Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 296: Phiền lòng



Lâm Lan bận rộn hai ngày một đêm, quá mệt mỏi nên vội vàng lui về, Đinh phu nhân muốn quở trách con rể mấy câu cũng bị Lâm Lan mời đi ra ngoài, để thời gian cùng không gian cho hai người lâu ngày xa cách cộng thêm đón mừng quý tử. Diêu mama bận rộn đi phát phần thưởng, cả nhà trên dưới nhất tề hân hoan.

Lâm Lan ngâm mình ở trong thùng tắm lớn nhắm mắt dưỡng thần, hơi nước nóng bốc lên mang theo mùi oải hương thơm dịu, thấm vào từng lỗ chân lông thật thoải mái. Như Ý một bên đun nóng nước, một bên hồi báo tình hình Hàm Nhi thiếu gia hai ngày nay.

"Đông Tử mua rất nhiều món đồ chơi về, lại có nhiều người dỗ cậu ấy chơi đùa, Hàm Nhi thiếu gia chơi rất vui, không ầm ĩ muốn cữu phu nhân nữa. Đúng rồi, cữu phu nhân hai ngày này đều tới, muốn đem Hàm Nhi thiếu gia đi, Chu mama không cho, chăm chăm nhìn cữu phu nhân, nói đây là đại cữu gia phân phó, muốn dẫn Hàm Nhi thiếu gia đi trừ phi đại cữu gia tới, cữu phu nhân không có cách, đành phải thôi..."

Lâm Lan mạn bất kinh tâm "uhm" một tiếng, Như Ý lại nói: "Ngày hôm nay lúc nô tỳ đưa cữu phu nhân ra cửa, đúng lúc đụng phải đại thiếu gia, đại thiếu gia đi gấp, đụng ngã cữu phu nhân, kết quả cữu phu nhân túm chặt đại thiếu gia nói đại thiếu gia làm dơ quần áo mới của mình, muốn đại thiếu gia đền, lời nói rất khó nghe, sau cữu phu nhân biết là đại thiếu gia, mới buông tay."

Lâm Lan khẽ nhăn mày, Diêu Kim Hoa này thật đúng là chanh chua, mặt mũi Lâm gia bị chị ta phá hỏng hết rồi. "Biết rồi, em xuống trước đi! Ta muốn một mình một lát."

Lâm Lan lúc này lười nghe về tai nạn xấu hổ của Diêu Kim Hoa, mệt mỏi hai ngày, nàng chỉ muốn buông lỏng một chút. Như Ý thử lại nước xem còn ấm không, thêm vào hai thùng nước nóng, lúc này mới lui xuống.

Lý Minh Doãn ở bên ngoài chờ thật lâu vẫn không thấy Lâm Lan đi ra ngoài, không yên lòng, đang muốn vào xem thế nào thì Lâm Lan một thân quần áo màu xanh nhạt đi ra, mắt lim dim, lúc lắc tới bên giường thì ngã xuống, kéo chăn quấn chặt mình.

Lý Minh Doãn nhìn nàng mệt mỏi thành như vậy, rón rén đi tới, chỉnh lại chăn cho nàng, lại buông màn, tắt đèn, lúc này mới nhẹ nhàng bước tới bên bàn, giảm bớt ánh nến, đưa công văn vào sát nến để đọc. Lâm Lan nặng nề ngủ một giấc.

Ngày hôm sau tỉnh dậy tinh thần chấn hưng, đây chính là chỗ tốt của tuổi trẻ.

"Nhị thiếu gia đâu?" Lâm Lan vừa mặc quần áo vừa hỏi Ngân Liễu.

Ngân Liễu cười nói: "Nhị thiếu gia đi sang bên đại thiếu gia."

Lâm Lan ngây ngốc: "Nhị thiếu gia không lên triều?"

Như Ý bê nước nóng vào, cười nói: "Nhị thiếu phu nhân quên ạ? Hôm nay là ngày nghỉ của nhị thiếu gia?"

Hả? Phải không? Đúng là nàng không nhớ rõ. Chu mama ôm Hàm Nhi tới cùng nhị thiếu phu nhân dùng bữa sáng, Lâm Lan chơi đùa với Hàm Nhi trong chốc lát rồi đi Vi Vũ các. Lý Minh Doãn cùng Lý Minh Tắc trò chuyện trong thư phòng.

