Cổ Đại Khó Kiếm Cơm

Chương 56



Nhìn qua cánh rừng mênh mông trước mắt, Thẩm Hi ngơ ngác quay đầu lại nghiến từng chữ hỏi Hoắc Trung Khê: “Tướng – công – thân – ái, phiền ngươi nói cho ta biết, chúng ta tới rừng rậm làm cái gì vậy? Đây là chỗ hoa đào nở rộ sao? Hay là nơi mà ngươi sinh ra và lớn lên?”

“Lớn lên.” Hoắc Trung Khê trả lời rất ngắn gọn, “Ta lớn lên ở chỗ này.” Sau đó hắn bế Hoắc Hiệp lên, né tránh Omega beam của Thẩm Hi mà dỗ dành con trai: “Con trai, cha sẽ dạy con cầm kiếm chém lợn rừng, đâm hổ, chọc thỏ hoang, chém hồ ly, được không?” Hoắc Hiệp ngồi trong lòng cha, khuôn mặt vui vẻ trái ngược với nét u oán trên mặt nương mình, cười đến vui sướng.

Thẩm Hi bất mãn với việc con trai tạo phản, đưa tay lên véo nhẹ má thằng bé, khuôn mặt nhỏ của Hoắc Hiệp xẹp xuống, bĩu môi, tội nghiệp hướng về phía Hoắc Trung Khê: “Cha...”

Hoắc Trung Khê nhìn nương tử đang tỏa khí đen khắp người, xoay người nhỏ giọng dỗ con: “Con trai, nam tử hán đại trượng phu phải co được giãn được, chúng ta không cần chấp nhặt với nữ nhân.” Nói xong, eo hắn bị véo một cái, Hoắc Trung Khê nhếch miệng, chịu đau giữ nụ cười trên môi nói tiếp: “Không chỉ là phải biết thức thời, còn cần phải nhịn được đau khổ.” Hoắc Hiệp nghe vậy, dù vẫn còn ngơ ngác không hiểu gì nhưng vẫn trịnh trọng gật đầu.

Thẩm Hi thở dài, bất đắc dĩ hỏi hắn: “Ngươi không đùa ta đấy chứ?” Hoắc Trung Khê mỉm cười đáp: “Ta thực sự lớn lên ở chỗ này, sư phụ ta cũng chô ở đó.”

Thẩm Hi buồn bực, mới được một số tiền lớn còn chưa tiêu đồng nào đã phải đi vào trong cánh rừng rậm nguyên thủy này, chẳng phải là cầm bát vàng ăn xin sao? May mắn là cạnh nơi này còn có một thôn trấn nhỏ, tuy rằng không quá phồn hoa nhưng cuộc sống phú hộ hô nô gọi tì vẫn có thể làm được. Nàng không phải thiếu nữ mười mấy tuổi để có thể tùy hứng giận dỗi nên nhanh chóng chấp nhận sự thật. Dù sao cuộc sống ở đây dẫu có khó khăn nhưng không thể so với hồi bạo loạn ở Tây Cốc trấn, huống chi bây giờ bên nàng còn có người nam nhân này, cho dù cuộc sống có gian khổ bao nhiêu nàng vẫn vui lòng.

Nghĩ đến đây, cái tay đang véo eo Hoắc Trung Khê chuyển thành vuốt ve, sau đó biến thành trêu chọc, một tay nàng du di trên người hắn vừa nhéo vừa xoa, giọng nói trầm bổng du dương: “Tướng công, ta rất tò mò về chỗ ngươi... lớn... lên đấy.” Đây không phải là ám hiệu quá bí ẩn, Hoắc Trung Khê tất nhiên hiểu nàng nói gì, dù sao qua quãng thời gian chung sống với nàng hắn đã quen thuộc sự trêu chọc của nàng, coi đây là một loại chi tiết thú vị trong cuộc sống phu thê, vẫn rất thích thú.

