Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 11: Làm thiếp



Lâm Lan không muốn phí thời gian với Diêu Kim Hoa, giữ lấy bà chị dâu, không tốn nhiều sức đoạt hộp bạc. Diêu Kim Hoa bò lăn lê trên đất khóc thảm thiết: "Ta không muốn sống nữa... Không còn cách nào..." Lúc này cô ả làm bộ như mình chết thật rồi.

"Ầm ĩ cái gì? Nói năng hàm hồ gì đấy?" Ngoài cửa chợt vang lên một tiếng quát uy nghiêm chói tai.

Trưởng thôn Kim Phú Quý ngậm điếu thuốc trầm mặt đi vào, nhìn thấy Diêu Kim Hoa lăn lộn trên mặt đất, tóc tai rũ rượi, quần áo xốc xếch, Lâm Lan thì mặt mũi đỏ bừng đứng một bên, Kim Phú Quý nhíu mày lại thành chữ Xuyên (川).

"Thế này là thế nào?" Kim Phú Quý hỏi Lâm Lan, hắn nghe Bảo Trụ nói nhà nảy xảy ra chuyện, Bảo Trụ không có nói là xảy ra chuyện gì, nhưng bộ dạng lại rất gấp gáp khiến ông bỏ cả giấc ngủ trưa chạy đến. Mặc dù không biết nguyên nhân náo loạn là gì nhưng ông không cho là Lâm Lan gây chuyện, ông hiểu Lâm Lan là người tâm tính thiện lương, hoạt bát, người trong thôn ai cũng khen cô bé tốt bụng, còn Diêu Kim Hoa thì hết ăn lại nằm, Kim Phú Quý chán ghét nhìn Diêu Kim Hoa ngồi dưới đất nỉ non, trong lòng tự nhiên nghiêng về phía Lâm Lan.

"Trưởng thôn, lúc mẹ cháu lâm chung cũng có bác ở đây, mẹ cháu có nói, chuyện cả đời của cháu để cháu tự quyết định, bác có nhớ không?" Lâm Lan cố gắng khống chế tâm tình bản thân, bây giờ không phải thời điểm kích động.

Kim Phú Quý gật đầu: "Mẹ cháu đúng là nói như vậy."

Bạc bị Lâm Lan cướp đi, tâm Diêu Kim Hoa đau muốn chết, nhưng bản thân hiểu được lúc này không phải thời điểm đau lòng, không thể để cho Lâm Lan tố cáo với trưởng thôn, cho nên, vội lồm cồm ḅ dậy, làm bộ đáng thương nói với trưởng thôn: "Trưởng thôn, bác làm chủ cho ta, mẹ chồng ta trước khi mất có dặn chuyện hôn sự của em chồng là do cô ấy tự quyết định... nhưng bây giờ tuổi cô ấy không còn nhỏ, sao lại có chuyện không biết xấu hổ tự làm mai cho mình, thân làm anh trai chị dâu chúng ta không thể trơ mắt nhìn em ấy trễ chuyện trăm năm như thế, con gái không nên để vuột tuổi thanh xuân cho nên ta đành lấy trách nhiệm chị dâu tìm cho cô ấy một đám tử tế, không biết sao cô ấy lại không nhận ra khổ tâm của hai vợ chồng ta, lại còn nổi giận, đẩy ta té trên mặt đất, nói muốn... đạp chết ta. Ta thật đáng thương, đang mang bầu còn bị em chồng khi dễ, may nhờ có trưởng thôn tới kịp, bằng không..." Diêu Kim Hoa ủy khuất nức nở.

Lâm Lan thật bị chị ta làm cho tức chết, nữ nhân chết bầm này đúng là biết làm bộ làm tịch, giả vờ đáng thương, giả vờ là người tốt vô tội...

"Trưởng thôn, bác đừng nghe chị ấy nói nhảm, chị ấy mà có hảo tâm ư? Chị ấy muốn bán cháu cho nhà họ Trương làm thiếp, Lâm Lan cháu dù có phải gả cho chó cho heo cũng không làm thiếp nhà người ta." Lâm Lan cả giận nói.

