*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Đậu côn: một loại thực phẩm làm từ đậu nành, thường xuất hiện trong ẩm thực Trung Quốc. Quá trình làm Đậu Côn tương tự như khi làm tàu hũ ky: người ta đun sôi nước đậu nành, sau đó hớt lớp màng mỏng hình thành trên bề mặt khi nước đậu nguội dần. Lớp màng này được cuộn lại, tạo thành các cuộn đậu mỏng và dai, thường dùng để ăn trực tiếp hoặc chế biến trong các món lẩu, xào, hoặc chiên.
* Hình đậu côn theo AI:D
"Tốt rồi, đã không sốt nữa, chỉ cần hai ngày tới chú ý thêm một chút, đừng để bị cảm lạnh và nên ăn uống thanh đạm, thì sẽ không sao!" Lý đại phu bắt mạch cho Đường Viễn xong, vuốt chòm râu nói: "Đường lão bản còn trẻ, hồi phục rất nhanh."
"Thật tốt quá!" Tô Nặc cuối cùng cũng an tâm, vui vẻ cười nói "Cảm ơn ngài!"
"Không cần cảm tạ!" Lý đại phu xua tay, cười tủm tỉm nói: "Tuy ta nói có hơi quá, nhưng ta cũng xem như là một nửa trưởng bối của ngươi. Là một trưởng bối, sao có thể đứng nhìn hậu bối sống cảnh goá chồng cơ chứ?"
Lời này không được may mắn lắm, Tô Nặc còn chưa kịp thẹn thùng đã vội vàng phì phì mấy cái xuống đất, nhìn Lý đại phu với vẻ oán trách: "Viễn ca vừa mới khỏi bệnh, ngài đã nói thế, thật sự không may mắn chút nào."
Lý đại phu bật cười ha hả: "Được rồi, được rồi, ta không nói nữa. Nhìn xem, còn chưa cưới đâu mà tâm đã bay đi rồi!"
Tô Nặc đỏ mặt, ấp úng không nói được gì.
Thấy vậy, Đường Viễn nhanh chóng đổi đề tài, hỏi Lý đại phu: "Sao ngài biết chuyện của con với tiểu Nặc?" Hai người họ vẫn chưa nói gì với Lý đại phu cả.
Lý đại phu vừa thu dọn hòm thuốc vừa đáp: "Đương nhiên là do Hổ Tử nói cho ta biết."
Đường Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, Hổ Tử từ trước đến nay vốn tùy tiện, khó mà giữ được miệng, nên Lý đại phu nghe chuyện hôn sự của hắn từ miệng Hổ Tử cũng không có gì lạ.
Nhưng đây là tin vui, không cần thiết phải giấu diếm làm gì, nên Đường Viễn cũng không bận tâm nhiều.
Khi Lý đại phu thu dọn hòm thuốc chuẩn bị rời đi, Tô Nặc vội tiến lên đưa tiền khám: "Con xin lỗi, trước đó con quên đưa tiền cho ngài, giờ xin gửi ngài luôn. Mong Lý đại phu không để bụng."
Lý đại phu nhận tiền, nhẹ nhàng nói: "Lần trước Đường lão bản bị sốt nặng thế kia, các ngươi sốt ruột quên mất cũng là chuyện bình thường, không sao."
"Cảm ơn Lý đại phu!" Tô Nặc thở phào nhẹ nhõm, đưa tay cầm hòm thuốc giúp Lý đại phu: "Để con tiễn ngài ra ngoài."
"Tiểu Nặc, còn Toan Mai Cao không? Huynh có hứa đưa cho Trường Trụ nếm thử." Đường Viễn gọi Tô Nặc lại.
Lần này làm Toan Mai Cao nhiều, còn dư khoảng hai mươi bình. Nghe Đường Viễn nói vậy, Tô Nặc cười gật đầu: "Toan Mai Cao vẫn còn. Để đệ lấy một bình đưa cho Lý đại phu mang về."
Lý đại phu cũng không khách khí, cười gật đầu: "Ta thay mặt Trường Trụ cảm tạ hai đứa nhé."
Tô Nặc tiễn Lý đại phu ra ngoài, sau đó quay lại trở lại làm Toan Mai Cao.
Hổ Tử giúp cậu rửa sạch nguyên liệu, sau đó Tô Nặc dựa theo chỉ dẫn trước đó của Đường Viễn, bắt đầu nấu Toan Mai Cao.
Lúc nấu xong mẻ đầu tiên, Tô Nắc mới nhớ bình đựng Toan Mai Cao đã sắp hết, nên cậu đành nhờ Hổ Tử chạy đi mua thêm. Tiện thể mang hai bình Toan Mai Cao đến cho Vương lão bản và Triệu thiếu gia theo ý của Đường Viễn.
