Cổ Đại Ơi, Ta Tới Đây

Chương 35



“cái tên chết dịch chết bầm, hại ta hôm qua đau nhức rả rời, hôm nay phải trốn hắn đi chơi mới được” – Nhan Nhược Bình vừa đi vừa càm ràm

BỊCH!!!!!!!

“chu choa kẻ nào mù mắt vậy, cái trán bảo bối của ta” – Nhan Nhược Bình một tay ôm trán xoa xoá, khuôn miệng anh đào chu chu chửi bới. Đến khi hai mắt mở tròn xoe, hai miệng há hốc

“khép miệng lại đi” – một thanh âm lạnh lẽo nhưng mang mấy phần ôn nhu

“hả kẻ xấu xí”

“nô tỳ hỗn xược, thật là ta không có xấu xí, chậc chậc”

“sao….sao lại là ngươi nữa, lần nào đi gặp ngươi cũng hại ta u hết trán, người thật xui xẻo mà, đồ sao chổi” – Nhan Nhược Bình tức giận

“tại nô tỳ ngươi không nhìn đường nên đụng trúng ta, ta chưa bắt lỗi ngươi, ngươi lại kiếm chuyện rồi”

“sao ngươi không biết đường né qua cho ta đi, hứ” – Nhan Nhược Bình hất mặt lướt qua người hắn thì một bàn tay nắm lấy bả vai nàng giữ lại, Nhan Nhược Bình quay lại lạnh giọng hỏi: “gì nữa đây, muốn gây sự à”

“được rồi, nàng đi đâu thế” – thanh âm tăng thêm độ ôn nhu kèm một nụ cười mỉm

“dạo phố, buông ra” – Nhan Nhược Bình quát to lên, hất tay y ra rời đi

“hảo, đi chung đi” – thanh âm bước theo Nhan Nhược Bình, không chú ý tới gần đó có một ánh mắt nhỉn theo hai người

~~~~~~~~~~~~~~~~~

ĐƯỜNG PHỐ LONG TỤ THÀNH

Nhan Nhược Bình hết chạy tới gian bánh quế hoa, lại chạy tới quầy kẹo hồ lô, miệng nhai ngồm ngoàm, hai mắt long lanh, lại kèm theo nụ cười sáng như ánh mặt trời, làm một kẻ đứng ngay đó nhìn không chớp mắt, ngây người ra, buột miệng thốt lên một chữ MĨ

“cho ngươi” – Nhan Nhược Bình lúc này mới chú ý lại là có một người bên mình, nàng đưa y một cây kẹo hồ lô

“ta….”

“cầm mau”

“ta chưa ăn bao giờ”

“cái gì” – Nhan Nhược Bình trố mắt nửa ngày trời rồi ôm bụng cười ngặt nghẽo

“có gì đáng cười sao”

“à haha không haha ngươi rớt ở đâu ra vậy, kẹo hồ lô cũng không biết ăn, ăn thử đi ngon lắm, vị của nó vừa ngọt vừa chua” – Nhan Nhược Bình cố kìm nén nụ cười

Đón lấy cây kẹo hồ lô, y từ từ nếm thử, gật gù cái đầu thốt lên một chữ NGON. Nhan Nhược Bình thấy y khen ngon thì nở nụ cười tươi, rồi vui vẻ vừa dạo phố vừa trò chuyện với y

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Hoạ Tâm, nương tử ta đâu?” – Lãnh Thiên lạnh giọng hỏi, từ sáng giờ y mắc giải quyết chút việc, chẳng biết Nhan Nhược Bình lại chạy đi đâu, kiếm khắp phủ không thấy

“ta không biết” – Hoạ Tâm thật thà trả lời. Vừa dứt câu Trần Lâm tổng quản đi vào ấp úng nói:

“vương gia….lão thấy phu nhân, à…..”

“nói mau” – Lãnh Thiên vốn rất ghét lấp lửng, đang tìm Nhan Nhược Bình mà lão cứ rề rà

“lúc chính ngọ (12h trưa) khi nãy, lão thấy phu nhân trò chuyện với một nam tử và hai người họ hình như đi dạo phố thì phải” – Trần Lâm run rẩy nói lại. Lời vừa dứt đã không thấy bóng dáng Lãnh Thiên ở đâu

~~~~~~~~~~~~~~~~

ĐƯỜNG PHỐ LONG TỤ THÀNH

“ngươi sao lại ở vương phủ?” – Nhan Nhược Bình tò mò

“tới chơi” – y đáp ngắn gọn

“ngươi quen Thiên, à vương gia sao?” – Nhan Nhược Bình thấy hố nên đã kịp đổi lời xưng hô. Y nhíu nhíu mày rồi mỉm cười trả lời:

“ta là bằng hữu của vương gia, nàng tên gì vậy?”

