Cổ Đại Kiếm Tiền Dưỡng Gia Hằng Ngày

Chương 46: Đặt hàng thêm



"Nặc ca nhi, huynh có chút việc phải tìm Vương lão bản, đệ trông tiệm chút nhé."

Đường Viễn nghĩ cầu hôn là chuyện lớn, nên chỉ muốn nhanh giải quyết xong những vấn đề khác, sau đó mới tìm bà mối đi cầu hôn.

Tô Nặc gật đầu: "Đệ biết rồi Đường đại ca! Huynh mau đi đi!"

Đường Viễn ăn cơm xong, liền đến tiệm tạp hoá Vương Tưởng. Lúc này Vương lão bản vừa vặn đang ở trong tiệm, thấy Đường Viễn đến, liền tiến lên hai bước, vỗ vỗ bả vai Đường Viễn: "Đường lão đệ, may mà ngươi xử lý thật nhanh, bằng không sẽ ảnh hưởng đến sinh ý của mì kiềm khô đấy"

Dân chúng thích nhất là xem náo nhiệt, lời đồn truyền đi sẽ rất nhanh. Nếu Đường Viễn xử lý chậm một chút, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng rất nhiều.

Đường Viễn cười nhẹ, hắn chắp tay hướng về phía Vương lão bản nói: "Thật không dám giấu giếm, lần này ta đến đây là có việc muốn nhờ Vương đại ca giúp đỡ."

"Là chuyện gì, ngươi cứ nói!" Vương lão bản cũng rất nghĩa khí, nhìn ngó xung quanh, rồi ghé sát vào Đường Viễn, nói nhỏ: "Ta quen biết với hầu hết các lão bản trên trấn, họ cũng có thể nói chuyện với quan huyện. Nếu ngươi gặp khó khăn gì, ta có thể giúp ngươi hỏi một chút."

"Cảm ơn Vương đại ca!" Đường Viễn trong lòng thấy ấm áp, nói cảm tạ, sau đó nói với Vương lão bản: "Bất quá chuyện này ta đã giải quyết xong, liền không làm phiền Vương đại ca! Lần này ta tới muốn hỏi Vương đại ca có nhận thức xưởng in ấn nào không?! Ta muốn định chế dấu ấn riêng biệt trên giấy dầu."

Vương lão bản có mối quan hệ rộng, gật đầu đáp: "Biết chứ, nhà của tức phụ chất nhi ta cũng làm việc này."

Nói xong, có chút nghi hoặc nhìn Đường Viễn: "Nhưng làm cái này, giá cả có chút cao, lão đệ định dùng làm gì?"

Thực ra, Vương lão bản không tiện nói ra, chính là loại mì kiềm này trước đây chỉ được ưa chuộng ở trấn của họ. Ngay cả khi sau đó bán sang một vài thị trấn lân cận, cũng không đáng để phải đặt làm giấy dầu đóng gói riêng. Chỉ có những cửa hàng truyền thống lâu đời mới đặc biệt chú trọng việc tự thiết kế bao bì riêng cho mình.

"Việc lần này cũng đã cảnh tỉnh ta. Vì vậy, để tránh bị người khác giả mạo, ta tự mình đặt làm một loại bao bì riêng, cũng tiện cho việc quảng bá thương hiệu."

Dã tâm của Đường Viễn đương nhiên không chỉ dừng ở địa phương nhỏ này. Nếu hắn đã quyết định làm cái sinh ý này, thì đương nhiên phải làm tốt nhất.

Hiệu ứng của thương hiệu rất quan trọng. Ở kiếp trước của hắn, một chiếc áo thun bình thường chỉ cần gắn lên cái gọi là nhãn hiệu hàng xa xỉ, đã có thể đắt hơn gấp nhiều lần so với áo thun thông thường. Đây chính là giá trị gia tăng mà thương hiệu mang lại. Dù sự so sánh này không hoàn toàn hợp lý, nhưng rõ ràng việc xây dựng một thương hiệu cho bản thân là vô cùng hữu ích.

Đối với thực phẩm, điều mà Đường Viễn yêu cầu chính là kết nối thương hiệu của mình với niềm tin của mọi người. Khi khách hàng tin tưởng vào chất lượng sản phẩm của họ, việc kinh doanh mới có thể phát triển bền vững và lâu dài.

Thấy Đường Viễn nói như vậy, Vương lão bản đành phải gật đầu nói: "Được rồi! Ta sẽ về hỏi giúp ngươi một chút."

Đường Viễn: "Đa tạ Vương đại ca."

Sau khi cùng Vương lão bản bàn bạc xong, Đường Viễn liền trở về quán ăn, trong tiệm đã bắt đầu nhộn nhịp trở lại.

Tô Nặc đang bận rộn tính tiền, thấy Đường Viễn trở về, vội chỉ vào một bàn trong góc đại sảnh: "Đường đại ca! Triệu thiếu gia dẫn theo một hán tử tuổi trẻ tới tìm huynh đó! Đệ thấy huynh chưa trở về, nên sắp xếp để họ ngồi ở đó chờ huynh."

