Cổ Đại Kiếm Tiền Dưỡng Gia Hằng Ngày

Chương 43: Sa thải



"Đường đại ca, Tô Nặc ca, hai người đi đâu vậy?" Đại Tráng thấy Đường Viễn và Tô Nặc cùng đi vào, gãi gãi đầu hỏi: "Vừa rồi đệ quay lại thì không thấy hai người đâu."

Nhóc nhìn Tô phụ cùng Tô mẫu, có chút không uỷ khuất nói: "Đệ còn định đi tìm hai người, mà Tô bá phụ và Tô bá mẫu không cho đệ đi."

Đường Viễn tim nảy một cái, nhìn về phía Tô phụ Tô mẫu, không phải bọn họ đã phát hiện cái gì đi.

Đường Viễn không phải sợ hãi, mà là lo lắng khi Tô phụ và Tô mẫu biết chuyện, họ sẽ cho rằng hắn không biết lễ nghĩa và không đồng ý cho hôn sự của của hắn với Tô Nặc.

Sắc mặt Tô phụ và Tô mẫu không hề thay đổi, vẫn giữ nụ cười ôn hòa trên mặt, nói với Đường Viễn: "Ta thấy từ trước đến nay, Tiểu Viễn vẫn luôn chăm sóc Nặc ca nhi như một người đệ đệ. Hôm nay là sinh nhật của nó, con gọi nó ra ngoài chắc chắn là để tặng quà. Nên ta mới để không gian cho hai đứa mà thôi."

Nghe Tô mẫu nói như vậy, Đường Viễn chột dạ mà sờ sờ mũi, khụ hai tiếng: "Phải, ngài nói đúng."

Bất quá hắn nhưng không muốn xem Nặc ca nhi là đệ đệ, mà là phu lang của hắn.

Tô Nặc đứng bên cạnh trộm liếc mắt nhìn Đường Viễn một cái, mặt đỏ bừng, nắm thật chặt đèn con thỏ đèn trong tay.

"Như vậy sao!" Đại Tráng không hoài nghi, nhóc thấy đèn con thỏ trong tay Tô Nặc, bèn chạy đến bên cạnh, chỉ chỉ: "Tô Nặc ca, đây là lễ vật mà Đường đại ca đưa cho huynh sao?"

"A?" Tô Nặc mới vừa cùng Đường Viễn nói rõ tâm ý, hơn nữa còn có cha nương và mọi người đều ở trước mặt, lại rất khẩn trương và thẹn thùng. Nghe Đại Tráng hỏi, phải một lát sau mới phản ứng lại, ánh mắt lặng lẽ nhìn Đường Viễn một cái, nói lắp bắp:

"Đúng......đúng vậy! Đây......đây là quà của Đường đại ca tặng ta."

Kỳ thật cái này cũng không tính là nói dối. Hôm nay là sinh nhật cậu, nên cái này đương nhiên cũng là quà sinh nhật của Đường đại ca tặng cậu rồi =^.^=!

Chẳng qua cậu chỉ có thể lấy một cái, thật đúng là đáng tiếc.

"Thật là đẹp mắt!" Đại Tráng vây quanh đèn con thỏ ngó trái ngó phải, ngẩng đầu nói với Đường Viễn" Đường đại ca, lồng đèn này có phải mắc lắm phải không?"

Quan trọng là cây nến trong lồng đèn, mắc lắm đấy!

"Còn tốt! Nến trong lồng đèn là tự ta làm, không tốn bao nhiêu tiền!" Đường Viễn tiến về phía Đại Tráng hai bước, trong lúc đi, tay hắn khẽ lướt qua mu bàn tay của Tô Nặc như có như không. Tô Nặc hoảng hốt, nhìn về phía Đường Viễn, nhưng lại thấy hắn vẫn giữ thần sắc bình thản mà nói với Đại Tráng:

"Huống chi đây là quà sinh nhật tặng cho Nặc ca nhi, chỉ cần Nặc ca nhi thích, dù có quý giá đến mấy cũng xứng đáng."