"Hậu sự bà nội đã an bài thỏa đáng, hợp táng cùng một chỗ với ông nội, ta đi nhiều năm không về, lần này trở về, thật là cảm khái rất nhiều, Lý gia chúng ta ở quê cũng coi là đại hộ số một số hai, nhất là nhà đại bá phụ. Sản nghiệp trong tay đại bá phụ thật không ít, ruộng tốt hơn ba mươi mảnh, còn có cửa hiệu mặt tiền, ba vị đường huynh đệ đã thành gia, cả nhà thịnh vượng. Nhà tam thúc phụ thì kém hơn rất nhiều, chỉ có mười mảnh đất đai, phần lớn là đất núi, phòng ốc cũng là nhà cũ Lý gia sửa sang lại." Trong lời nói của Lý Minh Tắc có ý bất bình.

Lý Minh Doãn đang cầm một chén trà nóng, nhíu mày: "Làm sao chênh lệch lớn như vậy?"

Lý Minh Tắc cười lạnh nói: "Tam thúc phụ nào có khôn khéo như đại bá phụ, đại bá phụ là tộc trưởng, ông ta vừa lên liền phân chia điền sản theo đầu người, tam thúc phụ chỉ có hai nhi tử là Minh Trụ và Minh Đống; Minh Trụ chưa thành thân, Minh Đống mới sinh một nhi tử. Phân phối như vậy, tự nhiên bọn họ chịu thiệt, những người khác trong tộc đều được lợi từ đại bá phụ, liền theo ý đại bá phụ. Thân thể của tam thúc phụ không tốt, không có tinh thần tranh giành, chuyện liền biến thành như vậy. Vốn theo ý tứ đệ muội, hai mươi mảnh đất thuộc về chúng ta giao cho huynh đệ Minh Đống xử lý, nhưng đại bá phụ làm mọi cách làm khó, nếu ta không giao cho ông ta, ta xem, đợi đến sang năm bà nội cũng không thể nhập thổ vi an, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng ông ta."

"Xem ra tính tham tiền của cha ta là giống đại bá phụ rồi." Lý Minh Doãn nhếch miệng, mỉa mai nói

Lý Minh Tắc lắc đầu thở dài: "Ta nhìn tới nhìn lui, mấy vị đường huynh đệ nhà đại bá phụ cũng vậy, biết bà nội đem di sản giao cho đệ muội, liền trừng mắt lạnh lùng với ta, lần này ta về là ở nhà tam thúc phụ."

Bà nội qua đời, chuyện đại bá phụ và đại bá mẫu náo loạn ở Lý gia, Lý Minh Doãn cũng đã biết, hắn không có hảo cảm một nhà đại bá phụ, nếu mấy vị trưởng bối Lý gia cũng là dạng này, bất kể bà nội phó thác cái gì, dặn dò cái gì, hắn cũng sẽ không để ý tới, may là còn tam thúc phụ có đạo đức.

"Ta nhớ hình như đường đệ Minh Trụ thi tú tài rồi."

Lý Minh Tắc gật đầu nói: "Đúng vậy! Còn có Minh Thụy nhà đại bá phụ, bất quá ta nghe nói Minh Thụy ở quê quán tiếng tăm không tốt lắm, thi được tú tài thì bắt đầu kiêu ngạo, còn Minh Trụ, lần trước tới kinh không nói gì, ta về quê mới biết được."

"Tiếng tăm không tốt? Vậy coi như xong, người như thế, coi như là giúp đỡ thì tương lai cũng chỉ làm cho Lý gia mất thể diện, về phần huynh đệ Minh Trụ, để cho cậu ấy chăm chỉ đọc sách, có thể sẽ giúp đỡ một phen." Lý Minh Doãn nhíu mày nói.

"Ta cũng cho là vậy, tam thúc phụ gia giáo cũng không tệ lắm, Minh Đống, Minh Trụ cũng rất biết điều, không một chút đòi hỏi." Lý Minh Tắc đồng ý gật đầu.

Lý Minh Doãn chậm rãi hớp một ngụm trà, mạn bất kinh tâm mà hỏi: "Mẹ anh ở quê sống thế nào?"

Không phải là Lý Minh Doãn tốt bụng hỏi thăm, cũng không phải là hắn muốn quan tâm Hàn Thị, hắn chỉ là hi vọng đại ca không nên cùng Hàn Thị có quá nhiều liên quan, tránh cho để cho hắn hối hận khi thả Hàn Thị.

