Cổ Đại Ơi, Ta Tới Đây

Chương 60



Mật thất Đoạt Mạng sơn trang bao gồm hai phần hướng theo hai phía Đông Bắc và Tây Nam. Phần bên phía Đông Bắc chính là nơi mà trang chủ Đoạt Mạng sơn trang Sở Thiên Đao bế quan tu luyện võ công. Phần còn lại của mật thất theo hướng Tây Nam, lối vào phủ đầy rêu phong với những tảng đá lớn vững chải, đi sâu bên trong, cạm bẫy trùng trùng, cơ quan đan xen nhau, nguy hiểm luôn rình rập đối với những kẻ không thông thạo và coi nhẹ cái chết.

Tây Nam mật thất

“sư mẫu, những chiêu thức biến hoá của tầng thứ 4 hình như có chút vấn đề” – 1 thanh âm nam tử vang lên

“nói rõ” – người được gọi là sư mẫu không ai khác ngoài Trương Mộng Đình

“khi con luyện xong, cảm thấy phần ngực hơi tức, vận khí ở đan điền có chút cản trở, chiêu thức hình như không đúng thì phải” – nam tử tiếp tục nói

Trương Mộng Đình nghe xong, mắt phụng nhếch lên, tỏ ý không vui: “như thế nào, ngươi là đang nghi ngờ sư mẫu của ngươi”

“không không, sư mẫu, là Kiệt nhi bất tài, sư mẫu đừng giận” – người tự xưng là Kiệt nhi chính là Sở Minh Kiệt, hắn cúi rạp người, cung kính nhận lỗi

“Kiệt nhi, ngươi tuyệt đối không được làm mất mặt Đoạt Mạng sơn trang của chúng ta” – Trương Mộng Đình đanh giọng nói

“Kiệt nhi dù tàn hơi cũng nhất định thắng” – Sở Minh Kiệt đáy mắt lộ rõ tà khí

“không nên nói điềm gỡ, người chết rồi Vân nhi sẽ như thế nào?” – Trương Mộng Đình thoáng chút lo âu. Sở Minh Kiệt nghe xong, nét mặt lộ rõ vẻ sung sướng, rạng rỡ, tia mắt bắn ra vài tia xảo quyệt. Điểm vài giây, Trương Mộng Đình nói tiếp:

“tất cả đều không thoát qua khỏi cặp mắt của trời xanh, mọi việc đều thiện lai thiện báo, ác lai ác báo, nên quay đầu là bờ, trước khi quá muộn”

“dạ sư mẫu nói thật đúng, bọn người kia thiệt cố chấp, không biết hối cải gì hết” – Sở Minh Kiệt nịnh nọt

“thật sao?” – Trương Mộng Đình chằm chằm nhìn hắn. Sở Minh Kiệt cảm thấy có chút chột dạ, nhưng ngay lập tức trấn tĩnh, thản nhiên gật đầ

“con luyện tập tiếp đi” – lời vừa dứt Trương Mộng Đình liền rời khỏi mật thất.

Xuân trang

“tham kiến Đại thiếu chủ” – bọn gia nô quì xuống vấn an

“Vũ nhi đâu?, dạo này không thấy nó qua thăm ta”

“bẩm đại thiếu chủ, tam thiếu chủ tâm tình không vui, bỏ ăn bỏ uống, nhìn mà khiến cho lão nô đây rất đau lòng” – một lão gia nô trực tiếp tiến lên, quì xuống trình bày

“nói rõ” – thanh âm có đầy lo lắng

“mọi chuyện xảy ra từ khi tam thiếu chủ muốn thành thân với một thiếu hiệp ở Khách tiểu trang, nghe nói thiếu hiệp ấy có thê tử, nhưng mà lão vẫn có cảm giác có điều không ổn bên trong chuyện này” – lão gia nô thành thật đem suy nghĩ của mình nói ra. Nam nhân được gọi là Đại thiếu chủ nghe xong liền cước bộ nhanh gấp đi vào bên trong.

Một căn phòng với cách trang trí rực rỡ sắc màu của hoa, phối màu chủ đạo là vàng và xanh lá. Trên một chiếc giường lớn, một bóng dáng tàn tạ, tiều tuỵ, u rũ như một xác chết khô nằm vắt vẻo.

“Vũ nhi, ngươi làm sao vậy?”

