Cổ Đại Khó Kiếm Cơm

Chương 95



Thấy hai người kia đã đi mất tăm, Thẩm Hi quay lại xem Đường Thi, thấy nàng đang xoa nhẹ vết bầm trên cổ, làn da tuyết trắng giờ tím lại, sưng vù.

“Ta đi lấy thuốc cho cô.” Từ khi Đường Thi đến đây, trong nhà Thẩm Hi không thiếu thốn thuốc thang gì nữa, Đường Thi chăm chỉ hái nhiều thảo dược đến bào chế sẵn, phân loại rõ ràng. Thẩm Hi lấy một lọ thuốc mỡ tiêu sưng hóa ứ đến, bôi lên cổ Đường Thi, Phong Triền Nguyệt ra tay rất nặng, vết tay hằn lên rõ ràng, tựa hồ Bản Ngã Sơ Tâm mà chậm tay hơn chút là cổ nàng có thể bị bấm gãy.

“Mụ điên này quá độc ác, may mà Bản Ngã Sơ Tâm phản ứng nhanh.” Đến giờ Thẩm Hi vẫn còn sợ, vừa lau thuốc cho Đường Thi vừa lầu bầu. Đường Thi vừa qua cửa sinh tử, khuôn mặt vẫn bình tĩnh như thường, nhàn nhạt nói: “Chàng ấy dù có không quan tâm đến ta cũng phải nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng ta, tỉ yên tâm đi, ta không sao đâu.”

Thẩm Hi cảm thấy Bản Ngã Sơ Tâm không phải kẻ phụ bạc, ít nhất khi Phong Triền Nguyệt đến dây dưa hắn không lập tức xoay người nối lại tình xưa mà vẫn quan tâm che chở Đường Thi, mỗi khi Phong Triền Nguyệt nổi điên hắn đều che chở Đường Thi. Trong lòng hắn vẫn có Đường Thi, nhưng với người thâm tình đuổi theo người ta 20 năm như vậy, việc hắn không dứt khoát với người cũ như vậy có lẽ sẽ khiến người ngoài có cảm giác hoa tâm, nhưng đó chỉ là một người nhớ tình cũ mà thôi.

Mặc kệ hai người kia như thế nào, điều Thẩm Hi quan tâm nhất là Đường Thi, trong tam giác tình yêu phức tạp này, nàng mới là người bị tổn thương nặng nhất. Thẩm Hi biết chuyện cảm tình chỉ có người trong cuộc mới có quyền chủ động nhất, chỉ có người ta mới biết đi con đường nào, nàng là người ngoài cuộc, chỉ có thể đứng xem rồi an ủi, nghĩ vậy, Đường Thi chỉ đành khuyên nhủ: “Sao lại thế chứ, trong lòng Bản Ngã Sơ Tâm vẫn có cô mà, cô xem lần nào Phong Triền Nguyệt muốn hại cô, hắn luôn để cô ra sau lưng mình đó chứ.”

Không biết là Đường Thi không tin lời Thẩm Hi hay không muốn tiếp tục đề tài này, Đường Thi mệt mỏi nói: “Thẩm tỉ tỉ, để ta bắt mạch lại cho tỉ lần nữa.”

Sau khi Thẩm Hi mang thai, Đường Thi luôn là người bắt mạch cho nàng, tuy Thẩm Hi cảm thấy giờ phút này Đường Thi bảo bắt mạch thì hơi lạ nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống kháng, đưa tay ra cho Đường Thi bắt mạch. Đường Thi đặt tay lên mạch Thẩm Hi, nghiêm túc nghe mạch, một chốc lâu sau mới để tay xuống: “Đứa bé rất khỏe mạnh, thai vị cũng không lệch, tỉ không cần uống thuốc bổ nữa đâu, như vậy là được rồi.”

Thẩm Hi rất tin tưởng y thuật của Đường Thi, nàng nói không có chuyện gì nghĩa là hai mẹ con mình đã rất khỏe mạnh.

Đường Thi nhìn Thẩm Hi, bỗng ra tiếng, đôi mắt trong suốt kiên định: “Thẩm tỉ tỉ, ta phải đi rồi.”

“Cái gì? Các cô đi đâu?”

Thẩm Hi giật mình nhìn nàng, mấy hôm nay có nghe Bản Ngã Sơ Tâm nói gì về chuyện rời đi đâu?

Đường Thi đặt bình thuốc tán ứ xuống, đậy nút lại đặt lên bàn, lại lau khô nước thuốc bị sớt ra ngoài, lúc này mới ra vẻ bình thản nói: “Đi khỏi nhà lâu rồi, giờ cần phải trở về thôi.”

