Mọi người đều hết thảy khâm phục tài nấu nướng của Nhan Nhược Bình. Khỏi phải nói Nhan Nhược Bình phổng mũi tới cỡ nào. Tiệc ăn uống kết thúc, Nhan Nhược Bình lôi mọi người vào phòng để nghĩ cách.
“nương tử, có chuyện gì vậy” – Lãnh Thiên hỏi
Nhan Nhược Bình đem sự tình đêm qua ở hoàng cung kể hết cho mọi người nghe. Nội trong hôm nay thánh chỉ ấy chắc chắn sẽ đem tới tướng quân phủ. Lãnh Cẩn và Thượng Quan Bảo Hiền sống sót, không thể nào để họ uyên ương lại chia lìa, nếu Thượng Quan Bảo Hiền biết mình sẽ gả cho Liễu Ninh Vũ thì chắc chắn sẽ đào hôn cùng Lãnh Cẩn, mà hai người bọn họ lại rất sợ liên lụy người thân, tuyệt không bỏ trốn, như thế chẳng khác nào dâng đầu lên đoạn đầu đài một lần nữa. Mà lần này kháng chỉ thì chỉ có nước chết. Lãnh Thiên trầm ngâm một lát, rồi đưa ra một diệu kế:
“nương tử, chỉ cần thánh chỉ được tuyên thì mọi chuyện sẽ coi như đâu vào đấy”
“Thiên, ta chưa ý tứ của ngươi” – Nhan Nhược Bình cùng mọi người nhíu mày, hoàn toàn không hiểu chi cả. Lãnh Thiên điểm vài giây rồi nói tiếp:
“chúng ta đương nhiên không thể sửa thánh chỉ, Lãnh Hàn hắn tuyệt đối không sửa, nhưng có một người có thể sửa được, nương tử nàng thử suy nghĩ kĩ lại coi” – Lãnh Thiên tà tà cười. Nhan Nhược Bình hai ngón tay vuốt vuốt cằm, nheo mắt, suy nghĩ, chợt tinh quang loé lên trong đầu, nàng vỗ tay lộp bộp, miệng tươi cười khanh khách:
“haha, Thiên thật thông minh, phu quân ta là nhất”
Độc Kiêu, Độc Nhẫn, Hoạ Tâm cùng Trần Lâm tò mò hỏi: “phu nhân, là sao vậy?”
Nhan Nhược Bình cười cười rồi đứng dậy, đằng hắng mấy cái, ngước mặt lên, hô to:
“Cáo tinh, ngươi ở đâu, mau ra đây điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii”
Nhan Nhược Bình cứ thế mà kêu ba lần, một luồng sáng bỗng chốc loé rực lên, hai điểm màu đỏ xuất hiện trước tiên, khi luồng sáng kết thúc, một thân trắng muốt hiện ra. Nhan Nhược Bình chạy tới ôm chầm cáo tinh, cọ cọ má vào lớp lông mềm mại của nó, sủng nịnh nói: “ta nhớ ngươi quá nga, cáo tinh yêu dấu”. Lãnh Thiên con ngươi thu lại, bước tới tách cả hai ngươi ra, giận dỗi nói: “nương tử, đứng ở đây đi”
“hahaha, trình độ ăn dấm chua của ngươi càng ngày càng tăng đó Lãnh Thiên à, còn ngươi Nhan Nhược Bình ta đang đi chơi mà cũng không yên với ngươi nữa” – Cáo tinh ôm bụng cười ngặt nghẽo, chợt thấy từ sóng lưng có một luồng khí lạnh chạy dọc sởn cả óc, nhìn lại thì ra Lãnh Thiên đang bắn cho cáo tinh hàn khí, cáo tinh im bặt
“nương tử, vào vấn đề chính đi” – Lãnh Thiên nhíu mày khiến Nhan Nhược Bình cũng không dám giỡn nữa. Nàng nói:
“cáo tinh, ngươi là thần tiên, chắc muốn tích chút công đức chứ”
