Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 299: Nghĩ bỏ vợ



Ba chén rượu xuống bụng, Mạc Tử Du hỏi, Lâm Phong nói ra buồn rầu trong lòng, Mạc Tử Du thành khẩn nói: "Lâm Phong, lời nói thật thường khó nghe, nhưng sự thật vẫn là sự thật. Ta cảm thấy chuyện này, thật không thể trách cha anh, muốn trách cũng chỉ có thể trách thiên ý trêu người. Anh nghĩ xem, đổi lại là anh, trong tình huống này, anh sẽ làm thế nào? Anh trách cha anh không tìm hai người, thiên hạ to lớn, ông ấy đi đâu tìm hai người? Anh trách cha anh không nên lập tức cưới kế thất, nhưng đại cô anh nói cho ông ấy, mấy người đã chết rồi, cha anh gặp người thích hợp thì cưới, cho dù ai cũng sẽ không trách cứ cha anh. Đàn ông, vợ chết, độc thân lấy vợ mới có gì đáng trách, anh có thấy trên đời này có người đàn ông nào vợ chết mà không lấy vợ mới? Ông ấy làm vậy chẳng phải là vì hương khói Lâm gia sao?"

Lâm Phong giật mình, suy tư lời Mạc Tử Du nói, quả là có mấy phần đạo lý, nhưng hắn vẫn bất bình thay mẹ.

"Nói như vậy, ông ấy không có chút sai nào?" Lâm Phong không cam lòng.

Mạc Tử Du cùng Vương Đại Hải liếc nhau một cái, Vương Đại Hải nói: "Cũng không thể nói cha anh không sai, nhưng không sai đến mức hai người cả đời không qua lại. Ta biết hai người phần lớn là vì mẹ mình, nhìn nhận vấn đề thông qua cách này cho nên tức giận, nhưng hai người tiếp tục như vậy, không phải là cách giải quyết. Thời gian qua, người ngoài đều nói Lâm Lan bất hiếu, ngược lại đồng tình cha anh."

"Đúng vậy, cứng rắn quá, đối với tất cả mọi người không có chỗ tốt, Lâm Tướng quân ở trong quân uy tín cực cao, anh nhất định sẽ bị lên án, Lâm Lan cùng Lý Minh Doãn lại càng không cần phải nói. Hai người họ danh tiếng lớn, nếu có người cố tình moi chuyện này ra, sẽ ảnh hưởng lớn tới Minh Doãn, trăm thiện lấy hiếu làm đầu, huống chi Lâm Tướng quân đã cúi đầu. Muốn nghe ta nói, nhận hay không nhận? Nếu như suy nghĩ kỹ thì nên nhận, nếu không hợp, sau này ít gặp là được."

Mạc Tử Du đề nghị. "Hai người cũng cảm thấy ta nên nhận?"

Lâm Phong có chút dao động, thật ra thì những lời này, muội phu cũng đã nói với hắn, chẳng qua là muội phu nói tương đối hàm súc uyển chuyển, chuyện như vậy, lại không nói rõ ra. Cho nên, phần lớn là hắn và muội tử thảo luận, kết quả, muội tử kháng cự mạnh hơn hắn, bây giờ nghe Mạc Tử Du cùng Vương Đại Hải làm người ngoài cuộc phân tích, Lâm Phong bắt đầu hoài nghi mình có phải quá bướng bỉnh rồi không. Nói thật, sau khi lão già kia chiêu cáo thiên hạ, ánh mắt những huynh đệ trong quân doanh nhìn hắn đã thay đổi. Mọi người tới chúc mừng hắn, nịnh bợ hắn...

Mạc Tử Du vỗ vỗ bả vai Lâm Phong: "Lâm Phong à! Nghe ta đúng không sai đâu, muội tử anh có đôi khi là một cây roi mây, đối với người khác thì có thể dễ dàng tha thứ mà đối đãi, tới khi chuyện rơi trên chính đầu mình, con bé lại bùng nổ, anh nên khuyên nhủ con bé."