"Được! Để huynh đi qua xem sao!" Đường Viễn gật đầu, thấy khách nhân đang đứng đợi tính tiền có chút không kiên nhẫn, vội nói với Tô Nặc: "Đệ làm việc đi"

Đường Viễn bước tới vừa thấy người, khóe miệng đã nở nụ cười, chắp tay hướng Triệu thiếu gia và nói: "Thật ngại quá, đã để hai vị chờ lâu."

"Đường lão bản thật đúng là người bận rộn, thế mà để chúng ta chờ lâu như vậy" Triệu thiếu gia là người hào sảng, vừa nói vừa trêu chọc với Đường Viễn. Triệu thiếu gia chỉ vào bình nước ô mai trên bàn, hừ nhẹ một tiếng: "Nếu không phải Tô gia ca nhi mời bọn ta nước ô mai này, thì bọn ta sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu."

Đường Viễn liếc mắt một cái liền nhận ra người đi cùng với Triệu thiếu gia, là hán tử trẻ tuổi lần trước đi cùng với Tiền lão gia, Tiền thiếu gia. Lần này Triệu thiếu gia mang đến tìm hắn, hẳn là có sinh ý mới.

Đừng nói lúc này Triệu thiếu gia trêu ghẹo hắn hai ba câu, cho dù có tức giận quở trách hắn, thì hắn vẫn có thể nhịn được.

Đường Viễn ôn hòa mà cười cười: "Triệu thiếu gia khẳng định đã nghe chuyện sáng nay của tiệm rồi đúng không. Lần này đúng là giáo huấn ta một trận, nên ta phải đi tìm biện pháp khắc phục, thỉnh hai vị tha thứ một lần."

Triệu thiếu gia không chào hỏi trước mà đã đến, dù chỉ là đến chơi cũng bình thường. Chỉ vì hắn tự nhận có quan hệ tốt với Đường Viễn nên mới đùa giỡn như vậy. Nghe Đường Viễn nói thế, hắn lại tò mò: "Vậy ngươi nghĩ ra biện pháp gì rồi?"

Đường Viễn liền đem việc in thương hiệu của mình lên giấy dầu này nói cho Triệu thiếu gia.

Không đợi Triệu thiếu gia trả lời, Tiền thiếu gia bên cạnh liền gật đầu tán thưởng Đường Viễn: "Không tồi, còn tính ngươi có vài phần thông minh." Nhà bọn họ cũng có dấu hiệu của riêng mình.

Đường Viễn trước đây không có ấn tượng tốt về vị Tiền thiếu gia này, nhưng bây giờ gặp lại, tuy Tiền thiếu gia vẫn còn chút tính tình của thiếu gia, nhưng cách hành xử so với trước đã ổn trọng hơn vài phần. Có lẽ đây là do Tiền lão gia dụng tâm dạy dỗ.

Đường Viễn ngồi xuống, đưa mắt nhìn Tiền thiếu gia, rồi quay lại nói với Triệu thiếu gia: "Không biết hai vị tìm ta có chuyện gì không?"

"Còn có thể là chuyện gì...!" Triệu thiếu gia khoát tay lên vai của em vợ của mình, rồi nói với Đường Viễn: "...Đương nhiên là tìm ngươi để bàn chuyện làm ăn rồi!"

Tiền thiếu gia lúc này cũng nhìn Đường Viễn, ngữ khí ẩn có chút kích động: "Ta muốn đặt thêm 300 cân mì kiềm!"

Số mì kiềm mà họ mang về lần trước bán rất tốt, chỉ trong bảy ngày đã bán hết toàn bộ! Cha hắn lúc này mới vội kêu hắn quay lại đây đặt hàng thêm!

"300 cân?" Đường Viễn nhướng mày nhẹ, nhìn Tiền thiếu gia: "Xem ra mì kiềm đợt trước Tiền lão gia và Tiền thiếu gia mang về bán cũng không tồi a."

Tiền thiếu gia khụ hai tiếng: "Còn...... Còn được."

"Được rồi" Đường Viễn sẽ không bỏ qua cơ hội kiếm tiền, liền gật đầu đáp ứng, nói với Tiền thiếu gia: "Nhưng mà số lượng 300 cân mì kiềm khá lớn, ta không thể bảo đảm trong nửa tháng sẽ có hàng như lần trước. Lần này ít nhất cũng phải một tháng, nếu Tiền thiếu gia ngày có thể chấp nhận, thì chúng ta liền ký khế ước."

"Một tháng?" Tiền thiếu gia nhíu mày, chờ thêm một ngày nữa tức là khiến hắn mất đi một ngày kiếm tiền, sao hắn có thể không đau lòng chứ. Hắn hỏi Đường Viễn: "Có thể rút ngắn thời gian lại một chút hay không?"

"Ta cũng không phải cố ý kéo thời gian, mà là làm mì kiềm này phải phụ thuộc vào thời tiết. Thời gian này trời bắt đầu lạnh, chỉ sợ sắp có tuyết rơi" Đường Viễn giải thích với Tiền thiếu gia. Xong lại suy nghĩ một chút, nói tiếp:

"Hay là thiếu gia ngày chia làm hai lần lấy hàng đi. Nửa tháng sau, thiếu gia cho người tới lấy một nửa số hàng, sau đó nửa tháng tiếp theo lại tới lấy phần còn lại."