“dĩ nhiên, ngươi lại muốn nhờ vả cái gì, khi không ngươi gọi ta ra cũng chẳng tốt lành gì, lại còn ôm……” – cáo tinh nhàn nhạt nói, vừa nói tới chữ ôm đã bị Lãnh Thiên bắn tới tấp ánh mắt hình viên đạn vào người, khiến cáo tinh nghẹn họng lập tức
“ta muốn ngươi dùng phép thuật của mình sửa lại thánh chỉ” – Nhan Nhược Bình nghiêm túc nói. Cáo tinh lập tức lắc đầu, phản ứng quyết liệt:
“tuyệt đối không được, thánh chỉ của thiên tử trần gian, ta không can thiệp vào”
“hắn muốn hại người khác, muốn lấy mạng người khác, một thiên tử không tốt, ngươi sao lại không giúp người tốt, đi giúp hắn”
“ta không giúp hắn, chỉ là không thể can thiệp chuyện trần gian” – cáo tinh một mực cãi lại. Nhan Nhược Bình hừ nhẹ một tiếng, điên tiết nói:
“không can thiệp chuyện trần gian, vậy Nhan Nhược Bình ta lẽ nào không phải người trần gian” – Nhan Nhược Bình cố ý chỉ tay vào mình, dĩ nhiên cáo tinh nghe là hiểu ngay
“ngươi…” – cáo tinh đuối lí. Lãnh Thiên tiếp lời
“cáo tinh ngươi thấy chết không cứu, há chẳng còn tu đạo tiên gia làm chi, trở về làm yêu tinh là tốt nhất”
“ngươi tên Lãnh Thiên này, nói cái gì thế?” – cáo tinh cãi lại
Nhan Nhược Bình cùng Lãnh Thiên đứng bên bờ chiến tuyến, một cái miệng làm sao làm lại hai cái miệng. Sau đó những người còn lại trong phòng cũng hết lời năn nỉ cáo tinh
Độc Kiêu nói: “cáo đệ, đệ là người tốt, không lẽ thấy chết không cứu”
Độc Nhẫn phụ hoạ: “cáo đệ, đệ là thần tiên, thần tiên mà lại không giúp ngươi tốt, thấy kẻ xấu không trừ, vậy đâu xứng làm thần tiên”
Hoạ Tâm xen vào: “Cứu một mạng người hơn xây bảy Tháp Phù Đồ (1)”
Trần Lâm: “ở đời sống nên tốt một chút, chuyện mình làm được lại từ chối, há là kẻ hèn nhát”
ĐỦ RỒIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII – cáo tinh thét lên làm mọi người giật nảy người. Cáo tinh bực bội nói: “các người một đám cùng chỉ trích ta, ta giúp được chưa, kể ta nghe”
“tốt lắm, tam vương gia Lãnh Cẩn và Thượng Quan Bảo Hiền tiểu thơ tướng quân phủ yêu nhau, đến chết cũng nguyện ở bên nhau, nào ngờ tên hoàng đế chia rẽ uyên ương, ban hôn cho Thượng Quan Bảo Hiền và Liễu Ninh Vũ” – Nhan Nhược Bình tóm tắt sơ lược. Lãnh Thiên lạnh giọng hỏi: “ngươi tính giúp làm sao?”
“thánh chỉ đã tuyên chưa?” – cáo tinh nhàn nhạt hỏi khiến Nhan Nhược Bình giật nảy người, gõ đầu nói:
“chết rồi, ngươi mau đi nhanh kẻo không kịp, đêm qua Lãnh Hàn nói với Liễu Mặc Khê là cuối buổi triều sẽ tuyên, có lẽ buổi triều gần kết thúc rồi, mau đi, ngươi sửa thánh chỉ đại khái là tên Liễu Ninh Vũ công tử của Võ hiển điện đại học sĩ thành tam vương gia Lãnh Cẩn, ngươi thông minh mà, nói thế hiểu ý ta mà, đi nhanh lên” – Nhan Nhược Bình thúc giục. Đúng là không nhanh là hư bột hư đường hết. Mọi chuyện lần này trông cả vào cáo tinh mà thôi.
