Cổ Đại Khó Kiếm Cơm

Chương 17



Trong nháy mắt, mùa đông đi qua, ngày xuân đến dần, thời tiết ngày càng ấm áp. Thời gian đi qua, Thẩm Hi bận rộn với sự nghiệp làm đậu, đã bước vào tháng ba. Ngày xuân tháng ba, vạn vật hồi sinh, đất hoang ngoài trấn mọc đầy cỏ nhỏ cùng rau dại, khắp nơi một màu xanh mơn mởn.

Lúc nhàn hạ, Thúy Cô sẽ đến rủ Thẩm Hi mang rổ cùng đi hái rau dại. Thời đại này không có thuốc trừ sâu thuốc diệt cỏ, nơi nơi đầu có rau dại, hơn nữa không có phân bón hay phân hóa học, hương vị rau rất tốt, không kể là làm rau trộn, sủi cảo hay xào lên đều ngon. Thêm nữa đi lại trong không gian đất thời khoáng đạt, hòa nhập với thiên nhiên khiến con người cảm thấy rộng rãi thư giãn cả tâm hồn lẫn thể xác, Thẩm Hi rất nhanh đã thích việc này, lâu lâu đi hái rau dại với Thúy Cô, cảm tình ngày càng tốt.

Hôm nay Thúy Cô cầm một cái chậu đến tìm nàng, trong chậu là một bánh trắng trắng tròn tròn, Thẩm Hi hỏi nàng: “Đây là cái gì thế?” Thúy Cô theo Thẩm Hi vào phòng, đặt chậu lên bàn, mới nói: “Cái này là men dấm, hôm nay nhà ta làm mẻ mới, nên cái này là cũ, không cần đến nữa, ngươi muốn không?”

Thẩm Hi giật mình: “Nhà ngươi tự làm được giấm chua?” Thúy Cô bật cười: “Ngươi còn ngạc nhiên, ta biết nhà ngươi phải mua giấm cũng vậy đấy. Nhà ai mà chả tự làm giấm, có mỗi nhà ngươi lắm tiền, ngày ngày đi tạp hóa mua dấm.”

Kiếp trước Thẩm Hi toàn mua giấm ngoài siêu thị, thời đó làm gì còn ai tự làm giấm trong nhà, những thứ này người thường không ai biết làm. Trước đây nàng cảm giác mình có được kiến thức trên dưới mấy ngàn năm rất có ưu thế, giờ mới hiểu được người phụ nữ nội trợ cổ đại mới là vạn năng, người phụ nữ thế kỉ 21 xuyên đến nơi đây chỉ thành một sâu gạo mà thôi.

Nàng nghĩ như vậy, trả lời Thúy Cô: “Đây không phải là do ta không biết làm sao. Vậy cho ta xin cái men giấm này nhé, còn phải nhờ Thúy Cô tẩu dạy dạy ta cách làm giấm mới được.” Thúy Cô lườm Thẩm Hi một cái: “Nhìn ngươi mặt ngoài đoan trang mà toàn không đứng đắn, Thúy Cô thì Thúy Cô đi, còn thêm chữ tẩu vào làm gì? Làm giấm rất dễ, trước hết ta nói nguyên liệu, ngươi cứ chuẩn bị đầy đủ rồi làm theo ta bảo là được.” Thẩm Hi vội đồng ý: “Được rồi ngươi nói đi, ta nghe.”

Thúy Cô nói: “Một cân rượu một cân đường, mua về xong thêm mười cân nước, khuấy đều lên rồi để men giấm vào, hũ giấm đặt vào chỗ râm không bị nắng chiếu là được, còn nữa, hũ giấm phải rửa sạch sẽ, không được dính dầu, có nắp đậy kín, ủ khoảng một hai tháng là thành.” Thẩm Hi nghe xong kinh ngac: “Dễ như vậy thôi sao?” Thúy Cô cười: “Đó, có thế thôi mà ngươi tưởng khó lắm hay sao mà không hỏi, phí một đống tiền.”

Thẩm Hi buồn bực, mấy tháng nay dấm tăng giá, nàng toàn phải dùng tiết kiệm, thì ra toàn phí công. Trước khi đi Thúy Cô còn nhắc: “Đúng rồi, mấy hôm nữa nhà ta làm tương đậu với nước tương, nếu ngươi muốn làm thì đưa mấy cân đậu đến nhà ta, ta với bà bà giúp ngươi làm một thể.” Không thể nào? Cả tương đậu với nước tương đều có thể tự làm được? Thẩm Hi có chút hoang mang, bị đả kích không nhẹ.

Nàng buồn bực đi đến cửa hàng tạp hóa mua một cái chum nhỏ, một cân rược với đường, xách cái chum về nhà rửa sạch, khuấy nước, đường với rượu rồi rót vào chum, bỏ men giấm vào, lại đậy nắp, phong kín rồi bỏ vào một góc trong bếp, đợi lên men.

