, nhóm bếp.

Đường Thi không đuổi hắn đi, chỉ xem hắn như không tồn tại, trước sau không nói một lời. Bản Ngã Nghênh thì vui sướng chạy nhảy trong sân, chốc lát gọi mẫu thân, chốc sau lại gọi cha, cả sân ngập tràn tiếng vui cười của thằng bé.

Hàng xóm chung quanh thấy Bản Ngã Sơ Tâm cùng Bản Ngã Nghênh trở về, đều đi sang chào đón. Thấy hai phu thê người nhóm lửa người nấu cơm, đứa trẻ vui cười trong sân, mọi người đều hâm mộ vô cùng.

“Nhìn xem, Tiểu Thi đúng là tốt số, tướng công còn xuống bếp giúp nhpsm lửa kia, nam nhân tốt như vậy giờ đúng là khó tìm.”

“Đúng vậy, thẩm xem Tiểu Nghênh hoạt bát thế kia, vừa thấy đã biết được nuông chiều từ nhỏ, cha mẹ hòa thuận, con cái cũng khác hẳn.”

“Lại chả vậy, hồi nhỏ Tiểu Thi làm sao mà được như thế, cha mẹ mất sớm, khi đó Tiểu Thi mới đáng thương làm sao.”

“Tiểu Thi à, phải đối xử tốt với phu quân cháu nghe không, lão già nhà ta còn chưa bao giờ hộ ta cầm một cái bát kia kìa, ta xem phu quân cháu đúng là tử tế hiếm có đấy.”

...

Đường Thi yên lặng nghe, trong lòng chua xót, miệng đắng nghét mà không biết nói gì. Thấy nàng không nói, Bản Ngã Sơ Tâm đành đứng ra đáp lời, tiếp chuyện hàng xóm. Người ta quan tâm mới đi sang chào hỏi, không thể cứ đứng đó mà không nói gì được.

Đến tối, Đường Thi mang chăn màn sang căn phòng của sư phụ đã để trống từ lâu, Bản Ngã Sơ Tâm yên lặng đi theo nàng, thức thời mà vào ở phòng này.

Thời gian là thứ vô tình nhất, thương tâm, vui mừng... tất cả đều sẽ phai nhạt dần theo thời gian trôi. Ngày tháng của Đường Thi vẫn cứ bình thản như cũ.

Nàng xem bệnh bốc thuốc, Bản Ngã Sơ Tâm hái thuốc, đi nhập một số loại dược liệu hiếm, dạy con trai luyện võ, những lúc Đường Thi mệt, hắn cũng sẽ giúp nàng bốc thuốc ghi đơn, người ngoài nhìn vào sẽ thấy cuộc sống phu thê rất hòa thuận hạnh phúc. Nhưng đến tối, lớp mặt nạ hòa thuận này sẽ bóc ra, hai người ai về phòng nấy, không nói một lời.

Hai người cứ như vậy, sống cuộc sống phu thê trên danh nghĩa. Chỉ có Bản Ngã Nghênh là sung sướng nhất, có cha có mẹ, lại được cha là Võ thần huấn luyện, võ công tiến bộ rất nhanh.

Mỗi khi thấy con trai tươi cười hạnh phúc, hoạt bát nghịch ngợm như vậy, Đường Thi lại cảm thấy nàng cũng đã đủ hạnh phúc.

Hạnh phúc của con người có nhiều loại, cha mẹ, người yêu, bằng hữu, con cái...

Lúc thơ ấu, có cha mẹ là hạnh phúc. Lúc thiếu niên bồng bột, có bằng hữu hết lòng vì nhau cũng là hạnh phúc. Khi trưởng thành, có người yên tâm đầu ý hợp chính là hạnh phúc. Nhưng đến khi đã chững chạc, có con cái, đó cũng là một niềm hạnh phúc to lớn.

Đường Thi là một người đơn giản, nàng cảm thấy, hạnh phúc, chỉ có một loại cũng đủ rồi.

Năm thứ hai khi hai người ở riêng, Thẩm Hi cùng Hoắc Trung Khê mang bọn nhỏ đến thăm hai người.

Biết tình huống của hai phu thê, Thẩm Hi cười xấu xa hỏi: “Này, hay là sinh thêm một đứa đi, thấy đôi con gái sinh đôi nhà ta không? Ta cho nhà cô một đứa làm con dâu nhé, được không?”

Đường Thi nhàn nhạt nói: “Tỉ đừng tính nữa, mỗi khi nghĩ đến việc hắn đã ôm Phong Triền Nguyệt, ta chỉ cảm thấy chán ghét thôi.”

Thẩm Hi thấy các nam nhân không chú ý đến bên này, ghé vào tai nàng nhỏ giọng: “Đồ ngốc, cô định trừng phạt hắn hay là trừng phạt cô đây? Ta cũng không tin cô không nghĩ, cứ nhịn thế không tốt đâu. Hắn lại không thật sự kia gì với Phong Triền Nguyệt lần nào, thân mình vẫn luôn là của cô, làm gì mà không muốn? Nếu cô lười nhìn mặt hắn, lúc làm cứ lấy khăn che mặt hắn đi là được rồi.”

Thấy nàng càng nói càng quá đáng, Đường Thi đỏ bừng mặt, chỉ muốn che miệng Thẩm Hi lại. Thẩm Hi chỉ nói một lần rồi thôi, không hề đùa cợt nữa, trịnh trọng bảo: “Đường Thi, ngã xuống ở đâu thì đứng dậy ở đó. Nếu cô cứ nhớ đứa bé kia, không bằng lại có một đứa khác. Cùng lắm thì ta nhờ Danh Thập Tam, chiêu hồn giúp cô, có khi đứa bé kia lại có co hội đầu thai lại vào nhà cô thì sao? Nhưng mà tiền đề là cô phải có bầu đã chứ?”