Lời Nhan Nhược Bình vừa dứt cáo tinh đã biến mất. Vốn sáng nay Nhan Nhược Bình dậy tắm rửa và nấu nướng từ rất sớm, tiệc ăn cũng không kéo dài là bao, thời gian tranh cãi cũng vừa vặn buổi triều chưa kết thúc, hi vọng là kịp. (fox: đôi dòng ngoài lề. Gìơ thượng triều của Lãnh Long quốc nói trắng ra cho dễ hiểu là kéo dài từ 8h tới 10h sáng, trong khoảng đó, có thể kết thúc sớm hơn hoặc dài hơn, chứ không giống giờ giấc các nước khác).
“phải ha, sao ít thấy ngươi nhập triều vậy Thiên, thậm chí không thấy luôn” – Nhan Nhược Bình tò mò hỏi. Lãnh Thiên ôn nhu đáp: “hoàng thái hậu có mệnh ta không cần nhập triều”. Nhan Nhược Bình nghĩ thầm: “sao kì thế nhỉ, chẳng lẽ…”
“đang suy nghĩ gì thế nương tử?” – Lãnh Thiên gõ nhẹ vào mũi Nhan Nhược Bình một cái. Nhan Nhược Bình bị lôi về hiện tai, lắc đầu bảo không. Lãnh Thiên biết nàng có chuyện cần chắc chắn sẽ nói ra, nên y cũng là không bắt ép nàng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hoàng cung, buổi thượng triều
Cáo tinh bay một hơi tới, hoá thành một con bọ nhỏ xíu, đậu ở trên tay áo của tiểu công công, dĩ nhiên ai mà tinh mắt thấy được con bọ này chứ, tất cả văn võ bá quan đều đang quì rạp người chờ nghe thánh chỉ. Con bọ bò ngang qua mấy chữ trên thánh chỉ vừa mở ra, tiểu công công một tay phủi nhanh con bọ xuống, cất cao thanh âm the thé:
“phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết tam vương gia Lãnh Cẩn tài mạo song toàn cùng Thượng Quan Bảo Hiền hiền lương thục đức, xứng danh tài nữ Long tụ thành,, cả hai tình yêu bền chặt không thể chia lìa khiến trẫm vô cùng cảm động, nay trẫm tứ hôn cho tam vương gia Lãnh Cẩn cùng tài nữ Thượng Quan Bảo Hiền, bảy ngày sau đại lễ long trọng, khâm thử”
“hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế” – văn võ bá quan đồng thanh hô. Dĩ nhiên có hai kẽ kinh ngạc không thôi. Hai kẻ đó khỏi nói cũng biết là Lãnh Hàn và Liễu Mặc Khê. Lão nhìn chăm chăm Lãnh Hàn như có ý muốn hỏi hắn chuyện gì đang xảy ra. Lãnh Hàn đanh mặt nhìn tiểu công công bằng ánh mắt đầy lửa giận. Nhưng hắn không thể đòi coi lại thánh chỉ được, vua hí ngôn thì thật là chẳng xứng là cửu ngũ chí tôn. Đạo thánh chỉ được chuyển cho Thượng Quan Nghị, lão vui mừng khôn xiết trong sự chúc tụng của mọi người. Lãnh Hàn bực dọc, phất tay áo đứng dậy.
BÃI TRIỀU – thanh âm the thé của lão công công vang lên
Ngự thư phòng
Lãnh Hàn nộ khí sung thiên khiến cả ngự thư phòng như lò lửa thiêu.
“hoàng thượng, trên thánh chỉ là viết như thế, nô tài không dám sửa”
RẦM!!!!!!!!!!!