“Tiểu Bình” – Nhan Nhược Bình không muốn tiết lộ thân phận vì chưa rõ kẻ dạo phố cùng mình là bạn hay thù, có mưu đồ gì, nàng vốn từ khi chết đi sống lại đã rất đa nghi

“Tiểu Bình nô tỳ đang nổi tiếng của vương phủ sao” – y sửng sốt chút ít

“sao ngươi biết?” – Nhan Nhược Bình nhíu cặp mày liễu, hắn là bằng hữu của Lãnh Thiên thôi sao lại biết nhỉ. Nhan Nhược Bình thầm nghĩ

“à ta…ta nghe mấy nô tỳ trong phủ kháo nhau thôi” – y lảng qua chuyện khác

Nhan Nhược Bình gật gù cho là phải, dạo này quả thật nàng rất nổi tiếng trong vương phủ với chức vị nô tỳ thân cận đặc biệt của vương gia, nàng cười tươi hỏi:

“ngươi tên gì?”

“Hàn Long”

Nhan Nhược Bình hai mắt loé lên, giật giật tay y: “Hàn Long ngươi nhìn kia, bánh bột chiên, ngon lắm nga, mau mau”

Hàn Long bị Nhan Nhược Bình kéo lại dàn bánh bột chiên, Nhan Nhược Bình đứng ăn ngồm ngoạm, khuôn mặt biểu hiện tư vị thích thú, đôi môi anh đào căng mộng ướt át. Một bàn tay bất giác đưa lên khoé miệng của nàng làm nàng sửng sờ, hai mắt tròn xoe nhìn y khiến y giật mình, rời tay ra, miệng lắp bắp:

“bánh dính”

Nhan Nhược Bình lấy tay xoa xoa đôi môi anh đào căng mộng, dùng lưỡi liếm dọc bờ môi của mình ý tứ phủi bánh, nhưng hành động này lại làm người đối diện cảm thấy không ổn trong cơ thể. Y lắc lắc cái đầu, không kìm được đưa tay vòng ra sau gáy của Nhan Nhược Bình, một tay nâng cằm Nhan Nhược Bình ép lại sát người mình, đặt một nụ hôn nóng bỏng trên đôi môi căng mộng ướt át ấy. Nhan Nhược Bình trố mắt quá bất ngờ trước hành động này, cơ thể đơ như cây cơ, chiếc bánh bột chiên rơi xuống, đôi môi khép chặt khiến cho Hàn Thiên nhíu cặp mày kiếm, tăng lực đạo nơi bàn tay đặt ở cằm Nhan Nhược Bình, di chuyển lên trên bóp mạnh khiến môi nàng hé ra, y dùng lưỡi tiến nhanh vào tách hàm răng ngà ngọc của nàng. Nhan Nhược Bình bừng tỉnh vừa định phản ứng đẩy y ra thì nghe có một thanh âm lạnh lẽo thập phần quen thuộc vang lên

BUÔNG RA!!!!!

Nhan Nhược Bình hoảng hốt đẩy thật mạnh y ra, quay mặt lại đã chạm vào đôi mắt đầy lửa giận của một người

“Thiên ta….hắn…..Thiên ngươi đừng hiểu lầm, ta…..Thiên đợi ta” – Nhan Nhược Bình lắp bắp, quả đúng như là tình cảnh bắt gian tại trận mà, nàng chưa kịp nói đã thấy bóng dáng Lãnh Thiên rời đi, Nhan Nhược Bình lập tức đuổi theo về tới vương phủ, trong phòng Lãnh Thiên, cả hai to tiếng cãi nhau

“ta…ngươi làm cái gì thế, không hiểu đâu đuôi gì đã tức giận” – Nhan Nhược Bình chu môi lên giải thích khi bắt gặp khuôn mặt nộ khí sung thiên của Lãnh Thiên

“không hiểu đầu đuôi, sao lại không đẩy hắn ra mà đứng im đó” – Lãnh Thiên quát to

“ta bất ngờ nên……..tin ta đi ta và hắn trong sạch, tuyệt không có gì, uống trà thanh tâm nguôi giận nào” – Nhan Nhược Bình vội lấy tay xoa xoa ngực y vuốt giận, một tay bưng chén trà đưa trước mặt y

