Cổ Đại Khó Kiếm Cơm

Chương 85



Hôm sau ăn cơm sáng xong, Hoắc Trung Khê trịnh trọng nhờ Quy Hải Mặc và Bản Ngã Sơ Tâm chiếu cố Thẩm Hi cùng Hoắc Hiệp, sau đó lại dặn dò Thẩm Hi một phen, mới nhấc chân rời đi rừng rậm. Đây là lần đầu sau khi hai người gặp lại hắn rời đi Thẩm Hi lâu như vậy, khiến nàng có chút không quen, cứ cảm giác cả người uể oải, làm gì cũng không muốn, kể cả nấu cơm cũng món mặn món nhạt.

Bản Ngã Sơ Tâm cùng Quy Hải Mặc bị cho ăn toàn mấy món khó nuốt, Bản Ngã Sơ Tâm chịu không nổi, than vãn với Quy Hải Mặc: “Sao ta lại không gặp được người nữ nhân nào thâm tình với ta như vậy đây? Tướng công mới rời đi mấy ngày thôi mà đã trà không nghĩ cơm không lo rồi. Ta hơi ghen tị với Hoắc Trung Khê rồi đấy.” Quy Hải Mặc có chút tiếc nuối: “Chỉ tại lúc đó gặp nhau quá muộn.”

Thẩm Hi bưng bát thức ăn đến, đặt nghe cụp một cái, liếc Quy Hải Mặc: “Ăn cơm mà miệng ngươi còn rảnh quá!”

Quy Hải Mặc vội và một miệng cơm đầy.

Bản Ngã Sơ Tâm lại tò mò tiến đến hỏi chuyện hắn: “Có vẻ như ngươi và tẩu tử có chuyện cũ hả? Kể cho huynh đệ ta nghe chút.” Giọng nói của hắn không nhỏ, Thẩm Hi ở bên cạnh cũng nghe thấy, nàng cười lạnh với Bản Ngã Sơ Tâm một cái, sau đó gọi xuống bếp: “Đường Thi, Bản Ngã Sơ Tâm nói là muốn cô thêu một túi tiền cho hắn!”

Bản Ngã Sơ Tâm vội ngồi lại nghiêm chỉnh, nghiêm trang chỉ trích Quy Hải Mặc: “Bằng hữu thê không thể nghĩ, Quy Hải Mặc, ngươi đúng là đồ lòng lang dạ sói...” Kẻ lòng lang dạ sói kia nhướng mày, hộc ra bốn chữ đánh bại Bản Ngã Sơ Tâm: “Túi tiền hồng nhạt.” Đúng lúc này Đường Thi đã xong việc, đi lên trên nhà, vén rèm đi vào, nhíu mày nói: “Túi tiền màu hồng? Một đại nam nhân dùng màu gì không được, lại chọn màu hồng, ẻo lả!”

Bản Ngã Sơ Tâm chột dạ, không dám giải thích, chỉ ngượng ngùng nói: “Ta có ẻo lả hay không nàng không biết sao?” Có lẽ không phải hắn có ý gì, nhưng mấy người ở đây đều nghĩ hắn ám chỉ cái gì, Thẩm Hi cười haha, Quy Hải Mặc cũng mân miệng cười. Đường Thi đỏ mặt, liếc hắn một cái, xoay người đi ra ngoài.

Bản Ngã Sơ Tâm thở phào một hơi, bảo Quy Hải Mặc: “Ngươi đúng là sáng suốt khi không thành thân.” Quy Hải Mặc lại không thèm để ý, nhấn từng chữ: “Là nữ nhân là được rồi, ít ra ngươi còn có một người.”

Thẩm Hi cười phá lên, những lời này là câu trêu ghẹo hôm qua Bản Ngã Sơ Tâm kháy Quy Hải Mặc, không ngờ Quy Hải Mặc còn biết hài hước, qua hôm nay đã hoàn trả lại cho Bản Ngã Sơ Tâm.

Bản Ngã Sơ Tâm bại trận, chỉ đành buồn bực và cơm, không nói chuyện nữa.