Lãnh Hàn một chưởng đánh nát não tiểu công công tuyên chỉ khi đó khiến hết thảy mọi ngươi run sợ, xanh mặt. Dạo này hoàng thượng đúng là hỉ nộ vô thường mà. Mạng sống của họ không biết bao giờ tận.Trong khi đó, ở một nơi khác, không khí lại ngược hẳn
Nhị vương phủ
Cáo tinh vừa bay trở về đã ngay lập tức rơi vào vòng truy hỏi của mọi người. Chỉ riêng Lãnh Thiên bình thản ngồi yên dùng trà, hết thảy những điều y muốn biết sẽ sớm được nương tử hỏi, y không cần nhọc sức
“cáo tinh, thế nào rồi”
“ờ thì…” – cáo tinh ngập ngừng khiến mọi người lo sốt vó, đặt biệt là Nhan Nhược Bình, cứ cầm vai cáo tinh lắc liên hồi khiến nó ong ong cả đầu
“được rồi bà cô nãi nãi, mọi chuyện xong xuôi ổn thoả rồi, đừng lắc nữa, chóng mặt quá”
Nhan Nhược Bình nghe xong hất văng cáo tinh, không khác nào đứa trẻ nhào tới ôm chầm Lãnh Thiên khiến tách trà trong tay y chút xíu nữa là tạt trúng Nhan Nhược Bình, cũng may Lãnh Thiên nhanh tay.
“Thiên, Thiên thành công rồi kìa, thành công rồi”
Ngày hôm sau, Lãnh Thiên cùng Nhan Nhược Bình tới tướng quân phủ
“thần Thượng Quan Nghị khấu kiến nhị vương gia, nhị vương phi” – Thượng Quan Nghị cung kính hành lễ
“tướng quân bá bá không cần thi lễ” – Lãnh Thiên khuôn mặt tuy hàn băng nhưng lời nói có phần nhẹ hẳn
Nhan Nhược Bình ái ngại, thấp giọng nói: “ta trước hết là xin lỗi vì những rắc rối mà ta gây ra”
Thượng Quan Nghị cung kính nói: “vương phi, mọi chuyện lão đã biết, vương phi là có ý tốt, trách là trách lão, thân là gia phụ lại không biết mọi chuyện của tiểu nữ, lão mới là đáng trách
“lão tướng quân, đừng quá đa lễ, ta muốn vào trò chuyện với Bảo Hiền”
“vương phi, cứ tự nhiên”
Nhan Nhược Bình nhẹ bước tới khuê phòng Thượng Quan Bảo Hiền, ra hiệu cho hai a hoàn im lặng, nàng thánh thót: “Nhan Nhược Bình khấu kiến tam vương phi”
“nhị vương phi, là người” – Thượng Quan Bảo Hiền giật mình nghe xong, quay đầu lại, khuôn mặt đỏ như gấc
“coi cái mặt ngươi kìa, ta là nữ nhân mà ngươi cũng đỏ mặt hả, ngươi thích ta” – Nhan Nhược Bình trêu ghẹo
Thượng Quan Bảo Hiền bị trêu ghẹo tới mặt càng ngày càng đỏ, bỗng từ đâu một bóng dáng nhào vào phòng khiến mọi người trố mắt.
“Tư Đồ Chiêu Dương” – Nhan Nhược Bình bất ngờ thốt lên
Tư Đồ Chiêu Dương nheo mắt: “không hoan nghênh hả, ta có ý tới thăm Thượng Quan Bảo Hiền”
Ba người ngồi xuống trò chuyện với nhau, Nhan Nhược Bình cùng Tư Đồ Chiêu Dương đem mọi chuyện minh hoạ lại cho Thượng Quan Bảo Hiền nghe. Thật ngẫu nhiên, cả ba người nói chuyện rất ăn ý. Tư Đồ Chiêu Dương bèn nảy ra một ý, nàng nói:
“chúng ta thật hợp nhau nga, hay là kết tình tỷ muội đi”
Tư Đồ Chiêu Dương tiếp tục ý kiến hay ho của mình: “chúng ta dựa theo tuổi nha, ta 15 tuổi”
“ta 17 tuổi” – Thượng Quan Bảo Hiền đáp