Mấy ngày sau, thời tiết ấm dần lên, Thúy Cô đến tìm Thẩm Hi, nói bà bà sắp làm tương. Thẩm Hi xách lên mười cân đỗ tương, đi nhà Thúy Cô xem cách làm tương. Làm tương khá dễ, chỉ cần rang vàng đỗ tương, xay cho vỡ ra rồi sàng bỏ vỏ, đổ vào trong nồi nấu lên, cho muối vào, trộn đều rồi cho vào chum ủ là xong. Nếu muốn tương lên men nhanh hơn thì cho thêm bột ngô nấu chín hoặc bánh bao đã phơi khô, nghìên thành bột bỏ vào cùng rồi trộn đều là được. Chum tương làm xong để phơi nắng dăm ba ngày là có thể ăn. Đến khi tương đã lên men tốt rồi thì để vào chỗ râm mát là được, có thể ăn được cả năm.

Còn làm nước tương thì khó hơn, cũng làm lâu hơn, mấy ngày mới xong. Cả quá trình Thẩm Hi nhìn rồi học hỏi cách làm, nhớ được đại khái các bước, nhưng làm nước tương cần có đỗ tương đã lên men, sau đó phơi nắng, phơi rồi cất, cất xong lại phơi, đợi đến lúc có nước tương cũng cần đến ba tháng. Tất nhiên nàng không thể lúc nào cũng sang nhà Thúy Cô nhìn được, nên giúp họ làm xong mấy bước nấu đỗ rồi ủ xong liền trở về, tiếp tục chuyện làm ăn, chỉ cần đợi đến ba tháng sau lấy nước tương là được.

Mới đến cổ đại chưa tròn một năm, Thẩm Hi nhẩm nhẩm mình học đưọc không ít đồ, kéo tơ dệt vải, làm quần áo, giờ còn thêm cả dấm chua, nước tương, đang hướng dần tới phụ nữ lao động cổ đại mà phát triển. Nếu trước đây có ai nói nàng biết làm nhiều thứ như vậy chính bản thân nàng còn cảm thấy khó tin, giờ nhìn lại Thẩm Hi cũng cảm thấy khá tự hào.

Xuân về hoa nở, đến tháng tư trời đã ấm áp, đặc biệt là buổi trưa, ánh mặt trời chiếu lên người rất thoải mái dễ chịu. Vì thế Thẩm Hi để một cái ghế sẵn trong sân, đến lúc đi bán hàng về sẽ dắt Người mù đi ra sân một lát, cho hắn sưởi nắng. Đề hắn ngồi ở kia, nàng mới quay vào bếp làm cơm, cơm nước xong hai người đi ngủ trưa một lát, sau đó nàng lại dắt hắn ra sân ngồi, Thẩm Hi cuốc lại mảnh sân, định mở một mảnh vườn trồng chút rau dưa theo mùa.

Sân nhà Thẩm Hi không rộng lắm, chỉ bằng gấp đôi nền nhà, trong sân còn có một cái giếng, nhưng nếu muốn trồng mấy luống rau cũng đủ. Nàng không biết cây nào trồng mùa nào, nên mỗi sáng ra chợ liền chú ý nhìn xem ai đang bán giống rau gi thì mua cây đó, cách trồng thế nào, tưới nước ra sao... Thẩm Hi đều hỏi người bán kĩ càng.

Theo gợi ý của mấy người bán cay giống, Thẩm Hi trồng hành, dưa chuột, đậu đũa, cà, thêm một mảnh rau hẹ. Nàng chăm bón khá tỉ mỉ nên rau khá tốt, không ít cây đã mọc thêm chồi mới, xòe ra những chiếc lá xanh non nớt. Lúc nhàn rỗi Thẩm Hi cũng sẽ nhấc một cái ghế ra ngồi cạnh Người mù, hai người cùng nhau phơi nắng, về sau nàng thấy ghế hơi bất tiện, không thể ngả lưng bèn chạy tới chỗ người thợ mộc nhờ hắn làm cái ghế dài. Sau đo nàng lấy giá hai lượng bạc với một cái ghế bán lại quyền chế tác ghế nằm cho thợ mộc. Chiếc xe cút kít lần trước vì dùng ít sức, tiện lợi mà bán rất chạy, người thợ một kiếm được một số tiền lớn, mà những người bày quán bán hàng đều có một cái xe nên người thợ mộc hết sức hoan nghênh Thẩm Hi đến làm khách, những đồ Thẩm Hi đặt làm đều sẽ mua đứt lại. Giờ hắn đã quen với từ “bán đứt” của Thẩm Hi, còn biết dùng lại.

