Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 127: Đại cữu gia xử công đạo



Bữa tiệc diễn ra được quá nửa thì nha hoàn trở lại, ghé vào tai Vương Thị nói một câu, Vương Thị đứng dậy cười nói: "Mọi người cứ thong thả dùng, xin thứ cho ta không tiếp được một chút, Lâm Lan, giúp ta chào hỏi khách."

Lâm Lan dịu dàng vâng dạ, nhìn Vương Thị đi vào hậu đường, nhất định nha hoàn tra được cái gì. "Lúc trước quả thật có như vậy, gần nửa canh giờ, mấy mama, nha hoàn canh cửa đều bị phái đi các nơi khác."

"Người nào phân phó?"

Nha hoàn quanh co: "Là đại thiếu phu nhân..."

Vương Thị nghe xong không khỏi tức giận, lúc bà chủ trì các nhà này chưa từng xuất hiện chuyện như thế này, Dung Thị đang làm trò gì vậy.

Nha hoàn trù trừ, lại nói: "Mới vừa rồi Linh Âm theo hầu tiểu thư nói muốn mời đại phu vào nội viện, nô tỳ ngăn cản hỏi mấy câu, Linh Âm liền quỳ xuống khóc lóc van xin nói muội muội cô ấy sợ không qua được... Nô tỳ nghi cô ấy nói rồi liền cùng tới Tú Lâu... Quả nhiên trên trán Linh Vận có một vết thương lớn, máu phun ra tung tóe, hôn mê bất tỉnh. Tiểu thư nói là Linh Vận không cẩn thận đập đầu vào góc bàn, nhưng nô tỳ phát hiện trên mặt đất có cái này..." Nha hoàn mở tay ra, trong lòng bàn tay là những mảnh sứ vụn.

Vương Thị hít một ngụm khí lạnh, con gái của mình rất tùy hứng, bản thân bà biết rõ, hôn sự này Hinh Nhi chết sống không muốn, làm như vậy là vì cái gì, bà biết rõ, nhưng đây là chủ ý lão phu nhân, ai dám không tuân theo?

Làm hỏng đại sự Diệp gia, đừng nói Hinh Nhi chịu không nổi, ngay cả bà thân làm mẫu thân cũng không tránh khỏi tội. "Hiện tại Linh Vận thế nào?"

"Đã tỉnh ạ, Linh Âm đang trông cô ấy."

Vương Thị trầm ngâm nói: "Ngươi đi Tú Lâu coi chừng, ngàn vạn lần đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chuyện này khoan hãy cho lão gia biết, đợi tiệc rượu tàn ta sẽ tự mình đi hỏi."

"Vâng..." Nha hoàn lên tiếng lui ra.

Vương Thị hít một hơi thật sâu, bình phục tâm tình, mặt mỉm cười đi ra ngoài.

Bữa tiệc mới vừa kết thúc thì hai người Lý Minh Doãn, Lâm Lan liền từ biệt Vương Thị, ra khỏi Diệp phủ, Lâm Lan nói: "Chúng ta không chào cậu cả sao, sao vội vậy?"

Lý Minh Doãn cười nhạt: "Ta đã chào hỏi."

Lâm Lan do dự một chút, vẫn không cam lòng nói: "Chuyện này cứ như vậy?"

Nụ cười Lý Minh Doãn vẫn như cũ, trong mắt tràn ra lãnh ý: "Có một số việc gạt đi chưa chắc là chuyện tốt."

Đợi khách khứa về hết, Vương Thị gọi Dung Thị tới, trước tiên chất vấn: "Là con cho người coi cổng đi phòng bếp hỗ trợ?"

Trong lòng Dung Thị biết không ổn, kiên trì giải thích: "Con dâu sợ phòng bếp bận rộn không có người làm..."

Vương Thị nhìn cô ta chằm chằm, khẩu khí nghiêm khắc: "Vậy còn nha hoàn Tây viện cũng là con sai đi châm trà nước sao?"