“không được, ta 16 tuổi, nhưng võ công ta trội hơn các ngươi, lẽ nào ta là muội mà phải đi bảo vệ tỷ, há có đạo lí thế” – Nhan Nhược Bình kêu ca. Nhan Nhược Bình vốn linh hồn 19 tuổi, so với cả hai người đều lớn hơn, chỉ là thân xác này 16 tuổi thôi, nhưng nàng đâu thể mang cái lí do này ra mà nói, đành biện bạch võ công. Thượng Quan Bảo Hiền cũng luôn xem Nhan Nhược Bình là tỉ tỉ của mình, nàng nhẹ giọng nói
“ta thấy vương phi nói đúng”
“hảo, còn ngươi Chiêu Dương”
Tư Đồ Chiêu Dương cũng đã thấy Nhan Nhược Bình phi thân thần thốc lên pháp trường, quả thật võ công Nhan Nhược Bình thật cao, trước nay đánh với nàng toàn là nhường, bất quá Nhan Nhược Bình so với nàng cũng lớn hơn 1 tuổi nên nàng cũng gật đầu ưng thuận. Ba ngươi lập tức quì xuống, ngước mặt nhìn lên bầu trời (thông qua cửa), lạy ba cái rồi giơ hai ngón tay trỏ và giữa lên thề thề thốt thốt:
“ta Nhan Nhược Bình, ta Thượng Quan Bảo Hiền, ta Tư Đồ Chiêu Dương // chúng ta ba người hôm nay xin thề dưới trời đất, kết nghĩa làm tỷ muội, (Nhan Nhược Bình nói) / từ nay huyết mạch liền kề, có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chia, vui sướng có nhau, sống chết không bỏ (Thượng Quan Bảo Hiền nói) / nếu trái lời thề ngũ mã phanh thây, thiên tru địa diệt (Tư Đồ Chiêu Dương nói)”
“hảo vậy ta là đại tỉ (Nhan Nhược Bình nói) / ta là nhị muội (Thượng Quan Bảo Hiền nói) / còn ta là tam muội (Tư Đồ Chiêu Dương nói)” – cả 3 cùng cười sảng khoái
Tư Đồ Chiêu Dương nói: “chúng ta cùng chuẩn bị lễ thành thân cho nhị tỉ”
Nhan Nhược Bình hú hoạ theo: “nói gì thì nói còn muội thì sao Chiêu Dương”
“muội hả?”
“đúng, là ai” – Thượng Quan Bảo Hiền cùng Nhan Nhược Bình đồng thanh gật đầu
“mọi chuyện là……………….” (NNB: cái con fox này, ta tò mò biết không, mau kể ra đi ~ fox: chương sau ta kể, chương này dài rồi ~ NNB: ta chém ngươi ~ fox: *chạy như điên*)
CHÚ THÍCH:
(1) Tháp Phù Đồ: là công trình kiến trúc được xây dựng làm nơi cất giữ xá lị (tro hài cốt sau khi hoả táng) của Đức Phật hay các bậc cao tăng trong đạo Phật. Ở Ấn Độ, Phù Đồ thường là một mô đất đá được xếp cao lên, bên dưới chôn cất xá lị Phật. Cũng có những tháp được dựng lên (không có xá lị) để kỉ niệm một sự tích quan trọng nào đó của đạo Phật.
_ Ví dụ như: một bảo tháp lớn được vua Axôka dựng lên để kỉ niệm sự thành đạo của Đức Phật tại Bồ đề đạo tràng (Bodhimanda). Ở Việt Nam, tháp ở các chùa được xây bằng gạch hoặc đá, có nhiều tầng, thường là mộ của các cao tăng đã từng trụ trì tại chùa. Một số tháp nổi tiếng ở Việt Nam như: tháp Bảo Nghiêm (Tháp Bút) ở chùa Bút Tháp (Bắc Ninh), tháp Phổ Minh ở Chùa Tháp (Nam Định), tháp Phước Duyên ở chùa Thiên Mụ (Huế), v.v….
_ Phù Đồ còn có nghĩa là tịch giác, là nơi bậc thánh giác ngộ. Người xưa gọi tín đồ đạo Phật là Phù Đồ tử, gọi đạo Phật là đạo Phù Đồ.
_ Trong giáo lý nhà Phật, tháp Phù Đồ như biểu tượng của công đức. Thế nhưng cũng với giáo lý nhà Phật thì cứu giúp một mạng người còn quý hơn, cao hơn nhiều lần ngọn tháp Phù Đồ.