Đường Viễn nghỉ ngơi thêm được một lát, nhưng không ngủ được, định đứng dậy giúp Tô Nặc một tay. Nhưng Tô Nặc kiên quyết không cho hắn ra khỏi phòng, bảo nếu cần sẽ hỏi, làm Đường Viễn chỉ có thể bất đắc dĩ mà đồng ý.
Nguyên liệu nhiều, nên Tô Nặc nấu cả buổi trưa mà chỉ mới xong được một phần ba. Sau khi nấu xong một mẻ Toan Mai Cao nữa, thì cậu chuyển sang sắc thuốc cho Đường Viễn theo lời dặn của Lý đại phu.
Vừa sắc thuốc, Tô Nặc vừa chuẩn bị bữa tối cho Đường Viễn. Món ăn cậu biết không nhiều, nhưng nhớ sáng nay Đường Viễn rất thích món cháo gà trứng muối, nên cậu lại làm tiếp món đó.
Lần này cháo vừa nấu xong, hương vị còn ngon hơn lần trước, Đường Viễn ăn liền ba bát.
Sau khi ăn xong, Tô Nặc lại mang thuốc đến cho Đường Viễn.
Đường Viễn nhìn thấy thuốc, dù không muốn cũng có thể ngửi được vị đắng, mặt nhăn lại, chậm rãi nói: "Tiểu Nặc, huynh nghĩ bệnh của huynh đã khỏi rồi, không cần uống thuốc thêm nữa đâu."
Tô Nặc mỉm cười, đưa bát thuốc vào tay Đường Viễn: "Không được! Lý đại phu đã dặn dò kỹ lưỡng rồi, phải uống hết!"
Đường Viễn không muốn thừa nhận mình sợ đắng trước mặt Tiểu Nặc, đành kéo khóe miệng, uống cạn bát thuốc trong một ngụm.
Vừa đặt bát xuống, đột nhiên Đường Viễn cảm thấy trong miệng có vị chua ngọt của mứt hoa quả.
Hắn sững sờ, ngẩng đầu nhìn Tô Nặc.
Tô Nặc nghiêng đầu cười, chớp chớp mắt: "Đây là mứt hoa quả mà trước đây Viễn ca mua cho đệ, ăn ngon không?"
Đường Viễn khẽ ho hai tiếng, vị chua ngọt của mứt hoa quả nhanh chóng làm dịu đi vị đắng của thuốc, hắn nhai nhai, cố giữ vẻ bình tĩnh, nói: "Cũng không tệ."
Tô Nặc bật cười, đưa thêm mấy viên cho Đường Viễn, kéo dài giọng nói: "Vậy Viễn ca cứ từ từ ăn đi nha, đệ ra phía trước ăn cơm rồi sẽ quay lại."
"Ừ, đệ mau đi đi!" Trong miệng Đường Viễn vẫn còn mứt hoa quả, vừa nhai vừa nói có chút không rõ, hắn nhai nhanh thêm vài cái nuốt xuống hết mới nói tiếp: "Lát nữa ăn xong, đệ cứ cùng bọn Đại Tráng về thôn đi, có Hổ Tử ca ở đây là được rồi."
"Không được!" Tô Nặc lắc đầu, nói với Đường Viễn: "Đệ không yên tâm để Hổ Tử ca chăm sóc cho huynh."
Hổ Tử ca làm việc thì giỏi, nhưng lại quá tùy tiện, Tô Nặc không thể an tâm giao Viễn ca cho Hổ Tử ca được.
"Có gì mà không yên tâm" Đường Viễn nói xong thì đứng dậy đi vài bước, nhìn Tô Nặc và nói dịu dàng: "Đệ nhìn này! Huynh đã có thể tự đi lại bình thường rồi, không cần phải canh chừng suốt đâu."
Thấy Tô Nặc định nói gì đó, Đường Viễn nói tiếp: "Còn nữa, nếu đệ ở lại thì ngủ ở đâu? Nếu qua nhà kho bên cạnh ngủ, coi chừng còn bị bệnh nặng hơn huynh nữa đấy."
Tô Nặc do dự hồi lâu, rồi miễn cưỡng đồng ý: "Vậy... được rồi."
"Ừ, ngoan! Đệ mau đi ăn cơm đi." Đường Viễn cười xoa nhẹ đầu Tô Nặc.
*
Đường Viễn bị Tô Nặc bắt nghỉ ngơi liên tiếp vài ngày, mãi đến hôm nay mới được cho phép ra ngoài làm việc.
Trong mấy ngày này, Tô Nặc vẫn luôn bận rộn nấu Toan Mai Cao. Ngoài số bán ra hàng ngày, cậu vẫn tích trữ được gần trăm vại, nên Đường Viễn cũng không vội vàng làm thêm.
Trước đó, Đường Viễn đã nhờ Hổ Tử mua 80 cân đậu nành về rồi đem tất cả ngâm trong nước. Hắn định chuẩn bị làm Đậu Côn và đậu phụ trúc mà lần trước chưa kịp làm.