Dung Thị càng thêm kinh hoàng, nói quanh co: "Con dâu... là thấy nhiều khách tới..."

Vương Thị đột nhiên cao giọng quát lên: "Con còn chuẩn bị bao nhiêu lời nói dối đối phó với ta?"

Mặt Dung Thị trắng bệch, không dám nói gì nữa.

"Nếu con thật sự nghĩ muốn giúp ta, sợ mọi chuyện còn thiếu sót thì ta sẽ không trách con nửa câu, không phải ai từ bé đã làm chủ nhà, vì vậy không tránh sơ suất, nhưng con làm vậy vì cái gì? Con cùng Hinh Nhi nhiều năm giao thành, hôm nay chị em chồng thân lại càng thêm thân, đây vốn là chuyện tốt, thế nhưng con không thể chuyện gì cũng thuận theo nó, con cho rằng như vậy là con giúp nó? Con như vậy là hại nó, con có nghĩ không, vạn nhất chuyện này đổ bể, Hinh Nhi còn mặt mũi nào gặp ai? Biết ăn nói như thế nào với Nguyễn gia? Lại gây thêm cho Minh Doãn bao phiền toái? Những thứ này đã là gì, con cũng không phải không biết cửa hôn sự này là ai đứng ra hả, con cho rằng cửa hôn sự này thất bại, sang năm chuyện cống nạp còn có thể thành sao? Lão gia cùng Tư Thành cố gắng ba năm nay coi như uổng phí rồi..."

Vương Thị nhức đầu không dứt, lớn tiếng quát. Mặt Dung Thị hết trắng lại đỏ, đỏ rồi lại xanh mét, càng nghĩ càng xấu hổ, nhìn em gái chồng khóc lóc thương tâm, cô ta nhất thời mềm lòng, thiếu chút nữa phạm phải sai lầm lớn. Nhìn vẻ mặt con dâu lộ vẻ hổ thẹn, khẩu khí Vương Thị thoáng giảm bớt gay gắt: "Hôm nay may là không xảy ra chuyện gì náo loạn, nếu không, con cũng biết tính khí lão gia rồi đấy."

Dung Thị yếu ớt nói: "Con dâu sai rồi."

"Con gái đến thì phải lấy chồng, Hinh Nhi rồi cũng phải xuất giá, nếu con thật tâm muốn tốt cho nó thì nên khuyên nhủ nó, còn nếu dám cùng nó thông đồng làm chuyện không ra gì, ta nhất định nghiêm trị không tha." Vương Thị nghiêm khắc dạy dỗ.

Dung Thị thưa dạ: "Con dâu không dám."

Vương Thị vốn còn muốn quở trách thêm mấy câu lại thấy lão gia trầm mặt đi đến. Vương Thị hốt hoảng, không hiểu vừa rồi dạy dỗ Dung Thị có bị lão gia nghe thấy không. Diệp Đức Hoài liếc mắt nhìn Dung Thị quỳ trên mặt đất, sắc mặt càng thêm khó coi, quay đầu hỏi: "Cháu dâu làm sao?"

Vương Thị bị hỏi không giải thích được: "Cái gì làm sao? Không sao cả ạ."

Diệp Đức Hoài nhíu nhíu mày: "Không phải nói thân thể nó không thoải mái sao?"

Vương Thị cười nói: "Ai bảo vậy? Làm gì có..."

Nói một nửa nụ cười Vương Thị nhất thời cứng đờ, thấp thỏm nhìn lão gia, chỉ sợ lão gia đã biết cái gì. Sắc mặt Diệp Đức Hoài âm trầm, vừa mới rồi Minh Doãn nói... rất hàm súc, rất mịt mờ.

"Lúc trước có người tới truyền lời, nói Lâm Lan đột nhiên khó chịu... Cháu vốn định đi xem một chút, sau thử nghĩ lại Lâm Lan bản thân là đại phu, rồi lại nói, có điểm không thoải mái thì vẫn có mợ chiếu cố... Nhưng cháu có chút không yên lòng, hay là đưa Lâm Lan về nghỉ sớm thì tốt hơn..."