“đại ca, ta đau khổ quá, ta bị người ta yêu từ chối tình cảm” – Sở Bạch Vũ vùi mặt vào trong lòng của đại ca mình mà khóc rống lên. Đại ca của Sở Bạch Vũ chính là tiểu trang chủ của Đông Trang – Sở Thần Tịch

“ngoan, vẫn có đại ca thương ngươi mà, ngươi đừng buồn Vũ nhi, nín đi, ngoan” – Sở Thần Tịch nâng mặt Sở Bạch Vũ lên, trực tiếp đem môi bạc hôn đi những giọt nước mắt của Sở Bạch Vũ. Hắn ánh mắt dấy lên một ngọn lửa hận, thầm nghĩ: “ta nhất định sẽ tra ra rõ chuyện này, kẻ nào ức hiếp Vũ nhi, ta thề sẽ tiễn kẻ đó xuống địa ngục”

Đêm hôm đó, giờ Hợi một khắc

Một bóng dáng hắc y, che kín mặt lướt nhanh trong gió, nhẹ nhàng đáp xuống một căn phòng ở Khách tiểu trang. Hắc y nhân gỡ một miếng ngói ra, đem một mắt ngó xuống bên dưới.

“phu nhân” – Hoạ Tâm lên tiếng

“trưa nay ngươi dọn phòng, có phát hiện thấy chiếc vòng của ta không?” – Nhan Nhược Bình thanh âm tăng mấy tâng như là cố ý. Con mắt nàng đảo một vòng lên trên. Hoạ Tâm liền hiểu ra.

“dạ không ạ”

“ừm” – Nhan Nhược Bình tà tà ý cười rồi rời khỏi phòng

Độc Nhẫn dĩ nhiên không hề hiểu ý của Nhan Nhược Bình, nên y đi đến bên giường, cầm lấy chiếc gối. Hoạ Tâm thầm mắng: “tên ngốc này, không thấy phu nhân đảo mắt sao”. Hoạ Tâm liền chạy đến, giật lấy chiếc gối, mặt ăn năn, thấp giọng:

“phu quân, xin lỗi chàng, thiếp chỉ lo hầu hạ chủ nhân và phu nhân, lại để cho phòng uyên ương của chúng ta có một chiếc gối bẩn như thế này, may mà chàng phát hiện, thiếp xin lỗi”

Độc Nhẫn đơ người trước lời nói của Hoạ Tâm. Hoạ Tâm trong lòng bực bội không thôi, cái tên này thật ngu ngốc mà, nói đến thế vẫn không hiểu, phải trực tiếp hành động gấp rút để tránh bại lộ. Nghĩ gì làm nấy, Hoạ Tâm đem chiếc gối quang đi, nũng nịu nói:

“thiếp đêm nay sẽ hầu hạ phu quân thật tốt, phu quân đừng trách thiếp nữa nha”

Lời vừa dứt nàng đã kéo ngay Độc Nhẫn lên giường, nhanh tay bỏ rèm xuống, thanh âm đầy quyến rũ, ngọt ngào nhưng phát ra lớn là cố ý để cho người bên trên nghe thấy: “chàng sẽ chết với thiếp đêm nay”

Từ bên trong giường, y phục nữ nhân và nam nhân bay ra tán loạn, nỗi bật nhất là chiếc yếm đỏ thuê hoa. Cùng với tiếng rên rỉ:

“um….um, chàng mau vào đi, mau lên, thiếp chịu hết nổi rồi, um…”

“được, ta sẽ cho nàng mệt chết luôn”

“um…um”

Vừa buông rèm xuống, Hoạ Tâm đã nói cho Độc Nhẫn biết là có người theo dõi, nên cả hai bây giờ mới phối hợp ăn ý với nhau. Còn y phục quăng ra là do Nhan Nhược Bình từ khi khởi động công cuộc đóng kịch đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.

Ở phòng kế bên, tiếng cười khúc khích của ba con người tò mò nhiều chuyện áp lỗ tai vào tường để thưởng thức

“hắc hắc, bọn họ diễn thật ăn khớp” – Nhan Nhược Bình nhỏ tiếng thích thú

“sao mà bọn họ có thể nói ra mấy cái câu như thế” – Độc Kiêu đỏ chín cả mặt

“còn ai vào đây nữa, Nhan Nhược Bình dạy họ đó” – cáo tinh tà tà ý cười. Nhan Nhược Bình nghe xong hất mặt nói:

“ta còn chuẩn bị sẵn y phục để cho vai diễn càng thêm đặc sắc”

Lãnh Thiên từ nãy tới giờ ngồi nhàn nhạt uống trà, bây giờ mới chịu mở miệng: “nương tử, kẻ đó đi rồi”

Lời Lãnh Thiên vừa dứt. Ba người lập tức qua phòng Hoạ Tâm

“uy uy….hắn đi rồi ra đi” – Nhan Nhược Bình vén màn kêu hai diễn viên bước ra

Độc Nhẫn khuôn mặt đỏ như gấc, dở khóc dở cười nói không nên lời: “phu nhân mấy câu của người dạy thật là……”

“sao, thật là hữu ích phải không, không nhờ mấy câu đó, tên nhìn lén chịu đi à” – Nhan Nhược Bình cong môi lên