Nói đến Hàn Thị, vẻ mặt Lý Minh Tắc tối đen, lặng yên chỉ chốc lát, nói: "Ta đi gặp bà ấy một lần, bà ấy muốn đến thắp một nén hương cho bà nội, đại bá mẫu không cho, ta liền không để bà ấy tới. Nhị đệ, đại ca đã vững ý, ta chỉ có thể bảo vệ bà ấy không cần lo lắng vì cơm áo, dù sao, bà ấy đã sinh ra và nuôi ta hơn hai mươi năm."

Lý Minh Doãn nhẹ thở dài một cái, không trả lời, đại ca vững tâm là được rồi, giang sơn dễ đổi, hắn tuyệt không thể để cho Hàn Thị trở lại gây họa cho Lý gia.

"Nhị đệ, ngày hôm qua ta thấy chị dâu đệ muội, người phụ nữ này, có vẻ..." Lý Minh Tắc nghĩ đến Diêu Kim Hoa kia khóc lóc om sòm thì lại chán ghét.

Lý Minh Doãn nhíu mày, thản nhiên nói: "Người phụ nữ này, anh không cần để ý chị ta làm gì, lúc Lâm Lan ở nhà đã chịu không ít khổ cực vì chị ta."

Lý Minh Tắc chợt hiểu ra: "Ta thấy chị ta cũng không phải là người lương thiện."

Đông Tử chạy tới truyền lời: "Đại thiếu gia. Nhị thiếu gia, Trần công tử cùng Trần phu nhân tới chúc mừng."

Lý Minh Doãn ngây ngốc, vui vẻ nói: "Tử Dụ đã về?"

Đông Tử cười ha ha gật đầu: "Đang chờ ở tiền sảnh ạ."

Lý Minh Doãn vội vàng nói với Minh Tắc: "Đại ca, đi. Đi gặp Tử Dụ đi."

Trần Tử Dụ đang ngồi uống trà, nghe thấy giọng Lý Minh Doãn: "Tử Dụ, Tử Dụ..."

Trần Tử Dụ vội vàng đặt chén trà xuống, mới vừa đứng dậy, Lý Minh Doãn đã sải bước đi vào, hai người cười ha ha ngươi nhìn ta, ta nhìn người, Lý Minh Doãn đánh một quyền vào bả vai Trần Tử Dụ: "Hảo tiểu tử. Đi một chuyến Triều Tiên lâu quá nhỉ! Ở bên kia cuộc sống thế nào, thành thật khai báo, có vui vẻ với mỹ nữ Triều Tiên nào không."

Trần Tử Dụ che bả vai, khoa trương làm bộ dạng thống khổ, tả oán nói: "Huynh không thể nhẹ tay chút sao? Đi Bắc cương về cậy mạnh đấy hả? Ta mới về tối qua, hôm nay liền tới thăm huynh, huynh cứ như vậy chiêu đãi ta à?"

Lý Minh Doãn cười ha ha: "Thật đúng là bị cậu nói đúng. Ở trong quân cùng Ninh Hưng, học được không ít!"

Trần Tử Dụ rất xem thường nhìn hắn: "Làm sao lại học cái này? Trước kia không phải luôn nói Ninh Hưng một thân cậy mạnh không có đầu óc gì sao? Sao giờ lại học theo hắn."

Lý Minh Doãn trừng mắt: "Lời này là cậu nói. Ta chưa từng nói, đừng có đổ cho ta."

Trần Tử Dụ liếc mắt, lầu bầu: "Trí nhớ của huynh thật là tốt."

Liếc thấy phía sau Lý Minh Doãn là Lý Minh Tắc mới nhớ ra mục đích đến lần này, bận rộn cười một cái, hướng Lý Minh Tắc chắp tay vái chào: "Lý đại ca, tiểu đệ xin chúc mừng, chúc mừng Lý đại ca có quý tử!"

Lý Minh Tắc cười ha ha chắp tay trả lễ: "Trần công tử khách khí, cậu với nhị đệ cứ thong thả trò chuyện, ta đi an bài rượu và thức ăn, mọi người uống một bữa."

Trần Tử Dụ cười nói: "Rượu mừng này nhất định phải uống."