Hoắc Trung Khê liếc con trai một cái, len lén vươn tay cầm lấy cái tay đang đốt lửa của Thẩm Hi, nắm mạnh đến khi nàng hơi đau mới bỏ ra. Tuy bị hắn cảnh cáo nhưng Thẩm Hi không quan tâm, nàng nhân phía sau lưng không bị Hoắc Hiệp nhìn thấy, nâng tay Hoắc Trung Khê lên cắn nhẹ lên bàn tay hắn, lấy răng mài mài rồi nhanh chóng buông ra. Hoắc Trung Khê bị nàng trêu chọc, bất đắc dĩ quay đầu lại, ghé vào tai nàng nói nhỏ: “Con trai đang ở đây, ngươi bớt trêu chọc ta đi...”

Thấy tướng công đại nhân khó xử, Thẩm Hi lúc này mới tâm tình thoải mái, báo xong mối thù hắn dẫn nàng tới nơi khỉ ho cò gáy này.

Chỗ họ dừng lại là một trấn nhỏ bên cạnh rừng rậm, Hoắc Trung Khê tựa hồ rất quen thuộc với nơi này, đánh xe thẳng tới trước cửa một tửu điếm nhỏ, buộc cương ngựa lên cây cột trước cửa rồi gọi lớn: “Mạc lão bá, Mạc lão bá!”

Hắn mới gọi hai tiếng, một lão nhân gia khoảng 6 70 tuổi từ trong nhà chạy ra, hai tay ướt đẫm, vừa chạy tới vừa lớn giọng: “Tiểu Hoắc đã trở về rồi à? Có phải Tiểu Hoắc đấy không?” Hoắc Trung Khê tiến lên đón ông, ôm chầm lấy đôi vai gầy gò của lão nhân gia, kích động nói: “Mạc lão bá, ta đây, ta đã về rồi.”

Mạc lão bá nhìn kĩ người hắn từ đầu đến chân, đột nhiên giơ ngón tay cái lên nói: “Tiểu Hoắc, ta đã nghe nói về chuyện của ngươi rồi, rất tốt, không khiến sư phụ ngươi mất mặt.” Ông lại thoáng nhìn qua Thẩm Hi với Hoắc Hiệp đang đứng sau lưng hắn, không khỏi nghi hoặc: “Đây là nương tử với con trai ngươi à?” Hoắc Trung Khê vội dắt hai người tiến lên giới thiệu với ông: “Mạc lão bá, đây là nương tử của ta, Thẩm Hi và con trai ta, Hoắc Hiệp.”

Ông nhìn nhìn hai mẹ con Thẩm Hi một hồi lâu, đột nhiên thu lại nụ cười, đanh mặt lại như giận dữ, nghiêm nghị nói với Hoắc Trung Khê: “Tiểu Hoắc, đây thực sự là thê tử với con trai ngươi? Ta nhìn ngươi từ nhỏ lớn lên, vẫn luôn cho rằng ngươi là người có tình có nghĩa, không ngờ thê tử kết tóc của ngươi thi cốt chưa lạnh mà ngươi đã có nữ nhân khác, đứa nhỏ này ít nhất đã được hai ba tuổi rồi đúng không? Ta không oan uống ngươi chứ? Chỉ đáng thương người nữ nhân chôn thây trong thành trấn kia, bị ngươi phụ bạc một tấm lòng. Ngươi mau dẫn nàng ta đi đi, đừng đứng đây làm dơ bẩn mảnh đất này.”

Thẩm Hi được một người không quen biết bất bình thay cho nàng, không khỏi sinh hảo cảm với ông lão trước mặt, tuy rằng lúc nãy ông ấy mới hung hăng trừng nàng một cái.

Hoắc Trung Khê vội vàng giải thích: “Mạc lão bá, nương tử của ta vẫn luôn là nàng ấy, không có người khác.”