Thẩm Hi thấy đã hết chuyện vui, đi ra ngoài gọi bọn nhỏ đến ăn cơm. Nàng phát hiện những vị Võ thần này, trừ Bản Ngã Sơ Tâm nàng còn chưa tiếp xúc nhiều nên chưa rõ ra, hầu như ai cũng có vẻ lạnh lùng ít nói, chỉ đến khi mấy người tụ họp lại cạnh nhau thì mới nói nhiều lên, còn trêu cợt lẫn nhau, giống như hội bạn thân vậy.

Lấy Hoắc Trung Khê làm ví dụ, khi ở bên nàng hắn nói khá nhiều, nàng hỏi gì hắn đáp nấy. Hắn gặp Quy Hải Mặc cũng thế, trêu chọc, tham thảo võ công với nhau, gặp Bản Ngã Sơ Tâm cũng không mới lạ, còn trêu cợt người ta. Nhưng khi gặp Cù Minh Tuyết thì lại khác, nàng ta có nói gì hắn cũng không để ý, ngay cả một ánh mắt cũng lười nhìn, kể cả với đồ đệ An Khánh Đào cũng thế. Có lẽ đây là biểu hiện của câu nói hôm qua nàng bảo, cao thủ tịch mịch, chỉ có những người cùng cảnh giới mới có chung đề tài để nói chuyện.

Cơm sáng xong, Đường Thi giúp Thẩm Hi dọn dẹp rồi xách cái sọt lên núi hái thuốc, Thẩm Hi nhàn rỗi không có chuyện gì làm, cũng ra ruộng kê xem mùa màng thế nào. Trời đã vào thu, sắp đến vụ kê, bông kê đã ngả vàng. Nàng bẻ một bông kê, tách lấy hạt rồi cho vào miệng nếm thử, hạt kê vẫn còn mềm, mang theo mùi hương ngũ cốc thoang thoảng cùng một vị ngọt nhẹ đến phai nhạt, xem ra vẫn phải đợi hơn chục ngày nữa mới có thể thu hoạch.

“Ăn ngon không?”

Một thanh âm từ phía sau truyền đến, khiến Thẩm Hi giật mình. Quy Hải Mặc đi đến, cầm lấy bông kê kia tuốt mấy hạt, học Thẩm Hi ném vào miệng nhai thử, có vẻ khó hiểu: “Không có vị gì cả.” Thẩm Hi cười: “Ta chỉ lấy răng cắn thử hạt xem kê đã chín hay chưa thôi, chứ ngươi ăn cả vỏ trấu thì có hương vị gì.”

Quy Hải Mặc xoa nát bông kê, ném trở lại trong ruộng, nói với Thẩm Hi: “Hoa màu sắp đến vụ thu hoạch, ta dẫn Bản Ngã Sơ Tâm đến.”

“Cảm ơn ngươi nghĩ chu đáo như vậy.” Xem ra lần trước Thẩm Hi bắt hắn ra ruộng lao động khiến hắn ghi nhớ sâu sắc, lần này kéo thêm người đến chia sẻ.

Có vẻ Quy Hải Mặc cũng nhớ đến chuyện năm trước, có chút cảm khái: “Ta không trồng hoa màu bao giờ.”

Cơn gió thoảng qua ruộng kê thổi qua hai người, mang theo một mùi hương cỏ cây cùng mùi đất ngai ngái, khiến Thẩm Hi rất thoải mái, nàng hít sâu mấy hơi, thỏa mãn nói: “Trước đây ta còn chưa biết cây hoa màu trông như thế nào, nhưng bây giờ đã thu xong mấy mùa kê, cảm giác làm nông dân cũng không tồi.”