Lý Minh Doãn hăng hái ngẩng cao: "Vừa hay hôm nay ta được nghỉ, theo cậu uống vài chén, huynh đệ chúng ta cũng đã lâu không có tụ tập."

"Cũng không biết tiểu tử Ninh Hưng hôm nay có rảnh không..." Trần Tử Dụ nghiêng đầu lầm bầm lầu bầu.

"Không quan tâm hắn rảnh rỗi hay không, nếu biết ta và cậu ở chỗ này uống rượu. Cho dù có đại sự, nhất định sẽ chạy như bay tới."

Lý Minh Doãn quay đầu gọi Đông Tử: "Đông Tử, ngươi đi Bắc Sơn đại doanh mời Ninh Tướng quân tới đây, ba người còn thiếu một."

"Hai người từ từ hàn huyên." Lý Minh Tắc chắp tay, rời đi.

Lý Minh Tắc vừa đi, Lý Minh Doãn lại đấm một quyền lên huynh đệ: "Tiểu tử, bản lãnh không nhỏ nhỉ! Cũng là thượng sứ thần rồi, lần này trở về, đoán chừng Hồng Lư Tự không còn chứa nổi cậu rồi."

Trần Tử Dụ thống khổ che bả vai: "Đại ca, anh quá thô bạo rồi, càng lúc càng giống tiểu tử Ninh Hưng kia." "Nào, nói cho ta một chút về chuyến đi Triều Tiên của cậu đi."

Lý Minh Doãn kéo hắn ngồi xuống. "Ai u, huynh không biết, ta nguyên tưởng rằng đây là lần khổ sai, không nghĩ tới là lần mỹ sai! Ta ở Triều Tiên mỗi ngày không phải là uống rượu ăn thịt thì là du sơn ngoạn thủy, thích ý không được... "

Trần Tử Dụ dương dương đắc ý bắt đầu nói khoác.

Bên trong Vi Vũ các, Bùi Chỉ Thiến cùng Lâm Lan ngồi trêu đứa bé nhỏ xíu. "Ai nha! Cô nhìn coi, thằng bé ói bọt sữa kìa! Thật là đáng yêu."

Bùi Chỉ Thiến nhìn đứa nhỏ béo mập, thích vô cùng, quay đầu nhìn Đinh Nhược Nghiên nằm ở trên giường nói: "Nhược Nghiên, đứa nhỏ này giống cô lắm, nhìn ánh mắt, lông mày này, như in từ một khuôn với cô."

Đinh Nhược Nghiên mới vừa vinh quang thăng cấp làm mẫu thân, mặc dù tinh thần không được cao nhưng cả người tản ra mẫu tính, càng phát ra vẻ ôn nhu nhã nhặn lịch sự, khóe miệng cố kìm mà không ngăn được mỉm cười: "Ta hi vọng đứa bé lớn lên giống cha nó."

Bùi Chỉ Thiến xem thường nói: "Tại sao? Phụ nữ chúng ta hoài thai mười tháng cực nhọc, sinh ra lại không giống mình, vì cái gì chứ."

Lâm Lan cười nói: "Vậy cô mau sinh một đứa bé giống hệt cô đi."

Mặt Bùi Chỉ Thiến đỏ ửng lên, lườm Lâm Lan một cái: "Ta thấy, cô mới mau sinh đứa nhỏ đi, hai người thành hôn đã ba năm rồi."

Lâm Lan bĩu môi: "Ta không vội, ta có cháu nhỏ! Cô cố lên, Trần gia nhà cô lâu rồi không có sinh con trai, lão thái gia Trần gia trông mong lắm."

Bùi Chỉ Thiến sẵng giọng: "Ta thấy cô là Hoàng thượng không vội thái giám đã gấp, lão thái gia không nói gì, cô đã quan tâm là sao."

Đinh Nhược Nghiên cười nói: "Hai cô mau sinh em bé đi! Cho Thừa Tuyên của chúng ta có bạn."

Lâm Lan hỏi: "Đã đặt tên rồi?"

Đinh Nhược Nghiên uyển chuyển nói: "Đúng vậy! Dựa vào gia phả, kế tiếp là thừa chữ lót, Minh Tắc đã sớm nghĩ mấy tên, tối qua quyết định, là Lý Thừa Tuyên."

Bùi Chỉ Thiến nói: "Danh tự này dễ nghe, Thừa Tuyên. Tuyên Nhi, Tiểu Tuyên Nhi."

