Lúc này, thuốc đã được sắc xong, Tô Nặc dùng vải để lọc bỏ bã thuốc. Thuốc có màu đen tuyền, không cần lại gần cũng có thể ngửi thấy một mùi chua xót. Tô Nặc đặt thuốc và cháo lên khay, rồi bước nhanh vào phòng nghỉ. Đại Tráng cũng đã mua chậu than về, nhiệt độ trong phòng ấm áp hơn nhiều. Tô Nặc đặt khay lên bàn, sau đó nhẹ nhàng đến bên giường, duỗi tay đánh thức Đường Viễn.
"Viễn ca!" Tô Nặc vừa lây, vừa thì thầm bên tai Đường Viễn, "Viễn ca! Tỉnh dậy uống thuốc xong rồi ngủ tiếp nhé!"
Đường Viễn nhíu mày, từ từ mở mắt ra. Tô Nặc ngay lập tức nhìn về phía Đại Tráng còn đứng trong phòng: "Đại Tráng, mau lấy thuốc trên bàn đến đây!"
"Vâng!" Đại Tráng cẩn thận đưa thuốc cho Tô Nặc.
Tô Nặc đỡ người Đường Viễn dậy, để hắn dựa vào vai mình, rồi bưng chén thuốc lên, múc một muỗng đưa đến miệng Đường Viễn. Nhưng nghĩ đến Đường Viễn vẫn chưa ăn gì, Tô Nặc dừng lại, hơi cúi đầu hỏi: "Viễn ca, cháo vẫn còn nóng, nếu đói thì uống vài muỗng cháo trước rồi uống thuốc được không?."
Ngửi mùi là biết thuốc rất đắng, Đường Viễn hơi nhăn mặt, hắng giọng một cái rồi ngồi thẳng dậy, cầm lấy chén thuốc từ tay Tô Nặc, giọng khàn khàn nói: "Không cần, huynh uống thuốc trước."
"Cẩn thận nóng!" Tô Nặc thấy Đường Viễn uống thuốc, không khỏi dặn dò: "Viễn ca, huynh uống từ từ thôi!"
Đường Viễn uống thuốc nhanh chóng, vì thuốc quá đắng, nên mặt hắn có chút vặn vẹo. Tô Nặc thấy vậy lo lắng hỏi: "Viễn ca, nếu không đệ đi lấy mứt hoa quả cho huynh nha?"
"Không cần, Tiểu Nặc!" Đường Viễn ngăn Tô Nặc, kiên quyết nuốt hết thuốc, điều chỉnh lại vẻ mặt: "Không cần mứt hoa quả, huynh không sao đâu!"
Tô Nặc lau miệng Đường Viễn: "Huynh thật sự không cần sao? Nhưng đệ thấy vừa rồi..."
Đường Viễn nắm tay Tô Nặc, khẳng định: "Thật sự không cần! Huynh chỉ không cẩn thận bị nóng thôi, không sao đâu."
"Cái gì?!" Tô Nặc lo lắng, chạm tay lên mặt Đường Viễn, nhìn chằm chằm vào miệng hắn.
"Huynh không bị phỏng chứ? Có đau lắm không?"
"Không đau" Đường Viễn nắm lấy tay nhỏ của Tô Nặc, xoa xoa nhẹ, mỉm cười nói: "Tiểu Nặc đừng lo lắng, huynh ngủ một giấc thì sẽ tốt thôi."
"Vậy tốt quá!" Tô Nặc thở phù một cái rồi đỡ Đường Viễn nằm xuống, giúp hắn chỉnh lại góc chăn, nói tiếp: "Huynh nghỉ ngơi trước đi, đệ đem cháo đi hâm nóng, chờ khi nào huynh tỉnh lại rồi ăn."
Đường Viễn định hỏi về việc trong tiệm, nhưng mắt hắn ngày càng nặng, chỉ lơ mơ trả lời Tô Nặc một câu rồi ngủ tiếp. Đại Tráng nhẹ nhàng bước đến, nhìn Đường Viễn, rồi nói với Tô Nặc: "Tô Nặc ca, Đường đại ca ngủ rồi, đệ đi làm việc trước đây?"
"Ừ, đệ cứ đi đi, có ta ở đây là đủ rồi!" Tô Nặc gật đầu, rồi nhớ ra Toan Mai cao đã làm xong tối qua, cậu gọi Đại Tráng lại: "Đại Tráng! Đệ ra sau giếng, dọn mấy chồng Toan Mai Cao ra ngoài bán đi nhé."
Đại Tráng đáp: "Được, đệ biết rồi Tô Nặc ca!"
Đường Viễn ngủ một giấc hai canh giờ, may mắn là hắn đã hạ sốt, tinh thần cũng đã khá hơn nhiều. Tuy còn cảm thấy không thoải mái một chút, nhưng hắn vẫn ráng cử động, dùng tay xoa mặt và chà sát hai tay.