Diêu Kim Hoa ủy khuất nói: "Cho dù muội không muốn, muội không nói chuyện tử tế được sao? Tại sao phải động thủ, ta đang có thai, muội ác độc hạ thủ như vậy, muội ghét ta, nhưng đứa bé trong bụng ta có tội tình gì, nó nào có chọc vào muội."

Kim Phú Quý vừa nghe chuyện này có liên lụy đến nhà họ Trương, lại đau đầu đây, ông không đấu nổi nhà họ Trương, nhưng nghĩ tới Lâm Lan phải làm thiếp cho gã thì thật là quá ủy khuất.

"Haiz, Lâm Lan a, có gì thì từ từ nói, sao lại động thủ với chị dâu cháu vậy?" Kim Phú Quý luận sự, bất luận thế nào, đánh người là không đúng.

Diêu Kim Hoa ơi là Diêu Kim Hoa, chị thật là lắm mưu nhiều mẹo, giả bộ vô tội rất thành công đấy, chị biết làm bộ làm tịch, tôi lại không biết sao? Lâm Lan mấp máy môi, vành mắt đỏ lên, thương tâm nói: "Trưởng thôn, bác xem cháu có phải là đứa không biết nói đạo lý không? Cháu định đem bạc sính lễ của nhà họ Trương đi trả, chị dâu nóng nảy, lăn lộn trên đất khóc la om sòm bắt đền, cứng rắn nói kia là tiền của chị ấy, cháu đem tiền đi chính là muốn lấy mạng chị ấy, đáng thương cháu thay, chỉ là một kẻ không cha không mẹ, ca ca lại là người yếu đuối, không làm chủ được cho cháu, để có người ép gả cháu làm thiếp nhà họ Trương, cháu thà đập đầu vào tường chết đi cho xong..." Lâm Lan càng nói càng khóc dữ dội.

Kim Phú Quý biết Diêu Kim Hoa là một người tham tiền, nhìn Lâm Lan khóc thảm thương, đã tin lời Lâm Lan nói, liền quay ra nói với Diêu Kim Hoa: "Cô là chị dâu, sao không thương lượng trước với Lâm Lan, tự nhiên nhận bạc sính lễ nhà họ Trương là thế nào?"

"Trưởng thôn, là do ta thuận miệng nói chuyện với bà mối Vương, cũng không dám trông đợi kết quả gì, cho nên lúc đó chưa thương lượng với muội muội, không nghĩ hôm nay người ta đem bạc sính lễ tới, không phải ta tham mấy lượng bạc này, nhưng trưởng thôn, bác cũng biết Trương lão gia là ai, nào có ai dám động tới, nếu ngài ấy coi trọng cô nương nhà ai, liệu đã có cô nương nào trốn thoát lòng bàn tay ngài ấy? Muội muội muốn đem trả lại bạc sính lễ, đây chẳng phải chọc giận Trương lão gia sao, mấy người trong nhà chẳng phải không còn đường sống, cho nên ta mới sống chết không cho muội ấy đi trả bạc sính lễ." Diêu Kim Hoa đẩy sạch sẽ mọi trách nhiệm lên Trương lão gia kia, còn cô ta thì có vẻ là do bất đắc dĩ mà thôi.

Kim Phú Quý lại lúng túng, không biết Diêu Kim Hoa rắp tâm chuyện gì, nhưng đã là nhà họ Trương, đúng là không dễ từ chối. Lâm Lan thấy trưởng thôn do dự, trong lòng hận Diêu Kim Hoa miệng lưỡi không xương, nói ba xạo hại mình không còn đường sống.