“Ở đây không được sao? Dù sao cả nhà đều đã ở một chỗ, nơi nào không là nhà?” Thẩm Hi rất thích Đường Thi, nữ nhân này luôn có vẻ nhàn nhạt nhưng tâm hồn đơn thuần, nhiệt tình giúp đỡ người khác, lại chân thành, giờ nàng nói phải rời khỏi đây, Thẩm Hi rất không nỡ.

Đường Thi lưu luyến nhìn lại chỗ này, vẫn kiên quyết nói: “Trong nhà còn có không ít người bệnh đến tìm ta khám bệnh, ở chỗ tỉ đã có ngự y nên ta yên tâm rồi, có rời đi cũng không sao.” Thẩm Hi buồn bã nắm lấy tay nàng, muốn nói gì thêm nhưng biết tính cách Đường Thi luôn dứt khoát, đành bỏ cuộc khuyên nhủ.

Thẩm Hi cho rằng Đường Thi nói phải rời đi là chuyện mấy ngày sau, dù sao Bản Ngã Sơ Tâm đuổi theo Phong Triền Nguyệt ra ngoài chưa về, nhưng nàng không ngờ qua buổi Đường Thi đã trở về phòng thu dọn hành lí, lấy tấm chăn mỏng địu Bản Ngã Nghênh đang ngủ lên lưng rồi đến chào từ biệt Thẩm Hi.

“Không thể nào! Bây giờ cô đi luôn thế Bản Ngã Sơ Tâm thì sao? Hắn đã về đâu?” Lúc này Thẩm Hi mới thấy lớn chuyện, hành vi này của Đường Thi là bỏ nhà đi chứ không phải là từ biệt thông thường nữa rồi.

Trên mặt Đường Thi khó được lộ vẻ chua xót, nàng nói: “Thẩm tỉ tỉ, không giấu gì tỉ, từ nhỏ ta đã sống trong núi cùng sư phụ, trong nhà chỉ có hai thầy trò ta, an tĩnh quen rồi. Bây giờ hai người họ ngày nào cũng gây chuyện, ta thật chán nản. Bản Ngã Sơ Tâm vẫn luôn thích Phong Triền Nguyệt, chuyện này chàng ấy không giấu được ta, ngày ngày tranh giành một nam nhân, chuyện này ta không làm được. Thẩm tỉ tỉ, hôm nay ta đành cáo từ tại đây, cảm ơn tỉ đã chiếu cố mẹ con ta trong thời gian qua.” Nói xong, Đường Thi cúi người hành lễ với Thẩm Hi một cái.

Thẩm Hi nghe nàng nói vậy, luống cuống rơi nước mắt, đỡ lấy Đường Thi, nghẹn ngào: “Đường Thi, có rảnh thì cô nhớ đến đây thăm ta, ta thật lòng không muốn cô đi...”

Đường Thi ôm lấy Thẩm Hi thật chặt, sau đó dứt khoát xoay người rời đi, Thẩm Hi đi theo nàng đến bìa rừng, đợi khi bóng dáng Đường Thi cõng Bản Ngã Nghênh biến mất trong bóng cây rậm rạp mới nức nở đi về.

Nàng đã trải qua nhiều cuộc chia ly, Cù Minh Tuyết, Danh Thập Tam, Thanh Phù đều đã từng đến rồi đi, tuy nàng cũng thương cảm buồn rầu nhưng không có lầ nào khiến nàng buồn nản như vậy. Đường Thi là người ngoài lạnh trong nóng, nội tâm chân thành tha thiết, một khi có người đối xử tốt với nàng ấy, chắc chắn nàng sẽ đáp lại gấp nhiều lần, dù người ta có làm chuyện gì khiến nàng ấy bực dọc, nàng cũng không quát không giận, chỉ nhàn nhạt nhìn qua rồi gật đầu một cái, chuyện này bỏ qua, trừ phi là chuyện gì quá quắt chạm đến điểm giới hạn của nàng, không thì Đường Thi sẽ không dễ dàng vứt bỏ ai. Rõ ràng là Bản Ngã Sơ Tâm dây dưa không rõ với Phong Triền Nguyệt, mặc kệ là cái ôm ngắn ngủi đêm đó hay hôm sau đi biền biệt cả đêm không về đều khiến Đường Thi chịu tổn thương.

Thẩm Hi tiễn Đường Thi đi rồi, về phòng ngồi yên trên kháng mà rơi nước mắt.

Đến khi trời tối Hoắc Trung Khê dẫn bọn nhỏ trở lại, mọi người nhìn thấy nàng đang ngồi khóc thút thít trong bóng tối đều rất giật mình.