Trên người hắn bây giờ đang được đắp hai lớp chăn, cảm giác rất ấm áp, nhưng Đường Viễn không thể chịu nổi, đành phải kéo ra. Đang cố gắng ngồi dậy để kéo chăn ra, thì hắn mới phát hiện Tô Nặc đang ngủ ở mép giường, nên động tác nhẹ nhàng lại không dám động đậy mạnh.
Tô Nặc bị Đường Viễn lay dậy, cậu sửng sốt một chút rồi vui mừng nói: "Huynh tỉnh rồi sao? Cảm giác khá hơn chút nào không?"
Chưa nghe Đường Viễn trả lời, Tô Nặc đã đưa tay vội sờ trán hắn. Ngoài việc hơi ướt mồ hôi, thì không có dấu hiệu gì khác. Tô Nặc vui mừng, niệm Phật vài câu.
Đường Viễn nhẹ nhàng kéo chăn xuống, nói: "Tiểu Nặc, ta không sao, đã hạ sốt rồi, tinh thần cũng khá hơn nhiều."
"Vậy tốt quá!" Tô Nặc thấy Đường Viễn xốc chăn lên, lại nhìn tay mình đang dính mồ hôi, vội nói: "Viễn ca khoan đã! Trên người huynh đang ướt mồ hôi dễ bị lạnh lắm. Để đệ gọi Đại Tráng mang quần áo sạch cho huynh thay."
"Được." Đường Viễn gật đầu, nhẹ nhàng vuốt một bên tóc của Tô Nặc: "Đệ chăm sóc ta lâu như vậy, chắc chưa ăn gì đúng không? Đệ mau đi ăn trước đi."
"Viễn ca khẳng định cũng đói bụng rồi?" Tô Nặc cũng nhớ Đường Viễn chưa ăn gì, vội vàng đứng dậy: "Huynh đợi một chút nha, đệ mang cháo đến cho huynh!"
Đường Viễn nhìn Tô Nặc vội vàng chạy ra ngoài, lại thở dài, trong lòng vừa cảm thấy ấm áp vừa thấy đau lòng. Rõ ràng hắn muốn tiểu Nặc ăn cơm trước, nhưng tiểu Nặc lại chỉ lo lắng cho hắn mà quên mất bản thân.
Đại Tráng giúp Đường Viễn thay quần áo sạch và gấp gọn chăn. Đường Viễn cảm thấy thoải mái hơn nhiều, thở phào một hơi.
Ngay sau khi đổi xong quần áo, Tô Nặc cũng mang cháo vào: "Viễn ca, cẩn thận nóng"
Tô Nặc đưa cháo cho Đường Viễn, lo lắng hỏi: "Hay là để đệ cằm chén cho huynh nha. Giờ chắc chắn huynh không có sức đâu, mà cháo vẫn còn nóng lắm, vạn nhất làm đổ thì bỏng mất."
"Không cần đâu Tiểu Nặc!" Đường Viễn kiên quyết cầm chén: "Huynh đã khá hơn nhiều rồi."
Tô Nặc nhìn Đường Viễn một hồi lâu, cuối cũng đồng ý: "Được rồi, huynh ngàn vạn phải cẩn thận đó."
Đường Viễn cười mỉm, cảm thấy tiểu Nặc có vẻ như đang lo lắng quá mức.
Đường Viễn cảm thấy cháo ăn rất ngon, nên hắn ăn hết hai chén cháo, nếu không phải Tô Nặc ngăn lại, có lẽ hắn còn muốn ăn thêm chén nữa.
"Rất ngon!" Đường Viễn cười gật đầu. Hắn thật sự không ngờ Tô Nặc lại có tay nghề nấu ăn tốt như vậy, dù cháo có hơi đặc một chút, nhưng vẫn rất ngon.
"Thật sao?!" Tô Nặc vui vẻ hỏi: "Viễn ca đừng vì muốn làm đệ vui mà nói vậy nhé?"
"Thật sự, không lừa Đệ. Nếu lấy cháo này ra ngoài bán, chắc chắn sẽ có rất nhiều người mua" Đường Viễn nói.
"Vậy để đệ làm thêm một ít để bán!" Tô Nặc hưng phấn nói.
"Cái này để sau đi" Đường Viễn nhéo nhéo mặt Tô Nặc: "Hiện tại đệ nên đi ăn cơm."
Tô Nặc xấu hổ cười, đứng dậy: "Vậy đệ đi ăn cơm trước, sau đó sẽ gọi Hổ Tử ca mời Lý đại phu tới."
"A!! Lúc nãy đệ quên trả tiền khám bệnh cho Lý đại phu rồi!"
Cậu sốt ruột đến mức quên mất chuyện này luôn. Đường Viễn vội trấn an Tô Nặc: "Không sao đâu, đợi lát Lý đại phu đến, thanh toán một lần luôn vẫn được. Lý đại phu là người tốt, sẽ không để ý đâu."
>>>>>>>><<<<<<<<
Tác giả có lời muốn nói: Đường Viễn: Lý đại phu! Ân nhân cứu mạng của ta.