Vốn Lãnh Thiên và Nhan Nhược Bình đang ngắm trăng bên cửa sổ, Lãnh Thiên liền cảm thấy có một luồng sát khí tuy không nồng nhưng tiến rất nhanh hướng đến phòng của Hoạ Tâm. Y liền nói cho nương tử, để nàng đi cảnh báo cho bọn họ. Cứu được một màn trông thấy. Thật đúng là xém chút là hư bột hư đường hết. Qủa thật, Sở Bạch Vũ vẫn chưa thật tin vào mọi chuyện. Hoạ Tâm và Độc Nhẫn cần cẫn thận hơn nữa., chờ đến ngày quyết đấu, giải quyết xong Sở Minh Kiệt và xử lí Sở Tinh Nguyệt liền rời khỏi Đoạt Mạng sơn trang để tránh nhiều chuyện nhức đầu phát sinh.

Kể cũng lạ, sau đêm hôm đó, tên hắc y nhân không còn xuất hiện nữa. Ngay cả Xuân trang cũng không có một chút động tĩnh nào. Có phải là bỏ qua mọi chuyện hay trước khi bão, bao giờ trời cũng yên, biển cũng lặng. Điều đó hiện tại không làm đoàn người Nhan Nhược Bình quan tâm chút nào. Điều trước mắt là chỉ cần thắng được trận quyết đấu ngày mai thì sẽ rời khỏi Đoạt Mạng sơn trang, mọi chuyện rắc rối sẽ tự tiêu tan mà thôi. Dĩ nhiên mọi người đều tin chắc người của Đoạt Mạng sơn trang sẽ bênh vực cho Sở Minh Kiệt, nên hắn chắc chắn trong năm ngày đang dốc sức cho trận quyết đấu, nếu không thì cần chi đợi tới bây giờ….

Giờ Thìn, trận quyết đấu năm ngày sau.

Chưa tới chính ngọ, tất cả mọi người đã tập trung đông đủ tại sân trước. Khí thế của Đoạt Mạng sơn trang hoàn toàn áp đảo khí thế của sáu người. Những cặp mắt đầy sát khí đều bắn tới người chuẩn bị giao chiến với Sở Minh Kiệt.

“hôm nay là trận quyết đấu giữa Sở Minh Kiệt – đệ tử Đoạt Mạng sơn trang và Độc Thiên thiếu hiệp – nghi can trong vụ án giết Lâm Diệu Nhất, kẻ thua chính là hung thủ giết người, trong trận đấu đao kiếm vô tình, kẻ thất thế ắt vong mạng” – Trương Mộng Đình lạnh giọng nói. Lời vừa dứt, cả Đoạt Mạng sơn trang như muốn nổ tung trong tiếng reo của mọi người

SỞ MINH KIỆT!!!! SỞ MINH KIỆT!!!! SỞ MINH KIỆT!!!!!

Độc Thiên cùng Sở Minh Kiệt đứng đối mặt nhau. Sở Minh Kiệt ánh mắt híp lại đầy ngạo mạn, chân trái hơi co, khuỵ gối, chân phải duỗi thẳng, thanh đao trên tay giơ cao sáng hoắc, bày ra tư thế sẵn sàng giết chết đối phương. Độc Thiên bạch y phong vận, tiếu sái lạ thường, chẳng những kiếm không tuốt khỏi vỏ, thần thái lại ung dung vô cùng, mặt lạnh như tiền, cả người đứng thẳng như trụ.

Thân ảnh Sở Minh Kiệt vừa di động, bóng người bạch y bàn tay nắm nhẹ, để thẳng hai ngón trỏ và giữa, cũng cùng một lúc chớp lên. Hai bóng dáng như nhập vào nhau, xẹt thẳng như ngọn lôi tự thăng thiên và từ từ dạt ra rơi xuống.

Sở Minh Kiệt trợn trừng đôi mắt xếch, một đường máu ngay giữa mi tâm chạy dài xuống sóng mũi, rọc thẳng một đường xuống tới bụng, thẳng băng như sợi chỉ căng dài ra. Chỉ một cái chớp mắt, ruột gan theo máu trào ra, Sở Minh Kiệt bật ngửa về sau, thân thể bất động.

Không khí đột ngột trầm xuống một cách nặng nề, những kẻ reo hò nãy giờ mặt cắt không còn một giọt máu, miệng há hốc, mắt trừng như muốn rớt ra ngoài vì cái cảnh tượng quái dị trước mắt.

Sở Thiên Nhai nhíu mày còn Sở Thiên Lục, Sở Thiên Tiệp cùng Trương Mộng Đình mắt giãn to vì kinh hãi. Ba người bọn họ võ công đều là bậc thành danh trong Đoạt Mạng sơn trang, trên giang hồ tiếng tăm người người đều biết. Thế mà không thể thấy kịp Độc Thân dùng loại chiêu thức gì. Chưa được một chiêu mà trận đấu đã kết thúc. Không thể tin vào mắt mình được. Trận đấu trong chớp nhoáng đã kết thúc rồi sao. Không thể như vậy được. Tuỵêt đối không thể.