Quy Hải Mặc nghiêng đầu, nhìn người nữ nhân đã từng sắp trở thành thê tử của mình. Dáng người mảnh khảnh, một bộ quần áo màu lục nhạt càng tăng thêm vẻ nhu mĩ của nàng. Dung mạo tú lệ, không tính là quá xinh đẹp, nhưng đôi mắt trong trẻo linh khí mười phần, khuôn mặt luôn có nụ cười, thoạt nhìn khiến người thoải mái, rất ấm áp. Mỗi khi nàng dịu dàng nói chuyện với hắn, đôi mắt nhìn chăm chú vào người đối diện, trong lòng Quy Hải Mặc luôn nảy lên một ý hối hận, lúc trước nếu hắn chủ động thêm một chút, lại hành động dứt khoát một chút, không cần do do dự dự, người nữ nhân này đã là thê tử của mình. Khi đó hắn chỉ một lòng muốn báo thù, muốn lật đổ Tây Nhạc, không quá coi trọng nàng, bây giờ... Mỗi khi nhìn nàng ngọt ngọt ngào ngào chung sống cùng Hoắc Trung Khê, luôn dịu dàng tươi cười nhìn hắn, Quy Hải Mặc luôn cảm thấy chính mình đã bỏ qua thứ quan trọng nhất trong đời, cùng một cuộc sống yên bình êm đẹp đến cuối đời!

Hắn nghĩ như vậy, nhưng không phải là loại người tiểu nhân hèn hạ, nếu nàng đã là thê tử của người khác, vậy thì chấm dứt không suy nghĩ nữa. Con đường võ học rộng lớn không chừng, không phải một sớm một chiều sẽ đến cuối, cũng không phải kẻ chân trong chân ngoài không quyết đoán sẽ đạt được thành công, cho nên nếu hạnh phúc đã thuộc về người khác, cứ để người khác cảm nhận, con đường mình đã chọn thì bản thân phải đi bằng chính đôi chân mình.

Đến giữa trưa Đường Thi đã trở lại, cành lá rễ cây thuốc chất đầy một sọt, mới bỏ cái sọt xuống chưa kịp uống một ngụm nước, nàng đã vội vàng phân loại ra, cắt rửa phơi từng loại từng loại, động tác quen thuộc nhanh nhẹn, có vẻ như đã làm nhiều lần. Thẩm Hi phát hiện khi một người đã chìm đắm trong công việc quen thuộc yêu thích của mình, thần thái chuyên chú kia tựa hồ có lực hấp dẫn, khiến người ngoài không thể không dừng chân mà ngắm nhìn, muốn được cùng làm nhưng lại không đủ năng lực mà nhúng tay vào. Bản Ngã Sơ Tâm đứng cạnh cửa, ánh mắt si mê dịu dàng ngắm nhìn Đường Thi đang bận việc.

Thẩm Hi nhìn thấy ánh mắt của hắn, xem ra Bản Ngã Sơ Tâm cũng là yêu Đường Thi, chỉ là không biết tình yêu này chiếm bao nhiêu phần tăm trong lòng hắn?

Buổi tối nằm một mình trên kháng, Thẩm Hi lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, nàng đã quen với việc nằm chung chăn gối với Hoắc Trung Khê, bây giờ hắn không ở, liền cảm thấy trong nhà trống rỗng, chăn đệm lạnh tanh, trong lòng nàng cũng trống rỗng... thật vất vả mới thiếp đi, đến lúc ngủ mơ màng, nàng quen tay mà quơ tay sang bên ôm lấy người bên cạnh, nhưng chỉ đụng đến một bên gối lạnh lẽo, bỗng nhiên Thẩm Hi bừng tỉnh. Nàng không ngừng suy nghĩ giờ Hoắc Trung Khê đi đến đâu rồi, buổi tối hắn ngủ trên chạc cây hay dưới mặt đất, có lạnh hay không, có gặp phải rắn độc thú dữ gì hay không... Tuy Thẩm Hi biết với võ công của Hoắc Trung Khê, hắn đi lại trong rừng cũng sẽ rất an toàn nhưng vẫn không ngừng lo lắng, nàng không thể không chế nổi suy nghĩ của mình. Thẩm Hi thấy mình như trúng độc, loại độc mạn tính tên là ‘Hoắc Trung Khê’, không hề có thuốc giải.

Nằm mãi không ngủ được, Thẩm Hi bất đắc dĩ ôm lấy cái gối của Hoắc Trung Khê vào trong lòng, xem như ôm hắn mà ngủ, cuối cùng cũng chìm đắm trong hương vị quen thuộc kia mà đi vào giấc ngủ.