Vương Đại Hải cười khổ nói: "Tính tình sư muội vốn vậy, chuyện đã quyết định thì chín trâu kéo không lại, nghĩ khuyên con bé, ta thấy, khó khăn đây..."

Vẻ mặt Mạc Tử Du ngượng ngùng, khuyên nhủ sư muội thay đổi chủ ý, đúng là phiêu lưu, sư muội này, rất cứng đầu, đừng nói sư huynh muội, ngay cả anh ruột cũng có thể không nhận: "Sư huynh nói rất đúng, bất quá, có người không khuyên được nhưng có người lại được. Khuyên chưa chắc chịu nghe, có người khuyên ít không chừng có chút hiệu quả."

Lâm Phong cùng Vương Đại Hải đồng thanh nói: "Là ai?" Mạc Tử Du nhún vai, buông tay nói: "Ta nào biết."

Hai người nhất tề quăng cho hắn ánh mắt khinh bỉ.

"Được rồi, được rồi, anh đừng phiền nữa, uống rượu, uống rượu." Mạc Tử Du rót rượu cho Lâm Phong.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Phong đi Lý phủ. Lâm Lan để cho Chu mama ôm Hàm Nhi ra, để phụ tử bọn họ bồi dưỡng tình cảm. Hàm Nhi tựa hồ có chút sợ Lâm Phong, không chịu để cho hắn ôm, gắt gao gục ở trên bả vai Chu mama.

Lâm Phong cười mắng: "Tiểu tử thối này, ngay cả cha của mình cũng không nhận."

Lời vừa ra khỏi miệng, Lâm Phong đột nhiên cảm thấy lời này làm sao giống như là nói chính mình? Không khỏi cười khổ.

Lâm Lan sẵng giọng: "Hàm Nhi mới bao nhiêu, trẻ nhỏ sợ người lạ, chờ hai người thân thiết sẽ khác."

Chu mama cười nói: "Không phải đâu, Hàm Nhi ngoan, Hàm Nhi, đây là cha cháu, mau gọi cha nào."

Hàm Nhi sợ hãi nhìn Lâm Phong, nhất quyết không mở miệng. Lâm Phong mong đợi nhìn Hàm Nhi, hi vọng Hàm Nhi có thể gọi hắn một tiếng cha.

Tình hình có chút lúng túng, Lâm Lan lên tiếng phá vỡ không khí này: "Chu mama, đừng ép thằng bé, trẻ nhỏ phải dạy từ từ, bà mang Hàm Nhi đi dùng điểm tâm đi."

Chu mama cười ha ha ôm Hàm Nhi đi xuống. Lâm Lan hỏi: "Đại ca, sao sớm thế đã qua đây? Đã ăn sáng chưa?"

"Ăn rồi, tối hôm qua ở chỗ Mạc sư huynh." Lâm Phong ngồi xuống, xoa xoa đầu đang đau nhức.

Lâm Lan kinh ngạc nói: "Làm sao anh lại ở chỗ Mạc sư huynh? Chị dâu đâu?"

Lâm Phong buồn bã thở dài: "Muội tử, chị dâu em... Nói như thế nào đây? Hôm nay ta không thể nhịn được nữa."

Tâm tư Lâm Lan khẽ động, liền ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi: "Anh và chị dâu cãi nhau?"

"Chị dâu em thật khiến người ta tức giận, hôm qua em tặng cho cô ta khế ước mua bán nhà, cô ta liền chạy đi phủ Tướng quân,... muốn một vạn lượng bạc mua thêm gia cụ, em nói xem, đây là thế nào? Làm sao cô ta lại tham tiền như vậy?"

Lâm Lan khinh thường nói: "Chị dâu tham tiền, không phải bây giờ anh mới biết, muội đã nói chị ta không chết tâm chuyện nhận cha chồng."

"Có nhận hay không là một chuyện khác, ta không chấp nhận được là thói tham lam của cô ta." Trong mắt Lâm Phong hiện ra chán ghét.

