Có người mới trông cửa hàng, Tô Nặc liền cùng Đường Viễn bận rộn ở phía sau. Ban đầu, Đường Viễn vẫn chưa an tâm lắm, thỉnh thoảng mượn cớ ra trước cửa xem qua Trương Đông, quan sát cách hắn làm việc. Sau khi thấy mọi thứ đều đúng quy tắc, Đường Viễn mới yên tâm hoàn toàn.
Tô Nặc buổi sáng làm Toan Mai Cao, buổi chiều thì giúp Đường Viễn làm Đậu Côn và đậu phụ trúc. Hai món này sau khi được phơi khô thì có thể bảo quản lâu, hương vị lại ngon, Đường Viễn tin rằng khi giới thiệu hai món này với Tiền thiếu gia, chắc chắn Tiền thiếu gia sẽ không từ chối.
Hai ngày nay, Đường Viễn tranh thủ thời gian thay một cối xay lớn, giải cứu cánh tay của mình. Hắn cho lừa kéo cối xay, còn mình thì chỉ cần bỏ đậu vào lỗ cối xay là xong. Gần đây, nhu cầu đậu nành ngày càng tăng, nên Đường Viễn đã gọi Vương lão bản chuyển thêm vài trăm cân đậu nành, lắp đầy hơn nửa nhà kho.
"Viễn ca, để đệ làm cho, huynh đi nghỉ một lát đi!" Tô Nặc đưa tay định lấy chiếc gáo trong tay Đường Viễn: "Huynh đã đứng cả buổi sáng rồi, chắc là mỏi lắm."
Đường Viễn nhìn vào thùng gỗ đã đầy, thuận tay đưa chiếc gáo cho Tô Nặc, gật đầu nói: "Được, thùng này cũng đã đầy, huynh đi làm đậu phụ trúc trước."
"Viễn ca, huynh có nghe rõ lời đệ nói không vậy?" Tô Nặc thở dài, bất đắc dĩ: "Đệ bảo huynh đi nghỉ một lát, chứ không phải đi làm tiếp!"
Đường Viễn cười nhẹ: "Huynh nghe rõ mà Tiểu Nặc, nhưng huynh vẫn chưa mệt, không cần nghỉ đâu."
Tô Nặc trừng mắt nhìn Đường Viễn, giọng nói có chút không vui: "Huynh vừa khỏi bệnh mấy ngày thôi đấy!"
Nhắc đến chuyện này, Đường Viễn liền cảm thấy đau đầu. Chỉ vì bị ốm một lần, mà tiểu Nặc cứ lo lắng quá mức, mỗi lần hắn làm việc lâu, Tô Nặc đều tranh cãi để bắt hắn nghỉ ngơi. Dù Đường Viễn đã giải thích bao nhiêu lần cũng vô ích.
Đường Viễn thở dài bất lực: "Tiểu Nặc à! Không phải là mới khỏi vài ngày, mà đã hết bệnh từ lâu rồi."
Nhìn thấy Tô Nặc vẫn cố tỏ vẻ nghiêm túc, Đường Viễn vội bước đến nửa ôm Tô Nặc vào lòng, dịu dàng nói: "Huynh biết lần trước bị bệnh làm đệ lo lắng, nhưng thật sự huynh đã khỏi hoàn toàn rồi. Tiểu Nặc à, đệ đừng lo nữa nhé!"
Hắn ghé sát vào tai Tô Nặc, khẽ cười và nói: "Đệ yên tâm, huynh còn chưa cưới được đệ về nhà, làm sao có thể không chăm sóc tốt cho sức khỏe của mình được."
Hơi thở ấm nóng phả lên vành tai và gáy, làm hàng mi dài của Tô Nặc khẽ run rẩy. Cổ trắng mịn của cậu lập tức đỏ lên, vành tai càng đỏ đến như có thể rỉ máu.
Đường Viễn trong lòng gian xảo, nhớ lại việc trước đây bị Tô Nặc "lải nhải" về chuyện nghỉ ngơi, liền nảy ra một ý nghĩ tinh quái. Hắn giả vờ không chú ý, cúi đầu, môi lướt nhẹ qua vùng cổ ửng đỏ của Tô Nặc.
Tô Nặc giật mình, cả người run lên, vội vàng đẩy Đường Viễn ra, rồi cuống cuồng đưa tay che lấy cổ mình. Cậu cắn môi, vừa xấu hổ vừa giận dữ, trừng mắt nhìn Đường Viễn.