Đảo con ngươi như băng thiếc, Độc Thiên chậm rãi xoay người, quay đầu, cước bộ nhẹ nhàng, ung dung, bình lặng đến ngồi bên cạnh Nhan Nhược Bình.

“ác tặc, trả mạng cho con ta” – Sở Thiên Lục bừng tỉnh, kẻ đang nằm dưới đất là con lão, lão phải trả thù. Ánh mắt đỏ rực, rống lên đầy căm phẫn, quyền chưởng cùng một lúc ập tới Độc Thiên.

Độc Nhẫn ngay lập tức tiến lên vận kình lực đỡ chưởng đánh tới, tuy nhiên công lực của y không thể sánh bằng Sở Thiên Lục được. Độc Nhẫn văng ra xa, ôm ngực thổ huyết. Sở Thiên Lục kình phong cuốn tới Độc Kiêu tức giận thét lên:

“lão già dám thương hại đại ca ta”

Y ngay lập tức khí tụ đan điền, nội lực triết trụ tập trung ở lòng bàn tay, dùng hết sức giải phóng để đả thương đối phương, tuy nhiên Độc Kiêu cũng không khác gì Độc Nhẫn.

“phu nhân, cho ta đánh lão” – Vốn từ nhỏ Hoạ Tâm và đại ca được nương dạy cho một loại võ công nhưng nương của nàng chưa bao giờ nói cho hai huynh muội nghe đây là loại võ công gì. Kể từ khi lên núi Vân Khê tìm phụ thân, nàng vô tình phát hiện Trường đao và một điều bất ngờ chính là bí tịch của trường đao cùng với võ công nương dạy là cùng một loại. Từ đó ngày ngày nàng siêng năng luyện tập Trường lạc tâm pháp của Trường Đao và Lạc ảnh thần chưởng. Nàng trước gặp nạn bị phế võ công, từ khi luyện tập, được sự chỉ điểm của Lãnh Thiên, nên ngày một tiến bộ, nội công tăng lên đáng kể. Bây giờ nàng thật muốn múa rìu qua mắt thợ, muốn đem Lạc ảnh thần chưởng của mình đấu với Đoạt Mạng liên hoàn chưởng.

Nhan Nhược Bình gật đầu. Hoạ Tâm mâu quang tập trung vào bóng dáng Sở Thiên Lục đang phóng tới, thoắt một cái nàng đã ở bên phải của lão, nàng tung ra một chưởng, lão liền đánh trả nhưng lại là một chưởng đánh vào không khí, chưởng pháp hoá không. Thân ảnh của lão bỗng nhiên hơi khựng lại, mặt sầm đen, miệng rủa một tiếng:

“khốn kiếp”

Lão đã trúng phải một chưởng của Hoạ Tâm, khí huyết có phần nhộn nhạo, lão lập tức vận khí, toả bế kinh mạch. Không ngờ lão một thân võ công thâm hậu, lại không thể tránh né khỏi chưởng pháp của một tiểu cô nương miệng còn hôi sửa, đây quả thật là một điều sỉ nhục vô cùng lớn.

Sở Thiên Tiệp thấy vậy, lập tức phi thân tới thu hẹp khoảng cách với Hoạ Tâm. Hoạ Tâm lùi lại một bước một chưởng đánh tới rồi lại thoắt ẩn thoắt hiện, đem chưởng lực tứ phía bủa vây. Sở Thiên Tiệp phản công đánh ra đại chưởng nhưng thoạt nhìn có vẻ như đã đánh trúng ai ngờ tới chưởng lực hoá không. Một cỗ kình lực từ phía trên giáng thẳng xuống đầu lão, Sở Thiên Tiệp bắt đầu lúng túng trước bộ chưởng pháp lạ lùng này, khi phát hiện ra lão ngay lập tức giơ tay lên hứng chưởng, tuy nhiên kình lực cùng với độ biến hoá thoắt ẩn thoắt hiện của Hoạ Tâm và sự lúng túng của lão khiến lão mất ưu thế, đành phải cố gắng chống đỡ không cách nào phản công. Lợi dụng cơ hội, Sở Thiên Lục lập tức phi thân chớp nhoáng tới xuất chưởng giáng xuống bả vai của Hoạ Tâm. Sở Thiên Tiệp mượn thế nhảy ra, Hoạ Tâm rơi xuống, tay lão nhanh như cắt đón lấy chiếc cổ nhỏ nhắn của nàng, bóp mạnh. Trên mặt Hoạ Tâm những đường gân máu nổi rõ, sắc mặt trắng bệch, những tiếng rắc rắc nhỏ phát ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.