Bùi Chỉ Thiến vừa nói vừa đi trêu chọc đứa bé, thằng bé co cổ lại, ngáp một cái, dùng lực một chút nên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, bộ dáng khả ái vô cùng, Ngân Liễu lên lầu bẩm báo, nói Ninh Tướng quân cũng tới, đại thiếu gia bày bàn tiệc rượu, mời mọi người uống rượu.

Bùi Chỉ Thiến nhíu mày: "Chàng lại ăn nữa sao, ăn nữa thì biến thành gã béo mất thôi."

Lâm Lan cười nói: "Làm sao? Tử Dụ nhà cô béo lên hả? Hắn tự xưng là phong lưu tiêu sái thứ hai kinh thành mà."

Bùi Chỉ Thiến ngượng ngùng nói: "Cô nghe chàng nói giỡn làm gì, Ngân Liễu, cô đi truyền giúp ta, nói chàng đừng uống quá nhiều."

Lâm Lan nắm lấy tay Bùi Chỉ Thiến, cười nói: "Cô đừng quá lo, lúc về cô để cho hắn chạy theo xe ngựa về phủ không phải là sẽ gầy sao? Đi, chúng ta cũng đi chuẩn bị ăn, vừa ăn vừa nói chuyện."

Đinh Nhược Nghiên cũng cười nói: "Hai người mau chuẩn bị ăn đi. Đừng ở chỗ này làm ta thèm ăn, tội nghiệt à."

Lâm Lan ha ha cười nói: "Chị dâu đừng nóng vội, chờ đầy tháng xong, chị dâu muốn ăn cái gì ngon đều có."

Nói xong, Lâm Lan lôi Bùi Chỉ Thiến đi xuống lầu. Hai người mới vừa xuống lầu, còn chưa ra khỏi Vi Vũ Các, Trương tẩu tới báo, nói ngoài cửa có người cầu kiến nhị thiếu phu nhân, là quản gia phủ Tướng quân.

Lâm Lan nhếch mày: "Người phủ Tướng quân tới làm gì? Không gặp."

Trương tẩu khó xử: "Người nọ nói là có chuyện quan trọng, gấp gáp muốn gặp nhị thiếu phu nhân."

Bùi Chỉ Thiến nhỏ giọng hỏi: "Sự kiện kia thật?"

Lâm Lan biết Bùi Chỉ Thiến là hỏi những lời lão gia kia tung ra bên ngoài, trong lòng không khỏi thêm tức giận: "Giả dối, ta không có mạng tốt như vậy, cha ta sớm chết rồi."

Bùi Chỉ Thiến nhìn nàng hận thù sôi sục liền biết chuyện này không phải giả, thật ra thì nàng sớm nghĩ đến hỏi Lâm Lan một chút, phía ngoài cũng đã truyền sôi sùng sục rồi, cái gì thuyết pháp đều có, có hâm mộ, cũng có chửi bới. Nàng lo lắng nhất là Phùng phu nhân, Phùng phu nhân cùng Lâm Lan quan hệ rất tốt, giờ lại thành mẹ kế Lâm Lan, hai người sẽ chung đụng thế nào? Sẽ thật nhiều lúng túng. Mặc dù trong lòng nhiều ý nhưng ngại không hỏi, mọi nhà đều có nỗi niềm riêng của mình.

"Ngươi đi ra nói, ta không rảnh, không gặp." Lâm Lan tức giận mà nói, kéo Bùi Chỉ Thiến đi Lạc Hà trai.

Không bao lâu Trương thẩm lại tới bẩm, nói người nọ đã đi, bất quá có chuyển lời lại nhị thiếu phu nhân, nói một nhà đại cô Lâm gia đã bị Tướng Quân đuổi về với ông bà. Lâm Lan bực mình không nói lời nào, đại cô có đi hay không liên quan gì tới nàng, tại sao phải tới nói cho nàng biết, ha, ông ta cho là đuổi một nhà đại cô về coi như vấn đề được giải quyết? Lão già kia căn bản không có biết được vấn đề ở chỗ nào, đại cô cố nhiên đáng hận, nhưng ông ta mới là đáng hận nhất, thật là, không thể cho nàng thanh tĩnh mấy ngày sao?

