Cổ Đại Khó Kiếm Cơm

Chương 86



Hoắc Trung Khê trở lại như luông sinh khí mới rót vào người Thẩm Hi, nàng không ủ rũ như mấy hôm trước nữa, làm cái gì cũng vui vẻ đến sắp bay lên.

Để nghênh đón Hoắc Trung Khê trở lại, nàng vào bếp sửa soạn một bàn tiệc thịnh soạn.

Mới vào bàn Bản Ngã Sơ Tâm đã trêu ghẹo: “Hoắc Trung Khê ngươi có biết không, bọn ta nhớ ngươi muốn chết, cả đời này ta chưa từng mong ai như mong ngươi trở về.” Hoắc Trung Khê kì quái nhìn hắn: “Ngươi mong ta làm gì?”

Bản Ngã Sơ Tâm chỉ chỉ bàn ăn, khoa trương nói: “Thấy không? Cả một bàn tiệc thịnh soạn, mùi hương nức mũi. Từ sau khi ngươi đi thê tử ngươi liền mắc bệnh tương tư, ngay cả cơm cũng không nấu, mấy ngày ngươi đi là chuỗi thời gian bọn ta bị nương tử nhà ngươi bỏ bả vào cơm, phải nhắm mắt nhắm mũi mà nuốt.”

Hoắc Trung Khê mỉm cười, trong mắt là ngọt ngào cùng vui sướng.

Bản Ngã Sơ Tâm hâm mộ nói: “Nếu có người thâm tình với ta như vậy, ta cũng sẽ trút hết tình cảm với người ta.” Hoắc Trung Khê nghe vậy, khuyên nhủ: “Đệ muội đã tốt với ngươi lắm rồi, còn đòi hỏi.”

Bản Ngã Sơ Tâm liếc phòng bếp một cái, thấy không có động tĩnh gì mới nói nhỏ, trong giọng nói đầy vẻ không cam lòng: “Nàng ấy không giống thê tử ngươi, nếu ta đi đâu mấy ngày, chắc chắn nàng ấy cũng không quản ta thế nào.”

Quy Hải Mặc bàng quan một bên chen vào: “Tính tình lạnh chứ không phải không nghĩ.”

Bản Ngã Sơ Tâm thở dài: “Giữa phu thê cần có chút nhiệt tình thì mới ấm áp, nương tử ta quá lạnh lẽo, cả ngày một nụ cười còn không có. Như tẩu tử kìa, người lúc nào cũng dịu dàng hay cười, xuống được nhà bếp trông được trẻ con, với trượng phu thì săn sóc nhiệt tình, như vậy mới là thê tử lí tưởng của nam nhân chứ.” Hoắc Trung Khê không nói gì, mỉm cười, Quy Hải Mặc thì cúi đầu đổ bát nước uống.

Đường Thi đã bưng đồ ăn đến cửa, lại xoay người đi trở về. Thẩm Hi thấy vậy vừa xào rau vừa ngoái ra hỏi chuyện: “Sao không bưng đồ ăn lên? Bàn đầy rồi à?”

“Không phải, chốc nữa ta hẵng bưng lên sau.” Đường Thi đặt bát xuống bàn, lẳng lặng đứng trong bếp, một lúc sau cũng không nói một lời. Đến khi Thẩm Hi đã nấu xong hết đồ ăn, lại gọi một tiếng, Đường Thi mới có vẻ hoàn hồn, bưng bát thức ăn ra ngoài.

Trên bàn cơm, Bản Ngã Sơ Tâm trò chuyện vui vẻ với Hoắc Trung Khê, Đường Thi vẫn yên lặng ít nói như trước. Thẩm Hi với Hoắc Trung Khê xa nhau lâu ngày, giữa hai người chỉ có đối phương, Quy Hải Mặc thì chỉ lo cúi đầu ăn cơm, không có người chú ý đến Đường Thi chỉ lo bón cơm cho Bản Ngã Nghênh, cả bữa ăn không gắp một miếng.