Có ghế nằm, Người mù càng thích nằm ở ngoài sân phơi nắng, mặc kệ ánh mặt trời nướng khuôn mặt tái nhợt của hắn thành cục than. Nhưng dù sao phơi nắng cũng tốt hơn nằm trong phòng, hắn giờ đây không chỉ ngơ ngác ngồi cả ngày mà có lúc sẽ đứng lên mò mẫm đi một hai vòng quanh sân. Ánh mặt trời ngày xuân không chỉ hòa tan tuyết đọng mà tựa hồ nét lạnh lùng trong lòng Người mù cũng bớt đi một chút, lúc đối mặt Thẩm Hi biểu cảm của hắn không phải là ngơ ngác lạnh lùng nữa mà sẽ ngẫu nhiên bày ra sắc mặt khác.

Hôm nay Thẩm Hi bán hàng trở về, đã thấy Người mù đang nằm phơi nắng, nàng cất xe, đi rửa tay rồi mới cầm một gói điểm tâm đến ngồi cạnh hắn. “Ta mới mua lương cao, ngươi thử xem, ăn ngon không?” – Thẩm Hi cầm một bánh lương cao mềm mềm lạnh lạnh đặt bên mép hắn. Người mù hé miệng ăn một cái, khẽ gật đầu, ra hiệu ăn ngon. Nàng nhìn hắn đang nằm thoải mái thích ý, tròng mắt xoay tròn, khuôn mặt đầy ý cười xấu xa.

Thẩm Hi ngậm một cái lương cao, cúi người xuống đè lên người hắn, đưa lương cao mớm vào miệng Người mù. Mà có lẽ Người mù đã quen với mấy trò đùa của nàng, sắc mặt như thường mà ăn miếng lương cao. Thấy mình đùa giỡn không thành, Thẩm Hi hơi thất vọng, nàng lại ngậm lấy một cái, tiếp tục trêu chọc. Người mù vẫn ăn tiếp như thường, nhưng lần này hắn ăn nhanh hơn, Thẩm Hi chưa ngẩng đầu lên hắn đã nuốt xong miếng bánh, sau đó vươn tay kéo lại nàng, ôm sát vào người mình, chuẩn xác mà hôn lên miệng Thẩm Hi.

Thẩm Hi kinh ngạc, mắt mở tròn xoe, không thể ngờ được Người mù lại chủ động. Đợi đến lúc nàng hồi thần định tiếp nhận cái hôn không dễ dàng này thì hắn đã buông tay ra, nằm lại trên ghế, nhìn dáng vẻ lười biếng kia tựa hồ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Thẩm Hi bật ra một tiếng hoan hô, nằm nhoài vào lồng ngực Người mù: “Wow! Người mù, ngươi thế mà hôn ta!”, nàng mỉm cười không dứt: “Thân ái, đến đây, để tỉ dạy cho ngươi biết thế nào là hôn môi thực sự, đến đây nào, đây mới là cách hôn sâu kiểu Pháp tiêu chuẩn...”

Thanh âm còn lại bị nuốt vào giữa bốn cánh môi...

Mùa xuân mang đi rét lạnh, mọi người rũ bỏ những chiếc áo bông dày cộp nặng nề, Thẩm Hi và Người mù đều đã thay áo bông thành áo kép. Tết Đoan ngọ đã tới.

Ở thời đại thiếu thốn phương tiện giải trí thì cuộc đua thuyền rồng trong tết Đoan ngọ không thể nghi ngờ đã nhấc lên một đợt sóng giữa cuộc sống bình lặng của người trong trấn. Thẩm Hi không có hứng thú xem đua thuyền, nàng vẫn thích ăn bánh tống tử ngọt ngào mềm mại hơn. Nàng thích ăn bánh tống tử, nhất là tống tử thuần gạo nếp mà mẹ nàng gói, nhưng sau khi mẹ nàng qua đời đã không có ai gói bánh cho nàng ăn nữa. Về sau nàng cũng từng thử gói, nhưng nhìn lại có mỗi một mình lại không muốn làm nữa, chỉ đi siêu thị mua mấy chùm bánh là xong.

Năm nay có Người mù, có nhà, Thẩm Hi đã sơm mua gạo nếp, định gói bánh. Trừ tống tử gạo nếp ra nàng còn định gói thêm nhân đậu và nhân mặn.

Đến ngày Đoan ngọ, Thẩm Hi mới từ quán trở về, còn chưa ngồi ổn đã thấy người tới gõ cửa, nàng đi ra mở cửa, là Lâm chưởng quỹ của Phúc Thụy Tường lâu rồi không gặp. Lâm chưởng quỹ mới đến đã hành lễ: “Thẩm phu nhân, hơn nửa năm không gặp, ngài có còn nhớ Lâm mỗ?” Thẩm Hi vội vàng đáp lễ: “Lâm chưởng quỹ nói đùa, ngài là thần tài của tiểu phụ nhân, tiểu phụ nhân làm sao dám quên.” Hành lễ xong, nàng vội mời Lâm chưởng quỹ vào nhà.