“trong sạch, rành rành như thế, hôn nhau giữa phố xá, ngươi có phu quân vẫn còn đi thông dâm sao” – Lãnh Thiên lạnh giọng quát, thanh âm nhấn mạnh hai chữ THÔNG DÂM, dùng lực hất mạnh tay nàng ra, chén trà rơi xuống đất vỡ nát, Nhan Nhược Bình không kịp phả ứng nên theo đà ngã xuống, tay chạm vào mảnh vỡ tại nên một vết xước sâu trên tay, máu chảy ra. Lãnh Thiên thấy thế, vừa khom người tính đỡ nàng lên thì cái cảnh hôn nhau ấy lại hiện lên trong đầu y, khiến y nộ khí phát ra lần nữa, y đứng thẳng dậy, dùng ánh mắt lạnh lẽo chưa từng thấy nhìn Nhan Nhược Bình, khiến Nhan Nhược Bình rùng mình bất giác cảm thấy hàn khí đầy phòng. Bàn tay chả máu lại nghe thấy hai chữ THÔNG DÂM, nay lại thêm cặp mắt lạnh lẽo của Lãnh Thiên nhìn nàng cứ như nàng đã làm chuyện ghê tởm gì đấy không bằng. Nhan Nhược Bình đứng bật dậy, hai mắt trợn to quát lên

“ừ đi thông dâm đấy, ngươi nói hoàn toàn đúng, hài lòng rồi chứ”

Lãnh Thiên nộ khí xung thiên lại nghe từ miệng Nhan Nhược Bình khẳng định một lần nữa khiến lửa giận trong người Lãnh Thiên tăng tới cực độ, y dùng bàn tay như thép nguội của y bóp mạnh bả vai trái Nhan Nhược Bình, miếng cay nghiến: “ngươiiiiiiiiii……..”

RẮC RẮC RẮC!!!!!!!

Người ta nói giận hoá mất khôn mà. Thật là đúng, cơn tức giận như núi lửa phun trào của Lãnh Thiên khiến y không tự chủ lực đạo phát ra quá mạnh làm xương vai trái của Nhan Nhược Bình gãy nát. Nhan Nhược Bình khuôn mặt chuyển trắng bệch, hơi thở dồn dập, mồ hôi chảy lấm tấm trên trán, cơ thể run lên, dùng hết sức còn lại dồn vào tay phải hất mạnh tay y ra, ôm lấy bả vai thương tích không phải nhẹ của mình, phun ra ba chữ TA GHÉT NGƯƠI rồi phi thân đi mất tăm trong ánh hoàng hôn buông xuống.

Lãnh Thiên nhìn lại bàn tay của mình, bàn tay vừa mới gây ra thương tích cho Nhan Nhược Bình, lòng trĩu nặng, trái tim nhói đau. Y đứng lặng thinh như pho tượng trong phòng. Mọi người đứng ngoài nghe hết toàn bộ trận to tiếng của cả hai, khi Nhan Nhược Bình rời đi, Hoạ Tâm vội vàng cản lại nhưng bị nàng đẩy ngả, Độc Nhẫn, Độc Kiêu vội vàng đuổi theo.

Nhan Nhược Bình hai dòng lệ tuôn rơi, lao mình chạy đi như bay. Trên bầu trời từng cơn sét giật vang trong màn đêm u tối, từng giọt nước ngày một nặng rơi, một trận mưa lớn lạnh buốt trút xuống xối xả. Nhan Nhược Bình bất chấp vết thương nặng trên vai, Nhan Nhược Bình như con thiêu thân trong đêm, cứ chạy chạy mãi, nước mắt hoà vào mưa, đầu óc nặng trĩu, tâm trạng rối bời, từ trước tới nay nàng hoàn toàn biết Lãnh Thiên nói cách khác chính là Độc Nhẫn tàn bạo, lãnh khốc, vô tình, giết người không chớp mắt, nhưng đối với nàng tuyệt ôn nhu, sủng nịnh, yêu thương nhưng không ngờ nay y lại nói nàng thông dâm, không tin nàng, lại dùng ánh mắt kinh tởm nhìn nàng còn bẻ nát bả vai nàng. lực đạo cực mạnh, ra tay tuyệt tình. Nhan Nhược Bình hai mắt cay xè, nhắm tận mà vùi đầu vào chạy, không biết bao lâu thì: “áaaaaaaaaaaaaaa”

Một sườn đất dốc, trời mưa to khiến đất mềm nhão ra, Nhan Nhược Bình lại nhắm hai mắt mà chạy nên không cẩn thẩn sẩy chân lăn thật mạnh xuống, lực ma sát lớn khiến máu toé ra trên người, y phục rách rưới, một tảng đá to đã giữ lại nàng, nhưng giữ lại đầu nàng khiến từ đầu phát ra một tiếng động trong màn đêm u ám, một dòng máu chảy ra. Nàng đập đầu khá mạnh vào tảng đá. Vết thân từ đầu cộng thêm bả vai truyền đến, trong làn mưa, cơ thể lạnh buốt, hơi thở dồn dập từ từ yếu ớt. Nhan Nhựơc Bình bất tỉnh.