Mới vừa rồi lại nghe Vương Thị dãy dỗ con dâu, đem những lời này liên hệ lại với nhau, chân tướng được miêu tả sinh động rồi, Dung Thị trước tiên cho người rời nhiệm vụ, sau đó Hinh Nhi giả truyền Lâm Lan khó chịu, lừa gạt Minh Doãn nói, nếu Minh Doãn bị mắc lừa, chỉ sợ Hinh Nhi sẽ làm chuyện khiến hắn hộc máu.

Trong lòng Diệp Đức Hoài dâng lên cỗ lửa giận: "Vút" một cái, nặng nề phất tay áo, sải bước đi ra ngoài.

Vương Thị vội vàng đuổi theo: "Lão gia, ông muốn đi đâu?"

Lâm Lan cùng Lý Minh Doãn trở lại Lý phủ, vừa vào thì được cho biết, sau khi quỳ suốt một đêm, Lý Minh Tắc lúc này cùng Lý Kính Hiền đi Đinh phủ. Coi như lần này lão già Lý Kính Hiền mất hết thể diện mặt mũi, mà trách ai được?

Cái này gọi là "Thượng bất chính hạ tắc loạn." Lâm Lan cảm khái, đột nhiên nghĩ đến Minh Doãn cũng là "Hạ tắc loạn", không khỏi liếc trộm hắn một cái, ánh mắt ôn nhu rơi trên gương mặt anh tuấn của hắn, càng nhìn lại càng thấy ôn hòa thanh nhã, người như tịnh thủy.

Có thể là đời trước Lý gia còn có người tích lại chút phúc đức, để cho Lý gia một mầm chồi tốt thế này.

Hai người đi tới phòng lão thái thái. Đây cũng là quy củ, ra đi báo cáo, trở về hồi báo. Sắc mặt lão thái thái đã tốt hơn so với hôm qua, miễn cưỡng hỏi han vài câu rồi cho hai người trở về.

Tới giờ cơm chiều, mụ phù thủy cho Thúy Chi tới truyền lời, nói thân thể lão thái thái khó chịu, mọi người dùng cơm riêng lại phòng mình.

Lâm Lan chỉ ước mong, thật nhiều ngày không được yên ổn thế này để được ăn cơm Quế tẩu nấu. Đang ăn, Cẩm Tú tới báo, nói là đại thiếu phu nhân trở về.

Lâm Lan nghe xong nhìn Lý Minh Doãn một cái: "Ta còn tưởng rằng Đinh gia ít nhất cũng náo loạn mấy ngày, không nghĩ đã thỏa hiệp nhanh như vậy."

Lý Minh Doãn nhã nhặn uống một ngụm canh, nhàn nhạt nói: "Đinh gia đem người về, đơn giản là muốn thể hiện thái độ cho Lý gia biết, chỉ cần Lý gia đáp ứng không cho Bích Như vào cửa, không để cho hài tử trong bụng Bích Như chiếm vị trí trưởng tôn Lý gia, Đinh gia tự nhiên sẽ thôi làm căng, nếu như cứ cố tình náo loạn, lúc ấy cả hai nhà đều mất mặt, nhất là đại tẩu."

Lâm Lan yên lặng nghĩ, Đinh phu nhân liệu có nói để cho Lý gia phá bỏ những quy củ kia không? Đây mới là mục đích cuối cùng của nàng. Lý Minh Doãn khoát khoát tay để cho Cẩm Tú đi xuống.

"Chàng nói mụ phù thủy sẽ xử lý Bích Như thế nào đây?" Lâm Lan hỏi, thật ra thì cũng đoán được, mụ phù thủy là loại người ác độc như vậy, người nào là chướng ngại vật của mụ ta, mụ tuyệt sẽ không hạ thủ lưu tình, Bích Như chỉ là cậy vào hài tử trong bụng, một khi Lý gia quyết định không muốn đứa bé này thì một nha đầu như vậy còn có tác dụng gì? Bích Như thảm rồi.