Cơm nước xong, ba Võ thần rời đi chiến trường, đi ra bìa rừng luận võ, Đường Thi cùng Thẩm Hi thu dọn bát đũa, Đường Thi bảo Thẩm Hi: “Thẩm tỉ tỉ, tỉ đi nghỉ đi, ta tự rửa bát là được.” Thẩm Hicũng không khách sáo: “Vậy ta đi xem bọn nhỏ.”

Trong phòng bếp chỉ còn lại một mình Đường Thi, nàng múc nước vào chậu, cầm từng cái bát đĩa rửa sạch sẽ, nàng máy móc rửa từng cái bát, mặt nước lung lay, lâu lâu lại có một giọt nước mắt rơi vào trong chậu, chỉ gợn một sóng nhỏ đã bị đánh tan bởi gợn nước Đường Thi tráng bát.

Bát đũa rửa xong rồi, Đường Thi dọn dẹp lại phòng bếp, nhìn thoáng qua nhi tử đang nghịch ngợm chơi cạnh Hoắc Hiệp, yên lặng trở về phòng.

Từ đầu đến cuối, không ai biết nàng đã nghe được câu nói của Bản Ngã Sơ Tâm, cũng không người biết nàng thương tâm mà khóc.

Ba Võ thần đánh nhau đến nửa đêm mới dừng lại, Thẩm Hi mang thai nên rất hay ngủ, nhưng nàng nhớ mong Hoắc Trung Khê nên không dám ngủ, chỉ mơ màng đợi hắn, thấy hắn đã trở lại nàng cũng tỉnh. Hoắc Trung Khê nằm xuống cạnh Thẩm Hi, ôm lấy nàng.

Sáng sớm hôm sau Thẩm Hi vui sướng mà dậy sớm nấu cơm, nữ nhân được trượng phu thương yêu nhìn rất khác biệt, đuôi mắt đầy xuân tình, khiến Thẩm Hi trông càng thêm hấp dẫn ý nhị.

Quy Hải Mặc dậy sớm, vừa từ trong phòng đi ra đã thấy nụ cười hạnh phúc của Thẩm Hi, hắn nhìn nàng một cái, sau đó phi thân nhảy lên ngọn cây, không biết đi đâu mất hút.

Đang lúc ngồi đợi ăn sáng, Bản Ngã Sơ Tâm chạm chạm Hoắc Trung Khê, cười xấu xa hỏi: “Sao đêm qua ngươi chỉ ra trận một lần thế? Mệt à?”

“Nương tử ta còn đang mang thai.”

Người học võ tai thính mắt tinh, đến cấp bậc Võ thần càng không cần nói, trong phạm vi mấy dặm đỗng tĩnh gì cũng có thể nghe được, huống chi gian phòng của bọn họ không cách xa nhau là mấy, động tĩnh hôm qua chắc chắn Quy Hải Mặc cùng Bản Ngã Sơ Tâm đều nghe thấy được. Như mấy lần trước Hoắc Trung Khê cũng nghe được động tĩnh truyền ra từ phòng Bản Ngã Sơ Tâm vậy.

Bản Ngã Sơ Tâm trộm liếc Thẩm Hi một cái, cảm thán: “Đây mới là nữ nhân chứ!”

Hoắc Trung Khê không muốn thảo luận về nữ nhân của mình, thấp giọng chuyển đề tài: “Nói cho ngươi một tin tốt, Phong Triền Nguyệt nói nếu ngươi còn không xuất hiện, nàng ta sẽ tiêu diệt Nam Nhạc.” Nghe được tên Phong Triền Nguyệt, Bản Ngã Sơ Tâm không còn nụ cười, hắn yên lặng một hồi lâu sau, mới nhẹ nhàng nói một câu: “Còn tìm ta làm gì? Tìm được lại có gì khác đâu? Ta cũng chỉ là một người bình thường, đuổi theo nàng 20 năm rồi, ta cũng đã mệt.”