Không biết bao lâu, Nhan Nhược Bình sắc mặt trắng bệch, hơi thở khó khăn kéo ra, cơ thể mềm nhũn, từ từ hé mắt đã thấy quang cảnh sáng, chim chóc ríu rít hót, nhưng một lần nữa cơn đau nhói tựa ngàn kim đâm vào lục phủ ngũ tạng khiến Nhan Nhược Bình rũ người, nhắm nghiền mắt, hơi thở ngày một yếu ớt hơn, tựa hồ như một xác chết.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“hộc hộc….không tìm thấy” – Độc Kiêu cùng Độc Nhẫn phì phò thở, khuôn mặt ảm đạm báo cáo tình hình. Lãnh Thiên khuôn mặt lạnh lẽo, tâm trạng đau đớn khôn xiết, gằn từng tiếng:

“dốc toàn lực tìm, CÚT”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nói về phần Nhan Nhược Bình, nàng cơ thể bất động, hai mắt từ từ hé mở, đôi môi khô khốc, rên rỉ từng tiếng một cách khó khăn: “n…..ư…..ớ……c”

Một bàn tay ấm áp nâng nhẹ đầu nàng lên, một dòng nước mát từ từ chậm rãi kéo vào miệng nàng, khiến nàng tỉnh được chút ít, tuy nhiên hơi thở vẫn còn yếu ớt, sắc mặt trắng bệch, hơi cựa người một loạt đau nhói đã ập tới khiến nước mắt nàng rơi lả chã.

“nằm yên đi, muội bị thương không nhẹ đâu, muội hôn mê suốt 3 ngày 3 đêm rồi, cẩn thận động vết thương sẽ tàn phế cánh tay đấy” – 1 thanh âm ấm áp đầy quan tâm

“tàn…phế…khụ khụ…..ta bị ….khụ khụ … sao…….ngươi là ai………” – Nhan Nhược Bình ho tới đâu đau đớn tơi đấy khiến mồ hôi lả chả, nước mắt giàn giụa, rặn ra từng tiếng

“muội sao thế, không gặp ta mà quên rồi sao, ta là Hiên Viên Tuyệt” – Hiên Viên Tuyệt ôn nhu nhìn Nhan Nhược Bình

(fox: các tềnh êu còn nhớ Hiên Viên Tuyệt chứ, người cứu Nhan Nhược Bình khi nàng bị Phong Hoa hại rơi xuống U Minh cốc đó, tềnh êu nào quên thì xem lại chương 29 (tt) và chương 30 nha)

“đau đầu quá, khụ khụ….ngươi biết ta…..ta là ai?” – Nhan Nhược Bình ho khan rặn tiếp từng tiếng. Vừa dứt lời Hiên Viên Tuyệt đã kinh hãi nhìn nàng. Y xem xét vết thương ở đầu của Nhan Nhược Bình một lần nữa, ảo não thở dài, nhẹ giọng nói:

“vết thương ở đầu quá nặng khiến trí nhớ của muội bị mất đi rồi”

“ta muốn nghỉ ngơi, ngươi đi nơi khác đi” – Nhan Nhược Bình nhất thời tiếp nhận không nổi cú sốc này, chỉ muốn có một không gian yên tĩnh. Hiên Viên Tuyệt gật đầu, kéo lại chiếc chăn đắp cho nàng, lặng lẽ rời đi. Nằm trên giường Nhan Nhược Bình cố gắng nhớ lại, nàng thầm nghĩ: “ta là ai vậy, sao ta có cảm giác dường như mình không phải ở đây, có cái gì khác khác, sao sao ấy, đau đầu quá, ta rốt cục là ai, khụ khụ” – Nhan Nhược Bình miên man suy nghĩ tới khi kéo một tràng ho khan thì rơi vào hội đau đớn quá mà kéo hôn mê tiếp.