Thẩm Hi cũng đi lên giải thích: “Đa tạ lão bá bênh vực cho Thẩm Hi, nhưng đúng là ngài đã oan uổng tướng công rồi. Khi đó ta được người ta báo tin trong trấn sẽ có ôn dịch nên ta đã rời khỏi trấn, mấy năm nay luôn lánh ở một chỗ làng chài nhỏ, nửa tháng trước tướng công mới tìm được mẹ con bọn ta.” Nghe nàng nói vậy, Mạc lão bá mới nở nụ cười, ông đáp lại: “Ta đã nói rồi mà, Tiểu Hoắc không phải loại người như thế. Cháu dâu, lão bất tử ta đây còn phải đa tạ ngươi nhiều, đa tạ ngươi đã cứu Tiểu Hoắc, nếu không có ngươi, Trung Nhạc quốc có lẽ đã bị diệt, ngươi đúng là đã cứu cả đất nước này.” Nói xong, ông trịnh trọng cúi đầu hành lễ với Thẩm Hi một cái.

Thẩm Hi vội tránh sang một bên, hoảng loạn nâng ông dậy: “Mạc lão bá, ngài mau đứng lên đi, ngài đừng nói như vậy, khi ta gặp được hắn thì thương thế của hắn đã mau khỏi rồi, thực ra ta không được cứu hắn đâu.” Không chỉ có không cứu, nguyên chủ của thân thể này còn hạ độc Hoắc Trung Khê, khiến hắn thành người mù. Cái lễ này của ông lão nàng nhận không nổi.

Lão nhân vẫn trịnh trọng nói: “Cháu dâu ngươi yên tâm đi, Tiểu Hoắc là người đáng tin cậy, ngươi cứ yên tâm chung sống qua ngày với nó. Nếu nó có chọc ngươi tức giận, ngươi cứ việc nói cho ta, ta thay mặt sư phụ đã mất của nó dạy dỗ nó cho ngươi hết giận.” Thẩm Hi vội nói: “Không dám nhận, không dám.”

Mạc lão bá dẫn cả nhà Hoắc Trung Khê vào trong cửa hàng, tự mình xuống bếp xào mấy món thức ănnguyên liệu nấu ăn toàn là đặc sản trong núi, khiến cả nhà Thẩm Hi cuối cùng cũng được ăn một bữa ra trò sau những ngày lắc lư trên xe ngựa.

Ăn cơm xong, cả nhà Thẩm Hi nghỉ luôn trong cửa hàng, tuy tửu điếm nhỏ nhưng cũng có mấy căn phòng cho khách nghỉ trọ, Hoắc Hiệp đi xe mệt nên ngủ sớm, vợ chồng Thẩm Hi cũng tắm rửa sạch sẽ một thân bụi trần rồi lên giường nằm. Thẩm Hi đã mệt sắp chết rồi, nằm trên giường mơ màng hỏi Hoắc Trung Khê: “Chúng ta về sau sẽ ở lại nơi này sao?”

Hoắc Trung Khê cầm lấy khăn vải nhẹ nhàng lau tóc cho nàng, khẽ nói: “Có thể sẽ ở lại trong rừng rậm một thời gian, ta định dạy con trai luyện kiếm, chỗ đó ít người lui tới, thằng bé sẽ không bị phân tâm.”

Trong rừng rậm?

Thẩm Hi mở mắt ra nhìn người nam nhân trước mắt, luôn nỗ lực muốn làm người chồng, người cha tốt, thấp giọng nói: “Chỉ cần ngươi ở đây, đi nơi nào cũng được.” Hoắc Trung Khê chậm rãi nở nụ cười, nghiêng người sang ấn một nụ hôn lên môi Thẩm Hi.

Qua nửa đêm, Thẩm Hi đang ngủ say phảng phất nghe được tiếng phu quân đang gọi mình. Nàng mở đôi mắt nhập nhèm ra nhìn, thấy khuôn mặt mơ hồ của Hoắc Trung Khê nhưng không tỉnh được, lại ngủ thiếp đi. Hoắc Trung Khê thấy nàng không tỉnh, đành mặc thêm quần áo giúp nàng. Hắn lấy một cái gùi đặt Hoắc Hiệp đang ngủ say vào trong đó, đắp một cái chăn mỏng lên trên rồi quay sang cầm một cái chăn khác bọc lấy Thẩm Hi, cứ như vậy mà bồng bế vợ con ra cửa.

