Cổ Đại Kiếm Tiền Dưỡng Gia Hằng Ngày

Chương 16: Lẩu Oden giả



Đại Tráng ngày đầu tiên đi theo Đường Viễn làm buôn bán, hưng phấn đến không ngủ được. Sáng sớm liền đến nhà Đường Viễn, gõ cửa ầm ầm.

Đường Viễn còn đang thu dọn đồ, hôm nay muốn bán mì lạnh thêm, đồ chuẩn bị còn nhiều hơn hôm qua. Nghe được âm thanh đập cửa của Đại Tráng, liền bước nhanh đi ra mở cửa, sau đó xoay người về tiếp tục thu dọn.

Đại Tráng cũng chạy nhanh qua phụ giúp hắn, chờ hai người bọn họ thu thập tốt, liền vội vàng đánh xe lừa đến cửa thôn. Lúc ra tới, thì thấy Tô Nặc đang đứng dưới góc cây hòe to đợi bọn họ.

"Tới, lên đi." Đường Viễn đỡ cậu một phen, Đại Tráng giành lấy roi, muốn đánh xe. Đường Viễn thuận thế để nhóc ngồi ở phía trước, chính mình cùng Tô Nặc ngồi đối diện nhau.

Đại Tráng lần đầu tiên đánh xe, còn không thuần thục, xe bỗng xốc nảy mạnh một cái, thiếu chút nữa lật xe.

"A ——" Tô Nặc theo quán tính đổ người về phía trước, cậu cố gắng ổn định thân thể, nhưng lại không có chỗ để níu lấy. Chỉ có thể trơ mắt mà nhìn mình ngã nhào vào lòng Đường Viễn.

Đường Viễn cũng sợ xe lật, buộc chặt cánh tay ôm lấy Tô Nặc, bàn tay che chở đầu của cậu.

May mà vận khí còn tốt, xe không lật.

Tô Nặc vừa xấu hổ vừa buồn bực mà tránh khỏi lòng ngực của Đường Viễn, trên mặt mang theo vệt hồng nhạt, trừng mắt hướng Đại Tráng: "Đại Tráng!"

Đại Tráng đối với phát sinh phía sau hoàn toàn không biết gì cả, còn tưởng Tô Nặc bị đụng vào chỗ nào rồi, xin lỗi nói: "Tô Nặc ca, ta không phải cố ý, ngươi không sao chứ?"

Tô Nặc muốn há mồm nói lại không biết nói gì, nghẹn một hơi, hai tai đều đỏ rực.

Đường Viễn thấy thiếu niên túng quẫn, vội thay đổi đề tài. Phải một hồi sau thì Tô Nặc mới khôi phục lại bình thường.

Công việc thì hôm qua Tô Nặc đã làm rồi, hôm nay quen thuộc không ít, tốc độ bày quán cũng nhanh rất nhiều.

Thời điểm bọn họ bày quán, lại có hai người kéo một sạp hàng lại, ngừng bên cạnh sạp của bọn họ.

Nơi này bày quán không có vị trí cố định, ai tới trước thì của người đó. Chẳng qua những sạp chung quanh đều làm thời gian lâu, mọi người cũng cam chịu nơi này chỗ đó là của ai.

Tô Nặc khách khí mà tiếp đón một câu: "Vị đại ca này, các ngươi đây là bán gì đó?"

Hán tử không để ý đến cậu, chỉ liên tục làm việc.

Tô Nặc hậm hực thu hồi ánh mắt, giúp đỡ Đại Tráng đem tất cả mọi thứ chuẩn bị tốt.

Đang chuẩn bị xoay người cùng Đường Viễn nói chuyện, ánh mắt lơ đãng mà ngó qua sạp bên cạnh, tức khắc nổi giận.

Nguyên lai hai người kia cũng học Đường Viễn bán lẩu Oden!

Hắn tức giận mà kêu Đường Viễn xem: "Đường đại ca, bọn họ thật quá đáng!"

Đường Viễn nhìn thoáng qua, trấn an Tô Nặc mà cười cười: "Không có việc gì, bọn họ bán của bọn họ, chúng ta bán của chúng ta."

Vốn dĩ cái này hắn cũng không thể độc quyền, nếu thực sự có người nghiên cứu ra công thức đương nhiên cũng có thể bán. Chẳng qua hai người này cố ý chạy đến bên cạnh sạp của hắn bán, rõ ràng là muốn c·ướp sinh ý, thật sự ghê tởm.

Tô Nặc đối với loại người không biết xấu hổ này cũng không biện pháp. Cậu chỉ là một cái tiểu ca nhi, cũng không thể tiến lên làm gì sạp của người ta. Đành phải trừng mắt liếc bọn họ một cái, chuyên tâm làm việc của mình. Cậu tin tưởng lẩu Oden của Đường đại ca mới là ăn ngon nhất! Mới không bị người ta đoạt được sinh ý!

Hai người kia chiếm vị trí bày quán của người khác, chẳng bao lâu thì người tới, hai bên cãi nhau một trận. Cũng vì chủ quán là một vị đại nương, rốt cuộc cũng không thể nói lại hai người này, hướng hai người này phi một cái, rồi khó khăn tìm chỗ bày quán khác.

Người dần dần nhiều lên, phần lớn đều là hướng lẩu nhúng cay của Đường Viễn mà tới, cũng có không ít người mua mấy xâu lẩu Oden.