Chiêu hồn gì thì Đường Thi không tin, nhưng nàng cũng biết Thẩm Hi muốn nàng cùng Bản Ngã Sơ Tâm hòa hợp. Ý tốt của Thẩm Hi Đường Thi đã biết, nhưng vết thương trong lòng nàng vẫn chưa thể lành được.

Mùa xuân năm sau cuộc sống vẫn như cũ.

Đường Thi đi hái thuốc, khi về mắc mưa, lúc về nhà liền sốt cao.

Bản Ngã Sơ Tâm dọn vào phòng Đường Thi, sợ nàng nửa đêm lên cơn sốt, vẫn chăm sóc nàng chu đáo như trước đây, bưng trà đổ nước, khiến Đường Thi nhớ lại khi trước hai người mới gặp, hắn cũng bận rộn trước sau như vậy, khiến nàng dần luân hãm.

Sau khi Đường Thi khỏi bệnh, Bản Ngã Sơ Tâm cũng không dọn ra nữa.

Năm sau, nữ nhi của hai người chào đời. Đứa nhỏ này vô cùng khiến cha mẹ phiền lòng, lại biết lăn lộn, mỗi ngày Đường Thi đều phải chăm con đến kiệt sức, nếu không phải Bản Ngã Sơ Tâm giúp đỡ, chắc nàng cũng mệt đến ngã xuống.

Đã phải chăm con, lại còn chữa bệnh, Đường Thi rốt cuộc không có thời gian suy nghĩ những chuyện khác, chuyện đau khổ trong quá khứ bị nàng quên đi dần.

Lại 2 năm sau, đứa bé thứ 3 của gia đình chào đời.

Con lớn nhất đã bước vào tuổi thiếu niên, đang lúc trưởng thành, đầy tự tin về bản thân, có thanh đao sứt trong tay đã nghĩ mình vô địch thiên hạ. Nữ nhi mới biết đi, cả ngày vịn đồ đạc mà chạy, ngã đến đầu sưng vù, con trai út thì mới chỉ ẵm ngửa, việc gì cũng đến tay cha mẹ... Đường Thi bận rộn túi bụi, mỗi ngày đều nhức mỏi cả người, Bản Ngã Sơ Tâm thương nàng, cố gắng san sẻ mọi việc, buổi tối dùng nội lực giúp nàng xoa bóp cơ bắp. Đường Thi biết hắn cũng mệt, nhưng vẫn cố gắng để nàng toải mái, trong lòng vui mừng lại ấm áp.

Hai phu thê Đường Thi cùng Bản Ngã Sơ Tâm như đôi chim giữ tổ, cực khổ chăm sóc ba đứa con, cuộc sống cứ trôi đi, tình yêu dù không như lúc đầu, nhưng đã chuyển dần thành tình thân.

Mỗi khi Bản Ngã Sơ Tâm ra ngoài có việc, Đường Thi cũng sẽ lo lắng không yên, ngày nào cũng ra cửa trông ngóng. Mà Đường Thi mải khám bệnh cho người ta, Bản Ngã Sơ Tâm sẽ săn sóc ra bảo các người bệnh chờ một chút, để Đường Thi được nghỉ ngơi.

Đường Thi biết Bản Ngã Sơ Tâm thượng võ, chưa bao giờ ngăn hắn đi giải quyết việc trong nước, hay đi thách đấu. Bản Ngã Sơ Tâm biết nàng thích y dược, cũng chưa từng nói nàng không cần vất vả, để hắn nuôi nàng. Phu thê chính là như vậy, chung sống dài lâu, dần thấu hiểu, nhường nhịn nhau, bao dung những khuyết điểm của nhau.

Thật vất vả bọn nhỏ đã trưởng thành, Đường Thi cùng Bản Ngã Sơ Tâm cũng tóc mai điểm bạc.

Con cái đều rời nhà đi lưu lạc, từng người có chí riêng, chỉ còn lại hai người ở lại ngôi nhà nhỏ.

Bản Ngã Sơ Tâm khi còn trẻ bị thương nhiều, trong người có nhiều bệnh ngầm, lúc về già thân thể không được tốt. May mắn Đường Thi là đại phu, bốc thuốc sắc thuốc cho hắn, nên Bản Ngã Sơ Tâm cũng không chịu khổ nhiều.

Vốn tưởng rằng Bản Ngã Sơ Tâm sức khỏe kém hơn sẽ rời nhân thế trước, không ngờ rằng Đường Thi lại là người rời đi nhân gian trước hắn.

Khi tạ thế, con cái không về kịp, người cùng nàng đi qua hết quãng đường chỉ có Bản Ngã Sơ Tâm. Cả đời này nàng từng yêu, từng hận, cuối cùng chỉ có hắn bồi bạn nàng. Đang khi hấp hối, Đường Thi nghe thấy Bản Ngã Sơ Tâm ghé vào tai nàng nói lớn: “Nàng đợi ta mấy ngày, hai ta cùng đi.”

Lúc con cháu gấp gáp trở lại chịu tang Đường Thi, đã phát hiện Bản Ngã Sơ Tâm ăn mặc chỉnh tề bên người Đường Thi, tâm mạch đã đứt, nụ cười dần biến mất trên khuôn mặt.

HẾT

Khi edit đến đoạn trên, t đã khóc. Ngta nói Nghĩa vợ chồng không sai, có lẽ tình yêu không phải tất cả, thân tình đôi khi bền lâu hơn. Nhiều cặp vợ chồng quen nhau nhờ mai mối mà vẫn hạnh phúc hơn các cặp yêu nhau. Có lẽ đây là kết cục tốt nhất dành cho Đường Thi cùng Bản Ngã Sơ Tâm rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.