Tô Nặc rốt cuộc vẫn lưu lại giúp Đường Viễn. Cậu nhờ Đại Tráng lúc trở về thì ghé nhà mình nói một tiếng với Tô phụ Tô mẫu, để bọn họ đừng lo lắng.
"Tô Nặc ca cứ yên tâm! Nhất định đệ sẽ chuyển lời giúp ca!" Đại Tráng hì hì cười, làm mặt quỷ với Tô Nặc "Nhưng mà Tô nặc ca cứ yên tâm, Tô đại nương khẳng định sẽ không lo lắng đâu. Dù sao thì Đường đại ca cũng không phải ai khác, đúng không, Đường đại ca?"
Nhóc kéo dài ngữ điệu, nhìn về phía Đường Viễn, bộ dáng hài hước. Mặt Tô Nặc nhanh chóng đỏ bừng lên, cậu tức giận trừng mắt liếc nhóc một cái. Đường Viễn duỗi tay kéo Tô Nặc ra phía sau lưng mình, nở nụ cười tươi rói nhìn Đại Tráng, ngữ khí nguy hiểm: "Sao vậy? Cả buổi sáng nay bị gió thổi còn chưa đủ đúng không?"
Đại Tráng theo bản năng rùng mình một cái, vội lấy lòng Đường Viễn mà cười nói: "Thổi đủ rồi, thổi đủ rồi!" Nói xong, chạy nhanh trèo lên xe, mang theo Hồ phụ Hồ mẫu vọt lẹ đi.
Hổ Tử nhìn nhìn bốn phía, lại nhìn hai người khanh khanh ta ta sau giếng, chỉ cảm thấy bản thân phi thường chướng mắt.
"Được rồi! Hai ngươi đừng ở chỗ này ôm ôm ấp ấp nữa! Không phải còn làm Toan Mai Cao sao? Nhanh làm thôi!"
Hổ Tử cảm thấy nếu tiếp tục nhìn, đôi mắt chắc chắn sẽ mù mất. Lại nghĩ đến đêm nay mình phải ngủ trong kho hàng tối tăm và lạnh lẽo, hắn không khỏi thầm khóc trong lòng, liền lên tiếng thúc giục hai người: "Hai đứa lên đi! Nhiều như vậy, cái này phải làm đến khi nào a! Không biết đêm nay có ngủ được hay không nữa?!"
Đối với chuyện chiếm dụng phòng Hổ Tử, Tô Nặc vẫn rất ngượng ngùng, nhưng Đường Viễn đã nói vậy, cũng không cho phép cự tuyệt, cho nên cậu cũng đành phải đáp ứng.
"Thực xin lỗi Hổ Tử ca"
Tô Nặc mang theo áy náy nhìn về phía Hổ Tử, cậu nhìn Đường Viễn, ngữ khí có chút do dự: "Nếu không thì tối nay để đệ trụ trong phòng nhỏ kia đi." Vốn dĩ cũng do cậu cứng rắn muốn lưu lại hỗ trợ, hại Hổ Tử ca không được ngủ trong phòng của mình, cậu thực sự thấy có lỗi.
Kỳ thật Hổ Tử cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, cũng thật sự không có ý tứ trách cứ Đường Viễn và Tô Nặc. Hắn là một hán tử, sao có thể cùng một cái ca nhi đoạt phòng chứ. Hơn nữa, trong lòng Hổ Tử đã xem Đường Viễn như huynh đệ, mà hiện tại Tô Nặc là vị hôn phu lang của Đường Viễn, đương nhiên hắn cũng muốn chiếu cố. Đừng nói để hắn ngủ kho hàng, cho dù có kêu hắn ngủ ở ngoài đường thì hắn cũng nguyện ý!
Thấy Tô Nặc áy náy mà nhìn mình, Hổ Tử vội nói: "Không sao, không sao! Ta là một cái hán tử, ngủ ở chỗ nào cũng không quan trọng, ca nhi thân thể yếu đuối, đệ vẫn nên ở trong phòng lớn ngủ một đêm đi, coi chừng cảm lạnh!"
"Đúng vậy!" Đường Viễn với vẻ mặt tinh nghịch liếc nhìn Hổ Tử một cái, sau đó vòng tay ôm lấy vai Tô Nặc, kéo dài giọng trêu đùa, "Tiểu Nặc, đệ không cần lo lắng. Hổ Tử ca khỏe mạnh cường tráng, dù có ngủ dưới đất ngoài trời cũng chẳng hề hấn gì!"
Hổ Tử trừng mắt nhìn Đường Viễn, nở một nụ cười nhếch mép, cắn răng nói: "Đúng vậy! Với cái thể trạng này của ta, đừng nói là ngủ dưới đất, đứng ngoài trời cả đêm cũng chẳng sao. Chỉ có điều, thân thể tam nhi thì thân kiều thịt quý, không nên ngủ ở kho hàng một đêm đâu, sợ rằng ngày mai sẽ không dậy nổi a!"
Tô Nặc nghe thấy liền bật cười, cảm giác lo lắng trong lòng cũng tiêu tan. Cậu nghiêng đầu về phía Đường Viễn, chớp chớp mắt, khóe miệng cong lên duyên dáng: "Viễn ca! Đệ thấy Hổ Tử ca nói rất đúng. Đêm nay huynh nhớ mang thêm chăn, nếu thực sự lạnh quá thì cứ đến đổi với đệ."
Đường Viễn oán hận nhéo nhẹ mũi Tô Nặc, tiểu vô lương tâm này, rõ ràng hắn chỉ muốn làm cậu vui, vậy mà bây giờ lại quay ra "hùa" với người ngoài trêu chọc hắn! Tuy vẻ ngoài tỏ ra hung ác, nhưng Đường Viễn lại xuống tay rất nhẹ nhàng, khiến Tô Nặc chẳng chút sợ hãi. Sau khi bị nhéo, sắc mặt Tô Nặc chỉ thoáng ửng đỏ, rồi giận dỗi liếc Đường Viễn một cái. Hổ Tử đứng bên cạnh chỉ biết mím môi cười, rồi đành chấp nhận số phận mà vào bếp chuẩn bị nhóm lửa.