Viễn... Viễn ca... Sao huynh ấy có thể làm cậu xấu hổ như vậy chứ!
Đường Viễn, mặt dày như thường, tỏ vẻ như mình lỡ lầm, liền cúi đầu xin lỗi Tô Nặc: "Xin lỗi tiểu Nặc, huynh thật sự không cố ý, vừa rồi chân trượt một chút."
Hai ngày nay trời không có tuyết, mặt đất cũng khô ráo, trừ buổi sáng và tối, hầu như mọi nơi đều không còn ẩm ướt. Đường Viễn lấy lý do chân trượt trong tình cảnh này, xác suất xảy ra có lẽ còn thấp hơn việc trượt ngã trên mặt đất phẳng.
Tô Nặc nghi ngờ Đường Viễn cố tình lợi dụng cậu, nhưng thấy hắn liên tục xin lỗi, cậu cũng không tiện nổi giận, nếu không thì chẳng khác nào tỏ ra keo kiệt quá mức, nên đành phải nuốt cục giận trở lại.
Tô Nặc cố giữ mặt nghiêm, lấy khăn tay ra lau cổ. Cậu cảm thấy hơi thở ấm nóng vừa rồi vẫn còn đọng lại trên da, khiến cảm giác vừa kỳ lạ vừa khó chịu.
Đường Viễn, thấy cậu không giận, liền "được đà lấn tới", ủ rũ nhìn Tô Nặc, giọng điệu có chút tổn thương: "Tiểu Nặc à, đệ... ghét bỏ huynh sao?"
"Hả?" Tô Nặc đang cúi đầu lau cổ, bất chợt nghe lời này, liền ngẩng đầu nhìn Đường Viễn, có phần không hiểu. Lại thấy Đường Viễn đang nhìn chằm chằm vào chiếc khăn tay của mình, cậu mới ngộ ra ý tứ. Lại nhìn Đường Viễn môi mím chặt, sắc mặt đầy vẻ tổn thương, Tô Nặc không kịp suy nghĩ mà đáp ngay: "Không phải! Sao đệ có thể ghét bỏ Viễn ca được!"
Trời ạ, chỉ vì cái khăn tay này mà lại khiến Viễn ca hiểu lầm như vậy!
Đường Viễn thầm cười trong bụng, nhưng bên ngoài lại tỏ vẻ không hề gì, tiếp tục trêu Tô Nặc với vẻ mặt gian xảo: "Nhưng vừa rồi đệ lấy khăn lau cổ như vậy, chẳng phải vì huynh sao——"
"Viễn ca!" Tô Nặc xấu hổ đến mức cả mặt đỏ bừng như muốn bốc khói. Cậu bước lên một bước, nhanh tay che miệng Đường Viễn lại, rồi đẩy hắn về phía phòng bếp: "Huynh... huynh không phải nói muốn làm đậu phụ trúc sao? Mau đi đi!"
Đường Viễn tỏ vẻ buồn bã: "Thôi, không phải Tiểu Nặc đang lo lắng cho huynh sao? Huynh ở đây nghỉ ngơi một chút, nhìn đệ nghiền đậu cũng được."
Vừa nghĩ đến cảnh Đường Viễn ngồi đó nhìn mình nghiền đậu, Tô Nặc cảm thấy da đầu tê dại, liền cuống quýt phản đối: "Không được, không được!"
Cậu vội vàng xách thùng gỗ, nhanh chóng hướng về phòng bếp: "Chẳng phải huynh nói đã hết bệnh rồi sao? Là đệ lo lắng thái quá thôi! Viễn ca mau đi làm đậu phụ trúc đi!"
Nếu thật sự để Đường Viễn ngồi đó nhìn cậu giã đậu, Tô Nặc chắc chắn sẽ xấu hổ đến chết mất!
Thấy Tô Nặc vừa ngượng vừa lo lắng, giống như chỉ muốn tìm chỗ chui vào, Đường Viễn cũng không nỡ trêu thêm. Hắn nhận thùng gỗ, cười nói: "Được rồi! Nghe lời tiểu Nặc vậy, huynh đi làm đậu phụ trúc đây."
Lúc này Tô Nặc mới nhẹ nhàng thở ra, trở lại tiếp tục nghiền đậu.
Đường Viễn đổ thùng nước đậu lọc qua lớp vải, rồi xử lý hết phần cặn còn lại.