Đường Viễn sinh ý cũng thực tốt, không riêng các xâu đồ ăn bán không ít, liền nước lẩu cũng bán được mười mấy chén.

Bên Đại Tráng, mì lạnh cũng bán đến không tồi. Cũng có nhiều người nhớ thương cái mùi vị này, mấy ngày không ăn, thèm đến hoảng, mỗi lần mua chính là hai chén.

Ăn thoải mái, lời nói cũng nhiều lên, một câu tiếp một câu khen Đại Tráng: "Thấy ngươi tuy tuổi còn nhỏ nhưng tay nghề lại không kém. Đường tiểu ca không giấu nghề, ngươi học cũng rất tốt a!" Nói đến Đại Tráng vui vẻ, miệng không khép lại được.

Cũng may Đường Viễn đã để riêng phần của Triệu thiếu gia, bằng không với bộ dáng ngốc nghếch của đứa nhỏ này, chỉ sợ là không nhớ phải lưu lại Triệu thiếu gia.

Triệu thiếu gia hôm nay không có tới, mà là phái gã sai vặt lại đây lấy, còn mua thêm 50 xâu đồ ăn lẩu nhúng cay.

"Mau đến xem a! Mau đến xem a! Lẩu Oden, rau một văn 3 xâu, thịt hai văn một xâu!" Hai người bên cạnh sạp của Đường Viễn bỗng tiếng hô to.

Không ít thực khách đang xếp hàng trước sạp Đường Viễn đều bị hấp dẫn, cái giá này thế nhưng tiện nghi không ít đâu!

Lại thấy nước canh trong nồi, đều trong trẻo như nhau, mùi hương ngửi cũng không sai biệt lắm, tức khắc không ít người đều bị hấp dẫn qua đi.

"Của ngươi không phải là lẩu Oden giả đi?" Có người do dự mà nhìn đồ ăn trong nồi hỏi.

Hán tử kia lời thề sắt son mà vỗ ngực đảm bảo: "Ngài yên tâm! Món lẩu Oden này đều là một vị!"

"Đúng đúng đúng," Phụ nhân bên cạnh hắn gật đầu phụ họa "Ngài đừng thấy chúng ta bán tiện nghi, kỳ thật là do món lẩu này làm nguyên liệu đều không quý. Chúng ta đều là người thật thành, không có táng tận lương tâm mà bán mắc, nên mới lấy giá tiện nghi a!"

Lời của phụ nhân này trong ngoài nói chính là ai, mọi người đều nghe được. Còn có thực khách thậm chí bắt đầu hoài nghi mà nhìn về phía Đường Viễn.

"Được! Kia cho ta tới hai vawn xiên rau, hai xiên thịt!" Người nọ nghe nàng nói như vậy, vung bàn tay lên. Tiện nghi như vậy, hắn có thể ăn được thêm vài xâu a!

Một hồi sau, không ít người đều hướng đến sạp của hai người kia. Có người ở sạp Đường Viễn mua lẩu nhúng cay, còn chạy qua sạp hai người kia mua lẩu Oden. Tô Nặc tức giận đến nổi hận không thể tiến lên tìm hai người tính sổ.

"Đường đại ca, bọn họ cũng thật quá đáng! Cố ý đoạt sinh ý của chúng ta liền thôi đi, còn đối chúng ta chỉ cây dâu mắng cây hòe, nói chúng ta táng tận lương tâm!" Tô Nặc nhìn lẩu Oden còn dư lại trong nồi, nôn nóng nói "Đường đại ca, vậy phải làm sao bây giờ a."

"Không có việc gì! Trong lòng ta hiểu rõ, bán không hết lẩu Oden, thì chúng ta tự mình trở về ăn" Đường Viễn lại nói đùa "Ngươi yên tâm! Đường đại ca của ngươi trong đầu có rất nhiều chủ ý kiếm tiền. Bọn họ có thể học cái này, lại học không tới cái khác."

Hắn vừa ngửi hương vị liền biết, hai người kia nấu nước lẩu thiếu một nguyên liệu, là quả táo. Đừng xem thường nguyên liệu bình thường này, chỉ khi bỏ thêm táo, nước lẩu mới có vị ngọt lành tự nhiên. Bằng không thì vị sẽ bình thường như canh rong biển mà thôi.

Những thực khách đã ăn qua nhà hắn, nếu hôm nay ăn lẩu Oden giả kia có lẽ sẽ ngượng ngùng không nói ra. Chỉ sợ bị người khác cười nhạo bản thân chiếm tiện nghi nhỏ, nhưng khẳng định ngày mai là sẽ không lại mua nhà bọn họ.

Rốt cuộc, hưởng qua chân chính mỹ vị, ai còn hiếm lạ hàng giả, lại không phải thật sự mua không nổi!

Tô Nặc nhìn lẩu nhúng xiên cay vẫn đang bán rất tốt, lúc này mới hoãn khẩu khí: "Lẩu Oden kia bọn họ có thể phỏng chế, còn lẩu nhúng cay này, nhất định một chút bọn học cũng làm không ra!"

Chính cậu nhìn Đường đại ca làm nước cốt này, các bước đều phức tạp, thiếu một bước đều không thành, khó phỏng theo vô cùng!

Tác giả có lời muốn nói: Đường Viễn: Giả chung quy là giả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.