Trong một căn phòng xa hoa

“mau tìm Tiểu Bình”

“thuộc hạ tuân mệnh”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mấy ngày trôi qua, mọi người trong vương phủ ráo riết nhau đi tìm nhưng tuyệt không hề thấy tung tích của Nhan Nhược Bình, mọi người nơm nớp lo sợ, rất cố gắng hạn chế tới thư phòng của vương gia để tránh chuyện hối tiếc xảy ra. Tuy nhiên cũng có một người ngu ngốc mò mặt tới. Một bóng dáng mị động uyển chuyển váy áo thướt tha đẩy nhẹ cửa bước vào

“Vương gia, thiếp mang tổ yến cho ngài dùng, vương gia à, ăn chút gì đi”

“CÚT” – một giọng nói như băng tuyết ngàn năm

“vương gia, chỉ vì một nô tỳ thôi, ngài hà tất huy động lực lượng vương phủ, ngài trông tiều tuỵ hơn trước đây, vương gia, để thiếp giúp ngài thoải mái” _ 1 giọng nói đầy mê hoặc vang lên

BA!!!! BỊCH

Thân ảnh mị động quyến rũ ấy được Lãnh Thiên tiễn thẳng ra cửa không chút lưu tình, đầu đập vào góc cột, một dòng máu chảy ra, hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ

“Đồng phu nhân, phu nhân không sao chứ, mau gọi thái y, người đâu, phu nhân tỉnh lại”

Thì ra người vừa dụ dỗ không thành chính là Đồng Uyển Uyển, một trong tứ thiếp chính của Lãnh Thiên. Tình cảnh xảy ra đã khiến cho bọn người ở Mĩ Nhân các run sợ, chẳng ai còn đủ can đảm bước vào thư phòng của vương gia. Mặc khác, mọi người đều biết nô tỳ Tiểu Bình thật được vương gia yêu mến. Người thì mong nhanh chóng tìm được Tiểu Bình để sóng gío của vương phủ sớm qua đi, nếu không không biết khi nào tới phiên họ làm bao cát cho vương gia trút giận, thậm chí chết bất cứ lúc nào, tính tình vương gia thay đổi chóng mặt, không những lạnh hơn trước mà lãnh khốc hơn trước gấp ngàn lần, nhưng cũng có một số kẻ lại mong cho Tiểu Bình vong mạng. Tình cảnh vương phủ rối ren thập phần, đâu đâu cũng ngận tràn mùi vị nơm nớp lo sợ.

Lãnh Thiên đang ngồi trầm lặng trong thư phòng, một tay cầm chặt trường kiếm của Nhan Nhược Bình trong tay, tự độc thoại nội tâm: “tại sao lại là hắn, sao hắn lại biết nương tử, nương tử, nàng ở đâu, ta sai rồi, nàng quay về đi, nàng muốn sao cũng được, muốn giết ta cũng được, ta sai hoàn toàn rồi, nương tử mau trở về đi, quay về đi nương tử………….”. Ai nói nam nhi không thể rơi lệ, Lãnh Thiên cũng là Độc Nhẫn tàn bạo nhất võ lâm nay lại tuôn lệ vì nữ nhân mà y yêu thương bằng cả con tim và mạng sống của mình. Trong căn phòng lạnh lẽo, một bóng lưng run lên, khuôn mặt hốc hác tiều tuỵ, đôi má vương hai dòng lệ, những giọt lệ nam nhi. Lãnh Thiên nếu biết có ngày hôm nay hà tất trước đây bồng bột nhất thời để rồi giờ đây đau lòng thống khổ. Thật là đáng thương mà.

Một bóng dáng nhỏ nhắn, khuôn mặt xanh xao khoác lên người bộ y phục nam nhân ngồi trên chiếc xe lăn do một bóng dáng cao lớn đẩy đi

“đây là U Minh cốc à, ta nhớ mấy hôm trước ngươi có nhắc tới”

“không U Minh cốc ở Nam Châu huyện, đây là Long Tụ thành, nơi đây là một nơi ở khác của ta, được gọi là Đào hoa viên”

“thật là nhiều đào, rất đẹp”

“Bình muội tiếc là muội không nhớ được ai gây ra vết thương nặng cho muội” – Hiên Viên Tuyệt ảo não

“có lẽ là kẻ thù muốn truy sát ta, ở đây liệu…..” – Nhan Nhược Bình mang tâm trạng lo âu

“muội an tâm, nơi ở của ta hiếm có kẻ nào có thể biết được, vả lại có ta, ta thề sẽ bảo vệ muội” – Hiên Viên Tuyệt đưa ba ngón tay lên thề thề thốt thốt

“cảm ơn, ngươi thật tốt với ta quá, phải rồi ngươi và ta có quan hệ gì, có thể nói ta biết chuyện về ta được không?” – Nhan Nhược Bình giọng nói khàn khàn, níu tay áo Hiên Viên Tuyệt có lẽ do mấy hôm nay ho khan dữ dội