"Chị dâu, chị đừng có giả vờ giả vịt, tôi còn đang không hiểu hôm nay sao chị đột nhiên đối xử tốt với tôi như vậy, còn nói anh tôi mua vải về may quần áo mới cho tôi, thì ra trong lòng sớm đã tính toán mọi sự. Muốn dùng lão già họ Trương kia dọa tôi sao, định bức tôi? Đáng tiếc, chị tính nhầm rồi, tôi đã chuẩn bị đính hôn với người khác, tôi tuyệt đối không gả cho họ Trương." Lâm Lan ném ra một tin sét đánh, chó cùng chẳng phải cắn giậu sao?

Kim Phú Quý cùng Diêu Kim Hoa ngây ngẩn cả người, Lâm Lan có ý trung nhân rồi?

Đầu óc Lâm Lan chuyển biến thật nhanh, lời đã ra khỏi miệng, tìm ai thế thân đây? Quen thân, cùng thôn cùng xóm không được, vạn nhất lợn lành chữa thành lợn què thì nàng thê thảm...

Diêu Kim Hoa mới đầu đúng là giật mình, Lâm Lan âm thầm định chuyện chung thân rồi ư? Công lao của mình chẳng phải như dã tràng xe cát? Vịt đã luộc chín còn bay mất, chưa nói đắc tội Trương lão gia. Bất quá, cô ta tỉnh táo lại rất nhanh, Lâm Lan tìm đâu ra ý trung nhân? Hằng ngày không phải lên núi hái thuốc thì ở nhà làm việc nhà, thỉnh thoảng vào thành một chuyến, chỉ cần Lâm Lan ra khỏi thôn thì Kim Bảo Trụ sẽ theo cùng, chẳng lẽ Lâm Lan muốn lấy Bảo Trụ ra làm cái cớ? Nhưng tối qua Lâm Phong đã hỏi Lâm Lan, Lâm Lan nói rõ không thích Bảo Trụ. Diêu Kim Hoa nghĩ ngợi, nói không chừng Lâm Lan vì không muốn làm thiếp nhà họ Trương mà quay lại chọn Kim Bảo Trụ. Không được, cho dù Lâm Lan kiếm cớ gì đi nữa, sính lễ cũng đã nhận, hôn sự này tuyệt đối không thể bị hỏng.

"Muội muội, nói những lời này ra không sợ bị chê cười à, mặc dù mẹ trước khi mất có nói chuyện cả đời của muội để muội tự quyết định nhưng dẫu gì cũng phải để anh trai chị dâu chúng ta ra mặt làm chủ cho muội chứ. Tự mình định đoạt chuyện chung thân, còn ra thể thống gì." Diêu Kim Hoa khinh thường nói: "Nếu đã sớm tự mình quyết định chuyện trăm năm như thế, nên nhét vào lồng heo ngâm nước đi cho rồi."

Lâm Lan tức giận nói: "Lỗ tai chị nghe thấy tôi tự định đoạt chuyện chung thân cả đời rồi chứ hả? Chị nghe cho rõ, đúng là tôi đang chuẩn bị... chuẩn bị nhét lồng heo ngâm nước, nhưng mà là chị, chị dâu ạ. Người độc ác như chị nên nhét lồng heo ngâm xuống nước." Lâm Lan không để ý Diêu Kim Hoa nổi giận, quay sang nói với trưởng thôn: "Di ngôn mẹ cháu trước khi lâm chung, chính tai trưởng thôn đã nghe, bác cần phải làm chứng cho cháu, giờ anh cháu không ở nhà, sau bữa cơm chiều mời trưởng thôn tới một chuyến nữa."

Quý đành đáp ứng, ai bảo hắn là trưởng thôn. Diêu Kim Hoa xem thường, bản thân tin tưởng Lâm Phong tuyệt đối không dám làm trái ý mình, hơn nữa, sự việc phát triển tới mức này không cho phép Lâm Phong phản đối, người nào có gan lớn đắc tội Trương lão gia a? Chỉ cần Lâm Phong đồng lòng, không sợ Lâm Lan không chịu đi vào khuôn khổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.