Sau đó, Đường Viễn đổ phần nước đậu đã lọc vào nồi, rồi đun sôi lên.
Do buổi chiều, tiệm vẫn còn buôn bán, mà trong bếp chỉ có một lò, dù có hai nồi nhưng Đường Viễn không muốn dùng vì sợ không điều chỉnh tốt được lửa. Vì vậy, hắn đành phải dùng cách cũ, dùng bếp lò đơn và đặt nồi lên.
Đường Viễn chăm chú nhìn vào nồi nước đậu, khi nước đậu sôi, các bọt khí sẽ từ từ nổi lên, có nguy cơ tràn ra ngoài nồi.
Khi thấy bọt bắt đầu sôi lên và có khả năng trào ra ngoài, Đường Viễn nhanh tay giảm nhỏ lửa và dùng muỗng khuấy đều để làm tan bọt. Nếu có những bọt khó tan, hắn liền dùng muỗng để vớt ra, vì nếu để bọt còn lại sẽ ảnh hưởng đến lớp màng đậu được hình thành sau này.
Khi bề mặt nước đậu không còn bọt, hắn tiếp tục đun nhỏ lửa một lúc. Khi thấy trên bề mặt xuất hiện một lớp màng nhăn nhíu, hắn dùng đũa khéo léo lấy ra.
Lớp màng đó có màu vàng nhạt, tuy nhìn nhăn nheo nhưng khi chạm vào thì mềm mại.
Đường Viễn cẩn thận đặt lớp màng vừa lấy ra lên một cái sàng tre thường dùng để hong đậu. Sau đó, hắn tiếp tục chờ trong nồi kết thêm lớp màng khác.
Cứ lặp lại quá trình này, mỗi lần lấy ra lớp màng mới, Đường Viễn đều cẩn thận xử lý từng chút một, cho đến khi nồi nước đậu không còn kết màng nữa, hắn mới dừng lại.
Sau khi lấy hết lớp màng đậu phụ trúc ra và xếp cẩn thận lên cái sàng, đó chính là đậu phụ trúc tươi. Nếu muốn bảo quản lâu dài, cần phải đem chúng đi phơi, chỉ trong khoảng một ngày là có thể phơi khô. Đậu phụ trúc khi đã phơi khô sẽ trở nên giòn, dễ bảo quản, và khi ăn chỉ cần ngâm nước một chút là có thể dùng được. Đậu phụ trúc có thể xào, trộn gỏi, hoặc thả vào lẩu, xiên que cũng đều rất ngon.
Trước đó, Đường Viễn đã cho thả đậu phụ trúc vào nồi lẩu, những lát đậu phụ trúc ngấm đầy nước canh cay nồng, bề mặt dính chặt nước súp, chỉ cần hút nhẹ là đậu phụ trúc tan chảy trong miệng. Hương vị vừa mềm mượt lại có chút dai, hòa quyện cùng nước lẩu, ngay lập tức chinh phục khẩu vị của Đại Tráng và những người khác.
Với sự giúp đỡ của Tô Nặc, Đường Viễn làm việc nhanh hơn nhiều. Từng thùng nước đậu được đổ vào nồi, lần lượt tạo ra những mẻ đậu phụ trúc thơm ngon.
Sau đó, họ bày đầy lên các giàn phơi để phơi khô đậu phụ trúc.
Đến giờ cơm chiều, Đường Viễn thấy trong bếp còn sót lại một ít thịt, liền nghĩ đến việc làm món đậu phụ trúc xào thịt.
Hắn lấy một nắm mộc nhĩ đen ngâm vào nước, sau đó thái thịt heo thành những lát dày bằng hai ngón tay. Đậu phụ trúc cũng được cắt thành từng đoạn dài cỡ một lóng tay.
Đường Viễn cắt thêm ớt xanh và ớt đỏ thành sợi mỏng, chủ yếu là để tạo màu sắc bắt mắt cho món ăn.
Hành, gừng, tỏi cũng được thái sẵn, để riêng sang một bên chuẩn bị sẵn sàng.
Đường Viễn múc hai gáo nước vào nồi, đun sôi rồi cho đậu phụ trúc cùng mộc nhĩ đã ngâm vào trụng qua nước nóng, sau đó xả qua nước lạnh vài lần rồi để ráo nước.
Đường Viễn đổ hết nước trong nồi ra, sau đó làm nóng chảo, cho vào một muỗng dầu. Chờ đến khi dầu nóng khoảng ba phần, hắn nhanh tay cho thịt đã thái vào xào.