Việc này phải phụ thuộc vào thời tiết, Tiền thiếu gia đành thỏa hiệp. Nhưng khi nghe xong biện pháp của Đường Viễn, mắt hắn sáng lên, gật đầu nói: "Cái này được đấy!" 150 cân miễn cưỡng có thể bán trong nửa tháng, khi bán xong rồi thì vừa vặn lấy tiếp 150 cân còn lại!

Đường Viễn đứng dậy đi tới quầy, kêu Tô Nặc viết một tờ khế ước. Sau đó đưa cho Tiền thiếu gia xem qua, rồi hai người lần lượt ấn dấu tay lên.

Tiền thiếu gia nói chuyện làm ăn thuận lợi, rất sảng khoái thanh toán bốn lượng tiền đặt cọc. Sau đó, như chợt nhớ ra điều gì, hắn nói với Đường Viễn: "Đúng rồi, cái nước ô mai kia của ngươi có bán không?" Vừa rồi hắn uống, thấy hương vị thực sự không tồi!

"Không......" Đường Viễn vốn định lắc đầu, nhưng bỗng nhiên trong đầu lóe lên một ý tưởng, liền đổi lời: "Có thể, nhưng phải làm thành Toan Mai Cao. Hiện tại ta không có hàng sẵn, nếu Tiền thiếu gia có hứng thú, nửa tháng sau có thể đến xem."

Thời gian bảo tồn của Toan Mai Cao dài hơn so với nước ô mai. Nếu vận chuyển đến trấn bên cạnh tuyệt đối không thành vấn đề, hơn nữa còn rất tiện. Dù bán không được, thì chỉ cần mỗi lần hắn ngao ra nhiều một chút, thì không cần phải nấu nước ô mai mỗi ngày nữa.

Tiền thiếu gia vẫn còn nhớ lại hương vị lúc nãy chưa nước ô mai, liền quyết đoán gật đầu nói: "Được! Đến lúc đó ta nhất định sẽ đến!"

Đường Viễn bàn bạc xong với Tiền thiếu gia, thì tự mình tiễn hai người đưa ra cửa.

Hắn xoay người đi đến cạnh Tô Nặc, ghé sát cậu, tìm chuyện để nói: "Lồng đèn thỏ kia, nến đã cháy hết chưa? Nếu hết rồi, huynh đem số nến còn lại qua cho đệ nhé!."

"Không cần Đường đại ca" Tô Nặc lắc đầu từ chối, ngẩng đầu nhìn Đường Viễn, nhỏ giọng nói: "Đường đại ca, huynh làm thêm chút nến nữa đi, rồi đem bán cùng với những cây nến còn lại. Những gia đình giàu có rất thích dùng nến đó!"

"Không sao! Những cây nến đó chúng ta tự mình giữ lại dùng" Đường Viễn cười cười xoa đầu Tô Nặc: "Ta không tính toán bán nến đâu."

Tô Nặc sửng sốt: "Vì sao?" Nến bán được rất nhiều tiền đó! Một cây nến nhỏ như vậy đã có thể bán được vài văn tiền rồi!

Đường Viễn thở dài, lại xoa đầu Tô Nặc, giải thích nói: "Mấy nhà làm nến, sau lưng đều có chỗ dựa. Còn huynh thì bối cảnh gì cũng không có, nếu tùy tiện đoạt đi sinh ý của người ta, chỉ sợ không tốt."

Tô Nặc vừa nghe vậy, vội nói: "Vậy không làm cái sinh ý này! Chúng ta mở tiệm ăn cũng có thể kiếm không ít tiền!" Nếu đắc tội những gia đình đó, một chút sơ suất có thể khiến chính mình gặp họa, những người đó chắc chắn sẽ ra tay rất tàn nhẫn!

Đường Viễn thấy Tô Nặc khẩn trương nhìn mình, mỉm cười, dùng ngón tay điểm nhẹ vào mũi cậu, ôn nhu nói: "Đừng lo lắng, nến chúng ta làm chỉ giữ tự dùng, không bán."

Tô Nặc gật đầu giống như con gà đang mổ thóc: "Ân ân!"

Đột nhiên nhớ tới chính sự, Đường Viễn võ trán một cái, nói với Tô Nặc: "Nặc ca nhi, mai đệ nói Tô bá phụ và Tô bá mẫu ở nhà nhé, ta có việc muốn cùng họ thương lượng."

Không đợi Tô Nặc hỏi, hắn vội chạy ra ngoài: "Lát nữa mọi người cứ ăn cơm trước đi, không cần đợi huynh đâu. Lát về cứ lấy xe lừa mà về, ta sẽ tự đi xe bò về sau!"

Tô Nặc không hiểu chuyện gì, chỉ biết cắn môi, cúi đầu tiếp tục tính sổ.

Tác giả có lời muốn nói: Đường Viễn: Chính sự —— tìm bà mối, đi cầu hôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.