“Nương tử, nàng làm sao vậy? Ai chọc đến nàng?”

Hoắc Trung Khê nhanh chóng đi đến bên kháng, ôm lấy Thẩm Hi vào lòng an ủi. Thẩm Hi không ngờ hắn phản ứng mạnh thế, thấy Hoắc Hiệp cùng Trịnh Gia Thanh đều đang đứng kia nhìn, vội đấy hắn ra, còn chưa kịp nói gì thì Hoắc Hiệp đã đưa tay lên che mắt, còn nhắc Trịnh Gia Thanh: “Sư huynh, mau che mắt đi, mau che đi.”

Trịnh Gia Thanh đã là một thiếu niên 15 16 tuổi, cũng biết mấy chuyện này ngại ngùng, mỉm cười xấu hổ, dắt tay Hoắc Hiệp đi ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Chuyện này chúng ta không cần xen vào, tránh ra ngoài đi.”

Hoắc Hiệp vừa đi còn vừa phản kháng: “Nhưng nương chưa nói vì sao nương khóc kia mà, đệ còn phải báo thù cho nương!”

“Chuyện này không đến phiên đệ đâu, còn sư phụ mà”

“Vậy chờ đến khi cha già rồi thì đến lượt đệ vậy, bây giờ đệ không tranh với cha nữa...”

Thanh âm của hai đứa bé xa dần.

Nghe xong những lời thật lòng của con trai, Hoắc Trung Khê cùng Thẩm Hi hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Thẩm Hi trên mặt còn mang nước mắt, phì cười, mà Hoắc Trung Khê thì nghiến răng nghiến lợi: “Thằng nhóc chết tiệt, lông còn chưa mọc đã nghĩ đến chuyện thế chỗ ta rồi? Đúng là dạy được đồ đệ thì sư phụ chết đói mà!”

Thẩm Hi vừa lau nước mắt vừa nói: “Không sao, dạy xong cũng không đói được chàng, kia không chỉ là đồ đệ mà còn là con trai chàng cơ mà.”

“Lại chả. Tên nhóc này khác không nói, riêng việc luyện võ lại rất có tính dẻo, về sau nó có vượt qua ta thì cũng không bất ngờ.” Hoắc Trung Khê cũng chỉ giả vờ tức giận một chút, dù sao con trai biết che chở nương đúng là một chuyện đáng mừng. Qua Hoắc Hiệp đánh vỡ không khí, Thẩm Hi cũng không quá buồn nữa, nàng lau nước mắt, kể chuyện hôm nay cho hắn nghe.

Hoắc Trung Khê cầm một cái khăn lông ướt đến, lòng bàn tay chuyển nội lực, cái khăn ấm lên rồi mới cẩn thận đắp lên đôi mắt sưng húp của thê tử, an ủi: “Nàng yên tâm đi, Đường Thi đi không được. Lấy khinh công của nàng ta mà nói, Bản Ngã Sơ Tâm chưa cần đến nửa ngày đã đuổi kịp rồi.”

Nghe Hoắc Trung Khê nói đến khinh công Thẩm Hi mới nhớ đến sợ chênh lệch giữa mấy người siêu phàm này với những người bình thường như nàng, nếu Bản Ngã Sơ Tâm mà muốn đuổi theo thật thì đúng là Đường Thi không thoát nổi.

Hai người đang nói chuyện, ngoài sân vọng đến tiếng nói của Bản Ngã Sơ Tâm: “Nương tử, ta về rồi đây.” Tiếng nói ngừng lại, một lát sau có tiếng bước chân đi đến cạnh cửa sổ nhà Thẩm Hi. Hoắc Trung Khê nói vọng ra: “Bản Ngã huynh, hai cái thuyền mà ngươi giẫm lật một cái rồi, còn mất thêm một con cá nhỏ!”

Bản Ngã Sơ Tâm sững một lát, ngẫm nghĩ rồi giật mình: “Nương tử ta mang Tiểu Nghênh đi rồi?!”

Một ngọn gió lốc thổi vào phòng, sau đó thổi xuống nhà bếp, quả thực không thấy mẹ con Đường Thi, Bản Ngã Sơ Tâm cuống lên, xanh mặt đứng trong sân, khí thế cuồng táo như mây đen che phủ.