“được, muội cẩn thận đừng gây động vết thương cánh tay, mọi chuyện là như thế này, trước đây muội rơi xuống U Minh cốc, ta cứu muội, sau đó hai chúng ta kết nghĩa huynh muội, ta chỉ biết muội tên là Nhan Nhược Bình” – Hiên Viên Tuyệt thật thà kể lại mọi chuyện mà mình biết cho Nhan Nhược Bình nghe

“Nhan Nhược Bình là tên ta sao, ta thật mơ mơ hồ hồ, không nhớ gì hết, cái đầu chết tiệt này” – Nhan Nhược Bình dùng tay phải đánh mạnh vào trán của mình hi vọng nhớ được chút gì đó, nhưng tất cả đều là khoảng trống hư vô mù mịt

Hiên Viên Tuyệt nhẹ kéo tay Nhan Nhược Bình ra, ôn nhu xoa xoa mấy cái vào trán của nàng, nhẹ giọng nói: “Bình muội, đừng vậy, từ từ sẽ nhớ, ta đưa muội vào trong châm cứu giúp máu bầm trong đầu muội tan ra, tan ra sẽ nhớ”

“thật sẽ nhớ” – Nhan Nhược Bình quay đầu lại, hai mắt long lanh nhìn Hiên Viên Tuyệt. Y gật đầu nhẹ một cái, Nhan Nhược Bình quay đầu về nên không thể phát hiện ra đôi mắt sâu lắng, kì lạ của Hiên Viên Tuyệt, y thật nhẹ thở dài ra một tiếng

Trong phòng

Hiên Viên Tuyệt lấy ra một bộ kim châm màu đỏ, dài ngắn có, kiểu dáng có đôi chút lạ, kim châm giống như một cây trâm thu nhỏ, đầu trầm hình tròn có khắc một chữ Huyết.

“châm lạ thật?” – Nhan Nhược Bình tuy mất trí nhớ nhưng bản tính tò mò vẫn không hề thay đổi

“đây là Huyết sát thần châm, có thể cứu người, cũng có thể đoạt mạng người, muội nên cẩn thận” – Hiên Viên Tuyệt ôn nhu giải thích

Sau đó y đưa ra trước mặt Nhan Nhược Bình hai món đồ. Nhan Nhược Bình nhíu mày khó hiểu

“đây là?”

“cái này là ta tặng muội lúc ở đỉnh U Minh, nó được gọi là Hoả Long chủy thủ, nó có thể làm máu nóng sôi lên, hủy hoại da thịt, lục phủ ngũ tạng, còn đây chắc là của muội, lúc trước ta không thấy muội có nó, nhưng hiện muội không nhớ về quá khứ nên….” – Hiên Viên Tuyệt bất giác thở dài một tiếng

“đẹp thật nga, trong suốt, rất lạ, thổi được không?” – Nhan Nhược Bình nhẹ giọng hỏi

“nó gọi là Ngọc tâm tiêu, đây là loại tiêu có cấu trúc trong suốt được làm từ loại cây hiếm ở Tây Vực, khảm những đường nét bằng vàng bên ngoài, độc nhất vô nhị.Dĩ nhiên là thổi được rồi, nhưng chỉ có nữ thổi được, nam không thể, muốn thổi được nó, phải có nội công Tán Hồn, thổi lên Đoạn khúc Tán hồn, theo gió mang sức sát thương rất lớn, không biết sao lại có trên người muội, nó là một trong 6 thần binh mà giang hồ muốn chiếm lấy”

“6 thần binh là gì?” – đã tò mò thì tò mò tới cùng. Nhan Nhược Bình tiếp tục hỏi

“6 thần binh thực gồm 5 binh khí và 1 ám khí. 5 binh khí gồm âm dương kiếm, chuỳ lưu tinh, ngọc tâm tiêu, trường đao và phượng tiễn, ám khí chính là Huyết sát thần châm” – Hiên Viên Tuyệt tiếp tục đáp ứng trí tò mò của Nhan Nhược Bình

(fox: các tềnh êu à, còn nhớ Huyết sát thần châm chứ, nếu còn nhớ cư nhiên các tềnh êu sẽ biết Hiên Viên Tuyệt là ai, nếu không nhớ thì coi lại chương tuốt đằng trước đi nha, chương 13 đấy, mò lại đi nào ^^)

“Bình muội, muội sao thế, đau ở đâu?” – Hiên Viên Tuyệt cầm lấy bàn tay thon dài mềm mại của Nhan Nhược Bình, thanh âm đầy lo lắng. Nhan Nhược sau khi nghe xong về 6 thần binh, đôi mày liễu nhíu cực hạn, đầu phát ra tiếng kêu ong ong, một tia sáng loé lên rất nhanh vụt tắt, miệng lẩm bẩm: “âm dương kiếm, quen quá, đau đầu quá, a” Trán Nhan Nhược Bình lấm tấm mồ hôi, tay vỗ mạnh vào đầu nhưng cũng chỉ thấy ong ong hết não chứ tuyệt nhiên không có dấu hiệu nhớ rõ ra. Hiên Viên Tuyệt ôm nhẹ Nhan Nhược Bình, để đầu nàng tựa vào lòng y (nàng đang ngồi xe lăn), nhẹ vỗ về nàng:

