Cả đám trẻ con vừa ăn phồng má vừa hưng phấn đi ra ngoài trấn, đi được vài bước, tiểu nữ hài Hoàng Tĩnh lập tức phát hiện thiếu mất một người.
"Không đúng a, Lan tỷ đâu rồi."
Nói xong, tiểu nữ hài lập xoay người nhìn lại, thấy Triệu Lan đang đi vào nhà liền quýnh lên mại bước chân ngắn chạy 'bịch bịch' tới.
"Lan tỷ, tỷ... tỷ định bỏ rơi mọi người sao?"
Nghe được câu hỏi này, thái dương Triệu Lan âm thầm chảy xuống ba vạch hắc tuyến, tiểu bằng hữu này có đôi lúc thật khiến nàng dỡ khóc dỡ cười.
"Không phải, mọi người cứ đi trước đi. Tỷ vào nhà một lát rồi sẽ đi tìm mọi người."
"Không được, chúng ta là bằng hữu với nhau, có phước cùng hưởng, có họa cùng chịu, có đi cùng đi, tỷ không đi, muội cũng không đi." Tiểu nữ hài tự cho là rất khí phách tay nhỏ chống hông, tay khác vỗ ngực, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Triệu Lan.
"Tốt. Tiểu Tĩnh đứng ở đây đợi tỷ." Cho dù chiều cao của cả hai không xê xích nhau bao nhiêu, nhưng khi Triệu Lan dịu dàng xoa xoa cái đầu nhỏ của Hoàng Tĩnh, thì người sau cũng không cảm thấy có gì không đúng, còn cảm thấy vui vẻ khom người cho nàng phương tiện xoa xoa đầu nhỏ. Tiểu nữ hài không biết miêu tả cảm giác này thế nào, chỉ biết là trong lòng rất ấm áp. Giống như lúc gia gia còn sống vậy.
Bởi vì là trưởng nữ, bên dưới còn có vài tiểu đệ đệ, ngày trước gia gia vẫn còn thì nàng cũng được hưởng thụ cảm giác đau sủng như bảo bối dễ vỡ, có người cản trở đòn roi cho nàng. Nhưng mà từ khi gia gia mất, a nương và a phụ đều lo việc của mình, có thời gian thì nương cũng chỉ giáo huấn nàng phải như thế này, như thế kia, phụ thân thì cũng có dịu dàng với nàng ta một chút, nhưng rất nhanh liền phải bận rộn chăm sóc các tiểu đệ đệ và a nương. Không có thời gian giảm xóc đã phải cách xa sự yêu thương của gia gia, tính tình của Hoàng Tĩnh liền trở nên ngang bướng và có chút đè nén, mỗi lần bị a nương đánh đòn là nàng ta liền ăn hiếp các tiểu đệ đệ chọc tức a nương và phụ thân. Cứ một vòng như vậy, đến khi a nương, a phụ đều đau đầu, ba tiểu đệ đệ đều sợ hãi khi thấy Hoàng Tĩnh thì tiểu cô nương lại từ từ thay đổi. Hoàng nương đều đã đánh gãy không biết bao nhiêu bó củi cũng không khiến tiểu nữ nhi của bà ngoan ngoãn hơn chút nào lập tức lấy làm kì lạ, có tâm đi tìm hiểu, Hoàng nương bắt gặp cảnh tiểu nữ nhi của mình và rất nhiều đứa trẻ khác ngoan ngoãn ngồi ở dưới bóng cây nghe một nữ hài tử tầm bốn tuổi kể chuyện. Kinh dị nhìn một màn này, sau đó đại hội gia trưởng lập tức diễn ra ở Triệu gia. Phương lão thái gia liền được dịp khoe khoang tiểu tôn nữ của lão chính là thông minh thế này, hiểu chuyện thế kia, kết hợp với những gì mọi người đã thấy, ai nấy đều không mưa mà hợp mang tạ lễ đưa đến cho Phương lão thái gia, ý tứ để tiểu tôn nữ của lão tiếp tục trông nom mấy tiểu hầu tử của nhà mình.