"Đường tiểu ca, vậy mà con có thể làm ra nến sao?!" Hồ mẫu khiếp sợ mà trừng lớn mắt, nhìn về phía Đường Viễn bằng ánh mắt càng thêm sùng bái: "Trời ạ! Thật khó mà tưởng tượng được luôn!"

Bà còn chưa từng nghe nói qua ai sẽ làm nến, cây nến chỉ có trong tiệm mới mua được. Nhưng một cây dài cỡ hai ngón tay tận 8 văn tiền mà đốt cũng nhanh, chỉ có nhà giàu mới bỏ tiền ra mua được.

Nếu Đường tiểu ca làm nến đem đi bán, không chừng có thể kiếm được mớ tiền luôn đấy! Đừng nói là mở quán ăn, cho dù là mở tửu lâu cũng mở được ấy chứ!

Đường Viễn cười cười không nói gì, chỉ chăm chú nhìn vào Tô Nặc.

Tô Nặc ban đầu còn đang suy nghĩ động tác vừa rồi của Đường Viễn rốt cuộc có phải cố ý hay không. Nhưng sau khi nghe được Đường Viễn nói câu kế tiếp, lại thấy người này nhìn chằm chằm mình, thì không khỏi khẽ cắn môi dưới để ngăn nụ cười nơi khóe miệng, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào.

"Cảm ơn Đường đại ca." Con ngươi long lanh ánh nước của cậu nhìn Đường Viễn, âm thanh mềm mại.

Đường Viễn cười ôn nhu, vừa định mở miệng, đã bị Tô mẫu đánh gãy.

"Khụ khụ!"

Tô mẫu ho hai tiếng, cười nói với Đường Viễn "Tiểu Viễn này! Giờ cũng không còn sớm, chúng ta cũng nên về rồi. Hôm nay cảm ơn con đã chiêu đãi."

Đường Viễn nghe vậy, vội ân cần nói: "Vậy để con đưa ngài cùng bá phụ về."

Hắn cùng Nặc ca nhi đã hiểu được tâm ý của nhau, bây giờ chỉ cần thuyết phục Tô phụ Tô mẫu. Như vậy hắn mới có thể sớm ôm được ngọc mềm vào lòng, sao không thể ân cần thêm chút chứ!

"Không cần không cần!" Tô mẫu xua xua tay, đi ra cửa:"Này không phải còn có Đại Tráng, Hổ Tử và bọn Hồ bá sao! Mai còn phải lên tiệm sớm, con nhanh dọn dẹp lại chút rồi nghỉ ngơi sớm đi, không cần tiễn bọn ta đâu!" Bà còn phải về hỏi rõ ca nhi ngốc nghếch nhà bà nữa đây haha!

Thấy Tô mẫu kiên trì như vậy, Đường Viễn cũng không miễn cưỡng, chỉ đưa mọi người đến cửa.

"Nặc ca nhi" Đường Viễn giữ chặt Tô Nặc đang đi phía trước, đưa tay nhéo nhẹ lòng bàn tay cậu, khẽ nói: "Đèn lồng trên cây bên kia lát nữa ta sẽ gỡ xuống rồi cất kỹ.

Đó chính là vật đã chứng kiến sự bắt đầu hạnh phúc của hắn và Nặc ca nhi, phải giữ gìn thật kỹ mới được!

"Không được động tay động chân" Tô Nặc tức giận liền liếc Đường Viễn một cái, tựa như xấu hổ xoay người chạy theo đuổi kịp mọi người, còn không quên bỏ lại hai chữ: "Tùy huynh!"

Đường Viễn vuốt ve ngón tay, nhìn bóng dáng Tô Nặc, trong mắt tràn ngập ý cười.