“Bình muội, đừng nôn nóng, từ từ, đừng làm đau bản thân, ta châm cứu cho muội, muội sẽ mau hết bệnh thôi, ngoan”

Thấy Nhan Nhược Bình ổn định tinh thần, Hiên Viên Tuyệt tập trung cao độ, vận nội lực vào đầu châm bắt đầu châm cứu cho nàng. Trải qua suốt hai canh giờ, Nhan Nhược Bình đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Hiên Viên Tuyệt khẽ mỉm cười, nhẹ bế nàng lên giường, đặt một nụ hôn âu yếm lên trán nàng, kéo chăn rồi rời đi.

……………………………………………..

“ưm…ưm….hưmmmmmmmm”

“Dậy rồi sao, đây là y phục nữ nhân, ta vừa mua về, muội xem mặc hợp không? – Hiên Viên Tuyệt trên tay cầm một xấp xiêm y đưa cho Nhan Nhược Bình, dĩ nhiên là không thể thiếu nụ cười ấm áp rồi

“ân, màu sắc thanh nhã, ta thích, đại ca cảm ơn huynh, ngô…ô đau” – Nhan Nhược Bình đang vui vẻ thì khuôn mặt méo xệch lại

“ta dặn muội phải cẩn thận, khoảng 1 tháng là sẽ tháo thuốc ra được, muội đừng làm vết thương nặng đi” – Hiên Viên Tuyệt xem xét vết thương, khuôn mặt tràn đầy lo lắng

……………………………………………..

Thấm thoát Nhan Nhược Bình đã ở Đào hoa viên được trọn hai tháng, vết thương ở cánh tay đã tháo thuốc và lành lặn trở lại, Nhan Nhược Bình vẫn chưa nhớ ra một chút gì, nhưng bản tính vốn lạc quan, nàng đã sớm quen với cái cảnh quá khứ mù mịt, Nhan Nhược Bình nghĩ rằng có lẽ quá khứ kia không mấy tốt đẹp nên nàng mới quên lãng, cũng có thể lão thiên gia cho nàng một cuộc đời mới, nên nàng không sầu thương, không buồn chán nữa, ngày ngày Đào hoa viên luôn tràn ngập tiếng cười của Nhan Nhược Bình, không khí ở nơi đây cũng nhộn nhịp hơn hẳn

“Bình muội, dạo này muội tốt lên rồi, cũng khiến ta nhẹ nhàng, hai lần gặp muội toàn là bị chém, bị trúng độc, bị gãy tay….thật là xui xẻo cho ta mà” – Hiên Viên Tuyệt đang ngồi đọc y thư bất giác thấy tiếng cười trong trẻo của Nhan Nhược Bình nên đanh tiếng chọc ghẹo. Vốn dĩ lúc ở U Minh cốc, nàng rất hoạt bát, hiện tại nàng không những hoạt bát mà còn nghịch ngợm không thôi, cư nhiên y lại thích thú trước hành động của nàng

“đại ca ca, dám chọc ghẹo muội, Bình nhi cho ca ca chết này” – Nhan Nhược Bình chạy ùa tới cù lét Hiên Viên Tuyệt. Không biết tự bao giờ Nhan Nhược Bình không còn xưng hô ta ta ngươi ngươi hay ta ta huynh huynh với Hiên Viên Tuyệt nữa. Bây giờ nàng gọi y là đại ca ca hay ca ca và xưng là Bình nhi

“tha cho ta, ta biết lỗi rồi tha cho ta” – Hiên Viên Tuyệt giơ hai tay ra đầu hàng. Cả hai cùng cười lớn trông thập phần vui vẻ hạnh phúc. Nhan Nhược Bình từ sau lưng y, ngực dán vào lưng y, hai tay vòng qua cổ y, đôi môi anh đào căng mộng phả từng luồng hơi dịu nhẹ vào tai y từng tiếng từng tiếng một:

“đại ca ca à, huynh gặp Bình nhi toàn lúc Bình nhi bị thương, vậy nếu Bình nhi không rời xa huynh, huynh sẽ bảo vệ Bình nhi tránh cho Bình nhi bị thương chứ”

Hiên Viên Tuyệt giơ nhẹ tay lên, véo mấy cái vào gò má hồng của Nhan Nhược Bình, ôn nhu nói:

“ai dám đụng tới tiểu muội xinh đẹp của ca ca, ca ca sẽ giết chết kẻ đó”

“nga, ca ca thật tốt” – Nhan Nhược Bình cười khanh khách rồi chụt một cái vào má của Hiên Viên Tuyệt.