Ngoài cửa bầu trời tối đen như mực, chỉ có mấy ngôi sao đang lóe sáng. Dưới bầu trời đêm, Mạc lão bá cầm một cái đèn lồng đứng ngoài cửa tiễn hắn: “Tiểu Hoắc, đi đường cẩn thận, thấy được thú dữ thì cố gắng tránh đi, ngàn vạn đừng trực tiếp xông ra, ngươi phải chiếu cố nương tử với con trai mình nữa.” Hoắc Trung Khê gật đầu với ông: “Ta biết mà. Mạc lão bá, trong khoảng thời gian sau này chắc ta không đến đây, nếu có chuyện gì thì ngài tìm người đi gọi ta là được. Mấy ngày nữa có lẽ Khánh Đào sẽ đến đây, ngài nói với hắn mang thêm đồ đến.”

Mạc lão bá đáp: “Ngươi yên tâm đi, việc này lão đầu ta đã làm cả đời rồi, nhắm mắt lại cũng làm xong. Thời gian không còn sớm nữa, ngươi mau đi đi, mấy ngày đi đường không dễ dàng, ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt, đừng nóng vội.” Hoắc Trung Khê gật đầu, tạm biệt ông rồi đề khí, đi nhanh tới cánh rừng, thoáng cái đã ẩn hiện trên những ngọn cây trong rừng.

Trong giấc ngủ, Thẩm Hi bị xóc nảy đến tỉnh lại, mới mở mắt ra đã thấy mình đang cách xa mặt đất đến chục mét cao, sợ đến thét lên, giọng hét cao vút chói tai làm Hoắc Hiệp đang ngủ say sưa cũng ngọ nguậy tỉnh lại. Đáng khen là con trai của Kiếm Thần nê gan cũng lớn, khi thằng bé đẩy tấm chăn trên đầu ra, ngoi đầu khỏi gùi mà nhìn nhìn xung quanh, nhìn thấy khung cảnh xung quanh trôi đi vùn vụt không chỉ sợ mà còn vui sướng đến hô lên, vỗ tay cười vui vẻ, thanh âm giòn tan bay lên giữa cánh rừng. Cuối cùng Hoắc Trung Khê với Thẩm Hi bảo nó nằm yên trong gùi, Hoắc Hiệp mới ngoan ngoãn chút, không thì có lẽ thằng bé đã nhảy ra khỏi cái gùi mà bay lượn cùng cha nó rồi.

Bây giờ là cuối hè đầu thu, gió buổi sớm mang theo chút hơi lạnh, lá vàng rụng xuống, huống chi bây giờ đang ở chỗ cao, khinh công của Hoắc Trung Khê rất nhanh nên ngọn gió phả vào mặt rét buốt, đâm vào da đau nhức. Thẩm Hi mới lộ đầu từ chăn bông ra đã bị gió thổi đầy miệng, vừa rét vừa đau, bất đắc dĩ, nàng đành lùi lại vào chăn rồi hé chăn ra một khe nhỏ đủ để nhìn ra ngoài. Hoắc Trung Khê bế nàng với tư thế bế công chúa nên Thẩm Hi chỉ có thể nhìn thấy từ lồng ngực đến cằm hắn cùng với bầu trời bao la xanh thẳm. Trên trời không có gì để nhìn, tầm mắt nàng lại quay về bồi hồi trên người Hoắc Trung Khê, một lúc sau nàng đã biết rõ tình hình. Nàng phát hiện hắn hình như đang hô hấp từng nhịp một, không thể nói nhiều, nếu mở miệng nói chuyện thì sẽ phải hạ người xuống đạp lên ngọc cây để lấy đà mới nhảy lên tiếp được. Thẩm Hi thấy vậy, tự động giảm tần suất nói chuyện với hắn xuống, cả Hoắc Hiệp cũng bị nàng cấm quấy rầy cha nữa.

Hoắc Hiệp ngoan ngoãn không ríu rít nói chuyện với cha nữa, ngồi yên ở trong gùi mà chớp chớp đôi mắt to tròn ngắm cảnh xung quanh, nhìn xuống quanh cảnh rừng rậm dưới chân và những cái cây lớn dừng ở phía sau, khuôn mặt nhỏ ngây thơ lộ ra tình cảm hâm mộ sùng bái cha mình và lòng mong mỏi hướng tới hai chữ ‘võ công’.