Cách làm Đậu Côn và đậu phụ trúc không khó, chỉ vất vả nhất ở khâu xay đậu.
Trong tiệm không có cối xay lớn dùng lừa kéo, chỉ có loại nhỏ dùng tay, nhưng Đường Viễn đã nghỉ ngơi mấy ngày, cơ thể còn cảm thấy uể oải, cần hoạt động để giãn cơ bắp, nên rất hào hứng với việc xay đậu.
Tuy nhiên, chỉ mới xay nửa canh giờ, hắn đã bắt đầu thấy mệt, cánh tay nhức mỏi rõ rệt.
Nhìn vào thùng đựng nước đậu, còn chưa đầy được một thùng.
Hắn đưa tay lắc nhẹ thùng, nước đậu màu trắng sữa khẽ sóng sánh, thoang thoảng mùi đậu nhàn nhạt.
Đường Viễn bóp bóp cánh tay, nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục xay, đến khi thùng nước đậu đầy, hắn mới dừng tay và vặn vẹo cánh tay cho đỡ mỏi.
Nhìn hai thùng đậu nành ngâm đầy bên cạnh, hắn cảm thấy cánh tay lại bắt đầu nhức mỏi, quyết định trước hết xay xong thùng nước đậu này rồi tính tiếp.
Đường Viễn lọc nước đậu qua lớp vải sạch, sau đó đổ vào nồi đun sôi.
Sau khi đun, hắn đổ nước đậu vào một nồi khác. Sau khoảng mười lăm phút, trên bề mặt nước đậu sẽ từ từ hình thành một lớp màng.
Lúc này, Đường Viễn cẩn thận lấy ra một cây trúc sạch, từ từ cuộn lớp màng lên. Quá trình này cần làm chậm, và khi cuộn xong một lớp, phải dùng ngón tay ép chặt để Đậu Côn không bị lỏng, như vậy khi ăn sẽ ngon hơn.
Đường Viễn cuộn tổng cộng năm lớp, độ dày vừa phải thì dừng lại.
Đậu Côn mới cuộn xong có thể ăn ngay, nếu không thì phải bảo quản ở nơi mát, nếu không sẽ dễ hỏng.
Còn muốn bảo quản lâu hơn, chỉ cần phơi khô Đậu Côn, khi ăn có thể ngâm hoặc nấu lên là được.
Từ một thùng nước đậu, Đường Viễn cuộn được khoảng hai mươi cuộn Đậu Côn.
Đậu Côn mới làm có vẻ ngoài trơn bóng, ánh vàng nhạt, thoang thoảng mùi đặc trưng của đậu.
Đường Viễn dặn Hồ phụ không cần chuẩn bị bữa trưa, hôm nay họ sẽ ăn lẩu nhúng xiên cay, để thử món Đậu Côn mới làm.
Đại Tráng reo lên vui mừng, dù không biết Đậu Côn là gì, nhưng chỉ cần Đường đại ca làm, chắc chắn sẽ rất ngon!
Đường Viễn rút cây trúc ra, cắt Đậu Côn thành khúc dài bằng ngón trỏ rồi xiên vào que tre.
Mọi người đều thích ăn cay, nên họ chỉ chuẩn bị một nồi lẩu.
Đường Viễn thả các xiên Đậu Côn vào nồi, chờ nó từ từ chín.
Đại Tráng nhìn vào nồi, sốt sắng hỏi: "Đường đại ca, Đậu Côn này nấu bao lâu thì chín?"
Đường Viễn cười đáp: "Nhanh lắm, đệ ăn thử món khác trước đi."
Đại Tráng nghe vậy đành phải gắp những món khác, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi nồi lẩu.
"Xong rồi."
Đường Viễn gắp một xiên bỏ vào bát Tô Nặc: "Tiểu Nặc, đệ nếm thử đi."
"Chậc chậc, Đường đại ca bất công quá, chỉ gắp cho Tô Nặc ca mà không gắp cho đệ." Đại Tráng có chút phân bì nhìn Đường Viễn.
Đường Viễn nhướng mày: "Đương nhiên là huynh chỉ gắp cho phu lang của huynh rồi."
"......" Đại Tráng á khẩu.
Đường Viễn quay sang hỏi Tô Nặc: "Thế nào, ăn ngon không?"
Đôi mắt Tô Nặc sáng rực, đôi môi dính chút dầu, đỏ hồng lên: "Ngon lắm!"
Đậu Côn ngấm đẫm nước dùng, cắn một miếng, nước tràn ra trong miệng, vị đậu đậm đà và hơi dai, cực kỳ ngon!
Đường Viễn mỉm cười, dùng tay lau khóe miệng cho Tô Nặc: "Ngon là tốt rồi."