Lý Minh Doãn khẽ nhíu mày: "Đây không phải là chuyện chúng ta cần lo lắng."

Bích Như đáng thương sao? Nếu không phải cô ta không chịu an phận thì sao nhận kết quả hôm nay, nói đến nói đi, chỉ tội hài tử vô tội, bất quả, một sinh mệnh không được hoan nghênh, thậm chí bị nguyền rủa ghét bỏ, thật sự không nên đến thế giới này thì tốt hơn, không phải hắn máu lạnh, đây là sự thật. Không khí trong lúc nhất thời trở nên nặng nề, Lâm Lan muốn giải tỏa không khí, cười hì hì nói: "Tình hình này chúng ta có nên quan tâm một chút không?"

Lý Minh Doãn cười nhẹ nói: "Nàng thật sự muốn quan tâm một chút hay là muốn xem náo nhiệt?"

Lâm Lan nghiêm túc nói: "Đương nhiên là từ quan tâm, bất quá, nếu là có náo nhiệt thì thuận tiện nhìn một chút."

Lý Minh Doãn cắt đứt hưng phấn của nàng: "Mau ăn cơm."

"Cơm nước xong chúng ta đi qua chứ?" Hai mắt Lâm Lan mở to, long lanh nhìn hắn mong đợi.

Lý Minh Doãn hừ hừ: "Hôm nay không được, nàng ở phòng mài mực cho ta luyện chữ."

Lâm Lan bất mãn: "Không phải chàng nói ta ở bên cạnh làm chàng viết không tốt sao? Ta thấy ta nên đi ra ngoài để không ảnh hưởng tới chàng."

"Điều này nói rõ định lực của ta còn chưa đủ, cần tôi luyện, lúc nào ta có thể ở bên cạnh nàng mà coi như không có gì thì ý chí của ta coi như tiến thêm một bước." Lý Minh Doãn mạn bất kinh tâm nói.

Lâm Lan trừng mắt: "Chàng dám?"

Sáng sớm hôm sau, Lý Minh Doãn đi Hàn Lâm viện, Lâm Lan đi thỉnh an, mụ phù thủy đang thân mật nắm tay Đinh Nhược Nghiên nói chuyện. "Lần này khiến con phải chịu ủy khuất rồi, Minh Tắc đã bị cha dạy dỗ nên thân, ngay cả lão thái thái cũng đã nói, nếu nó còn dám làm loạn thì bà sẽ không nhận đứa cháu đích tôn này nữa..."

Nhìn thấy Lâm Lan tới, mụ thoáng dừng lời, thần sắc có vẻ không vui: "Mọi người phải chờ một người..."

Lâm Lan nhìn thời gian, lòng tự nhủ, ngày nào tới giờ này cũng nói đến sớm, hôm nay chỉ sau đại tẩu một bước đã nói tới muộn? Rốt cuộc đúng là con dâu yêu có khác.

Lâm Lan cười nhạt, không giải thích cũng không tranh luận gì với mụ ta.

Thỉnh an nhàm chán kết thúc, Lâm Lan mới vừa trở về Lạc Hà trai thì bên Diệp gia phái người tới truyền lới, nói Diệp Hinh Nhi cùng Dung Thị bị phạt cấm túc cho tới tận khi Diệp Hinh Nhi xuất giá.

Lâm Lan không có vì Diệp Hinh Nhi cùng Dung Thị mà thở dài, so sánh với sai lầm bọn họ phạm phải, trừng phạt này coi như là nhẹ. Bất quá Lâm Lan rất tán thưởng cách làm của cậu cả, lẽ ra cậu cả không cần thiết đem kết quả xử lý nói cho bọn họ biết, nhưng cậu vẫn trịnh trọng phái người tới báo, không che giấu, rất rõ ràng cho bọn họ một cái công đạo.

Người công minh, có ý chí lỗi lạc như cậu không phải ở đâu cũng có. Rốt cuộc cũng không cần phải lo lắng phiền toái Diệp Hinh Nhi nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.