*

Tối qua Tô mẫu cẩn thận hỏi Tô Nặc một lượt, nhận được câu trả lời mà mình mong đợi. Cho nên hôm nay khi đi làm trên mặt bà vẫn chưa hề tắt nụ cười.

"Nương Nặc ca nhi này! Ngươi đây có chuyện gì tốt sao?!" Một đại nương chỉ vào miệng của mình, trêu ghẹo nói: "Ta thấy khóe miệng của ngươi nãy giờ chưa hề hạ xuống luôn đó!"

Sự tình còn chưa định ra, đương nhiên Tô mẫu sẽ không nói bậy, một tiếng gió cũng không lộ, thu lại một chút ý cười trên mặt: "Ui chao! Làm gì có chuyện tốt nào! Ta đang nghĩ cả nhà có thể bình bình an an có ăn có mặc là thấy đủ."

Đại nương đó cũng chỉ thuận miệng hỏi, nghe Tô mẫu nói vậy, lập tức bị cuốn theo, đồng tình nói: "Cũng đúng, chẳng phải ai cũng cầu mong điều đó sao. Nói đến đây, thật sự phải cảm ơn Đường lão bản, nếu không thì cuộc sống của chúng ta còn khổ sở nhiều." Bà làm thủ công ở đây, mỗi tháng cũng kiếm được hơn trăm văn đấy!

"Không phải sao! Hiện tại nhà của chúng ta một tháng cũng có thể ăn được một hồi thịt đấy!"

Mọi người đều mở miệng phụ họa, chỉ còn nương Tiểu Hoa ngồi trong một góc, mắt trợn trắng.

Bà ta thấy mọi người nói chuyện náo nhiệt, không chú ý đến mình bên này, liền đứng lên. Tay cầm lấy chén không chuyên múc nước kiềm gần đó, sờ soạng hồ lô treo bên hông, lặng lẽ đi đến trước lu nước kiềm.

Mở nắp lu ra, bà ta liếc mắt nhìn Tô mẫu và Chu đại nương lần nữa. Rồi sau đó quay lưng về phía mọi người, múc một chén nước kiềm, cầm lấy hồ lô, chuẩn bị đổ vào.

"Ngươi làm gì vậy?!" Tô mẫu lạnh giọng hô lên.

Tay nương Tiểu Hoa run lên, nước kiềm trong chén rơi ra hơn phân nửa. Bà ta quay đầu lại nhìn, thấy Tô mẫu cùng Chu đại nương đã đứng ở bên bà ta từ lúc nào.

Chu đại nương bắt lấy tay cầm hồ lô của bà ta, lại một phen đoạt lấy chén, mắng lớn: "Ta biết ngay là ngươi giờ trò quỷ mà! Đang êm đang đẹp, tự nhiên mang theo nước làm cái gì! Nguyên lai là muốn trộm nước làm mì! Ta phi! Cái đồ không biết xấu hổ!"

"Lúc trước cũng là ngươi khóc lóc cầu xin ta, nói phải tích cóp của hồi môn cho Tiểu Hoa. Ta nhất thời mềm lòng, lại thấy tay nghề của ngươi không tồi, nên mới thu ngươi vào làm việc. Thực sự ta không nghĩ tới, ngươi thế nhưng lại làm ra loại việc này!" Tô mẫu hung hăng đoạt lấy hồ lô, dốc ngược hồ lô, thấy không có nước, mới ném hồ lô lại vào ngực của nương Tiểu Hoa, tức giận quát lên: "Còn không mau cút đi!"

Một đại nương khác do dự tiến đến nói: "Nương Nặc ca nhi này! Có thể chỉ là hiểu lầm hay không, ta thấy trong cái hồ lô này cũng không có nước......"

Vị đại nương bên cạnh nghe vậy vội túm lấy đại nương vừa lên tiếng, bụm miệng bà, kéo lùi lại.