Bùi Chỉ Thiến thấy mặt nàng sắc không tốt, nhỏ giọng hỏi: "Cô không sao chứ?"

Lâm Lan mấp máy miệng: "Không có chuyện gì, Trương tẩu, ngươi đi xuống đi! Về sau chuyện phủ Tướng quân không cần báo cho ta, phủ Tướng quân, trừ Sơn Nhi, một mực không gặp."

Trương tẩu vội lên tiếng lui ra. Bùi Chỉ Thiến lặng yên chốc lát, vẫn là không kìm được, hỏi: "Vậy cô cũng không để ý Phùng phu nhân?"

Lâm Lan buồn khổ than thở: "Chỉ Thiến, từ khi ta bắt đầu hiểu chuyện, ta liền cho rằng cha ta đã chết, mẹ ta nuôi ta cùng anh trai khôn lớn, chịu bao khổ nhọc, hôm nay, đột nhiên xuất hiện một người cha, là đại Tướng quân đường triều, lại còn cưới thê thất sinh nhi tử, đổi lại là cô, cô có thể tiếp nhận sao?"

Bùi Chỉ Thiến im lặng, thật đúng là có chút khó có thể tiếp nhận, khó xử nhất chính là mẹ kế cùng mình lại là bạn tốt.

"Cha cô có phải có nỗi khổ tâm gì không?" Bùi Chỉ Thiến khuyên nhủ.

Lâm Lan lạnh lùng khẽ hừ: "Bất kể ông ta có nỗi khổ tâm gì ta cũng sẽ không tha thứ."

Thái độ Lâm Lan kiên quyết như vậy, Bùi Chỉ Thiến tin tưởng Lâm Lan nhất định là có lý do của nàng, Lâm Lan không phải là một người không biết đạo lý, ngược lại, cô ấy là một người rất biết nhân tình, tám phần là cha Lâm Lan đã làm chuyện rất không nên, chẳng qua là những người bên ngoài không rõ, suy đoán lung tung, vậy không tốt lắm, Lâm Tướng quân trong suy nghĩ của mọi người là hình tượng anh hùng cao lớn, người ngoài chỉ biết ủng hộ ông ấy mà khiển trách Lâm Lan.

"Lâm Lan, chúng ta coi như là tri âm, cho nên, ta nói mấy câu thật lòng với cô. Chuyện này tiếp tục giằng co, sẽ là bất lợi với cô, cô nên nghĩ biện pháp sớm giải quyết cho phải, nếu không, để cho Lâm Tướng quân ra mặt giải thích đi. Chỉ có người buộc nút mới mở được nút thắt, lời ông ấy nói... để cho chính ông ấy nghĩ biện pháp thu hồi."

Bùi Chỉ Thiến nói. Lâm Lan cười khổ: "Ông ta sẽ không ra mặt giải thích, cho dù giải thích cũng là giải vây cho chính ông ta, chẳng lẽ ông ta đem lỗi lầm của mình chiêu cáo thiên hạ?"

Haiz, điều này cũng đúng, Bùi Chỉ Thiến yên lặng, ấm ức thay Lâm Lan. Vất vả mới sóng êm gió lặng thì lại nổi phong ba, cuộc sống Lâm Lan sẽ không được yên ả mấy ngày nữa.

"Quên đi, không nói ông ta nữa, tránh mất hứng, Ngân Liễu, đi xem một chút, Quế tẩu chuẩn bị rượu và thức ăn xong chưa?"

Lâm Lan lắc đầu, đem phiền não ném ra khỏi đầu, phân phó Ngân Liễu. Bùi Chỉ Thiến cố gắng tìm đề tài vui vẻ: "Đúng rồi, lần trước ta nhìn thấy Vũ Dương."

"Thế nào cơ? Hiện giờ cô ấy sống có tốt không?"

Lâm Lan quan tâm nói, Tần gia mặc dù ghê tởm, nhưng nàng rất có hảo cảm với Vũ Dương. Ánh mắt Bùi Chỉ Thiến buồn bã, tự trách, tìm đề tài vui vẻ nói, kết quả lại nói tới việc không nên nói.

"Cô ấy không ổn lắm, người gầy hẳn đi, ta nghe nói Trấn Nam Vương thế tử kia không phải là người tốt gì, thiếp thất thông phòng trong nhà mười mấy người, Vũ Dương lại khí lượng cao, có thể tốt sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.