Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 19: Hủy chứng cớ



Trừ Lý tú tài, ai nấy đều ngây ngẩn cả người, rốt cuộc hiểu được, tại sao Trương gia trở thành gia tộc giàu có của huyện thành Phong An, thì ra của cải kiếm được từ những vụ vơ vét như thế này sao. Sư tử mở miệng, há mồm chính là năm trăm lượng, cho dù toàn dân thôn Giản Tây đem hết bạc ra góp vào cũng không đủ số này, đây chẳng phải ép Lâm Lan lên kiệu hoa sao?

Lâm Lan thầm nghĩ: đúng là quân độc ác. Nàng nháy nháy mắt với Lý tú tài mấy cái, anh có con át chủ bài nào thì mau tung ra đi, sao lại nhàn nhã đứng nhìn tôi vậy.

Người này... có ý gì vậy? Bàng quang nhìn? Lâm Lan tức tối, không làm sao được, đành tự thân xuất mã.

Nàng tiến lên một bước, hai tay chống nạnh, mày hơi nhíu lại, tà tà đánh giá Lưu quản gia, vẻ mặt nàng xem chừng còn lợi hại hơn hắn, nàng ngạo mạn nói: "Ông nói chị dâu tôi viết chứng từ, tôi không tin, chị dâu tôi không thể ngốc tới mức này, xem ra, chứng cớ là các người làm gì hả?"

Lưu quản gia cau mày, mắt lại híp lại, khẩu khí hết sức khinh thường: "Giấy trắng mực đen, Lâm Lan cô nương nếu không tin, tự mình nhìn một cái đi."

Lâm Lan không khách khí, tiến lên cầm tờ giấy gọi là chứng cớ, còn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Lưu quản gia một cái. Vừa nhìn nàng không khỏi tức giận mắng thầm: Diêu Kim Hoa chết tiệt, đúng là loại ngớ ngẩn, khế ước này mà cũng ký. Đang lúc mọi người thấp thỏm khẩn trương, Lâm Lan đột nhiên làm hành động vượt ngoài sức tưởng tượng của tất cả. Chỉ thấy nàng xé đôi mảnh giấy, tiếp đó gập lại xé tư, tiếp tục là xé nát thành những mảnh nhỏ tung lên mặt đất, sau cùng nàng dùng sức hung hăng di chân dẫm lên những mẩu vụn giấy trên đất bùn.

Mấy chục người đứng ngẩn người, nhất thời yên lặng như tờ.

Mọi người trong thôn Giản Tây: như vậy cũng được hả?

Người của Trương gia: Nữ nhân này... dám chọc vào lão gia a...

Lý Minh Doãn có chút lo lắng, nếu một ngày nàng mất hứng, có khi nào dùng tới chiêu đó xé nát khế ước của hai người bọn họ không? May mắn hôm đó đã viết hai bản khế ước, không khỏi cảm thán: mình đúng là hành động sáng suốt.

Lưu quản gia cùng bà mối Vương ngây ngẩn nửa ngày không thốt nên lời, ai có thể nghĩ, trước mặt bao người, Lâm Lan dám hủy chứng cớ?

"Cô... Cô chơi xấu." Lưu quản gia kinh ngạc, hồi lâu mới tìm được giọng nói, tức giận lên án. Cho tới giờ, chỉ có hắn dám chơi xấu người khác, người nào dám chơi xấu trước mặt hắn? Hơn nữa lại còn trước mặt bao người dám làm hắn mất mặt, thật là có thể nhẫn nại chứ không thể nhẫn nhục.

Lâm Lan coi như không có chuyện gì, phủi phủi tay, sau đó hào hùng nói: "Tôi nhìn rồi, chứng cớ này là giả, chị dâu tôi có biết chữ đâu, tên còn chẳng biết viết, sao ký được khế ước chứ? Các người nghĩ tạo ra chứng cớ giả uy hiếp tôi, không có cửa đâu."

Lâm Phong lên tiếng phụ họa: "Đúng, vợ tôi tuyệt đối sẽ không ký loại khế ước này."

Diêu Kim Hoa dùng sức gật đầu, chứng minh cô ta không có ký, lúc này gió chiều nào xoay chiều ấy, cô ta đứng về phía Lâm Phong, bên này tương đối an toàn.

Bà mối Vương tức khí, nói lắp bắp: "Các người... Các người quá hèn hạ, dám xé bỏ khế ước..."

Lâm Lan giả bộ bừng tỉnh đại ngộ, làm như vô cùng đau đớn: "Đúng vậy, sao tôi lại có thể xé bỏ chứ? Tôi nên giữ lại khế ước nộp cho quan phủ kiện các người lừa gạt khuê nữ."

Chứng cớ bị nàng hủy rồi, giờ còn bị trả đũa, Lưu quản gia cảm thấy tức giận chưa từng có.

"Cho dù cô hủy chứng cớ, bà mối Vương cũng có thể làm chứng, cô chưa xong đâu." Lưu quản gia đè nén tức giận, trấn định nói.

Có người không nhanh không chậm nói một câu: "Miệng bà mối Vương, mười câu thì mười một câu là nói khoác, mời bà ta làm chứng chi bằng mời bù nhìn ở ruộng làm chứng, bù nhìn sẽ không nói láo."