Buổi tối ngủ không ngon nên hôm nay Thẩm Hi dậy muộn, không kịp giờ nấu cơm sáng, may mà Đường Thi chăm chỉ nên mọi người vẫn có cơm sáng để ăn, tuy vậy tay nghề của nàng chỉ ở mức kia nên mọi người chỉ ăn được lửng dạ đã buông đũa.

Bản Ngã Sơ Tâm thấy Thẩm Hi đi vào, vẻ mặt mệt mỏi lại còn có hai quầng thâm đen sì, trêu chọc nói: “Ơ kìa tẩu tử, sao lại tiều tụy thế? Nương tử, nàng múc cháo cho tẩu tử đi, à có thuôc gì trị bệnh tương tư thì sắc cho tẩu tử một thang nữa.”

Thẩm Hi mặc kệ hắn, ngồi xuống ăn cháo, Quy Hải Mặc phúc hậu hơn, đẩy đĩa dưa muối trước mặt Bản Ngã Sơ Tâm sang cho Thẩm Hi, nhẹ giọng nói: “Ăn nhiều một chút.” Bản Ngã Sơ Tâm nhìn nhìn mặt bàn trống rỗng, bĩu môi: “Đồ xun xoe.”

Thấy hắn còn chưa xong, Thẩm Hi hỏi Quy Hải Mặc: “Túi thơm của Thanh Phù thêu đẹp chứ?”

Quy Hải Mặc gật đầu: “Đẹp.”

Thẩm Hi nói: “Mấy hôm nay ta thấy con bé cắt một miếng vải màu hồng, không biết lại làm gì đây.” Nghe thấy hai từ ‘màu hồng’, Quy Hải Mặc đã biết ý nàng, hắn làm bộ suy nghĩ một chút, hỏi Thẩm Hi: “Chắc làm túi tiền?”

Bản Ngã Sơ Tâm chột dạ liếc Đường Thi, lại bực dọc liếc hai người, tằng hắng nói sang chuyện khác: “Thế chắc con bé làm cho mình dùng chứ đưa ai. Mau ăn cơm đi, nói nhiều.”

Về sau Bản Ngã Sơ Tâm không dám trêu chọc Thẩm Hi nữa, biết nàng lợi hại nên chỉ dám cụp đuôi sang một bên.

Thời tiết hanh khô, nắng đẹp nên dược liệu Đường Thi hái đến đã phơi được, mấy ngày sau Thẩm Hi đã được sắc thuốc an thai bổ thân thể mà uống. Biết thuốc đông y rất đắng nhưng nàng vẫn cố uống hết, mỗi ngày ba lần đều đều, dù có săp nôn ra nhưng vẫn bóp mũi nhịn, vì đứa bé, vì Hoắc Trung Khê, có đắng nữa nàng cũng phải uống để được khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi.

Đến ngày thứ sáu Hoắc Trung Khê mới trở lại, khi nhìn thấy hắn mệt mỏi bụi bặm đứng trước mặt mình, Thẩm Hi vui sướng tràn trề, như trái tim trống rỗng đã được lấp đầy, mọi nỗi buồn bực biến mất ngay lập tức, nàng mỉm cười rạng rỡ, tâm tình không còn u ám, nhìn cái gì cũng thấy đáng yêu vui vẻ.

Hoắc Trung Khê cũng nhớ nàng, hắn ném bỏ đồ đạc trong tay mà ôm chặt lấy nàng. Thẩm Hi chôn chặt trong lòng hắn, lẩm bẩm: “Ta rất nhớ chàng...” Hắn không thốt một lời, chỉ càng thêm ôm chặt lấy nàng.

Hai người còn biết đang ở ngoài sân, chỉ ôm một lát đã tách ra, nhưng lúc Hoắc Trung Khê đi vào sân Quy Hải Mặc cùng Bản Ngã Sơ Tâm đã biết được, màn vợ chồng tái ngộ này hai người đều xem từ đầu đến cuối. Bản Ngã Sơ Tâm liếc Quy Hải Mặc: “Ngươi hết hi vọng đi, phu thê nhà người ta mặn nồng thế kia, không còn chỗ cho người khác đâu.” Quy Hải Mặc yên lặng, cúi đầu một lát mới nhẹ giọng: “Ta biết.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.