Khóe miệng Lâm Lan khẽ động, xem ra Diêu Kim Hoa thật đúng là không để cho nàng thất vọng, hôm qua nàng cố ý để cho Chu mama chỉ đưa ngân phiếu ba trăm lượng cho Diêu Kim Hoa mua thêm gia cụ. Diêu Kim Hoa này vô cùng tham lam, ba trăm lượng còn chưa đủ chị ta nhét kẽ răng, nàng đoán chắc Diêu Kim Hoa sẽ qua chỗ lão già kia. Chẳng qua là không nghĩ tới Diêu Kim Hoa hành động nhanh như vậy, bại lộ nhanh như vậy, lão già kia cũng thật mạnh tay, cho một lần liền một vạn lượng. Một vạn lượng đối với nàng chỉ là chín trâu mất một sợi lông, nhưng lão già kia chỉ ra trận giết địch, không biết kiếm lời, một vạn lượng không coi là số lượng nhỏ.

"Giang sơn dễ đổi, đây chỉ là khởi đầu, sau này anh còn mệt mỏi nữa." Lâm Lan không nhanh không chậm nói.

"Nếu không phải vì Hàm Nhi... Ta... Ta thật muốn ngưng cô ta." Lâm Phong tức giận nắm chặt quả đấm, những lời này, hắn chỉ có thể nói cùng muội tử.

Ánh mắt Lâm Lan sáng lên trong giây lát, sau đó khôi phục như thường: "Đại ca, anh thật sự nghĩ như vậy?"

Lâm Phong bực mình không nói lời nào. "Aiz! Chị dâu, mặc dù không phải là đại gian đại ác, nhưng vạn ác đều bởi vì dục niệm dựng lên, lòng người không đáy, tham lam không đáy, muội vốn lo lắng tính tình này của chị ta, sớm muộn sẽ hại tới anh. Chúng ta nếu chỉ là bình dân thì thôi, chị ta tham lam, cùng lắm thì hẹp hòi chút ít, nhưng hiện tại đã khác, tương lai anh sáng lạn, bên cạnh có người như vậy, sớm một sẽ gây ra đại họa."

Lâm Lan lo lắng nói. Nhìn sắc mặt đại ca càng thêm âm trầm, Lâm Lan lại nói: "Đây là thứ nhất, vạn nhất Hàm Nhi đi theo chị ta, học tính nết chị ta thì thật phiền toái."

Lâm Phong âm trầm: "Muội nói những điều này, cũng chính là ta băn khoăn, nhưng là... phải làm sao đây? Ta không muốn để người ngoài nói ta có tiền đồ thì quên người vợ từ thuở hàn vi, rồi lại nói, dù sao cô ta cũng là mẹ Hàm Nhi."

Lâm Lan gật đầu: "Đại ca nói cũng có lý, nếu như thế, chỉ có thể nhẫn nại thôi. Đại ca để ý một chút, đừng để chị ta xỏ mũi đi, chuyện nhỏ theo chị ta không sao cả, nhưng đại sự, anh nhất định phải tự mình quyết định."

Đại ca đã có tâm tư như thế, mà Diêu Kim Hoa, không cần người khác làm chị ta làm loạn, chính chị ta cũng làm ra chuyện khiến người ta chán ghét. Đợi đến khi đại ca không cách nào tha thứ, nàng sẽ... thêm vào mồi lừa cuối cùng, để đại ca ngưng Diêu Kim Hoa. Nếu không có Hàm Nhi, lúc này nàng đã tìm cách đuổi cút Diêu Kim Hoa, nàng nhẫn Diêu Kim Hoa đã nhẫn đủ đã lâu, từ lúc chị ta khiến mẹ tức đến phun máu, nàng đã có ý niệm này trong đầu. Mụ la sát này, không có tư cách làm con dâu Lâm gia.

"Muội tử, sắp tới ta có trận không thể tới gặp muội, về phía chị dâu, muội quan tâm giúp ta, đừng để cô ta làm ra chuyện xấu mặt." Lâm Phong nói.

"Đại ca, nhiệm vụ này có thể muội không hoàn thành được, chị dâu thấy muội thì trợn mắt, bảo muội đi xem chị ta? Không ầm ĩ là không thể." Lâm Lan phủi miệng nói.