Người nói là Trần Lượng thúc, mọi người trong thôn Giản Tây liền cười ầm lên khiến bà mối Vương ngượng đỏ rần mặt mũi. Mặt Lưu quản gia lúc xanh lúc trắng, gắt gao nhó chừng Lâm Lan, nghiến răng nói: "Nói như vậy, cô tính thoái hôn?"

Lâm Lan hất đầu: "Hôn sự này tôi chưa từng đồng ý, vốn là không có, không có sao lại gọi là thoái hôn?"

Lưu quản gia giận quá thành cười: "Lâm Lan cô nương, ngày hôm nay coi như Lưu mỗ được mở rộng tầm mắt, bất quá cho dù cô nói gì đi nữa, bạc sính lễ đã nhận, thiếp canh đã trao đổi, hôn sự này đã chắc chắn, không thể sửa đổi, Lâm Lan cô nương, thức thời lên kiệu hoa, ta sẽ xem như chưa có chuyện gì phát sinh, nếu không... Đắc tội với lão gia nhà ta, các người có biết hậu quả sẽ thế nào không."

"Ta không cho phép, sao em gái ta lên kiệu hoa được?" Lâm Phong lạnh lùng nói.

"Đồ nói láo này, hôm trước vợ cậu tìm ta nói muốn kiếm cho Lâm Lan một nhà chồng, hôm qua tới nhà đưa bạc, Diêu Kim Hoa vẫn còn hoan hỉ, hôm nay lại nói không cho phép, ai tin?" Bà mối Vương gân cổ nhảy lên phản bác.

Trưởng thôn Kim Phú Quý đứng ra nói chuyện: "Lưu quản gia, chuyện này đúng là có hiểu lầm, thật ra thì, mấy ngày trước Lâm Lan đã đính hôn với Lý tú tài, bởi vì vợ Lâm Phong nhìn không ưa Lý tú tài nên mọi người giấu Kim Hoa, chuyện này chúng ta có thể làm chứng." Trưởng thôn vừa nói vừa nghiêng đầu: "Vợ Lâm Phong, cô mau nói cho mọi người rõ."

Diêu Kim Hoa cúi đầu không dám nhìn ánh mắt bà mối Vương, chậm chạp nói: "Vâng... là như vậy."

Lúc này cô ta chỉ biết bảo vệ bản thân, hơi đâu quản chuyện sống chết của bà mối Vương.

Bà mối Vương hổn hển: "Diêu Kim Hoa, cô muốn hại chết ta ư?"

Mọi người thầm nghĩ: Đáng đời.

Lưu quản gia hừ lạnh một tiếng, nhìn thấu chiêu trò của đám người trước mặt, hắn nói: "Lý tú tài? Lý tú tài nào?"

Lý Minh Doãn bị điểm tên, hắn chậm rãi bước lên hai bước, đứng bên cạnh Lâm Lan, vẻ mặt đạm mạc, khẩu khí lãnh ngạo: "Lưu quản gia, xem ra hiện giờ không tệ nhỉ, hẳn là có thể trả hết cho ông chủ cũ chín trăm lượng bạc rồi."

Sắc mặt Lưu quản gia đại biến, năm năm trước, hắn làm quản gia ở cửa hàng tơ lụa của Diệp gia, làm giả hàng hóa kiếm lời, sau đó bị Diệp lão gia phát hiện, Diệp lão gia thấy hắn gào khóc van xin mình trên có mẹ già bệnh nặng, dưới có con cháu nhỏ dại (dĩ nhiên những điều này hắn bịa đặt) nên không bắt hắn bồi hoàn số thiền thiếu hụt, cũng không đem chuyện này truyền ra ngoài, chỉ đuổi việc hắn. Chuyện này ngay cả vợ hắn cũng không biết được, sao Lý tú tài lại biết?

Lưu quản gia cảm thấy lạnh thấu cả người, tâm kinh hãi. "Cậu... Cậu rốt cuộc là ai?"

Lý Minh Doãn cười lạnh lùng: "Ông chưa nghe qua ông chủ cũ của ông có một người con rể làm quan ở kinh thành?"

Lưu quản gia kinh hãi, lúc hắn ở Diệp gia có nghe qua chuyện này, tiểu thư Diệp gia gả cho một thư sinh nghèo khiến hai vợ chồng Diệp lão gia tức giận không muốn qua lại nhiều với vợ chồng đôi trẻ. Sau này thư sinh nghèo đỗ bảng vàng, làm quan, từ một tri huyện nhỏ lên tới quan to trong kinh thành, đây cũng chính là lý do ông chủ mới của hắn – Trương lão gia e ngại Diệp gia. Lý tú tài mặc dù quần áo giản dị nhưng dáng vẻ cao quý, khí độ bất phàm, có khi nào hắn và vị quan trong kinh thành có quan hệ gì?

Tự đánh giá tới đây, Lưu quản gia không dám khinh thường vị Lý tú tài này nữa, cung kính khách khí chắp tay, nhỏ giọng hỏi thăm: "Xin hỏi các hạ cùng Diệp gia là..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.