"Hiểu lầm?" Tô mẫu tay chỉ lên mặt nương Tiểu Hoa: "Lúc nãy, ngay cả hồ lô bà ta cũng đã mỡ sẵn, nếu không phải ta kêu lên đúng lúc, cái nước trong lu đã được đổ vào hồ lô rồi!"

"Ta... Ta..." Nương Tiểu Hoa bị Tô mẫu bắt quả tang, không thể biện minh được. Trong lòng bà ta tức đến nghiến răng, nhưng lại tiếc số tiền công hậu hĩnh, đành sợ hãi cầu xin tha thứ: "Ta không dám nữa! Ngươi tha cho ta lần này đi! Đây là lần đầu tiên mà!"

"Lần đầu tiên?!" Chu đại nương bị câu nói không biết xấu hổ chọc phải bật cười, tức giận nói:

"Ta phi! Lần trước lu nước không duyên không cớ bị ít đi! Không phải ngươi lấy thì là ai?! Cút khỏi chỗ này cho ta!"

Nương Tiểu Hoa ngạnh cổ cãi lại: "Các ngươi có chứng cứ gì nói ta làm chuyện đó chứ?! Ta không đi! Vừa rồi ta chỉ định trộm thôi, nhưng còn chưa kịp trộm, các ngươi dựa vào cái gì mà muốn ta đi?" Tiền công phong phú như vậy, bà mới không ngu mà đi!

Câu nói không biết xấu hổ này vừa thốt ra, đều làm mọi người đang vây xem ngạc nhiên đến há hốc mồm, có người nhịn không được nói: "Nương Tiểu Hoa! Mặc kệ mấy lần trước có phải ngươi làm hay không, thì việc hôm nay cũng là ngươi làm đi? Ngươi đã làm ra loại việc lén lút này, thì nên tự biết phận đi! Đừng ở chỗ này làm mất mặt!"

Nương Tiểu Hoa vốn không phục, còn muốn mắng người nọ. Kết quả còn chưa kịp há mồm mắng đã bị Chu đại nương cầm chổi lao tới.

"Cùng loại người này nói thêm chi cho mệt! Trực tiếp đánh đuổi đi là xong!"

Chu đại nương nói xong, liền giơ chổi lên không chút lưu tình quật qua, chuyên chọn chỗ đau mà đánh. Bà đánh không hề nương tay, đánh cho Nương Tiểu Hoa kêu to ngao ngao!

"Ngươi...... Ngươi! Chờ! Đó" Nương Tiểu Hoa dùng tay che trước che sau, một đường bị đánh ra cửa, lúc đi còn không quên mạnh miệng mắng lời hung ác với Chu đại nương.

"Chờ thì chờ! Để ta xem ngươi làm được gì!" Tô mẫu một tay chống nạnh, một tay chỉ vào bà ta nói: "Ta nói cho ngươi biết! Nếu ta phát hiện ngươi trộm làm mì kiềm đem đi bán, xem ta có đập nát cửa nhà ngươi không!"

"Hừ!" Tô mẫu hừ một cái nặng nề rồi đóng cửa lại, xoay người nói với mọi người:

"Các ngươi cũng không thể hồ đồ giống như bà ta như vậy! Công việc này rất nhiều người muốn mà không được đấy!"

Mọi người vội nói: "Chúng ta khẳng định sẽ không làm những việc như vậy! Ngươi yên tâm!" Hà tất vì mấy việc làm lén lút này mà từ bỏ công việc có tiền công hậu hĩnh chứ. Đừng nói bọn họ vì công việc mà không dám làm, mà vạn nhất bị người khác phát hiện thì rất mất mặt, còn bị đồn đến tận nhà.!

"Được rồi" Tô mẫu vẫy vẫy tay, gọi mọi người vào nhà "Chúng ta tiếp tục làm việc đi."

Mọi người sôi nổi vào nhà, trong lúc nhất thời ai cũng làm việc nghiêm túc hơn so với ngày thường vài phần.