Việc di chuyển trên ngọn cây tốc độ khá nhanh nhưng rất tốn thể lực, đặc biệt là trong tình huống này còn có hai ‘gánh nặng’. tuy võ công của Hoắc Trung Khê rất tốt nhưng đi đường xa, hắn có vẻ đã mệ. Nghe thấy tiếng thở dần nặng nề của hắn, Thẩm Hi khẽ nói tìm một chỗ bằng phẳng nghỉ ngơi một chút đã, nhân tiện cho Hoắc Hiệp ăn sáng. Hoắc Trung Khê đồng ý, nhưng vẫn đi tiếp một đoạn xa nữa, nhìn thấy một dòng suối nhỏ mới dừng lại.

Thẩm Hi với Hoắc Hiệp từ trên người Hoắc Trung Khê đi xuống, nhìn cảnh vật xung quanh mà ngây người. Cây cối cao to, sắc vàng xanh xen lẫn, từng sợi sương trắng bay nhè nhẹ trên dòng suối. Dòng nước quanh co khúc khuỷu chảy róc rách, len qua những hòn đá cuội trắng đen tròn trịa mượt mà, trong dòng nước trong suốt thấy đáy là những con cá nhỏ bơi lội, tiếng chim chóc líu lo, côn trùng kêu... tạo nên một bức tranh sống động hoàn hảo.

Thẩm Hi ngắm cảnh, thở ra một hơi: “Phong cảnh đẹp quá, lại còn tự nhiên nữa.” Đời trước những nơi phong cảnh thiên nhiên nguyên thủy như vậy không còn nhiều, hơn nữa dù có thì những người sinh sống trong thành phố thên thể yếu mềm như Thẩm Hi cũng không có cơ hội được thấy tận mắt.

Hoắc Hiệp rút thanh kiếm gỗ của thằng bé ra, vèo một cái đã đâm xuống dòng suối, hình như muốn bắt cá, tuy vậy do tuổi nhỏ nên thằng bé không thể thành công, chỉ làm nước bắn tung tóe chứ không trúng con cá nào.

Hoắc Trung Khê thấy vợ con phản ứng như vậy, thở phào một hơi, hắn vốn có chút bận tâm sợ Thẩm Hi sẽ không thích nơi rừng núi hoang vắng này, bây giờ thấy nàng thích nên hắn cũng vui mừng, trong lòng nhẹ nhõm, hắn quay sang nói với Thẩm Hi: “Nương tử, ngươi ở đây cùng con trai nghỉ ngơi, đừng có đi đâu lung tung. Ta đi tìm ít củi về nướng cá cho con trai. Ở đây có nhiều thú dữ nên mọi người cẩn thận.”

Thẩm Hi gật đầu: “Ngươi dẫn con trai đi theo đi, ở cạnh ngươi an toàn hơn.”

“Ta sẽ đi gần thôi, có việc thì ngươi gọi ta.” Hoắc Trung Khê bế Hoắc Hiệp lên đi vào bìa rừng cạnh dòng suối. Thẩm Hi thấy hai người đi rồi, ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi một lát rồi kiểm kê đồ đạc mà Hoắc Trung Khê mang theo.

Trong cái gùi mà hắn dùng để cõng Hoắc Hiệp chỉ có mấy bộ quần áo đặt dưới đáy gùi, một gói muối, ngoài ra không có gì khác. Thẩm Hi nghĩ lại lúc nãy hắn đang ở đây hình như cũng không mang thêm đồ gì nữa, quần áo bằng phẳng không có đồ đạc gì mang theo người, nếu thật sự hắn không mang thêm chút đồ nhi yếu phẩm nào nữa, Thẩm Hi thở dài, cuộc sống trong rừng rậm sau này đúng là khó khăn muôn trùng đây...

Không lẽ cả nhà nàng vào rừng để sống như người nguyên thủy sao? Thẩm Hi ngồi bệt lại trên tảng đá, chán đến không muốn thở dài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.