Lâm Phong phẫn nộ nói: "Ta cũng biết việc này là làm khó muội... aiz... Phải làm sao đây? Coi như muội giúp đại ca đi."

Lâm Lan bỗng nhiên nhớ tới hôm qua Ninh Hưng nói có trận không thể trở về kinh, liền thử dò xét: "Đại ca, có phải là anh nhận được lệnh gì không?"

Lâm Phong há mồm, muốn nói lại thôi: "Đây là cơ mật trong quân, ta không thể nói, tóm lại, đợi chuyện xong xuôi ta sẽ trở lại."

Lâm Lan càng khẳng định suy đoán của mình, Tây Sơn cùng Bắc Sơn đại doanh bắt đầu có động tác.

"Đại ca cẩn thận, ngàn vạn lần phải để ý xung quanh." Lâm Lan chỉ có thể dặn dò như vậy, hành động lần này, nhất định là nguy hiểm, hi vọng đại ca cẩn trọng.

Lâm Phong gật đầu nói: "Ta sẽ chú ý, muội cũng phải bảo trọng, ta đi đây, còn phải báo cho chị dâu muội một phen, nếu không, ta thật không yên lòng."

Lâm Phong đứng dậy bước hai bước, quay đầu lại: "Hàm Nhi vẫn phải phiền toái muội một thời gian, nếu chị dâu muội tới đòi người, muội đừng để ý, ngàn vạn lần đừng để cô ta mang đi."

Lâm Phong nhớ tới tối qua Diêu Kim Hoa nói ôm Hàm Nhi đi trầm sông hộ thành, trong lòng lại sợ hãi.

"Biết rồi, Hàm Nhi là huyết mạch Lâm gia chúng ta, muội sẽ không để ai dạy hư nó." Lâm Lan mỉm cười nói.

Lâm Phong chạy tới khách sạn, Diêu Kim Hoa nằm ở trong chăn ngủ, đôi mắt vốn đã nhỏ, bởi vì tối hôm qua khóc lóc một hồi, sưng tới độ chỉ còn một đường nhỏ. Thấy Lâm Phong tới, Diêu Kim Hoa vẫn còn tức tối, đấy là một vạn lượng bạc đấy!

"Không phải anh chê tôi sao? Còn tới làm gì?" Diêu Kim Hoa tức giận nói, chui vào chăn, không để ý tới Lâm Phong.

Lâm Phong đứng ở trước giường, cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại, nói: "Ta phải đi, trong quân có nhiệm vụ, có thể một thời gian rất dài không thể tới, cô chú ý bản thân, sớm sắp xếp nhà cửa rồi qua đó ở, muội muội đã nói, đến lúc đó sẽ giúp chúng ta mua nha hoàn, bà tử."

Diêu Kim Hoa vừa nghe Lâm Phong chuẩn bị đi, tâm lập tức tựu mềm nhũn, ngồi bật dậy, nhưng vừa nghe nói hắn để mình sắp xếp nhà cửa...

"Trong tay của tôi tổng cộng chỉ có ba trăm lượng bạc, anh bảo tôi sắp xếp kiểu gì?" Diêu Kim Hoa buồn bực nói.

Lâm Phong móc ngân phiếu ra đưa cho cô ta: "Đây là số tiền ta tích cóp được hai năm qua, tổng cộng là một ngàn hai trăm lượng, giao cả cho cô, nếu tính toán cẩn thận, cũng đủ rồi."

Lâm Phong đặt ngân phiếu lên chăn, dừng một chút lại nói: "Cô đừng đi phủ Tướng quân nữa, đây là lần cuối ta cảnh cáo cô."

Lâm Phong dứt lời, xoay người rời đi. "Aiz... Anh cứ như vậy đi?"

Diêu Kim Hoa chân không nhảy xuống giường, nghĩ đuổi theo, Lâm Phong đã đi ra cửa, cánh cửa đóng sập lại.

Diêu Kim Hoa tức tối nghiến răng, tay ném thứ gì muốn ném đi, lại nhớ ra là ngân phiếu, liền thu lại, tức giận nói: "Đồ không có lương tâm, cứ như vậy ném ta ở lại? Khốn kiếp..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.