“Ngươi không trở lại Nam Nhạc xem tình hình thế nào sao?” Hoắc Trung Khê luôn biết bản tính độc ác tàn nhẫn của Phong Triền Nguyệt ở mức nào.

Bản Ngã Sơ Tâm phất tay áo, không thèm để ý nói: “Không cần, nàng sẽ không làm như vậy.”

Hoắc Trung Khê không biết giữa hai người kia rốt cuộc đã có chuyện gì, chỉ đành nhắc nhở một câu: “Trốn tránh không phải là cách hay, cuối cùng nàng ta cũng sẽ tìm được ngươi, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Ngươi cứ nghĩ cách trước đi.”

Hai người đang nói chuyện, Thẩm Hi với Đường Thi đi vào gọi mọi người ra ăn cơm. Hoắc Trung Khê cùng Bản Ngã Sơ Tâm không nói chuyện nữa, cầm đũa ăn cơm. Thẩm Hi thấy Quy Hải Mặc vẫn chưa đến, không khỏi hỏi: “ahm đi đâu rồi?”

Bản Ngã Sơ Tâm bâng quơ nói: “Chắc hắn đi luyện công.”

Biết mấy người này luôn thoắt đến thoắt đi, Thẩm Hi không để ý nữa.

Mấy hôm sau, hoa màu đã chín. Năm trước Thẩm Hi còn phải xuống tay làm việc, năm nay nàng có thai nên chỉ cần giám sát là được, 3 Võ thần cùng nhau ra ruộng, năng suất rất cao, chẳng mấy chốc đã xong hết việc.

Năm nay được mùa nên lương thực khá nhiều, trong nhà để không hết, Thẩm Hi hỏi lại Bản Ngã Sơ Tâm, biết nhà hắn sẽ ở lại đây một thời gian nữa nên bảo 3 nam nhân dựng một ngôi nhà chắc chắn để ở được lâu dài, còn gian nhà cũ thì để làm kho lương thực.

Mỗi ngày 3 Võ thần ở bên nhau chỉ có mấy việc, đánh nhau, đánh xong rồi thì nói chuyện, tổng kết lại kinh nghiệm vân vân, theo Hoắc Trung Khê thì kiểu luận bàn như vậy là bổ ích nhất, bởi vì trong một khoảng thời gian ngắn 3 người đều có tiến bộ rất lớn, dù sao cơ hội được luận võ cùng đối thủ ngang tầm rất ít.

Cuộc sống của Thẩm Hi cũng rất tốt đẹp, sau khi bụng nàng dần to lên Đường Thi không để nàng làm việc nhà nữa, một mình ôm hết việc vặt trong nhà, ngay cả bếp núc cũng được Thẩm Hi chỉ bảo khá nhiều nên giờ cũng tiến bộ vượt bậc. Không biết vì sao nhưng Thẩm Hi cảm thấy Đường Thi đã thay đổi khá nhiều, cố gắng học tập nấu ăn, xử lí việc nhà, thậm chí đôi khi còn hỏi chuyện Thẩm Hi về những vấn đề tình cảm giữa hai vợ chồng, có thể nhìn ra được Đường Thi đang cố gắng học tập để trở thành một hiền thê lương mẫu như Thẩm Hi.

Thẩm Hi rất thích Đường Thi, nữ nhân này tuy không thích cười, luôn yên lặng nhưng lại là một người thiện lương chăm chỉ, cho nên Thẩm Hi luôn giúp đỡ nàng, Đường Thi muốn học gì cũng dốc sức truyền dạy, hy vọng người nư nhân mặt lạnh tâm nóng nàng có thể ân ân ái ái sống cùng Bản Ngã Sơ Tâm đến răng long đầu bạc.

Cuối mùa thu, Quy Hải Mặc cáo từ mọi người, dẫn Thanh Phù rời khỏi rừng rậm.