Hoắc Trung Khê còn đổ thêm dầu vào lửa: “Chúc mừng Bản Ngã huynh, trở thành vị Võ thần duy nhất trên thế gian bị thê tử bỏ, cũng không biết Đường Thi có viết hưu thư hay không, nếu có thì Bản Ngã huynh càng thêm danh chính ngôn thuận thành ‘hạ đường phu’ rồi.” Bản Ngã Sơ Tâm nắm chặt nắm đấm, nghiến răng tức giận nói: “Nữ nhân này, ta đã nói là giữa ta với Phong Triền Nguyệt không có gì rồi mà, nàng ấy lại không tin.”

Thẩm Hi chen vào lửa đạn: “Đêm hôm đó ngươi ôm Phong Triền Nguyệt mà gọi Nguyệt Nhi Đường Thi đã nghe được, còn có một đêm ngươi cùng Phong Triền Nguyệt ở chung suốt đêm đến sáng mới về, cái này mà bảo là không có gì sao? Nếu là Đường Thi ôm ấp với nam nhân khác hay là ở cùng người ta một đêm xem, ngươi có điên lên không? Bây giờ ngươi tự hỏi lòng mình đi, ngươi dám nói trong lòng ngươi giờ không có Phong Triền Nguyệt nữa sao?”

Câu hỏi của Thẩm Hi khiến Bản Ngã Sơ Tâm im lặng, có lẽ với hắn thì việc không có chuyện gì xảy ra với Phong Triền Nguyệt đã là được rồi, Đường Thi sẽ không sao. Nhưng bây giờ thử đặt mình vào góc nhìn của người khác mà nghĩ đến trường hợp Thẩm Hi nói, hắn thực sự không thể tiếp thu được chuyện thê tử ái muội với nam nhân khác như hắn ái muội với Phong Triền Nguyệt.

Hoắc Trung Khê thấy hắn vẫn đang đứng đó, quát: “Còn đứng đực ra làm gì, không mau đuổi theo đi? Theo tính tình của Đường Thi, nếu muốn trốn thì chắc sẽ không để ngươi tìm ra đâu, đến khi đó quãng đời còn lại của ngươi chỉ cần đi tìm nàng ta thôi cũng được đến hết đời rồi.”

Bản Ngã Sơ Tâm không nói gì nữa, đề khí xông ra ngoài.

Thấy Bản Ngã Sơ Tâm đi rồi, Thẩm Hi mới chọc chọc Hoắc Trung Khê: “Ơ, hắn đã về rồi, thế còn Phong Triền Nguyệt đâu?” Hoắc Trung Khê trả lời rất nhanh: “Không biết, nãy ta chỉ nghe được mỗi Bản Ngã Sơ Tâm trở lại.”

“Không thể nào, Bản Ngã Sơ Tâm thực sự đánh đuổi được Phong Triền Nguyệt rồi?” Thẩm Hi ngạc nhiên, thực sự hai người kia đã trở mặt thành thù rồi sao?

“Nữ nhân điên khùng kia rất khó chơi, cứ là bây giờ nàng ta đã bỏ đi rồi, về sau vẫn sẽ trở lại. Nương tử, nàng đừng để ý đến mấy chuyện này, nàng đang mang thai, đừng nên suy nghĩ nhiều, người một nhà chúng ta an ổn sống là được, chuyện nhà người khác thì để người khác lo, nàng cứ nhìn nhìn làm giải trí là xong, về sau không được khóc nữa.” Hoắc Trung Khê ôm Thẩm Hi vào lòng, dặn dò thê tử ngày càng đa sầu đa cảm của mình.

Dỗ thê tử xong, lại truyền lệnh để người hầu mang bữa tối lên, hắn mới đi gọi con trai cùng đệ tử đến ăn cơm, một nhà 4 người vui vẻ hòa thuận mà ăn tối. Chưa ăn được mấy miếng, Thẩm Hi sực nhớ ra: “An Tu Cẩn cùng Tĩnh Huyên đâu rồi, sao không đến ăn cơm?”

Hoắc Trung Khê trả lời: “Vừa nãy ta gặp An Tu Cẩn ngoài cổng, hắn nói thị vệ doanh bên kia mở tiệc chiêu đãi hắn cùng Tĩnh Huyên nên không sang đây ăn nữa.”

Thị vệ mở tiệc chiêu đã cựu hoàng đế? Chuyện này nghe có vẻ quái quái, nàng lại dò hỏi: “Sao họ lại mời An Tu Cẩn?” Hoắc Trung Khê vừa gắp đồ ăn cho nàng vừa trả lời: “Tiệc tiễn biệt đi. An Tu Cẩn định mấy hôm nữa sẽ dẫn Tĩnh Huyên trở lại kinh thành.”

“Cái gì? Tĩnh Huyên cũng phải rời đi?”

Nghe được tin tức bất ngờ, Thẩm Hi kinh ngạc đến trợn tròn mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.