“vậy muội biểu hiện lòng tốt trước một người ca ca tốt xem nào?” – Hiên Viên Tuyệt xoa xoa đầu nàng

“Bình nhi hát cho đại ca ca nghe hen, được không?” – Nhan Nhược Bình không hiểu tại sao lại muốn hát. Vốn ở hiện đại Nhan Nhược Bình rất mê hát karaoke và thích nghệ thuật nên đi học rất nhiều nhạc cụ

“hảo, muội biết đàn cổ tranh chứ” – Hiên Viên Tuyệt hỏi

“biết” – Nhan Nhược Bình trả lời một cách nhanh chóng

Câu trả lời vừa dứt Hiên Viên Tuyệt đã trố mắt nhìn nàng, y cầm bả vai Nhan Nhược Bình, ánh mắt lộ ra một tia vui sướng: “muội nhớ gì rồi hả?”

Nhan Nhược Bình lúc này cũng giật mình, nàng có cảm giác mình thật sự biết đàn thậm chí cảm nhận là mình đàn cổ tranh rất giỏi nên bất thình lình nghe hỏi nên trả lời được ngay, cảm thấy sự vui mừng trong mắt Hiên Viên Tuyệt làm Nhan Nhược Bình có chút ái ngại trả lời:

“xin lỗi đại ca ca, Bình nhi không nhớ ra được một chút gì hết, chỉ là không biết sao lại cảm giác là Bình nhi thực biết đàn cổ tranh”

Hiên Viên Tuyệt thấy Nhan Nhược Bình lộ vẽ tội lỗi nên vuốt tóc nàng, ôn nhu nói:

“không sao, không sao, muội chờ ta một chút”. Nói rồi Hiên Viên Tuỵêt rời đi. Khoảng 1 khắc sau quay lại với một cây đàn cổ tranh tinh xảo trên tay. Nhan Nhược Bình hai mắt tròn xoe, sáng rỡ:

“nga, đẹp thật”

“thật sao?”

“ân, đại ca ca mua ở đâu mà đẹp thế”

“ca ca không có mua”- Hiên Viên Tuyệt mỉm cười trước biểu tình của nàng

“vậy làm sao à có…….không lẽ ca ca tự làm” – Nhan Nhược Bình nghĩ ngợi sau đó mới thốt lên, kèm theo ánh mắt mở căng tròn hơn khi thấy Hiên Viên Tuyệt gật đầu, nàng vỗ tay lốp bốp

“đại ca ca giỏi nga, làm đàn đẹp thật nga, đại ca ca là nhất mà”

Hiên Viên Tuyệt nở một nụ cười ấm áp trước lời tán dương của Nhan Nhược Bình. Nhan Nhược Bình bắt đầu ngồi vào gảy lên một khúc nhạc:

“Người yêu ơi, hãy nói con đường anh sẽ qua.

Và em sẽ chờ….và em sẽ đợi.

Dù cho gió mưa giăng kín khiến em không tìm được thấy đường anh.

Và để em lạc trog đêm tối tăm.

Này người yêu ơi, có biết em buồn em lẻ loi.

Đường đi quá nhiều rồi…mà sao vẫn mịt mờ.

Mà sao vẫn không tìm thấy lối ra con đường hạnh phúc đời em.

Giờ em đã biết con đường đó chính là anh.

ĐK:

Người yêu ơi, xin anh đừng đi quá vội.

Chờ em nhé anh…rồi ta sẽ cùng sánh đôi.

Người yêu dấu hỡi, anh mãi là mặt trời.

Gạt đi bóng tối, sáng soi trong cuộc đời em.

Người yêu dấu hỡi…dẫu cho muôn ngàn sau, em mãi đợi.

Vì em biết rằng, con đường hạnh phúc, là anh”

Nhan Nhược Bình vừa hát vừa nhìn Hiên Viên Tuyệt, tựa như con đường hạnh phúc mà nàng tìm được chính là y, nhưng trong tim Nhan Nhược Bình có cái gì đó rất khác lạ, tuy nhiên nhìn thấy nụ cười ấm áp của Hiên Viên Tuyệt dành cho nàng, Nhan Nhược Bình đã để cái kì lạ nơi con tim gạt sang bên một cách nhanh chóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.