Tuy rất muốn thu hết tạ lễ, nhưng Phương lão thái gia yêu thương tiểu tôn nữ bảo bối của lão như vậy, làm sao lại vì chút lễ vật mà khiến cháu của lão phải cực khổ trông nom nhiều hài tử như vậy, tiểu tôn nữ của lão còn thích đọc sách a. Nghe một nữ hài tử mới bốn tuổi đã ham đọc sách, đáy lòng của các vị gia trưởng lại một phen ghen tị, nhưng ngoài mặt vẫn hợp thời vỗ mông ngựa Phương lão thái gia một phen. Cuối cùng, mọi người cũng ăn nhịp với nhau là để bọn nhỏ tự nhiên chơi với nhau như cũ.
Tất cả chuyện này, Phương lão thái gia đều không nói cho tiểu tôn nữ bảo bối của lão biết, chỉ hay đưa nhiều bánh kẹo cho Triệu Lan mỗi khi nàng đi ra ngoài chơi. Vốn sao, tiểu hài tử đều thích ăn kẹo, ai cho kẹo thì liền thích chơi với người đó thôi. Có Phương lão thái gia đưa thêm thần khí, tiểu bà bà Triệu Lan làm sao không khiến cho đám tiểu hài tử nghe lời được, tiểu hài tử hay bị ảnh hưởng nhất chính là từ bằng hữu chơi chung với nhau. Gần mực thì đen gần đèn thì sáng. Bây giờ đám nữ hài tử trong trấn đều dần dần bị tiểu bà bà Triệu Lan tẩy não. Sau này, có vô số tiểu phu lang đều thích được gả cho nữ tử ở Thanh Khê trấn, bởi vì nữ tử Thanh Khê trấn nổi danh trên hiếu thảo dưới yêu phu... Thoả thoả là thê chủ như ý trong lòng đại nhân có tiểu nhi tử chưa gả đi.
Vô tình tạo nên thanh danh tốt cho Thanh Khê trấn Triệu Lan lúc này đang đi tới sương phòng của tam ca Triệu Hoà. Cho dù là người một nhà, nhưng thân là nam hài tử bị quản thúc từ nhỏ, Triệu Hoà và hai ca ca còn lại đều rất ít khi chủ động đi thăm nàng. Triệu Lan là nữ hài tử, tâm lại là đại nhân, nghe gia gia răn dạy các ca ca phải giữ khoảng cách với nữ tử nên cũng chú ý về phương diện này. Tuy chỉ xem các ca ca như vãn bối, có gì ngon cũng chừa phần cho họ, nhưng cũng không quá có động tác yêu thương thân mật.
Tam ca nhỏ tuổi nhất, tính tình cũng thoải mái hơn, cho nên khi có chuyện gì cần giúp Triệu Lan đều ưu tiên đi tìm y, giờ này đoán chừng y đang ngồi thêu thùa.
"Tam ca."
"A Lan đến sao?! Mau vào phòng ngồi cho ấm."
Nhìn Triệu Hoà vội vàng buông đồ thêu trong tay xuống, cầm ấm muốn đi pha một nước trái cây khô cho nàng. Triệu Lan lắc đầu ôn hòa nói:
"Muội sắp ra ngoài chơi với đám tiểu bằng hữu. Đến đây chỉ muốn nhờ huynh một chuyện."
Đặt ấm nước nóng xuống bàn, Triệu Hoà đi lại, tuy y cao hơn tiểu muội muội không ít, nhưng mỗi lần đối diện với nàng, Triệu Hoà không tự chủ có cảm giác giống như đối diện với đại nhân vậy, thật kỳ lạ.
"Là chuyện gì, A Lan cứ nói."
"Cũng không phải chuyện gì lớn, sáng nay gia gia có cho muội bánh kẹo, muội không thích ăn lắm nên đã chia cho đám tiểu bằng hữu. Có điều còn dư lại một ít. Tam ca giúp muội đưa chút bánh kẹo này cho mấy tiểu ca ca của Giang thẩm nhé." Không sai, Giang Mạt lớn hơn thân thể này hai tuổi, cho dù tâm tiểu bà bà Triệu Lan có thành thục già dặn bao nhiêu thì cũng chỉ có thể gọi tiểu nam hài là ca ca. Là nữ hài tử Triệu Lan có thể trực tiếp đưa kẹo bánh cho Giang Mạt, nhưng nếu Giang Mạt nhận, đó chắc chắn là ngày sau tiểu nam hài này sẽ chỉ có thể gả cho nàng. Cái quy tắc ở thế giới này chính là bá đạo như vậy. Triệu Lan lại lần thứ N+ thở dài.