*

Nương Tiểu Hoa đỡ eo khập khiễng trở về nhà, đặt mông ngồi xuống, trong miệng ai u ai u kêu to không ngừng.

"Tiểu Hoa!" Bà ta gân cổ lên kêu.

Cha Tiểu Hoa nghe được âm thanh, vội từ trong bếp đi ra, chà hai tay bị ướt lên quần áo, nhìn Nương Tiểu Hoa nói: "Tiểu Hoa còn ngủ đấy, sao vậy?"

"Sao vậy ư? Ta bị họ Chu tiện nhân kia đánh đó!" Tiểu Hoa Nương lúc này đang bực mình, nhìn ai cũng không vừa mắt, liền mắng: "Ngươi còn đứng ở chỗ này làm gì! Còn không mau kêu nó dậy đi! Cô nương lớn như vậy rồi, còn không biết xấu hổ ngủ tới bây giờ!"

Cha Tiểu Hoa đã quen bị mắng, chỉ gật gật đầu, liền đi vào gọi người.

Nương Tiểu Hoa Nương lại kêu hắn lại: "Ngươi đi vào phòng lấy rượu thuốc ra đây đi, đợi con nha đầu chết tiệt kia ra, ta kêu nó xoa bóp cho ta. Mụ tiện nhân Chu thị đó, ra tay cũng quá độc ác!"

Sau một lát, thì Tiểu Hoa mới ngáp đi ra, bất mãn nói với nương Tiểu Hoa: "Nương kêu cha gọi con làm gì vậy, con còn muốn ngủ nữa!"

"Ngủ ngủ ngủ! Ngươi chỉ biết ngủ!" Nương Tiểu Hoa nặng nề mà chọc lên trán Tiểu Hoa, rồi chỉ vào chai rượu thuốc trên bàn nói: "Mau xoa cho ta đi!"

Tiểu Hoa che trán, mắt trợn trắng, vén tay áo lên để bôi rượu thuốc cho nương. Trên cánh tay nương Tiểu Hoa chỗ xanh chỗ tím, vừa nhìn liền biết người đánh ra tay rất mạnh.

"Nương! Ai đánh nương vậy hả?!" Rốt cuộc cũng là nương ruột của mình, Tiểu Hoa vừa thấy, tức khắc nổi giận.

"Ngươi đừng làm mạnh như vậy!" Nương Tiểu Hoa bị đau đến nhe răng trợn mắt, nói với Tiểu Hoa: "Tính xem số mì làm từ bữa tới giờ, chúng ta có tổng cộng bao nhiêu rồi?"

Tiểu Hoa vừa xoa cho bà vừa lẩm nhẩm tính: "Đại khái 40 cân."

"Tốt! Ngươi dùng giấy dầu bao lại đi, rồi mai cùng cha ngươi mang lên trấn bán!" Bà ta dặn dò thêm: "Nhớ phải bao kỹ một chút! Lúc bán thì cứ nói từ chỗ họ Đường kia, không cho người khác mở ra đó!"

Không cho bà bán sao? Không có cửa đâu! Có tiền không kiếm mới là ngốc tử!

"Con biết rồi nương!" Tiểu Hoa gật đầu đồng ý, nàng quan tâm nương: "Vậy nương ở nhà nghỉ ngơi đi?"

"Nghỉ cái rắm!" Ánh mắt nương Tiểu Hoa lộ ra vẻ hung ác: "Ngày mai ta sẽ đến quán ăn của họ Đường kia, phải tìm cái công đạo mới được! Hừ dám đuổi việc ta sao!!!"

Bà cũng không tin, nhiều người nhìn như vậy, họ Đường dám cứng rắn với bà! Một là họ Đường kia tiếp tục mướn bà, hai là bà sẽ làm cho thanh danh của hắn xấu đi. Để mà coi, mỗi ngày bà đều đến chỗ đó nháo, xem hắn làm sao buôn bán đây!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.