Xào cho đến khi thịt chuyển màu, Đường Viễn thêm một muỗng nhỏ rượu gia vị để khử mùi tanh, rồi cho hành, gừng, tỏi vào, đảo đều cho thơm.
Sau đó, hắn thêm vào một lượng nước tương vừa phải, múc thêm một muỗng nước và đổ vào nồi, chỉ cần nước ngập qua thịt là đủ.
Tiếp theo, Đường Viễn cho đậu phụ trúc đã ráo nước cùng mộc nhĩ, ớt xanh và ớt đỏ vào nồi, đảo đều vài lần. Hắn thêm muối, một chút xì dầu để tạo màu, rồi hạ nhỏ lửa để hầm nhẹ, giúp đậu phụ trúc ngấm gia vị ngon hơn. Cuối cùng, hắn dùng một ít bột năng đã hòa tan với nước để nước sốt sệt hơn.
"Đường đại ca, thơm quá a!" Đại Tráng hít sâu một hơi, mắt nhìn đĩa đậu phụ trúc xào thịt trong nồi mà nuốt nước miếng.
"Xong rồi đây!" Đường Viễn bưng đĩa thức ăn ra, rồi đi rửa tay: "Đệ mang đồ ăn ra bàn đi, chuẩn bị ăn cơm thôi."
"Được rồi!" Đại Tráng đáp ngay, nhanh tay bưng đĩa đồ ăn lên bàn.
"Mọi người ngồi vào bàn cùng ăn đi." Đường Viễn ngồi xuống cạnh Tô Nặc, mời mọi người cùng ăn, rồi rất tự nhiên gắp một miếng đậu phụ trúc xào thịt cho Tô Nặc.
Mọi người đều bắt đầu ăn, chỉ có Trương Đông vừa nhìn Tô Nặc vừa cười một cách khó hiểu. Hắn ta quay sang Đường Viễn, giọng nói hơi do dự: "Đường lão bản, ngài với Nặc ca nhi ngồi gần nhau như vậy, có phải không ổn lắm không?"
Đường Viễn dừng tay đang gắp thức ăn, mỉm cười đáp: "Ta và Nặc ca nhi đã đính hôn rồi."
"Cái gì?!" Trương Đông thốt lên, giọng hơi chói tai, khiến Đường Viễn không khỏi nhíu mày, nhưng hắn không nói gì thêm.
Đại Tráng vừa ăn vừa cười nói với Trương Đông: "Trương đại ca, Tô Nặc ca và Đường đại ca đã đính hôn từ lâu rồi, ta quên chưa kể với ngươi."
"Vậy... vậy à!" Trương Đông cười gượng gạo, ánh mắt dõi theo động tác Đường Viễn gắp thức ăn cho Tô Nặc, rồi nói: "Nhưng dù đã đính hôn, trước khi thành thân, vẫn nên giữ khoảng cách một chút."
Lời nói của Trương Đông khiến mọi người khựng lại. Sắc mặt Đường Viễn cũng trở nên lạnh lùng hơn, nhưng chưa kịp phản ứng, Tô Nặc đã lên tiếng: "Cảm ơn Trương tiểu ca đã nhắc nhở, nhưng ta không thấy có gì không đúng giữa ta và Viễn ca."
Nghe vậy, Đường Viễn dần bình tĩnh lại, khóe miệng khẽ cong, rồi tiếp tục gắp thêm một miếng thức ăn cho Tô Nặc.
Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt, may mà Hồ mẫu kịp thời chuyển chủ đề, giúp mọi người thoải mái hơn.
"Đường lão bản, món đậu phụ trúc này xào thật sự ngon quá!" Hồ mẫu khen ngợi, tuy lời này nhằm làm dịu không khí, nhưng sự khen ngợi của bà hoàn toàn là chân thành.
Đậu phụ trúc thấm đẫm nước sốt sền sệt, hương thơm quyện với vị ngon của thịt, lại thêm nấu lâu nên miếng đậu trở nên mềm mại, tan ngay khi vừa ăn vào, đúng chuẩn khẩu vị của Hồ mẫu!
Hổ Tử và Đại Tráng cũng tán thành, cùng khen theo, khiến không khí dần thoải mái trở lại. Đường Viễn nhẹ nhàng thả lỏng đôi mày, giọng nói ôn hòa, tiếp tục trò chuyện với Tô Nặc.