Căn nhà sạch sẽ, nhưng gian nhà không lớn, đồ dùng cũng không nhiều lắm, có thể thấy cuộc sống của Thẩm phu nhân khá túng quẫn, xem ra chuyện mình tính toán có thể làm được. Lâm chưởng quỹ nghĩ thầm, mặt ngoài vẫn thản nhiên, ánh mắt hắn quét qua Người mù đang ngồi trên kháng, có chút bất ngờ nhưng vốn thông minh, ông không hỏi nhiều, đưa mắt dời đi. Thẩm Hi cười giới thiệu: “Lâm chưởng quỹ, đây là tướng công nhà ta, hắn có tàn tật, không thể đáp lễ, mong ngài chớ trách.” Lâm chưởng quỹ nhìn mảnh vải trên mặt Người mù, đã biết nam nhân này bị mù, vội vàng đáp: “Không có gì không có gì.”

Thẩm Hi khách khí nói: “Lâm chưởng quỹ xin mời ngồi, ta đi nấu nước pha trà, có khách đến nhà mà chén trà cũng không có, thật đáng chê trách.” Nàng cũng chỉ nói khách khí, nơi này không có phích nước, muốn pha trà cũng chỉ đành xuống bếp đun nước, đun nước rồi pha trà xong ít nhất cũng qua nửa giờ, nàng không muốn vì một li trà mà phí công như vậy.

Lâm chưởng quỹ quả nhiên nhanh nhạy, nghe ra ẩn ý của Thẩm Hi, vội nói: “Lâm mỗ không khát, thẩm phu nhân không cần vất vả. Hôm nay Lâm mỗ tới đây là có chuyện quan trọng cần thương lượng.”

“Lâm chưởng quỹ mời ngồi.” Đưa Lâm chưởng quỹ đến chiếc ghế duy nhất trong nhà, Thẩm Hi mới ngồi xuống bên kháng. Lâm chưởng quỹ có lẽ đang do dự không biết mở lời ra sao, bên này Thẩm Hi đã mở miệng: “Mấy hôm trước ta đi Phúc Thụy Tường mua chút điểm tâm, nghe tiểu nhị nói ngài được thăng chức, ta còn chưa được chúc mừng ngài đâu.” Lâm chưởng quỹ là người làm ăn, tất nhiên cũng không muốn nghe nói quá nhiều lời văn nhã, nghe Thẩm Hi nói vậy cũng thấy bắt chuyện dễ hơn: “Đúng là lúc trước tết Lâm mỗ có được Đông gia (nhà chủ) điều đi cửa tiệm nơi kinh thành làm chưởng quỹ, việc này toàn nhờ sự giúp đỡ của Thẩm phu nhân, Lâm mỗ không dám quên lòng tốt của phu nhân, vốn lúc năm mới định tặng chút lễ nhưng kinh thành xa xôi, Lâm mỗ chỉ đành thôi. Lần này Lâm mỗ đến tuần điếm, nếu không đến thăm phu nhân thì đúng là quá thất lễ.”

Thẩm Hi nói: “Lâm chưởng quỹ ngài quá khiêm tốn, chúng ta lúc trước là giao dịch mua bán, ngài cho ta không ít bạc, chúng ta khi đó đã tiền trao cháo múc, ta cũng không dám quên.” Thấy Thẩm Hi không lấy ân mà làm, Lâm chưởng quỹ càng thêm coi trọng nàng: “Năm ngoái phu nhân nghĩ cách giúp Lâm mỗ, may mắn được Đông gia coi trọng, Phúc Thụy Tường có thêm túi giấy cùng bánh ngọt mà lợi nhuận tăng nhiều, Lâm mỗ cũng được đông gia cất nhắc. Những chủ ý kia rất tốt, đông gia nói Lâm mỗ đưa ít bạc, những ý kiến kia phải đáng giá ngàn lượng cũng không đắt. Phu nhân cũng thấy được, tiêu chí của Phúc Thụy Tường chúng ta là bức tranh mà ngài vẽ, vậy nên lần này ta đem thêm cả nhuận bút tới cho ngài.” Nói xong, ông đã lấy từ tay áo ra mấy tấm ngân phiếu đặt lên bàn. Thẩm Hi nhìn qua, mơ hồ thấy trên đó viết ‘hai trăm lượng’.

Đặt tấm ngân phiếu này xuống, Lâm chưởng quỹ lại lấy thêm ra một tấm ngân phiếu nữa, lần này là một trăm lượng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.