Đến lúc này Thẩm Hi mới biết Tây Nhạc đã là dĩ vãng, cuối cùng Quy Hải Mặc đã báo thù xong, lật đổ vương triều chung huyết mạch với hắn, sửa tên nước thành Tây Hoàn, để tưởng nhớ vị mẫu thân của mình bị chết oan trong cung cấm.

THANH PHÙ ở trong rừng rậm mấy năm, sớm đã coi đây là nhà mình, xem Thẩm Hi như mẹ ruột, thân thiết với An Tĩnh Huyên như tỉ muội, nhất là ở đây còn có Trịnh Gia Thanh. Cô bé không muốn rời đi rừng rậm, khóc đến độ sưng cả mắt, mặc kệ Quy Hải Mặc nói thế nào cũng không chịu rời đi.

Thẩm Hi biết lí do cô bé không muốn theo cha đi, nhưng lại không thể nói ra được, chỉ đành nghĩ cách, bảo Quy Hải Mặc lùi lại một ngày, mai hẵng lên đường rồi khiến Thanh Phù cùng Trịnh Gia Thanh đi hái rau dại, cho hai đứa nhỏ có cơ hội nói tạm biệt nhau. Quả nhiên sau khi trở lại Thanh Phù đã nức nở đồng ý rời đi theo cha. Thẩm Hi cũng không muốn Thanh Phù rơì đi, nhưng cuối cùng cô bé vẫn là con gái của Quy Hải Mặc, giờ phải đi theo hắn trở lại cuộc sống bình thường vốn có, cuộc sống trong rừng rậm tuy vui vẻ an bình nhưng lại quá tịch mịch, không phù hợp với người trẻ tuổi.

Việc Thanh Phù rời đi khiến Tĩnh Huyên uể oải một thời gian, cuộc sống của cô bé luôn nghập tràn sự chia ly, khiến Tĩnh Huyên dần học được cách kiên cường đối mặt nhưng dù sao vẫn là trẻ con, dù có kiên cường thế nào cũng không qua nổi. Thẩm Hi biết cô bé khó chịu, chỉ phải ngày ngày an ủi trò chuyện, cùng tiểu cô nương làm nữ hồng, đi hái nấm, nhưng nàng là người lớn, Tĩnh Huyên không có người cùng lứa tuổi chơi cùng, tính cách ngày càng yên tĩnh, có thể nói ngày càng giống tên ‘Tĩnh’ của cô bé vậy.

Trịnh Gia Thanh cũng vậy, người thương đi rồi nên càng thêm ỉu xìu chán nản, tuy không biểu hiện rõ ràng như Tĩnh Huyên nhưng Thẩm Hi vẫn cảm giác được sự buồn bã ấy. Đứa nhỏ này như trưởng thành hơn, luyện võ càng thêm cố gắng, khiến ngay cả nghiêm khắc như Hoắc Trung Khê cũng liên tục khen ngợi, xem ra vũ lực cường đại của cha vợ tương lai khiến thằng bé nhận ra nguy cơ rồi.

Trong nhà chỉ có 2 người không bị bầu không khí chia ly ảnh hưởng, Hoắc Hiệp và Bản Ngã Nghênh. Hoắc Hiệp tuổi nhỏ, lúc tiễn Thanh Phù thì khóc bù lu bù loa nhưng mấy ngày hôm sau cái đầu nhỏ của thằng bé đã quên dần, lại có bạn chơi mới là Bản Ngã Nghênh, dần dần lại chơi bời nghịch ngợm như cũ. Bản Ngã Nghênh thì quá nhỏ, lại không ở cùng Thanh Phù bao lâu nên mấy hôm đầu chỉ lạ không thấy tỉ tỉ xinh đẹp đâu rồi, về sau cũng quên dần.

Mùa thu đi qua, mùa đông đến. Rất nhanh rừng rậm đã bị tuyết trắng bao trùm.

Vẫn là trong một buổi chiều lạnh lẽo tuyết rơi đầy trời, An Tu Cẩn một thân rách rưới đến nhà Thẩm Hi, đập cửa gọi người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.